chap 63
Tiểu Vọng, lên xe." Dương Nghiệp Minh mở cửa xe cho Diêu Vọng, khó có khi hắn dịu dàng như thế này. Diêu Vọng có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái. Người đàn ông này hôm nay trúng gió gì sao?
Bước vào xe ngồi xuống, trong nháy mắt, vùng xương hông bị té đau nhói khiến Diêu Vọng phát ra một tiếng rên nhỏ.
"Sao thế?" Dương Nghiệp Minh quay đầu nhìn cậu, giọng nói có chút khẩn trương.
"Không có gì, cô nhân viên đó vừa rồi đẩy tôi một cái." Diêu Vọng nói qua loa. Mặc dù ngã xuống, nhưng ngoại trừ xương hông có chút đau, bụng cũng không sao, bé con sẽ không có chuyện, vì vậy cậu không muốn làm lớn chuyện.
Dương Nghiệp Minh dừng một chút, liếc mắt nhìn bụng Diêu Vọng: "Nó có khỏe không?"
Diêu Vọng vuốt vuốt bụng: "Tốt." Diêu Vọng cảm thấy rất kỳ lạ, Dương Nghiệp Minh hôm nay sao quá khác thường, lại quan tâm tới bé con.
Trước kia hắn đã từng nói, đứa nhỏ này giống như chiếc nón xanh lóe sáng trên đầu của hắn. Nhìn thấy bụng cậu, hắn lại cảm giác màu sắc chiếc nón xanh lại đậm thêm mấy phần.
Lắc đầu một cái, không thèm nghĩ nhiều như vậy nữa, cậu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe chạy băng băng trên con đường rộng rãi, hai người đều im lặng không nói thêm gì nữa.
Đèn đỏ sáng lên. Con đường băng ngang này lượng xe chạy rất đông, thời gian đèn đỏ hơi bị dài. Diêu Vọng vươn tay, muốn mở nhạc trên xe nghe.
Bàn tay nửa chừng bị Dương Nghiệp Minh nắm lại. Một cái hộp nhỏ bằng nhung đưa tới trước mắt cậu.
"Cái gì thế?" Xem bộ dáng là một hộp trang sức. Dương Nghiệp Minh muốn đưa cậu đồ trang sức? Diêu Vọng mở to mắt nhìn Dương Nghiệp Minh.
"Mở ra xem một chút có thích hay không." Giọng nói Dương Nghiệp Minh nhàn nhạt.
Đây là hộp trang sức hắn mua được trong cuộc đấu giá ở Giang Tô. Sáng hôm nay vừa gửi tới. Vừa rồi vì đi lấy nó, mới không thể cùng cậu tới cửa hàng quần áo, không ngờ lại có chuyện xảy ra.
Diêu Vọng mở hộp trang sức ra. Một chiếc nhẫn đính đá quý hình thoi màu xanh dương đậm, mặc dù không có ánh đèn chiếu rọi, cũng tản mát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt. Ở chính giữa viên đá quý, hình ảnh trái tim ẩn hiện như sóng gợn.
Vây quanh là kim loại tinh xảo và hoàn mỹ, khiến khối đá quý này có giá trị liên thành.
"A! Đây không phải là viên "Hải Dương Chi Tâm" sao?" Diêu Vọng phát ra một tiếng kêu thật nhỏ.
Hải Dương Chi Tâm, theo truyền thuyết là vào đầu thế kỷ 13, Quốc vương Louie 16 của Pháp tặng cho tình nhân bí mật của ông ấy là Khải Sát Lâm làm vật đính ước. Đá quý màu xanh dương cũng không phải là hiếm thấy, hiếm thấy chính là ở giữa viên đá quý, có một trái tim hiện lên tự nhiên như sóng gợn. Đây là do khoáng thạch vô cùng quý hiếm kết tinh thành. Trên thế giới chỉ có duy nhất một viên này.
Louie 16 cả đời cưng chiều người tình nhân dung mạo cũng không có gì xuất chúng này, cũng khiến cho chiếc nhẫn này trở thành vật tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng.
Mà viên đá quý này đã biến mất hơn 100 năm nay, mấy ngày trước lại xuất hiện trong cuộc đấu giá ở Giang Tô với giá tám mươi triệu, nhưng lại được một vị khách thần bí mua mất.
Diêu Vọng nhớ tới hôm trước có xem tin tức trong ti vi.
Trên TV, có tả hình dáng Hải Dương Chi Tâm. Rất đẹp mắt.
Dương Nghiệp Minb lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, đem chiếc nhẫn lóe ra tia sáng chói mắt đeo vào ngón tay vô danh của Diêu Vọng.
Tia chớp lóe lên trong phút chốc.
Diêu Vọng không hề nghĩ ngợi, nắm tay lại thành nắm đấm, tránh đi. Tay Dương Nghiệp Minh cầm chiếc nhẫn dừng tại giữa không trung.
"Hả? Không thích?" Dương Nghiệp Minh không vui giương mắt nhìn, con ngươi u ám xẹt qua một tia nguy hiểm.
"Tôi. . . . . ." Diêu Vọng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, nhất thời cứng họng. Cậu cũng không muốn chọc giận Dương Nghiệp Minh. Nhưng, cậu thật không cách nào tiếp nhận chiếc nhẫn của hắn.
Ngước mắt nhìn Dương Nghiệp Minh, giọng nói của Diêu Vọng vô cùng thành khẩn.
"Dương Nghiệp Minh, anh có biết chiếc nhẫn có ý nghĩa như thế nào sao?"
Người trước mặt đang có bộ mặt phớt tỉnh cùng hắn nói ý nghĩa chiếc nhẫn?
Tia sáng nguy hiểm trong mắt Dương Nghiệp Minh từ từ biến mất, chau mày: "Nói tiếp."
Đề tài này, không biết tại sao, hắn rất cảm thấy hứng thú.
Diêu Vọng liếc mắt nhìn ngón áp út trụi lủi của mình, nghiêm túc nói: "Nếu như anh không muốn kết hôn với ai đó , thì không cần đưa người ấy chiếc nhẫn, bởi vì, chiếc nhẫn đại biểu cho tình yêu cùng sự chung thủy."
Dương Nghiệp Minh nhìn đôi mắt Diêu Vọng rũ xuống, hàng lông mi thật dài tạo thành đường cong đẹp đẽ trên mặt. Giận quá hóa cười, khóe môi nâng lên đường cong tà ác, tâm trạng có vẻ rất tốt: "Diêu Vọng, em hy vọng tôi cầu hôn em?"
"Hả?" Diêu Vọng ngạc nhiên.
Là phương thức biểu đạt của cậu có vấn đề, hay là năng lực lý giải của hắn có vấn đề?
Tại sao mỗi lần lời nói của cậu đều bị hắn hiểu sai thành ý tứ khác?
"Làm con dâu nhà họ Dương không dễ dàng như vậy đâu." Dương Nghiệp Minh bá đạo kéo tay Diêu Vọng qua, ngang ngạnh cầm ngón tay đeo nhẫn của cậu, đặt vào lòng bàn tay mình thưởng thức, "Nhưng chỉ cần em ngoan một chút, tôi cũng không chán em nhanh như vậy đâu."
Diêu Vọng thấy buồn cười.
"Dương đại Tổng giám đốc, tôi có nên cảm tạ anh đã xem trọng tôi không? Trái với những tình nhân khác của anh, tôi thật đúng là quá vinh hạnh rồi!"
Diêu Vọng cũng không tháo chiếc nhẫn ra, hắn thích đưa, cậu liền mang thôi. Dù sao cậu cũng không lỗ.
Cậu cũng chỉ là một tình nhân, ông chủ cao hứng, ban thưởng một chiếc nhẫn mà thôi, cậu còn tỉnh bơ nói ý nghĩa của chiếc nhẫn. Quả thực là buồn cười.
Dương Nghiệp Minh giống như không có nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của cậu, tâm trạng rất tốt siết chặt mặt của cậu: "Em biết vinh hạnh là tốt rồi. Về sau ngoan một chút, bớt giương những cái gai trên người em ra."
Diêu Vọng quả thật hết ý kiến.
Xe trực tiếp lái đến một một Viện trang điểm tư nhân.
Trong đại sảnh, hai nhóm nam nữ ăn mặc ăn mặc rất thời thượng và gọn gàng trăm miệng một lời hô to: "Tổng giám đốc Dương."
"Ừ." Dương Ngbiệp Minh miễn cưỡng đáp một tiếng. Kéo mạnh Diêu Vọng bên cạnh đang mè nheo không muốn tiến vào.
Diêu Vọng nhìn một đống người đứng trước mặt, nghi hoặc nhìn Dương Nghiệp Minh, người đàn ông này lại muốn giở trò gì?
"Cho các người một giờ đồng hồ." Dương Nghiệp Minh lạnh lùng lên tiếng, liếc nhìn Diêu Vọng một cái, rồi trực tiếp ngồi vào một chiếc ghế salon lớn.
"Thưa hiểu. Tổng giám đốc Dương, bảo đảm khiến ngài hài lòng."
Diêu Vọng đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng. Còn chưa kịp phản ứng, có hai người đã không kịp chờ đợi bổ nhào về phía cậu . . . . .
Xem bọn họ lấy ra một đống công cụ trang điểm và các loại đồng phục, Diêu Vọng mới hiểu được, Dương Nghiệp Minh mang cậu tới đây trang điểm và chọn quần áo để đi dự tiệc cùng hắn.
Thật là nhức đầu. Diêu Vọng rất không kiên nhẫn bị những thứ này giày vò. Hơn nữa cậu đã quá mệt mỏi, cậu chỉ muốn nằm ở trên giường lớn ngủ một giấc thật ngon.
Mái tóc ngắn đen nhánh bị gội sấy, sấy gội, bốn người, giằng co nửa giờ, cuối cùng mới quyết định tạo cậu thành hình tượng một người thanh nhã và cao quý.
Thợ trang điểm mặc sức giày vò trên đầu cậu, Diêu Vọng trái lại ở trên ghế đã muốn ngủ gật.
"Cậu Diêu, Đẹp lắm. Cậu đứng lên xem hiệu quả một chút." Một giọng nữ dịu dàng nhắc nhở.
Trước tấm kính thủy tinh trong suốt, Diêu Vọng vẫn còn buồn ngủ mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng , đeo trên người một bộ trang sức bằng kim cương sặc sỡ loá mắt, sang trọng mười phần.
"Ừ, đẹp vô cùng. Cứ như vậy đi." Diêu Vọng chỉ hy vọng chuẩn bị nhanh lên một chút.
"Dương tổng, người xem như thế nào?" Thợ trang điểm rất đắc ý đem Diêu Vọng đẩy tới trước mặt Dương Nghiệp Minh đang cúi đầu xem báo.
Dương Nghiệp Minh nâng con ngươi thâm thúy nhìn lên, ánh mắt quét qua mái tóc và vẻ mặt của Diêu Vọng, nét mặt dường như cực kỳ hài lòng. Tầm mắt tiếp tục hướng xuống dưới, khi tiếp xúc tới vùng ngực phập phồng như ẩn như hiện của Diêu Vọng, đôi mắt sắc bén đột nhiên tối đen.
Đem tờ báo trong tay ném vào mặt thợ trang điểm: "Thay bộ khác! Không làm được việc này thì lập tức cút cho tôi!"
Thợ trang điểm đáng chết, lại đem người của hắn ăn mặc quyến rũ như vậy, muốn những người đàn ông ngoài kia nhìn chằm chằm vào cậu sao?
Giọng nói nổi giận đùng đùng của Dương Nghiệp Minh khiến thợ trang điểm sợ tới mức cúi đầu khom lưng, rối rít nói xin lỗi.
Diêu Vọng thầm liếc mắt xem thường, tại sao ư? Cũng chỉ là chọn trang phục không hợp ý của hắn thôi, vậy mà đã đem tờ báo đập trên đầu người ta, quả thực là tên không có tu dưỡng, không có tư cách không có nhân tính mà!
Chỉ là, cậu rất thông minh lựa chọn lặng im. Cậu cũng không muốn đụng vào họng súng là Dương Nghiệp Minh.
"Dương tổng, vậy ngài cảm thấy phong cách như thế nào mới tốt nhỉ?" Thợ trang điểm thận trọng hỏi.
"Không quá lẳng lơ!" Dương Nghiệp Minh gầm lên rất hùng hồn.
Nét mặt Diêu Vọng lập tức đỏ bừng. Cái gì gọi là quá lẳng lơ? Bộ dáng của cậu bây giờ rất lẳng lơ sao? Không phải chỉ là ngực hơi thấp một chút thôi sao? Lễ phục bây giờ, đều là những loại có thiết kế kiểu ngực như thế này. Rất nhiều ngôi sao, những cô gái nhà giàu cũng thích mặc loại lễ phục này . . . . . .
Nhóm thợ trang điểm hiển nhiên cũng một dạng nghi ngờ giống cậu, nên quay đầu lại nhìn cậu chằm chằm. Muốn nghiên cứu xem bộ lễ phục này rốt cuộc lẳng lơ ở chỗ nào.
"Tất cả thợ trang điểm nam đều cút hết cho tôi!" Dương Nghiệp Minh rống giận. Trong con ngươi đằng đằng sát khí.
Nhóm thợ trang điểm nam khẩn cấp chạy trốn, chỉ sợ chọc giận đại tổng giám đốc, sẽ mất chén cơm.
Nhóm trang điểm nữ cũng nơm nớp lo sợ, hơn 100 bộ lễ phục bị họ cầm ở trong tay, treo trên giá ùn ùn đẩy tới trước mặt Diêu Vọng, để cho cậu sàng lọc chọn từng món một. . . . . .
Cuối cùng rốt cuộc cũng tìm được một chiếc áo choàng không tay . Bộ ngực trắng nõn bị che giấu chặt chẽ.
Cơn tức giận của Dương Nghiệp Minh cuối cùng cũng biến mất. Đi quanh Diêu Vọng đánh giá một chút. Bộ lễ phục rất vừa người, sau khi mang thai, Diêymu Vọng có vẻ nở nang không ít, trên người đang từ từ trút đi dáng vẻ của một thiếu nữ trẻ trung, trở thành một người phụ nữ có mấy phần gợi cảm.
Bụng dưới hơi đội lên, dưới sự che dấu của chiếc váy được thiết kế rất khéo léo, căn bản hoàn toàn không nhìn ra.
Hiện ra ở trước mặt Dương Nghiệp Minh, chính là một người phụ nữ xinh đẹp lộ ra mấy phần quyến rũ.
Ánh mắt của nóng hừng hực của Dương Nghiệp Minh nhìn Diêu Vọng. Ném xuống danh thiếp của mình để thợ trang điểm đi tính tiền, rồi kéo Diêu Vọng lên xe.
Vừa mới lên xe, Dương Nghiệp Minh liền ấn cái nút kéo rèm cửa sổ xuống. Trong xe nhất thời trở nên u ám.
Diêu Vọng còn chưa có hiểu rõ tình hình, Dương Nghiệp Minh đã lấn tới hôn lên môi của cậu.
Mãnh liệt giống như lửa đốt.
Đem môi của cậu ngậm trong đôi môi lửa nóng của hắn cắn nuốt, đầu lưỡi linh hoạt mà khéo léo trêu chọc, bàn tay cách lớp vải mềm mại của bộ lễ phục trên người cậu không ngừng vỗ về chơi đùa, ở chỗ mẫn cảm nhất của cô không ngừng vuốt ve xoa nắn.
"Uy! Dương Nghiệp Minh! Buông ra. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn vừa thẹn vừa cáu, đây chính là ở trên đường lộ nha! Tiếng xe, tiếng người bên ngoài nghe rất rõ ràng
Hắn bị cái gì làm cho loạn nha!
Dương Nghiệp Minh căn bản không để ý tới phản kháng của Diêu Vọng. Bàn tay giống như muốn gây chuyện khắp nơi vỗ về chơi đùa.
"Ừ. . . . . . Để. . . . . . Buông ra. . . . . . Ừ. . . . . ." Diêu Vọng đang giãy giụa từ từ trở nên vô lực, có người nói người phụ nữ trong thời gian mang thai đối với những vuốt ve càng thêm nhạy cảm, Diêu Vọng hiện tại thừa nhận, đây là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro