chap 69
Chiếc xe kiểu dáng thể thao giá trị liên thành phóng như bão táp trên con đường vắng vẻ. Dương Ngbiệp Minh một tay đặt trên tay lái, một tay gác vào cửa xe đang mở, những luồng gió thổi mái tóc ngắn đen nhánh bay bay.
Vẻ đẹp trai hoàn mỹ trên gương mặt góc cạnh, đôi môi mỏng khêu gợi khẽ mím lại.
Người con trai tên Diêu Vọng kia cứ thế đi về, hắn muốn mặc sức cùng những người phụ nữ chủ động dính sát kia mà phát tiết cho thỏa thích một lần. Nhưng đã đổi tới hai người phụ nữ, mà cảm giác cũng không thỏa mãn.
Trong lòng hắn loáng thoáng cảm giác không thoải mái, giống như có cái gì chặn lại ở tim, ngay cả hít thở cũng không dễ chịu.
Thôi, vẫn là về nhà thôi, cùng những phụ nữ này lên giường, dường như còn không đã ghiền bằng cãi nhau với Diêu Vọng.
Diêu Vọng không thương hắn cũng không sao, hắn sẽ nghĩ biện pháp khiến cậu yêu hắn! Một ngày nào đó, hắn sẽ hoàn toàn có được Diêu Vọng! Cái hắn muốn, không chỉ là người của cậu. Cái hắn càng muốn hơn chính là trái tim của cậu.
Ánh mắt thâm thúy vừa liếc về hộp giấy lớn được gói rất đẹp mắt đang đặt ở một bên thì khóe môi Dương Nghiệp Minh từ từ cong lên.
Hai ngày trước Diêu Vọng nói muốn đi mua cho bé con trong bụng mấy bộ quần áo, nhưng vẫn không có thời gian. Vừa rồi hắn mới đi cửa hàng bán đồ em bé tốt nhất thành phố C, mua mấy bộ quần áo xinh đẹp nhất.
Nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của Diêu Vọng khi thấy những bộ quần áo này, nụ cười ở khóe môi Dương Nghiệp Minh càng sâu hơn.
Điện thoại trên xe vang lên.
"Ngài Dương, cô Sulia gọi điện hỏi thăm mấy lần, cô nói tôi phải báo cáo lại cho ngài biết, cô ấy rất nhớ ngài. Trước kia do cô không hiểu chuyện, bây giờ cô ấy biết sai rồi, cầu xin ngài Dương cho cô ấy một cơ hội." Phụ tá của Dương Nghiệp Minh bẩm báo mạch lạc rõ ràng với hắn. Dừng một chút, giọng nói của anh ta có chút né tránh: "Cô Sulia còn nói, cô ấy mới vừa làm thẩm mỹ, hiện tại bộ ngực của cô là cỡ D. Cô ấy nói ngài nhất định sẽ thích."
Khóe miệng Dương Nghiệp Minh khẽ khơi lên một nụ cười châm chọc.
Cỡ D mà thôi? Hơn nữa lại là nhân tạo sao? Hắn thật đúng là không có hứng thú gì.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn nhanh chạy trở về ăn cháo trắng dưa muối của hắn, Diêu Vọng, hắn thừa nhận hắn đã nghiện cậu mất rồi.
"Nói cô ta cút!" Dương Nghiệp Minh lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó liền cúp điện thoại, bấm một mã số của người khác.
"Vú Trương, Cậu Diêu đã ngủ chưa?"
"Cậu Diêu? Cậu ấy chưa về đến nhà nha! Không phải cậu ấy cùng ngài tham gia bữa tiệc sao?"
Trái tim như bị một đập rất mạnh, bàn tay thon dài chợt run lên, một tiếng động chói tai vang lên, chiếc xe thể thao cực kỳ xa hoa đụng phải hòm thư ven đường khiến hòm thư bay lên giữa không trung, rồi khó khăn lắm mới dừng lại sát bức tường trước mặt.
Cúp điện thoại trực tiếp bấm điện thoại của Diêu Vọng.
Dương Nghiệp Minh chau mày, cắn răng, mau nghe điện thoại, Diêu Vọng!
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ngoài vùng phủ sóng…." Một giọng nữ máy móc vang lên nhắc nhở Dương Nghiệp Minh, lần này, Diêu Vọng, thật sự là biến mất!
Dương Nghiệp Minh đấm mạnh vào tay lái! Diêu Vọng! Rốt cuộc cậu chạy đi đâu! Đã không điện thoại về còn cố tình tắt máy!
Đá văng cửa xe ra, Dương Nghiệp Minh vừa bước xuống vừa bấm điện thoại của Dư Phong.
Diêu Vọng mất tích, lập tức tập hợp mọi người trong thành phố C tìm kiếm cho tôi! Tìm cậu ta cho bằng được! Nếu không tìm được, cậu cũng không cần sống!"
Trong căn phòng mát mẻ dễ chịu, Diêu Vọng sau khi gào khóc một hồi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Có chút khó xử vì nhìn thấy áo khoác của Thân Hạo Khiêm bị nước mắt và nước mũi của cậu dính bết nhàu nhĩ, Diêu Vọng hít hít mũi: "Học trưởng Hạo, em muốn trở về, làm phiền anh đưa em ra ngoài."
"Không." Ánh mắt màu hổ phách của Thân Hạo Khiêm nhìn thẳng vào mắt Diêu Vọng, giọng nói rất mềm mỏng nhưng cũng rất kiên định.
Trong lòng Diêu Vọng đau đớn một hồi.
Ngước mắt lên, cậu nhìn Thân Hạo Khiêm, khó khăn nói: "Học trưởng Hạo, em phải trở về."
"Tiểu Vọng, em yêu Dương Nghiệp Mimh sao? Em thương hắn sao?" Trong mắt Thân Hạo Khiêm thoáng hiện sự đau đớn như bị tổn thương, hắn nhìn chằm chằm Diêu Vọng, giọng nói cố chấp mà nghiêm túc.
Tim, trong nháy mắt rung động mãnh liệt .
Học trưởng Hạo, em trả lời anh như thế nào đây? Nếu như em nói không yêu, thì sẽ như thế nào? Nếu nói không yêu, thì anh có thể buông tha Lương Noãn Noãn sao? Nếu như nói không yêu, em có thể thoát khỏi Dương Nghiệp Minh mà quay về với anh sao?
Không thể nào, chúng ta đã bỏ lỡ nhau. Bây giờ Diêu Vọng, đã không còn là cậu bé ngây thơ trong sáng như ba năm trước đây nữa rồi. Hiện tại, cậu chỉ là một tình nhân bẩn thỉu.
Diêu Vọng cắn môi, mạnh mẽ ép nội tâm gợn sóng vào nơi sâu nhất.
"Đúng vậy. Yêu." Giọng nói của cậu rất bình thản, thế nhưng sương mù lại tràn ngập trong đôi mắt, lại có chút không che giấu được đau đớn.
Thân Hạo Khiêm mở to hai mắt, hai tay nhẹ nhàng đưa ra như mộng ảo, đặt lên đôi mắt Diêu Vọng, giọng nói dịu dàng, trầm ấm như những tiếng nỉ non: "Tiểu Vọng, em nói dối. Nếu thật sự là yêu, đôi mắt của em, tại sao lại đau đớn như vậy?"
Trong lòng Diêu Vọng, đau dữ dôi.
Tại sao, hắn luôn có thể chỉ liếc một cái đã nhìn thấu góc bí ẩn nhất trong đáy lòng cậu? Cậu đã nói yêu Dương Nghiệp Minh rồi, tại sao hắn còn không chịu để cậu đi, tại sao lại cố chấp như vậy?
Đừng…tốt với cậu. . . . . . Đừng đối xử tốt với cậu nữa. . . . . .
Lỗ mũi chua xót không dứt, Diêu Vọng đẩy Thân Hạo Khiêm ra, cách hắn xa một chút, nói vẻ khẩn cầu: "Học trưởng Hạo, anh để cho em đi đi. Em thật sự không thể ngốc thêm một lần nữa đâu."
Thân Hạo Khiêm nói với cậu còn có vẻ thành khẩn cầu xin hơn: "Tiểu Vọng, cho anh thời gian một ngày được không? Ở bên anh một ngày, anh chỉ muốn em ở bên anh một ngày thôi."
Diêu Vọng không cự tuyệt được khi thấy Thân Hạo Khiêm cầu xin như vậy. Không cự tuyệt được sự dịu dàng ấm áp trong đôi mắt cầu xin tha thiết này.
Đôi mắt khép hờ lại, bên môi cậu treo một nụ cười thê lương: "Em đồng ý với anh."
Em đồng ý với anh, bởi vì đây là ngày cuối cùng của chúng ta.
Em đồng ý với anh, bởi vì từ nay về sau, em sẽ không gặp mặt anh nữa.
Em đồng ý với anh, bởi vì, từ nay về sau, em muốn xóa sạch hình bóng của anh trong trí nhớ của em.
Thân Hạo Khiêm, em đồng ý với anh.
Không buồn lo lắng Dương Nghiệp Minh trở về không tìm được cậu thì nổi điên như thế nào, Diêu Vọng chỉ muốn mãi nắm lấy những ngón tay ấm áp này. Ngón tay của Học trưởng Hạo, trắng nõn, thon dài, sạch sẽ và ấm áp.
Thấy Diêu Vọng rốt cuộc đồng ý ở lại, trong ánh mắt dịu dàng của Thân Hạo Khiêm tràn đầy vui vẻ.
"Đói bụng không?" Cưng chiều giúp cậu sửa lại mái tóc, "Anh nấu cháo cho em ăn có được không?"
Cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, Diêu Vọng lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt: "Không cần. Em không đói bụng."
Nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Diêu Vọng, bàn tay đang vuốt tóc cậu của Thân Hạo Khiêm run lên, có chút khó chịu hỏi: "Anh ép em ở lại như vậy, em có chán ghét anh không?
Diêu Vọng cắn môi, nhìn Thân Hạo Khiêm mỉm cười lắc đầu một cái, nước mắt chua xót lại tuôn ra.
Sao cậu có thể ghét hắn được đây? Cậu vẫn luôn luôn nhớ học trưởng Hạo, cậu làm sao có thể ghét hắn được? Cậu nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì, sao lại ghét hắn được?
Cậu chỉ . . . . . Sợ hắn ghét cậu thôi. Cậu không muốn hắn tốt với cậu như thế, cậu đã sớm không phải là cậu bé hiàng tử nhỏ nhân phẩm học vấn đều ưu tú của ba năm trước nữa, cuộc đời của cậu, sớm đã bị hủy hoàn toàn rồi.
"Tiểu Vọng . . . . ." Thân Hạo Khiêm đột nhiên nhỏ giọng thở dài, cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cậu, chỉ là nhẹ ôm như vậy, không có bất kỳ ý đồ chiếm đoạt.
Toàn thân Diêu Vọng trở nên căng thẳng, cứng ngắc bất động. trong hơi thở, trên người hắn thoang thoảng mùi Bạc Hà dịu mát.
Gắng sức khống chế cơn kích động muốn vùi mặt vào trong vòng ôm của hắn, Diêu Vọng chớp chớp ánh mắt chua xót, giọng nói vẫn còn mang chút giọng mũi: "Hạo Khiêm, em, em đột nhiên hơi đói rồi. . . . . ."
"Được, anh đi làm cơm cho em. Em muốn ăn cái gì? Anh nhớ trước kia em thích ăn cà chua hầm thịt bò cách thủy nhất. Anh làm cho em ăn có được không?" Giọng nói Thân Hạo Khiêm tràn đầy sự ấm áp như ánh nắng mặt trời. gương mặt anh tuấn hiện lên một nụ cười vui vẻ.
"Dạ. Được." Diêu Vọng xoay người sang chỗ khác, cúi đầu, để nước mắt trực tiếp rơi xuống đất.
Đây là ngày cuối cùng cậu ở cùng học trưởng Hạo, cậu không thể rơi lệ. Cậu muốn vui vẻ hạnh phúc, giống như ba năm trước đây.
Nhìn Thân Hạo Khiêm mặc tạp dề, ở trong bếp nghiêm túc chăm chỉ thái thức ăn, Diêu Vọng mỉm cười nhưng ánh mắt lại bắt đầu ươn ướt. Đây là học trưởng Hạo, học trưởng Hạo của cậu, hiện tại đang đứng trước mặt cậu, cách cậu gần như thế, cậu chỉ cần đưa tay ra, là có thể ôm chặt hắn.
Nhưng, cậu lại không thể đưa tay. . . . . . Cậu đã sớm mất đi tư cách đưa tay.
Yên lặng xoay người, Diêu Vọng gắng sức khiến cho giọng nói của mình nghe bình thường một chút: "Học trưởng Hạo, em có thể tham quan trong nhà một chút được không?"
"Tha hồ tham quan. Em nghỉ ngơi một lúc, thức ăn lập tức có liền." Mái tóc Thân Hạo Khiêm nhuộm thành màu sắc cây đay, tôn lên ánh mắt của hắn. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt hắn, hoàn mỹ như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Diêu Vọng không dám nhìn nữa, cậu bước chân lên lầu hai. Phòng ốc trong căn nhà này rất lớn, màu sắc hầu hết là màu hồng rất mơ mộng. Diêu Vọng có chút tò mò, sao Thân Hạo Khiêm lại thiết kế phòng ốc mang phong cách mơ mộng như vậy, người nào không biết, còn tưởng rằng nơi này là nơi ở của một cô gái 18 tuổi.
Dọc theo tay vịn cầu thang được chạm khắc tinh tế, Diêu Vọng đứng ở đầu cầu thang lầu hai, bỗng chốc đôi mắt trừng to, khiếp sợ không thốt lên lời!
Đối diện với cậu là toàn bộ mặt tường vẽ một cậu nhóc tuổi còn trẻ, mặc áo màu trắng, mái tóc ngắn đen nhánh xõa trên vai, đứng dưới ánh mặt trời cười rực rỡ. Gương mặt trắng nõn, cái mũi nhỏ nhắn, làn môi đỏ xinh đẹp, một đôi mắt trong veo có khả năng đi thẳng vào lòng người, giờ phút này đang nhìn lại Diêu Vọng.
Hai cặp giống nhau như đúc, một ở trên tường, một tại đầu bậc thang, đối mắt nhìn nhau. Giữa hai đôi mắt này, mặc dù đã trải qua ba năm, nhưng chúng đều thuộc về Diêu Vọng.
Thân Hạo Khiêm, toàn bộ mặt tường, vẽ hình ảnh Diêu Vọng năm 18 tuổi.
Từng đường cong cũng tỉ mỉ như vậy, mỗi một chỗ dùng màu sắc cầu kỳ như vậy, người vẽ bức họa này, nhất định là trong lòng tràn ngập tình yêu cùng cảm xúc mãnh liệt khi vẽ. Bởi vì, giờ phút này Diêu Vọng đã cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Cảm xúc kiềm chế đã lâu rốt cuộc tuôn ra như vỡ đê, Diêu Vọng ngồi ở góc cầu thang, lặng lẽ khóc đến tê tâm liệt phế.
Không phát ra một chút âm thanh, nhưng trong lòng của cậu lại là sóng gió nổi lên cuồn cuộn, so với cơn bão cấp 10 còn kinh khiếp hơn.
Học trưởng Hạo, nếu như không phải vì bị bắt cóc, có phải kiếp này em không thể có cơ hội thấy bức họa này? Nếu như em cố tình đòi đi, có phải kiếp này em không thể nào biết, thì ra, tình yêu của anh lại sâu nặng như thế, mãnh liệt như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro