chap 67
Hôm nay có chuyện gì xảy ra thế? Sao tất cả những người phụ nữ ở đây đều tới cảnh cáo cậu, muốn cậu cách xa người đàn ông của họ?
Diêu Vọng đè xuống tức giận trong lòng, xoay người, mở đôi mắt to lạnh lùng nhìn Liễu Thần: "Cô Liễu, tôi thật sự muốn cách xa Dương Nghiệp Minh một chút. Nếu như cô có thể nghĩ ra biện pháp khiến Dương Nghiệp Minh qua cho tôi, tôi sẽ vô cùng cảm tạ cô!"
Nói xong, lưng ưỡn cao thẳng tắp, ngẩng đầu, Diêu Vọng xoay người rời khỏi phòng vệ sinh khiến người ta hít thở không thông này. Liễu Thần tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, cầm bình bông màu xanh bên cạnh bồn rửa tay lên, hung hăng đập xuống đất nghe “xoảng” một tiếng. Lời nói của Diêu Vọng rõ ràng là có ý khiêu khích! Ỷ vào Dương Nghiệp Minh đối với cậu có mấy phần chiều chuộng, cho nên không còn biết mình là ai! Xem ra, cần thiết phải giáo huấn cậu ta lại một chút!
Liễu Thần cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy mã số. Hạ thấp giọng nói mấy câu nói.
Bên đầu kia điện thoại có tiếng trả lời nói: "Chúng tôi mà làm việc thì cô cứ yên tâm, bảo đảm thần không biết quỷ không hay." Liễu Thần cúp điện thoại, trên mặt hiện lên một nụ cười ác độc.
Diêu Vọng đi ra khỏi phòng vệ sinh, muốn ra vườn hóng gió một chút. Còn tốt hơn là ở đây.
Người trong đại sảnh quá nhiều, đều là những lời xã giao dối trá và khách sáo, cậu cảm thấy rất nhàm chán. Vừa đi tới khúc quanh, liền chạm mặt Dương Nghiệp Minh. Bên cạnh hắn còn có thêm mấy người nữa, nữ có nam có.
"Diêu Vọng, tới đây." Dương Nghiệp Minh gọi. Giọng nói thân mật, nhưng càng giống như là gọi người làm hơn.
Nam nữ bên cạnh Dương Nghiệp Minh cũng nhìn về hướng Diêu Vọng.
Diêu Vọng nói thầm trong lòng một tiếng: "Thật là xui xẻo!" Nhưng cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là phải buộc lòng đi tới.
Một người phụ nữ đứng bên cạnh Dương Nghiệp Minh, làn môi đỏ mọng mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại lóe vài tia khi dễ, hướng Diêu Vọng hỏi: "Cậu chính là cậu Diêu? Mới vừa rồi nghe Dương thiếu đề cập tới cậu. Cậu là bạn trai ngài Dương sao?"
Bạn trai? Diêu Vọng đột nhiên cảm thấy cái từ này nghe vào sao có vẻ. . . . . . Quái dị.
Đây là một từ trong sáng, tương lai tràn đầy kết quả tốt đẹp, không giống như từ tình nhân nghe tối tăm, bỉ ổi và hèn mọn.
Nhưng rất đáng tiếc, cái từ này, Diêu Vọng cậu dùng không nổi.
Diêu Vọng ngước mắt liếc mắt nhìn Dương Nghiệp Minh đang mang trên mặt một nụ cười nhẹ, không trả lời đúng, cũng không trả lời không phải. Chỉ im lặng.
Thấy Diêu Vọng không trả lời, cô gái có làn môi đỏ mọng có chút xấu hổ, buộc lòng phải đổi chủ đề.
Nụ cười nhẹ trên mặt Dương Nghiệp Minh hoàn toàn biến mất, đáy mắt hiện đầy sự khó hiểu.
Chào hỏi mấy câu xong, mấy người kia liền rời đi. Chỉ còn lại Diêu Vọng đứng đơn độc đối diện với Dương Nghiệp Minh.
Diêu Vọng vẫn im lặng không nói. Ánh mắt không nhìn thẳng vào Dương Nghiệp Minh, mà chỉ nhìn sân cỏ trước mặt. Làn gió nhẹ lướt qua, những cánh hoa trên cây rơi xuống đầy đất. Khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Cánh tay cứng như sắt của Dương Nghiệp Minh hung hăng bấm sâu vào cánh tay của cậu, kéo cậu quay lại đối mặt về phía mình, "Vừa rồi tại sao không nói lời nào!" Giọng nói của hắn lãnh khốc vô tình.
"Nói gì? Nói ra để xấu hổ hay sao, nói tôi không phải là bạn trai của anh? Hay nói tôi chỉ là tình nhân của anh?" Diêu Vọng nhìn Dương Nghiệp Minh, thậm chí còn nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này lại hoàn toàn chọc giận Dương Nghiệp Minh: "Sao? Làm tình nhân của Dương Nghiệp Minh tôi rất mất thể diện?" Cánh tay gia tăng sức mạnh, Diêu Vọng cảm giác cánh tay mình dường như muốn đứt rời ra, nhưng lại quật cường không chịu mở miệng cầu xin tha thứ. Vì vậy vẫn bị Dương Nghiệp Minh gắt gao siết chặt.
"Làm tình nhân của tổng giám đốc Dươnv tại sao lại mất thể diện? Đó là vinh dự vô cùng. Không biết bao nhiêu phụ nữ đấu tranh mà không được đó chứ!" Diêu Vọng rũ rèm mắt xuống, nhàn nhạt nói ra.
"Cậu đã biết như thế, vậy tại sao còn làm ra vẻ mặt bị sỉ nhục?" Sức lực trên tay Dương Nghiệp Minh đã giảm đi một chút, hắn nâng mặt Diêu Vọng lên, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Phốc. . . . . ." Diêu Vọng thật tức cười. Đây là mỉa mai, là châm biếm có được hay không! Dương đại Tổng giám đốc của tôi, ngài thật là ngây thơ! Ngây thơ đến nỗi nghe không ra sự mỉa mai của tôi.
Thấy Diêu Vọng cười, tức giận trong đáy mắt Dương Nghiệp Minh từ từ tản đi. Ánh mắt lại sắc bén như cũ, nhìn Diêu Vọng nói: "Trả lời tôi. Mới vừa rồi tại sao vẻ mặt lại giống như bị sỉ nhục.
Diêu Vọng nhăn mày: "Dương đại Tổng giám đốc, vấn đề này có ý nghĩa gì sao? Anh nếu như rảnh rỗi nhàm chán, thì có thể đi tìm Liễu Thần nha. Cô ta nhất định rất thích cùng anh trao đổi thân mật."
Đáy mắt Dương Nghiệp Minh lóe ra một ngọn lửa nhỏ, chăm chú nhìn chằm chằm Diêu Vọng, giọng nói có điểm ấm áp: "Em nói Liễu Thần?"
Ngọn lửa ở đáy mắt Dương Nghiệp Minh quá mức mãnh liệt, Diêu Vọng cảm thấy cả người bị hắn nhìn không được tự nhiên. Cậu quay mặt đi tránh tầm mắt của hắn: "Mới vừa rồi trong phòng nghỉ, hai người không phải đã trao đổi thân mật rồi sao, trao đổi đã rất thỏa mãn sao?"
"Ha ha ha. . . . . ." Dương Nghiệp Minh chợt ngửa đầu hắng giọng phát ra một chuỗi cười to. Diêu Vọng kinh hoảng cắn môi của mình. Cậu đang làm gì thế? Sao lại nói chuyện này?
Quả nhiên, Dương Nghiệp Minh cúi đầu nhìn Diêu Vọng, trên mặt mang vẻ tươi cười, trong đôi mắt lóe ánh sang vui vẻ: "Diêu Vọng, em đang ghen phải không?"
Bờ môi của hắn tiến lại gần lỗ tai của cậu, khí nóng ở bên tai cậu quanh quẩn, giọng nói của hắn mang theo thỏa mãn, lại mang theo trêu đùa. Dường như tâm trạng có vẻ rất tốt.
Diêu Vọng ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh như nước, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào: "Dĩ nhiên là không. Nếu như Liễu Thần có thể khiến anh vui vẻ cao hứng như thế, thì còn gì bằng."
"Vậy tôi có phải nên cám ơn em hay không?" Trong nháy mắt, sắc mặt Dương Nghiệp Minh trở nên âm trầm, giọng nói lạnh lùng có chút đáng sợ.
Diêu Vọng còn chưa trả lời, cơ thể Dương Nghiệp Minh đột nhiên lật nghiêng tới, bàn tay ôm chặt cậu vào trong ngực, đôi môi nóng bỏng áp lên môi của câu, mang theo sự trừng phạt cắn mạnh vào môi của cậu. Đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng nhỏ nhắn đầy hương thơm của cậu khuấy động, mang theo sức mạnh bá đạo!
Người đàn ông này, tại sao có thể tùy chỗ phát dục bừa bãi!
Diêu Vọng bất mãn muốn đẩy hắn ra, nhưng lồng ngực cứng như sắt của hắn lại ôm cậu quá chặt, cậu bị hắn giam trong ngực, căn bản không còn đường để chạy. Chỉ có thể chịu đựng hắn hôn mãnh liệt giống y như cuồng phong bão vũ ập đến.
Nghĩ đến chuyện mới vừa rồi Dương Nghiệp Minh còn trong phòng nghỉ cùng Tiểu Thần mạnh mẽ hoan ái triền miên, đôi môi của hắn cũng trằn trọc trên môi của Liễu Thần giống như thế này sao? Trên người của hắn, còn có mùi vị của những phụ nữ khác! Diêu Vọng đột nhiên cảm thấy buồn nôn, rất buồn nôn!
Ra sức giãy giụa ngoảnh mặt đi, muốn né tránh nụ hôn của hắn.
Ý né tránh vô cùng rõ ràng.
Dương Nghiệp Minh mấy lần dây dưa đều chỉ có thể hôn lên mặt của cậu, Diêu Vọng tránh né hắn giống như tránh né bệnh nhiễm khuẩn, lông mày nhíu lại thật chặt, như đang phải chịu sự hành hạ vậy.
Dương Nghiệp Minh dừng động tác lại, đôi mắt chim Ưng lộ ra những dây máu đỏ, rồi đột ngột đẩy mạnh Diêu Vọng từ trong ngực ra, giận dữ gầm lên một tiếng: "Cút!"
Âm thanh rống giận của Dương Nghiệp Minh rất lớn, khiến những người đứng gần nhao nhao nhìn về phía này.
Diêu Vọng cảm thấy rất mất thể diện, cùng Dương Ngbiệp Minh ở chung một chỗ, cậu luôn dễ dàng trở thành tiêu điểm quan sát của mọi người, cậu ghét loại cảm giác này!
Cậu nhìn Dương Nghiệp Minh, Dương Nghiệp Minh cũng đang nhìn cậu. Gương mặt anh tuấn giờ này lạnh lùng ác độc rất đáng sợ, đôi môi mím chặt, ánh mắt khát máu đến khiếp người nhìn cậu chằm chằm, giống như hận không thể đem cậu cắn chết ngay tức khắc
Diêu Vọng nhíu nhíu mày, người đàn ông này mỗi lần nổi giận đều khác thường kỳ lạ như vậy. Cậu nào có đắc tội hắn? Hắn thích cùng phụ nữ khác mây mưa, cậu liền mỉm cười chúc phúc hắn nha, cậu không hề ăn dấm lung tung, rốt cuộc hắn đang tức giận cái gì!
Không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, Diêu Vọng phản ứng rất bình thản, cậu đẩy hắn ra: "Biết, tôi cút."
Cậu ước gì mình được về sớm nghỉ ngơi một chút. Hôm nay giằng co cả một ngày, cậu mệt quá mức. Để cho hắn tự do tiếp tục trăng gió với những người phụ nữ khác đi! Chúc hắn lăng nhăng thỏa mãn!
Không chút do dự xoay người rời đi. Vừa ra đến đại sảnh, mới phát hiện bên ngoài gió rất to, những cơn gió đêm thổi vào người, lạnh thấu tới xương.
Diêu Vọng sợ lạnh ôm chặt hai cánh tay, đi về phía cửa chính. Cậu vừa đi vừa nhìn xung quanh. Bên này hình như cũng là khu biệt thự, nên hầu như không thấy bóng dáng một chiếc xe taxi nào.
Ban nãy ở vườn hoa phía sau hình như có một con đường nhỏ thông ra mặt sau của con đường chính, bên kia chắc là có xe taxi thôi. Diêu Vọng xoay người hướng con đường nhỏ đi tới.
Thấy Diêu Vọng bước đi không hề quay đầu lại, Dương Nghiệp Minh cảm thấy một cơn giận dữ không tên hung hăng thiêu đốt trong lồng ngực. Người này, thậm chí ngay cả cầu xin tha thứ cũng không buồn nói!
Cậu hoàn toàn không nhận thấy được tại sao hắn lại nổi giận!
Nếu như không phải Liễu Thần đột nhiên khiêu khích lửa dục của hắn, nếu như không phải hắn muốn thử thái độ của Diêu Vọng một chút. . . . . . Hắn cũng không biết được đã nhiều ngày như vậy, Diêu Vọng vẫn hoàn toàn không đem hắn để ở trong mắt.
Cậu đối với hắn, cho tới bây giờ chưa bao giờ để ý.
Dù là cậu nằm ở dưới người hắn nhỏ giọng rên rỉ, giống như một chú mèo nhỏ. Dù cậu cùng hắn bình thường giống như một đôi tình nhân cãi vã gây gổ, sau đó hòa thuận dắt tay nhau đi dạo phố. Dù hắn buông xuống tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty, một ngày 24 giờ dính vào bên người cậu, bá đạo đoạt lấy tất cả thời gian của cậu. Cậu vẫn không nhìn thấy hắn.
Diêu Vọng, cho tới bây giờ cũng không có yêu hắn.
Bàn tay gắt gao siết chặt đến nổi cả gân xanh, đốt ngón tay trắng bệch. Dương Nghiệp Minh nhìn chằm chằm bóng lưng Diêu Vọng, những tia lửa trong mắt bắn tán loạn. Diêu Vọng, cậu thật có gan!
Xoay người hung hăng đi về phía đại sảnh. Người nhiều tình nhân nhất trên thế giới này chính là hắn, Dương Nghiệp Minh hắn cũng không phải không có Diêu Vọng thì không thể sống được!
Giờ phút này, chăm chú nhìn bóng dáng Diêu Vọng còn có một người đàn ông khác. Thân Hạo Khiêm.
Vừa rồi Dương Ngbiệp Minh gầm lên giận dữ, Thân Hạo Khiêm xoay đầu nhìn sang, khi nhìn đến bóng dáng quen thuộc của Diêu Vọng, dưới ánh đèn khiến cậu nổi bật, cậu có vẻ đẹp như thế, bộ lễ phục màu trắng khiến cậu nhìn qua giống như một tinh linh trong sáng, Trên làn tóc mai còn cài một đóa Diên Vĩ màu xanh dương, khiến sự trong sáng càng thêm phần thanh nhã và hoạt bát.
Thấy Diêu Vọng cùng Dương Nghiệp Minh cãi vả sau đó cô đơn độc rời đi, Thân Hạo Khiêm nhấc chân muốn đuổi theo. Nhưng vừa lúc đó Thị trưởng Lương đứng bên cạnh đang liến thoắng không ngừng giới thiệu thành tích mới nhất của hắn, hành động cắt ngang lời nói của trưởng bối luôn là một việc làm vô lễ. Do vậy Thân Hạo Khiêm không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhẫn nại không dám vọng động, cố gắng giả bộ bộ dạng nghiêm túc nghe Thị trưởng Lương nói chuyện.
Nhìn Diêu Vọng càng ngày càng xa, mắt thấy cậu sắp biến mất ở rừng cây sau lưng, Thân Hạo Khiêm không kềm nén được nữa, hắn vội vã nhìn Thị trưởng Lương nói: "Bác trai, cháu có chuyện vô cùng trọng yếu, xin lỗi bây giờ không tiếp chuyện cùng bác được." Nói xong, không nhìn đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, hắn cất bước chạy về phía con đường nhỏ .
Hắn nhất định phải đuổi theo Tiểu Vọng, ban nãy bộ dạng Dương Nghiệp Minh rất hung dữ mắng cậu, bây giờ Tiểu Vọng nhất định rất đau lòng. Hắn muốn an ủi cậu một chút. Nếu như nói rằng trên thế giới này, chỉ có nước mắt của một người mà Thân Hạo Khiêm không muốn thấy nhất, thì người đó chính là Diêu Vọng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro