chap 65
Bóng đêm dần dần dày đặc, không thấy rõ Nghiệp Minh ở vườn hoa làm gì, chỉ nhìn thấy hắn khom lưng, dường như là hái hoa.
Giở trò quỷ gì a, Diêu Vọng bĩu môi. Sẽ không phải là muốn hái một đóa hoa hồng đưa cho mình chứ? Thật ngây thơ, thật quê mùa! Diêu Vọng nói thầm, một lát trở lại nhất định phải cười nhạo hắn mới được!
Dương Nghiệp Minh đi tới, tay phải đặt sau lưng.
"Này, tôi không thích hoa hồng ah!" Diêu Vọng kiêu căng ngửa đầu, quyết định tấn công Dương Nghiệp Minh.
"Vậy sao? Đây!" Dương Nghiệp Minh đưa tay phải từ phía sau ra, động tác tao nhã vô cùng.
Một đóa hoa Diên Vĩ lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay của hắn. Hình dáng cánh hoa như những chú bươm bướm xinh đẹp, màu sắc xanh đậm, cùng với màu xanh của đồ trang sức trên người cậu vô cùng tương xứng.
"Cái gì?" Diêu Vọng có chút kinh ngạc, Hoa Diên Vĩ sao?
Dưing Nghiệp Minh kéo Diêu Vọng lại, cơ thể dán sát vào người cậu, cằm Diêu Vọng đã muốn áp vào lồng ngực của hắn rồi.
"Này này, làm gì a! Đây chính là nơi công cộng, đừng có động dục loạn chứ!" Diêu Vọng sợ hết hồn, cho rằng Dương Nghiệp Minh lại muốn làm hành động gì quá đáng, nhanh chóng chống tay vào lồng ngực Dương Nghiệp Minh.
"Tiểu bướng bỉnh này, em có phải quá hạ lưu hay không? Em nghĩ cái gì thế?" Dương Nghiệp Minh ngăn Diêu Vọng đang lộn xộn. Cúi đầu, thận trọng đem đóa hoa Diên Vĩ gắn lên mái tóc của Diêu Vọng.
Cư nhiên bị Dương Nghiệp Minh châm chọc mình ham mê sắc dục, trong lòng Diêu Vọng thật sự ngượng muốn chết. Thời đại này, đến phiên người xấu khinh thường người tốt rồi sao?
Đang muốn mở miệng phản bác, vừa nhướng mắt, lại nhìn thấy cái cằm góc cạnh của Dương Nghiệp Minh, cằm được cạo râu rất sạch sẽ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết một mảnh râu nhỏ, mùi nước hoa nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc, còn có đôi tay thon dài, Diêu Vọng chợt phát hiện, Dương Nghiệp Minh đúng là một người đàn ông theo đúng nghĩa nam tính.
Mặt có chút nóng bừng, Diêu Vọng đẩy Dương Nghiệp Minh ra.
Ánh mắt Dương Nghiệp Minh nhìn lên nhìn xuống trên người cậu đánh giá một phen, khóe miệng nâng lên nụ cười xấu xa: "Nhìn như vậy, thật ra thì em cũng không xấu xí."
"Cái gì mà không xấu xí? Rõ ràng là đẹp như tiên trên trời! Nhất là đứng bên cạnh cái người xanh như lá cây này, tôi lại càng thêm nổi bật là mắt ngọc mày ngài, siêu phàm thoát tục!" Diêu Vọng không chút khách khí phản kích lại. Ánh mắt trừng to hung hăng nhìn chằm chằm Dương Nghiệp Minh.
Ánh sáng của những ngọn đèn phản chiếu trong mắt lưu chuyển như nhửng làn sóng, khiến cho người ta không khỏi đắm chìm trong đó. Mái tóc mây đen nhánh điểm thêm bên cạnh một đóa hoa Diên Vĩ kiều diễm nở rộ, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, Dương Nghiệp Minh không khỏi phát sinh long ham muốn giữ lấy cho riêng mình nhiều hơn.
Mạnh mẽ hôn lên môi Diêu Vọng, muốn ở trên môi cậu khắc lên dấu ấn của mình. Giọng nói mang theo sự uy hiếp: "Biết mình có mấy phần quyến rũ là tốt rồi. Một lát đi dự tiệc chớ có liếc ngang liếc dọc. Nhớ, không có tôi phê chuẩn, không cho cùng người đàn ông khác nói chuyện!"
"Anh buồn chán không có chuyện để nói a. . . . . . Ai. . . . . ." Diêu Vọng còn chưa nói dứt lời đã bị Dương Nghiệp Minh kéo hướng đại sảnh đi tới.
Trong đại sảnh đủ các loại trang phục, Dương Nghiệp Minh vừa xuất hiện, liền liên tiếp có người cùng hắn chào hỏi.
"Tổng giám đốc Dương, hôm nay anh cũng tới sao? Thật là quá vinh hạnh rồi !"
"Tổng giám đốc Dương, nghe nói Dương thị vừa lại thu mua một công ty hàng đầu nữa? Chúc mừng chúc mừng nha!"
Những lời nịnh hót nối liền không dứt, nhưng Dương Nghiệp Minh căn bản đều không quan tâm tới, đừng nói là gật đầu đáp lễ, ngay cả khóe mắt liếc qua cũng đều không liếc những người này. Bất quá những người này thật cũng không cảm thấy lúng túng, Dương Nghiệp Minh kiêu căng, lạnh lùng, bá đạo, người trên thế giới này ai cũng biết.
"Nghiệp Minh!" Một giọng nam từ tính dễ nghe truyền tới.
Dương Nghiệp Minh nghe có tiếng gọi liền đứng lại, Diêu Vọng giương mắt nhìn, thì ra là Bùi Tuấn.
Trên mặt của Bùi Tuấn trước sau như một, luôn treo một nụ cười ngang ngạnh, hướng Diêu Vọng đưa tay phải ra, chuẩn bị khách khí bắt tay: "Cậu Diêu hôm nay thật xinh đẹp!"
Dương Nghiệp Minh nhanh chóng chặn ngang tay Bùi Tuấn: "Móng vuốt đừng duỗi loạn!" Kéo Diêu Vọng vào trong ngực của mình gần hơn một chút.
Diêu Vọng cúi đầu, đối với lời nói và lời thăm hỏi của Dương Nghiệp Minh và Bùi Tuấn tỏ vẻ hờ hững.
Bùi Tuấn kinh ngạc nhìn Diêu Vọng một cái. Trong ấn tượng của hắn, Diêu Vọng là một người rất lễ phép, rất có giáo dục nha. Sao hôm nay lại vô lễ như thế?
Dương Nghiệp Minh cũng cau cau mày, có chút không hiểu nâng cằm Diêu Vọng lên: "Tại sao không nói chuyện? Thân thể không thoải mái sao?"
Diêu Vọng nhìn chằm chằm Dương Nghiệp Minh : "Thân thể rất thoải mái."
Đôi mày rậm của Dương Nghiệp Minh nhíu chặt lại, con ngươi tối đen cũng khẽ nheo lại: "Vậy tại sao không nói lời nào?"
Diêu Vọng nhún nhún vai, hung hồn nói: "Không có sự phê chuẩn của anh, tôi không dám cùng người đàn ông khác nói chuyện."
Nghe xong lời nói của Diêu Vọng, sắc mặt Dương Nghiệp Minh, dùng từ kinh ngạc, khó coi…… cũng không hình dung ra được!
Ha ha ha. . . . . .Bùi Tuấn đứng một bên kinh ngạc nửa ngày, cuối cùng cũng bộc phát ra một hồi cười như điên. Tình nhân bé nhỏ của Dương Nghiệp Minh này, thật là có chút thú vị! Quá hả giận rồi! Rốt cuộc cũng có người có thể trị được Dương Nghiệp Minh!
"Tiểu quỷ con này! Tối về sẽ tính sổ với em!" Dương Nghiệp Minh hung hăng liếc Diêu Vọng một cái, nhỏ giọng uy hiếp nói.
Diêu Vọng bị đau, bất mãn trừng Dương Nghiệp Minh: "Anh thật là quá khó hầu hạ!"
"Ôi! Đây là ai vậy! Lại dám nói Tổng giám đốc Dương của chúng ta khó hầu hạ, ăn gan hùm mật gấu sao?" Kèm theo tiếng nói là một mùi hương nồng đậm theo làn gió đưa tới, một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ bước tới gần.
Diêu Vọng nhận ra, người phụ nữ trang điểm tinh xảo khéo léo, mặc bộ lẽ phục xẻ cổ sâu tới rốn này chính là người phụ nữ đêm đó cùng Dưing Nghiệp Minh biểu diễn một màn xuân cung đồ sống động - Liễu Thần.
Gần đây cô ta vừa đóng một bộ phim mới, danh tiếng đang nổi như cồn. Báo đài khắp nơi đều nói về cô ta.
Diêu Vọng xoay đầu đi, lười phản ứng lại. Trong lời nói của Liễu Thần mang đậm vẻ châm chọc, mọi người đều biết, nếu mình trả lời, không phải là tự mình đánh mặt của mình sao!
Thấy Diêu Vọng hoàn toàn không để ý tới mình, Liễu Thần tức giận đỏ bừng cả mặt. Liễu Thần cô xuất hiện ở đâu, thì ở đó chính là tiêu điểm của công chúng, hiện tại lại có thêm tổng giám đốc tập đoàn Dương thị và người đứng đầu làng giải trí - Bùi Tuấn, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều nhìn về bên này. Diêu Vọng không trả lời cô..., chẳng phải là trước mặt mọi người khiến cô không xấu hổ không có đất mà chui xuống sao?
Sự tàn nhẫn ẩn giấu trong đáy mắt chợt lóe lên, Liễu Thần nhẹ nhàng uốn éo thân hình mảnh mai thon thả, đi tới bên cạnh Dương Nghiệp Minh, cánh tay trắng nõn quấn lên eo của Dương Nghiệp Minh: "Nghiệp Minh, đã lâu không gặp, có phải anh đã quên người ta rồi hay không?"
Dương Nghiệp Minh liếc mắt nhìn Diêu Vọng quay đầu đi làm bộ ngắm phong cảnh, sau đó chủ động dính sát vào Liễu Thần, buông tay Diêu Vọng ra, ôm vào eo Liễu Thần: "Sao, nhớ tôi sao?"
Đầu vai Diêu Vọng run lên, cảm thấy buồn nôn. Không nghĩ tới thời điểm như thế này mà Dương Nghiệp Minh còn có những lời lẽ ngọt ngào như vậy. Quá buồn nôn rồi !
Nếu Dương Nghiệp Minh cùng Liễu Thần có nhiều tâm sự muốn nói như vậy, Diêu Vọng cậu nên nhường nơi riêng tư này cho bọn họ thôi!
Đôi chân đang muốn lui về phía sau, nhưng Dương Nghiệp Minh sắc mặt bất động, chỉ di chuyển cơ thể chặn đường Diêu Vọng. Kịch hay vừa mới bắt đầu diễn, hắn làm sao để nhân vật chính rời sân khấu được đây?
Không biết vì sao a, hắn chính là thích trêu chọc Diêu Vọng, thích xem cậu ghen vì người phụ nữ khác —— chỉ có điều, Diêu Vọng giống như chưa từng ăn dấm đối với hắn. Nghĩ đến điểm này, Dương Nghiệp Minh có chút không vui nhíu nhíu mi.
Bùi Tuấn cười híp mắt đứng ở bên cạnh, đem tất cả mọi chuyện thu hết vào trong mắt. Thấy Dương Nghiệp Minh chặn đường Diêu Vọng không cho cậu đi, Bùi Tuấn tiến gần lại, nói nhỏ bên tai Dương Nghiệp Minh: "Đừng đùa thái quá! Tôi thấy cậu ấy không phải là người dễ chọc đâu."
Nói xong, bưng ly rượu nhanh chân vội vàng chạy ra xa. Chỉ sợ chậm một bước, sẽ bị ánh mắt lợi hại của Dương Nghiệp Minhchẻ thành từng mảnh vụn.
Liễu Thần phát hiện hành động của Dương Nghiệp Minh có vẻ gì đó không thích hợp, cũng nhận ra Diêu Vọng chính là người đêm đó đã xem mình trực tiếp biểu diễn xuân cung đồ, trong lòng nhất thời có chút không được tự nhiên. Dương Nghiệp Minh có rất nhiều tình nhân, nhưng người này rõ ràng ở trong lòng hắn có địa vị rất khác.
Liễu Thần dùng ánh mắt soi mói quan sát Diêu Vọng, gương mặt có vẻ khả ái, nhưng vóc người cũng không có gì đặc biệt, gầy gò như vậy mà bụng dưới đầy mỡ. Dáng người xấu xí như vậy mà dám đứng bên cạnh tổng giám đốc Dương, quả thực là vô liêm sỉ, không biết tự lượng sức mình!
Cảm giác mình có phần thắng nhiều hơn, giọng nói của Liễu Thần càng thêm ngọt như mật đường: "Tổng giám đốc Dương, anh cùng Tiểu Thần ra ban công ngắm trăng được không? Tối nay ánh trăng thật là đẹp đó!"
Cơ thể đầy đặn như có như không mè nheo trên người của Dương Nghiệp Minh.
Con ngươi của Dương Nghiệp Minh chuyển động một cái, phát hiện Diêu Vọng đang nhìn bức tranh treo trên tường bên cạnh, hoàn toàn không chú ý hắn và Liễu Thần đang nói cái gì.
Con mắt sắc bén trở nên lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng, Dương Nghiệp Minh cố ý gia tăng âm lượng: "Tiểu Thần, đi, anh cùng em đến kia bên ngắm trăng đi."
Khóe mắt liếc nhìn phản ứng của người bên cạnh. Nhưng người đó không hề có bất kỳ phản ứng nào, đôi mắt to trong suốt vẫn chăm chú nhìn bức tranh treo trên vách tường, có vẻ rất mê mẩn.
Tức giận trong mắt Dương Nghiệp Minh càng tăng lên, hắn ôm Liễu Thần, cố ý đi ngang qua tầm mắt của Diêu Vọng, đáy mắt mang theo tức giận, nhưng gương mặt lại cúi xuống nhìn Liễu Thần mỉm cười, tựa như hắn nhìn thấy Liễu Thần thì rất vui mừng.
Bức tranh treo trên tường được vẽ theo trường phái tả thực của Italy, trong tranh phác họa chân dung công chúa Margaret. Bức họa này, cậu đã từng nhìn thấy trong cuốn “Đánh giá và thưởng thức thế giới mỹ thuật”, cậu cùng với Thân Hạo Khiêm ngồi ở dưới tán cây hoa anh đào trong sân trường, vai kề vai, cùng nhau thưởng thức.
Đó là ba năm trước đây, làn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa anh đào bay xuống đậu vào trong sách, trên đất, trên tóc của cậu.
Thân Hạo Khiêm dịu dàng nhặt những cánh hoa từ trên tóc của cậu rồi nhìn cậu khẽ mỉm cười, ánh mắt của hắn, còn sang hơn sao trên trời.
Diêu Vọng đột nhiên cảm thấy hai mắt rất xót, rất căng.
"Cậu Diêu, sao lại chỉ có một mình đứng ở đây? A, đúng rồi, mới vừa rồi hình như tôi gặp bạn trai cậu, Dương Nghiệp Minh cùng Liễu thần ở ban công bên kia!" Một giọng nói mềm mại nhưng ẩn chứa đầy sự châm chọc kéo Diêu Vọng trở về hiện thực.
Là Lương Noãn Noãn. Diêu Vọng giật mình, theo bản năng nhìn sang bên cạnh cô ta, bên cạnh cô ta không có ai. Thân Hạo Khiêm không có xuất hiện.
Tâm trạng của mạc Tiểu Vọng lại trở về như ban đầu. Diêu Vọng nhìn Lương Noãn Noãn gật đầu cười cười rồi chuẩn bị hướng đi nơi khác.
"Cậu Diêu, nghe nói cậu học cùng trường với Hạo Khiêm nhưng khóa sau?" Lương Noãn Noãn thật sự không chết tâm. Thừa dịp Hạo Khiêm ra xe lấy đồ giúp cô, cô nhất định phải thăm dó cho rõ ràng mọi việc.
"Đúng." Diêu Vọng trả lời ngắn gọn. Cậu không muốn nhìn thấy Thân Hạo Khiêm trong trường hợp này. Không muốn để Thân Hạo Khiêm biết, cậu căn bản không phải là bạn gái của Dương Nghiệp Minh mà chỉ là tình nhân được bao nuôi mà thôi!
"Cậu Diêu, nói vậy cậu cũng biết tôi đã đính hôn với Hạo Khiêm nhỉ. Nếu như cậu đối với Hạo Khiêm có tình ý gì, tôi khuyên cậu nên sớm từ bỏ đi! Mặc dù Tổng giám đốc Dương không nói gì cậu, nhưng cậu cũng không nên nhớ thương vị hôn phu của người khác chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro