Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 64

Thân thể của cậu bị Dương Nghiệp Minh làm cho càng ngày càng nhạy cảm, tay của hắn, môi của hắn chỉ cần khẽ trêu đùa, thì cơ thể cậu liền mềm nhũn. . . . . .

Trong cơn choáng váng, cơ thể đột nhiên bị buông ra, Diêu Vọng mở to đôi mắt mơ hồ, phát hiện Dương Nghiệp Minh đã buông cậu ra, đôi mắt vẫn còn sót lại dục vọng ham muốn, đang ranh mãnh nhìn cậu.

"Diêu Vọng, cơ thể của em so với miệng của em còn thành thực hơn rất nhiều." Dương Nghiệp Minh trêu ghẹo nói.

"Anh! . . . . . ." Diêu Vọng mắc cỡ không ngẩng đầu lên được nữa rồi. Hung hăng giơ lên quả đấm nhỏ hướng trên người hắn đập tới.

"Có phải rất muốn để tôi ở ngoài đường phố muốn em?" Dương Nghiệp Minh tiến tới bên tai cậu nhỏ giọng nói, giọng nói vô cùng mập mờ, con ngươi đen tối lóe lên một tia ranh mãnh.

"Anh thật không biết xấu hổ! Mới vừa rồi là người nào quấn lấy tôi không thả?" Diêu Vọng có chút thẹn quá thành giận rồi.

"Không phải em cũng vui vẻ ở trong đó sao? Nhìn xem, nó cũng đã cứng rắn và vểnh lên rồi này. . . . . ." Dương Nghiệp Minh cợt nhả vân vê hai đầu nhũ đỏ hồng trước ngực Diêu Vọng.

Diêu Vọng hận không được tìm một cái lỗ nào để chui xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng, trước ngực phập phồng.

"Được rồi, đừng có ngượng nữa! Tối về tôi sẽ thỏa mãn em!" Dương Nghiệp Minh phát hiện hắn càng ngày càng thích cùng Diêu Vọng cãi vã. Đùa giỡn cậu, nhìn cậu nổi giận, thẹn thùng, vẻ quẫn bách, thật là một chuyện vui vẻ.

Diêu Vọng quay đầu đi, hoàn toàn không quan tâm tới Dương Nghiệp Minh. Cãi nhau, cho tới bây giờ cậu không bao giờ chiếm được ưu thế.

Diêu Vọng mặc một bộ lễ phục không có tay, không khí trên xe có chút lạnh, Diêu Vọng co bả vai. Trên cánh tay trắng nõn nổi da gà.

"Mặc vào." Dương Nghiệp Minh cởi áo khoác trên người đưa cho Diêu Vọng, ra lệnh.

Diêu Vọng nhận lấy áo khoác choàng ở trên người. mùi vị của Dương Nghiệp Minh tràn ngập ở chóp mũi của cậu, mùi vị trên người Dương Nghiệp Minh là lạnh lùng, kèm theo mùi vị nước hoa như có như không, cũng giống như vẻ ngạo mạn của hắn.

Diêu Vọng lại nghĩ tới học trưởng Hạo trên người nhàn nhạt mùi hương Bạc Hà, trái tim có chút buồn buồn, thở dài.

"Sao lại thở dài?" ánh mắt Dương Nghiệp Minh nhìn thẳng phía trước , nhíu nhíu mày hỏi.

"Không có gì." Diêu Vọng nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Cậu không phải người ngốc, làm sao có thể nói thật lòng cho Dương Nghiệp Minh biết.

Dương Nghiệp Minh hừ lạnh một tiếng: "Chồng sắp cưới của Lương Noãn Noãn tên là gì?"

Diêu Vọng giật mình, mặc dù vẫn nhắm mắt lại, nhưng hàng mi thật dài vẫn run rẩy, bị ánh mắt Dương Nghiệp Minh nhìn thấy rất rõ ràng.

"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Diêu Vọng cố gắng giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.

Dương Nghiệp Minh quay đầu nhìn Diêu Vọng một cái, con ngươi tối đen thoáng qua ánh sáng lạnh sắc bén, "Em có quen biết với hắn?"

Diêu Vọng sợ tới mức bật dậy ngồi thẳng người ngay lập tức: "Không biết không biết, tôi làm sao mà biết anh ta được?"

Ánh mắt Dương Nghiệp Minh càng lạnh hơn, giọng nói cũng mang theo một tia tàn nhẫn: "Diêu Vọng, em tốt nhất thành thực một chút."

Diêu Vọng lầu bầu một câu: "Hung ác như vậy làm gì?" Cơ thể co rút lại trong áo khoác của Dương Nghiệp Minh, nhỏ giọng nói, "Anh ta và tôi đều là người thành phố A. Trước kia đã gặp qua."

"Chỉ đơn giản là gặp qua thôi sao?" Tức giận trong mắt Dương Nghiệp Minh càng tăng lên. Diêu Vọng, em cho tôi là đứa ngốc sao? Ánh mắt người đàn ông kia nhìn Diêu Vọng vốn rất không phù hợp!

Biết rõ Dương Nghiệp Minh không có dễ lừa, Diêu Vọng không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng nói một nửa sự thật: "Hắn, hắn trước kia là hàng xóm của tôi."

Dương Nghiệp Minh vặn cằm Diêu Vọng qua, đôi mắt chim Ưng sắc bén nhìn chòng chọc vào mắt cậu, tựa như đang nghiên cứu xem cậu rốt cuộc có nói dối hay không.

Diêu Vọng cố gắng khiến ánh mắt của mình thật ngây thơ và vô tội.

Hồi lâu sau, Dương Nghiệp Minh buông tay ra, Giọng nói vô tình lạnh như băng: "Điều thứ năm trong quy tắc tình nhân, không có lệnh của tôi, không cho phép tùy tiện cùng người đàn ông khác nói chuyện."

"Anh bị thần kinh a!" Diêu Vọng thề với trời, cậu thật không muốn chọc giận Dương Nghiệp Minh. Nhưng, Dương Nghiệp Minh có phải quá thái quá rồi hay không!

"Tôi hiểu rõ! Tôi cũng chỉ là một tình nhân! Nhưng tình nhân cũng không phải là người sao? Ngay cả tự do cơ bản nhất của người cũng không có? Tôi nói chuyện với người đàn ông khác chỉ một câu, thì chính là cho anh đội nón xanh (cho cắm sừng) rồi hả?"

"Có cho tôi mang nón xanh hay không cậu là người rõ ràng nhất!" Dương Nghiệp Minh liếc mắt nhìn bụng Diêu Vọng một cái. Sắc mặt vô cùng khó coi.

"Anh!" Diêu Vọng im lặng triệt để, trong lòng đau nhói, đây là vết sẹo cùng sự đau đớn lớn nhất của cậu, lại bị Dương Nghiệp Minh trắng trợn vạch trần như vậy.

Gạt áo khoác của Dương Nghiệp Minh đang mặc trên người ném lên người hắn: "Trả lại cho anh!"

Dương Nghiệp Minh chợt đạp thắng xe, bánh xe phát ra tiếng cọ xát chói tai trên mặt đất."Diêu Vọng, đừng có chọc giận tôi!" Ánh mắt của Dương Nghiệp Minh phát ra những tia sáng lạnh lùng sắc bén giống như thanh kiếm.

Diêu Vọng giương mắt nhìn sắc mặt của Dương Nghiệp Minh, trong lòng cũng có chút sợ, căm hận nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ. Cũng không muốn mình phải nhìn vẻ mặt đáng ghét của Dương Nghiệp Minh.

Không khí trong xe yên tĩnh khiến người ta ngột ngạt.

Xe chạy rất nhanh trên con đường rợp bóng cây. Giữa những cơn lắc lư chấn động nhịp nhàng đều đặn của chiếc xe, Diêu Vọng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Ánh mắt Dương Nghiệp Minh nhìn lướt qua Diêu Vọng, phát hiện người con trai bé nhỏ này vậy mà đã ngủ thiếp đi rồi. Trong lòng nổi lên nỗi giận dữ không tên. Người này thật là không tim không phổi mà, mới vừa rồi còn tranh cãi tíu tít, mà chỉ trong chớp mắt, cậu đã ngủ thiếp đi!

Ngón tay thon dài vươn ra, muốn đụng vào mặt Diêu Vọng để kêu cậu tỉnh lại, nhưng mới đưa tới giữa không trung đột nhiên dừng lại.

Diêu Vọng ngủ say sưa. Trong xe có chút lạnh, cậu ôm cánh tay thật chặt, cơ thể co nhỏ lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và trong suốt, hàng lông mi dài khép chặt quyến rũ. Đôi môi hồng khẽ hé, khiến nét mặt cậu khi ngủ giống như một đứa trẻ ngây thơ.

Dương Nghiệp Minh nhìn chằm chằm Diêu Vọng, ánh mắt tức giận đùng đùng càng ngày càng dịu dàng, cuối cùng trở thành một chút cưng chiều. Đem áo khoác mới vừa rồi Diêu Vọng ném trả lại cho hắn một lần nữa phủ lên người cậu. Thấy cậu hài lòng dán chặt cằm vào chiếc áo khoác ấm áp, không biết rằng khóe môi mình đã cong lên thành một nụ cười.

Đến địa điểm tiệc tối. Ở bãi đỗ xe, những chiếc xe của những thương hiệu nổi tiếng đang tụ tập, những cô gái xinh đẹp áo mũ chỉnh tề cùng những người đàn ông đi qua đi lại, khiến cho bữa tiệc của những người giàu có này càng tăng thêm sắc thái.

Diêu Vọng vẫn còn đang ngủ. Dương Nghiệp Minh vững vàng dừng xe, tắt động cơ. Hạ chỗ ngồi thấp xuống một chút, đôi tay vòng sau gáy, lẳng lặng nhìn chăm chú vẻ mặt Diêu Vọng khi ngủ.

Trong mắt không còn những tia sắc bén và thù địch nữa, giờ phút này, bất luận người nào mà thấy một màn bên trong xe này, cũng sẽ cho là đây là một cặp vợ chồng yêu thương nhau thắm thiết.

Thời điểm con người bướng bỉnh này ngoan ngoãn, nhìn thật đáng yêu. Dương Nghiệp Minh lướt mắt từ trên áo khoác đến những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Diêu Vọng, trên ngón tay, viên Hải Dương Chi Tâm đang lóe lên những tia sáng lộng lẫy.

Bỗng nhiên lại nhớ tới câu nói của Diêu Vọng: "Anh có biết ý nghĩa của chiếc nhẫn này không?"

Khóe miệng nâng lên một nụ cười. Người này, là muốn bức hôn hắn sao?

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Dương Nghiệp Minh đang nhìn, trong giấc mộng, Diêu Vọng đột nhiên cảm thấy cả người rét run. Giật mình tỉnh lại, mở mắt ra, phát hiện có một gương mặt đang phóng đại ở trước mắt .

"A!" Một tiếng thét chói tai, làm cho người đàn ông đang lén nhìn vẻ mặt của cậu sợ tới mức bật lui về phía sau.

Sau khi phản ứng, một cái gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của Diêu Vọng: "Kêu loạn cái gì?" Dương Nghiệp Minh che giấu tình cảm trong đáy mắt, ánh mắt lại lần nữa trở nên lạnh lùng.

"Làm gì mà nhìn lén ta ngủ! Thật đáng sợ!" Diêu Vọng vỗ vỗ ngực, trái tim nhỏ vẫn còn bùm bùm nhảy loạn.

"Cái gì gọi là nhìn lén? Tôi mà phải nhìn lén em sao? Toàn thân em, trên dưới, cao thấp, có chỗ nào mà tôi chưa có nhìn qua?" Dương Nghiệp Minh nghiêm trang nói.

"Anh. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Vọng giận đến đỏ bừng, người đàn ông này ngay cả bản lĩnh này cũng có, nói những lời hạ lưu này mà không đỏ mặt chút nào.

"Mau lau nước miếng của em đi, một lát vào bữa tiệc đừng làm tôi mất thể diện!" Dương Nghiệp Minh nhìn Diêu Vọng vẻ ghét bỏ.

"Hả?" Diêu Vọng lúng túng, còn tưởng rằng mình ngủ say quá mà chảy nước miếng, nên nhanh chóng kéo cái áo trên người lau khóe miệng.

"Diêu Vọng, em là heo a!" Dương Nghiệp Minh rốt cuộc phát điên! Cái Diêu Vọng dùng để lau miệng chính là áo khoác của hắn!

Mặc dù thật sự chưa lau nước miếng, nhưng động tác này cũng khiến người ta đủ ghê tởm rồi! Dương Nghiệp Minh hắn là một người rất ưa sạch sẽ!

"Ha ha. . . . . . Tôi lau nha!" Rốt cuộc hòa nhau một ván, cũng có một lần khiến Dương Nghiệp Minh phát điên, tâm trạng Diêu Vọng vô cùng tốt, cố ý đem áo khoác kề sát vào miệng rồi đưa tới trước mặt Dương Nghiệp Minh: Hương vị thật không tệ đấy, anh nếm thử một chút! Chua, ngọt ngào, bổ dưỡng, mùi vị thơm. . . . . ."

Thừa dịp Dương Nghiệp Minh còn chưa có phát tác cơn giận, Diêu Vọng nhanh chóng nhảy ra ngoài xe. Màn đêm vừa xuống, ánh đèn hắt trên mặt cậu những ánh sáng mềm mại. Nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp và vui vẻ của cậu giống như một đứa bé hồn nhiên, ngây thơ và đơn thuần nhất.

Dương Nghiệp Minh cũng cong đôi môi, khóa kỹ xe, đi ra ngoài kéo tay Diêu Vọng lại, "Đi thôi, tiểu dơ dáy!"

Ánh đèn sáng trưng trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ, trai thanh gái lịch đi lui đi tới như con thoi. Diêu Vọng ôm trán, thật là nhức đầu. Cậu ghét nhất các kiểu xã giao như thế này, miệng nói một đường nhưng nghĩ một nẻo, trên mặt luôn mang nụ cười dối trá, làm bộ cảm thấy hứng thú với chủ đề của người khác, nhưng trong lòng lại nghĩ đó thật ra là những chuyện nhàm chán nhất trên đời này.

"Thế nào?" Dương Nghiệp Minh liếc cậu một cái.

"Ghét xã giao. Tôi đã nói rồi, tôi muốn ở nhà ngủ. Anh lại bắt tôi phải tới." Diêu Vọng cong miệng lên oán trách.

"Không cần xã giao, em muốn nói chuyện thì nói, không muốn nói chuyện thì không nói. Không ai dám làm gì em." Dáng người Dương Nghiệp Minh cao lớn mang theo khí thế vương giả không ai bì nổi, nói với Diêu Vọng vẻ ngạo mạn.

Trong từ điển của hắn, chưa từng có kiểu xã giao như vừa nói. Hắn luôn làm theo ý mình, căn bản không quan tâm ánh mắt của người khác, đó là phong cách làm việc trước sau như một của hắn.

Từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh hắn luôn luôn khúm núm trước mặt hắn, cung phụng vâng lời và xem hắn như vua. Tất cả đều hài lòng như ý, hắn cần gì phải hùa theo người khác, trên mặt mang theo nụ cười dối trá chứ?

Diêu Vọng thở dài, người này ngay từ khi ra đời đã được mặc áo gấm, miệng ngậm thìa vàng, khẳng định chưa bao giờ trải qua nỗi thống khổ khi phải xã giao. Bởi vì cho tới bây giờ đều là người khác nịnh bợ hắn. Hắn chỉ cần hành động theo ý mình là tốt rồi.

"Chờ đã." Đang định kéo cậu đi về hướng đại sảnh thì Dương Nghiệp Minh đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chằm chằm qua đỉnh đầu của cậu, chân mày hơi nhíu lại .

"Sao thế?" Diêu Vọng không hiểu hỏi. lại chuẩn bị ầm ĩ gì đây?

Dương Nghiệp Minh không để ý câu hỏi của Diêu Vọng, mắt nhìn xung quanh một chút, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh vườn hoa: "Chờ tôi ở đây." Dương Nghiệp Minh quăng cho Diêu Vọng một câu nói, rồi hướng vườn hoa đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro