chap 73
Bước chân Diêu Vọng dừng lại ở cửa ra vào, không khí quá nặng nề, quá đáng sợ, cậu rất muốn xoay người chạy trốn.
Nhưng dường như có linh cảm, Dương Nghiệp Minh chợt ngẩng đầu lên nhìn về ngưỡng cửa, khi phát hiện Diêu Vọng đứng ở cửa thì đôi mắt chim ưng tràn đầy lạnh lùng và tàn ác.
Ánh mắt kia, bén nhọn như đao. Có sát khí nồng đậm.
Diêu Vọng vốn không được tự tin, bị Dương Nghiệp Minh nhìn như vậy, sợ tới mức lui về sau một bước.
Dương Nghiệp Minh cũng không đứng lên, cứ lạnh lùng ngồi ở trên ghế sofa như vậy, đôi mắt chim Ưng khóa chặt vào Diêu Vọng, quan sát từ đầu đến chân, Diêu Vọng bị ánh mắt của hắn nhìn sợ tới mức run lên, theo bản năng ôm chặt lấy Cầu Tuyết vào trong ngực.
Cầu Tuyết bị siết chặt hít thở không thông. Kêu lên Uông Uông.
"Đi đâu về vậy?" Giọng nói của Dương Nghiệp Minh rất bình thản, nhưng Diêu Vọng lại có thể cảm nhận được phía sau sự bình thản đó che giấu sự ác độc cùng thô bạo. Cắn chặt đôi môi, Diêu Vọng mất đi dũng khí nói dối.
Người đàn ông này khí thế quá mạnh mẽ, thật đáng sợ, nếu như nói dối bị hắn phát hiện, mình chỉ biết sẽ bị chết thảm hại hơn!
"Diêu Vọng, nói chuyện!" Dương Nghiệp Minh nói gằn từng chữ. Cả người bao phủ một tầng sát khí màu đen.
Xem ra không trả lời thì không được rồi, Dương Nghiệp Minh đã bạo phát rồi.
Diêu Vọng hít thở sâu, nắm chặt quả đấm, tăng thêm can đảm đi tới bên cạnh hắn. Vừa định nói là cậu thừa dịp bọn bắt cóc không chú ý len lén chạy trốn, đột nhiên lại nhìn thấy trên khay trà trước mặt Dương Nghiệp Minh ném một đống hình nằm lung tung!
Tấm hình lớn nhất, dễ thấy nhất, là hình cậu và Thân Hạo Khiêm song vai đi dạo trên bờ biển. Không biết là ai chụp, nhưng góc độ chọn vô cùng điêu luyện, tâm sự nặng nề của Diêu Vọng được chụp rất đẹp, trên mặt thậm chí còn treo một nụ cười nhàn nhạt. . . . . .
Lòng Diêu Vọng nhất thời trầm xuống. Dương Nghiệp Minh nếu ngay cả ở bãi biển riêng của Thân Hạo Khiêm cũng chụp hình được, vậy thì hình lúc cậu và Thân Hạo Khiêm nói lời từ biệt khi vào tới nội thành khẳng định cũng có.
Bây giờ mà nói mình trốn khỏi bọn bắt cóc quay về, có vẻ quá buồn cười, quả thực là sự sỉ nhục đối với sự thông minh của Dương Nghiệp Minh.
Làm sao đây? Trả lời như thế nào! Trong đầu Diêu Vọng một mảnh hỗn loạn, không biết đến cùng nên dùng cái cớ gì mới có thể khiến Dươnh Nghiệp Minh tin tưởng mình.
"Diêu Vọng, tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu đi đâu về hả ?" Dương Nghiệp Minh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chăm chú vào cậu, khuôn mặt âm trầm đen tối muốn chảy ra nước. Ánh mắt đỏ quạch.
Còn xá gì nữa! Cùng lắm thì chính là chết mà thôi! Diêu Vọng hít sâu một hơi, thẳng thắn trả lời: "Tôi bị bắt cóc, được Thân Hạo Khiêm cứu trở về, bởi vì bị kinh sợ, cơ thể không thoải mái, Thân Hạo Khiêm giữ tôi ở nhà hắn cả đêm."
Giọng nói Diêu Vọng rất chắc chắn, rất bình tĩnh, thật ra thì trong lòng cậu khẩn trương muốn chết, giống như có mấy trăm con nai con đang liều mạng đụng nhau.
"Sau đó thì sao?" Dương Nghiệp Minh đưa tay cầm tấm hình trên khay trà lên, lạnh lùng liếc nhìn.
"Sau đó tôi cảm thấy cơ thể mình thoải mái hơn, hắn liền đưa tôi về." Diêu Vọng nói xong, dường như ngay cả mình cũng tin lời nói của mình.
"Diêu Vọng! Cậu cho rằng tôi là người ngu sao? Người đàn ông này lần trước tại sao giúp cậu ký chi phiếu mua lễ phục? Lần này lại vừa đúng lúc cứu cậu như vậy? Cậu còn cùng hắn đơn độc ở tại biệt thự cả đêm? !" Dương Nghiệp Minh chợt đứng lên, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ hung hăng nhìn cậu chằm chằm, cầm những tấm hình trong tay đập mạnh lên đầu cậu!
"A. . . . . ." Diêu Vọng không có phòng bị, vừa vặn bị đập. đau đớn như dao cắt nhất thời truyền khắp toàn thân.! Lá gan cậu càng lúc càng lớn!" Dương Nghiệp Minh giơ chân đá vào khay trà trước mặt! Khay trà phát ra tiếng kêu lanh lảnh, cảnh sát cùng bọn cận vệ đứng bên cạnh anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không một người nào dám mở miệng.
Sắc mặt Diêu Vọng không còn chút máu, đôi mắt to đen nhánh sợ hãi nhìn Dương Nghiệp Minh, người đàn ông này lúc nổi giận, cậu thật sự cảm thấy rất sợ.
"Diêu Vọng! Sao cậu không giải thích! Cậu không phải là người nhanh mồm nhanh miệng sao! Sao cậu không nói!" Dương Nghiệp Minh quát lớn, đi tới bên cạnh Diêu Vọng, bàn tay cứng như sắt không có nửa phần tình cảm, hung hăng bóp cằm của cậu, Diêu Vọng hét lên một tiếng, quá đau! Cậu cảm thấy cằm của mình dường như muốn bể ra!
"Tôi. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn trước kia là hàng xóm của tôi. . . . . . Chuyện này không phải như trong tưởng tượng của anh. . . . . ." Lời giải thích của Diêu Vọng không mạch lạc, cả người run sợ rụt về phía sau.
"Hàng xóm? Vậy điện thoại của cậu tại sao không gọi được? Cậu cùng hắn tối hôm qua rốt cuộc đã làm gì!" gương mặt của Dương Nghiệp Minh chỉ cách mặt Diêu Vọng có mấy cm, chóp mũi gần như đụng phải cái mũi của cậu.
Trong ánh mắt đầy nhữn tia máu đỏ của hắn, Diêu Vọng thấy mặt mình tái nhợt không còn chút máu. Còn chưa kịp nói chuyện, "Bốp!" Một cái bạt tai mạnh mẽ đã hung hăng bạt lên mặt của cậu!
Diêu Vọng lập tức bị đánh ngã xuống ghế sofa, lỗ tai kêu ong ong, lỗ mũi cảm thấy ngưa ngứa, một thứ gì đó chảy ra, cậu đưa tay sờ, vừa nóng lại vừa dính, là máu!
Thế nhưng Dương Nghiệp Minh còn chưa hài lòng. Đột ngột xách Diêu Vọng từ trên ghế sfa đứng dậy, một tay siết chặt cằm của cậu, một tay túm mái tóc của cậu, bắt cậu ngửa đầu nhìn hắn.
"Diêu Vọng, cậu muốn tìm chết!" Dương Nghiệp Minh cắn răng nghiến lợi. Con ngươi đỏ thẫm đằng đằng sát khí.
Hắn vận dụng tất cả mạng lưới liên lạc, bót cảnh sát, hắc đạo, có thể vận dụng cái gì cũng đã vận dụng, kết quả chỉ tìm được một cái cúc áo của cậu bị thất lạc ở phía sau núi, ngoài ra còn có rất nhiều máu vương trên bùn đất.
Cho là cậu đã bị giết hại, suốt cả đêm hắn không có chợp mắt, tự mình mang người tìm cậu khắp nơi, kết quả là, chính cậu lại xem như không có chuyện gì xảy ra mà quay trở lại.
Thời điểm hắn lo lắng đến độ trong miệng nổi lên nhiều mụn nước, lo lắng đến độ không ngủ được, ăn không vô, thì cậu lại cùng người đàn ông khác nhàn nhã tản bộ trên bãi biển!
Cho dù điện thoại di động không còn pin, mượn điện thoại gọi điện cho hắn rất khó khăn sao? Cậu coi hắn là cái gì? Ở trong lòng của cậu, Dương Nghiệp Minh hắn không là gì hết, cậu hoàn toàn không đặt hắn ở trong lòng!
Cậu và Thân Hạo Khiêm, thật sự không làm gì sao? Con ngươi đỏ máu của Dương Nghiệp Minh đột nhiên híp lại.
"Cút!" Hắn nhìn một đống hộ vệ cùng cảnh sát trong phòng khách phất phất tay.
Những người này len lén thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp lửa giận của Dương Nghiệp Minh còn chưa đốt tới người mình, từng bàn chân như bôi dầu chạy thật nhanh. Chỉ sợ chậm một bước sẽ gặp nạn.
Chờ người trong phòng khách đã đi hết, Dương Nghiệp Minh tiến tới gần Diêu Vọng, đột nhiên xé rách quần áo của cậu!
"A! Anh làm gì đấy!" Diêu Vọng thất kinh! Tên thần kinh, ma quỷ này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Không phải là muốn ở phòng khách cường bạo cậu sao?
Dương Nghiệp Minh không hề để ý đến phảng kháng của cậu. Bàn tay dùng sức, nhẫn tâm đem quần áo của Diêu Vọng phá tan thành từng mảnh! Cơ thể trắng như tuyết bại lộ ở trong không khí, Diêu Vọng thẹn thùng đỏ bừng mặt, đôi tay cố gắng che giấu bộ vị nhạy cảm của mình.
Dương Nghiệp Minh không kiên nhẫn kéo tay của cậu quặt ra phía sau, một trận đau nhức kịch liệt đánh tới, nước mắt Diêu Vọng lập tức chảy ra.
Đôi mắt cay nghiệt lạnh lẽo của Dương Nghiệp Minh quan sát cơ thể của cậu, giống như cậu chỉ là một vật phẩm, chỉ là một kiện hàng, mà không phải là một con người có tình cảm, có nhiệt độ. Diêu Vọng cắn chặt đôi môi, hai mắt nhắm chặt lại.
Xem đi! Xem cho kỹ đi! Dù sao cậu cũng chỉ là một tình nhân hèn mọn! Ông chủ muốn nghiệm thu hàng hóa, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn phục nhà laong. Cậu không thể phản kháng, càng không thể có bất kỳ tâm trạng bất mãn nào.
Sau khi tỉ mỉ quan sát một lần, đôi chân mày đang nhíu chặt của Dương Nghiệp Minh mới hơi buông lỏng một chút. Mở miệng lạnh như băng: "Thật may là không để tôi phát hiện ra cái gì không nên phát hiện, nếu không, Diêu Vọng, cậu sẽ chết rất khó coi!"
Diêu Vọng đột nhiên tỉnh ngộ lại, thì ra Dương Nghiệp Minh muốn tìm dấu hôn hay ấn ký trên người cậu, hắn hoài nghi cậu cùng học trưởng Hạo xảy ra quan hệ, cho nên muốn tra xét trên người cậu xem có dấu vết hay không!
Buồn bã cười một tiếng, Diêu Vọng lạnh lùng nhìn Dương Nghiệp Minh, khinh bỉ nói: "Dương Nghiệp Minh, anh thật bỉ ổi nên mới đánh giá người khác cũng bỉ ổi như anh!"
Nghe Diêu Vọng nói, Dương Nghiệp Minh níu tóc cậu để mặt cậu kề sát mặt mình, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cậu, con ngươi u ám khát máu nhìn cậu đăm đăm.
Trong lòng Dương Nghiệp Minh cũng cảm thấy kỳ quái, nếu là những người khác, hắn đã sớm lôi ra đánh một trận tàn nhẫn rồi, nhưng đối với Diêu Vọng, bất luận thế nào hắn cũng không thể tàn nhẫn được!
Trên người cậu không có bất kỳ dấu vết hoan ái nào, cậu cùng người đàn ông kia, có lẽ thật sự trong sạch . . . . . . Dương Nghiệp Minh không ngừng thuyết phục chính mình.
Mà Diêu Vọng đã nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị tư thế chịu một bạt tai nữa. Đánh đi, đánh chết tôi luôn đi! Dù sao tôi đã sống đủ rồi!
Ai ngờ đợi một lát, cũng không có bạt tai nào rơi xuống. Diêu Vọng kinh ngạc mở mắt ra.
**********************
Sorry hum qua bận quá ko đăng đc hum nay bù nha >~<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro