chap 61
Xe đã đi vào đường lộ, lượng xe trên đường càng ngày càng nhiều, Dương Nghiệp Minh cũng không trêu ghẹo Diêu Vọng nữa mà tập trung lái xe.
Đột nhiên, một loạt tiếng chuông mềm mại phá vỡ không khí yên tĩnh trong xe. Điện thoại của Dương Nghiệp Minh vang lên.
"Nói." Lời dạo đầu của hắn mãi mãi là như vậy, đơn giản và bá đạo.
Đối phương nói gì đó mà trên mặt Dương Nghiệp Minh lộ ra vẻ hài lòng: "Tốt. Các người chuẩn bị đồ vật đi. Một lát tôi tới ngay."
Cúp điện thoại, Dương Nghiệp Minh dừng xe ở ven đường, mở khóa dây an toàn cho Diêu Vọng.
"Một mình em tới cửa hàng quần áo thôi. Anh có chuyện cần xử lý một chút." Nhanh chóng dặn dò ngắn gọn, hoàn toàn không cho Diêu Vọng bất kỳ con đường sống nào để phản đối.
Diêu Vọng đã quen với tính cách chuyên quyền độc đoán của hắn nên không mở miệng hỏi hắn rốt cuộc là chuyện gì, yên lặng xuống xe. Ngẩng lên nhìn Dương Nghiệp Minh: "Tới cửa hàng quần áo như thế nào?"
Ánh mắt Dương Nghiệp Minh tràn đầy nụ cười, tựa như tâm trạng đặc biệt tốt, bóp nhẹ mặt của Diêu Vọng, "Không còn xa nữa, nằm ở đầu phố phía trước. Em theo đường này, đi tới đầu đường trước mặt, quẹo bên phải là có thể thấy được. cửa hàng quần áo cao cấp cắt may theo yêu cầu, số lượng có hạn Saint Laurent. Xong việc anh sẽ tới đón em."
Nói xong, đóng cửa xe, đạp cần ga, khoa trương phóng xe lao đi như một mũi tên rời cung.
Diêu Vọng theo chỉ dẫn của như Dương Nghiệp Minh tìm được cửa hàng cao cấp kia. Mặt trước cửa hàng được trang trí với phong cách rất độc đáo, vách tường màu trắng sữa và hoa văn hình giọt nước màu vàng nhạt, cửa chính là những trụ lớn thiết kế kiểu La Mã lộng lẫy, phong cách tổng thể theo kiểu thời thượng nhưng lại lộ ra vài phần cổ điển lịch sự trang nhã nhưng sang trọng và khiêm tốn.
Đi vào trong cửa hàng, lập tức có một nhân viên phục vụ trang điểm khéo léo đi tới: "Chào đón quý khách đến cửa hàng!"
Một nhân viên khác bưng lên một ly nước chanh đưa đến trước mặt Diêu Vọng: "Xin hỏi quý cậu muốn mua quần áo may sẵn hay là xem hình mẫu cắt may bằng tay của chúng tôi?"
Diêu Vọng nhìn nhân viên phục vụ khách sáo cười cười: "Để tôi xem trước một chút."
Diêu Vọng mặc một bộ áo trắng quần jean rộng thùng thình, kiểu dáng đơn giản gần như tồi tàn. Đây là bộ quần áo cậu dùng ít tiền lẻ còn sót lại mua ở chợ đêm, Dương Nghiệp Minh mua cho cậu đầy hộc tủ là quần áo sang trọng đẹp đẽ, nhưng cậu không động tới, cảm giác đó không phải là đồ đạc của mình.
Mái tóc không hề uốn sấy, cứ buông thả tự nhiên như vậy, cả người nhìn qua bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Hai nhân viên phục vụ nhìn lên nhìn xuống đánh giá Diêu Vọng, rồi nhìn nhau nháy mắt, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh miệt, nhìn người con trai này, trên người mặc quần áo bán ở vỉa hè, lại còn dám can đảm bước vào cửa hàng của chúng ta!
Diêu Vọng không chú ý tới cảm xúc của nhóm nhân viên, chỉ hứng thú ung dung đi dạo trong cửa hàng.
Thật ra thì cậu thật sự không muốn mua lễ phục gì cả, cũng không muốn cùng Dương Nghiệp Minh tham gia dạ tiệc gì đó. Nhưng nhiều quần áo đẹp đến như vậy, cho dù chỉ nhìn một chút, cũng là một chuyện vui vẻ.
Quan tâm làm gì, coi như giết thời gian đi.
Diêu Vọng chỉ chỉ một bộ lễ phục màu xanh lá cây: "Làm phiền cô lấy xuống cho tôi thử một chút."
Bộ lễ phục mặc trên người người mẫu, là chiếc áo sơmi được thiết kế viền ren rất phức tạp kết hợp với quần cùng tông màu với chiếc áo, cởi ra thật không dễ dàng.
Cô nhân viên âm thầm liếc mắt nhìn Diêu Vọng xem thường, người này thật đúng là kẻ sai khiến người khác mà! Chọ cái nào không chọn, lại chọn áo trên người cậu người mẫu này! Thật sự là phiền toái!
Nhưng này dù sao cũng là hàng thủ công cao cấp trong cửa hàng, cửa hàng có quy định, chỉ cần khách tới cửa, nhất định là phải nhiệt tình phục vụ, cho nên bọn họ cũng không dám quá lạnh nhạt. Chỉ là cố gắng kềm chế ánh mắt khinh miệt xuống.
Nhìn Diêu Vọng ăn mặc giản dị, cô nhân viên cũng âm thầm kinh ngạc, cậu trai nghèo này ánh mắt cũng không tệ. Bộ lễ phục này là tác phẩm tâm huyết mới nhất của một nhà thiết kế nổi tiếng, trong buổi trình diễn thời trang quốc tế ở Milan vừa đoạt được giải thưởng lớn, tháng trước mới gửi về quan đường hàng không, chất liệu vải bằng sợi tổng hợp, kiểu dáng, cắt may đều là hạng nhất!
Người tới thử cũng không ít, nhưng bởi vì nó là màu xanh lá cây, không có mấy người có phong thái và làn da phù hợp để có thể làm nó nổi bật. Cho nên đến nay còn chưa bán được.
Cô nhân viên miễn cưỡng đưa bộ lễ phục cho Diêu Vọng, có chút không nhẫn nại chỉ chỉ phòng thử quần áo: "Kia, phòng thử quần áo ở bên trong. Cậu tự đi thử đi!"
Thật ra thì theo quy định của cửa hàng, nhân viên phải giúp khách hàng thử quần áo.
Phòng thử quần áo vô cùng rộng rãi, bên trong toàn bộ trang trí bằng nhung màu tím đậm, lộ ra một bầu không khí sang trọng, mỗi phòng thử quần áo đều có ghế sa lon mềm mại và một cái gương lớn tỏa sáng lấp lánh, còn có một chiếc bàn trang điểm tinh xảo, phía trên bày đồ trang điểm nhiều loại. Chỉ có điều tất cả các cửa đều là màn che bằng nhung dầy cộm nặng nề, nên không khóa lại được. nhưng một cửa hàng cao cấp như vậy, sẽ không có ai đột nhiên xông vào.
Diêu Vọng yên tâm cởi bộ quần áo rộng thùng thình của mình ra, cẩn thận từng li từng tí mặc bộ lễ phục vào, vạt áo của bộ lễ phục này có nhiều tầng bằng ren thêu tay mỏng như cánh ve, rất mỏng, mỏng giống như một tầng sương mù, nhìn qua rất dễ hỏng, Diêu Vọng rất lo lắng sẽ làm rách nó.
Thật là lo lắng, sau khi mặc xong bộ lễ phục đứng lên, Diêu Vọng cảm giác sau lưng trống rỗng, một mảng da thịt lớn lộ ra ngoài tiếp xúc với không khí lạnh lẽo. Có lẽ phải kéo khóa cho lớp ren ôm vào thôi. Diêu Vọng vội vàng ngồi xuống, gọi với ra bên ngoài: "Cô nhân viên ơi? Làm ơn vào đây một chút."
Thiệt là, lễ phục gì mà thật sự phiền phức, mới mặc một lần mà khiến người ta mệt chết. Diêu Vọng nói thầm, chờ nhân viên vào giúp một tay.
Nhưng ở bên ngoài lại không người lên tiếng. Hai nhân viên đang dùng di động của mình chơi trò chơi đang rất hứng thú, nên làm bộ như không nghe thấy lời gọi của Diêu Vọng. Đồ nhà nghèo, ai thèm quan tâm đến cậu a!
Diêu Vọng gia tăng âm lượng, lại kêu thêm một tiếng. Bên ngoài vẫn không có động tĩnh. Bên cạnh phòng thử quần áo lại truyền đến một giọng nữ trong trẻo: "Đừng kêu nữa, để tôi giúp cậu!"
Tấm rèm bằng nhung dầy cộm nặng nề bị vén lên, một cô gái tuổi còn trẻ đi vào, cô ăn mặc rất mô đen, chỉ có điều trang điểm hơi đậm.
Thấy bộ lễ phục trên người Diêu Vọng, ánh mắt cô gái có một tia kinh ngạc: "Bộ lễ phục này thật đẹp! Cậu mặc cũng thật là đẹp!"
Cô gái nhanh nhẩu giúp Diêu Vọng kéo lớp ren xuống. Nhìn Diêu Vọng khẽ mỉm cười, trong mắt lóe ra lóe ra ánh sáng khó hiểu.
Diêu Vọng cảm giác nụ cười cùng ánh mắt kia có chút kỳ dị. Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, "Nhất định là ảo giác, tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, hôm nay mới xuất hiện ảo giác." Nghĩ đến tối hôm qua, trên mặt Diêu Vọng lại nhuốm lên một tia đỏ ửng. Dương Nghiệp Minh đáng chết, không thèm kiêng kỵ thân phận cậu là người đang có thai, quấn cậu muốn nhiều lần. Làm hại cậu hôm nay còn đau lưng.
Bên ngoài có một chiếc gương lớn gắn vào vách tường, Diêu Vọng nâng bước chân, đi tới trước gương.
Ánh đèn sáng tỏ nhưng mềm dịu, cậu nhìn thấy mình trong gương, bộ lễ phục khoét cổ sâu hình chữ V để lộ ra một mảng da thịt lớn rất đẹp, màu xanh lá cây này, tôn lên khí chất hoa lệ bằng ren thêu tay phức tạp, khiến làn da trắng nõn mịn màng giống như đồ sứ tinh xảo nhất.
Vùng eo thiết kế hơi cao, khiến cho bụng cậu hơi đội lên cũng hoàn toàn không nhìn ra. Mát mẻ, thanh nhã, giống như chàng hoàng tử cao quý nhất.
Nhân viên đứng bên cạnh nhìn ngây người. Thật không nghĩ tới, cậu trai nghèo này lại làm nổi bật bộ lễ phục này, mà bộ lễ phục này quả thật cũng giống như cắt may theo yêu cầu của cậu, tất cả đều hoàn mỹ cực kỳ.
Diêu Vọng cũng ngây người nhìn mình. Kể từ trước khi công ty ba cậu phá sản vào ba năm trước đây, cậu cũng chưa từng mặc bộ lễ phục nào giống như thế này. Đều là quần jean áo thun đơn giản, cậu đã đã quên cảm giác mặc trang phục xinh đẹp, đứng trước gương thưởng thức chính mình rồi.
Chất liệu tơ tằm mềm mại dính vào cơ thể của cậu, có chút mát mẻ, có chút trơn bóng, mịn màng, dịu dàng giống như tay mẹ vậy.
Lỗ mũi Diêu Vọng chợt có chút ê ẩm. tâm trạng đang tốt bỗng nhiên sa sút. Khi cậu còn nhỏ, mẹ thường mặc lễ phục xinh đẹp như vậy, tay trong tay dắt cô mặc bộ vest hoàng tử nhỏ, cùng ba đi tham gia những bữa tiệc cao cấp. Một nhà ba người, ba đẹp trai phóng khoáng, mẹ xinh đẹp nhã nhặn lịch sự, đứa bé xinh đẹp đáng yêu, khiến cho người ta hâm mộ cỡ nào. Nhưng hôm nay. . . . . .
Cố gắng kềm chế cảm giác ê ẩm trong mũi, Duêu Vọng nhìn nhân viên phục vụ cười cười vẻ xin lỗi: "Tôi cảm thấy không thích hợp với mình. Làm phiền cô mang bộ lễ phục màu trắng đó cho tôi thử một chút."
Cô nhân viên xoay người cầm bộ lễ phục, trong miệng lại nói thầm : "Nhìn đẹp như vậy còn nói không thích hợp, không có tiền mua thì đừng đi vào, còn thử tới thử lui!" Diêu Vọng nghe cũng không để ý, khinh thường và lạnh nhạt, cậu đã thấy quá nhiều. Thần kinh của cậu đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Đến phòng thử quần áo cởi bộ lễ phục màu xanh lá cây, Diêu Vọng thay bằng bộ lễ phục màu trắng. Đi ra trước gương quan sát mình.
Đây là bộ lễ phục được thiết kế theo phong cách hở ngực, lộ ra vùng cổ thon dài và xương quai xanh xinh đẹp của Diêu Vọng. Nhưng quá đáng tiếc chính là vùng eo được may vừa vặn, vùng bụng có chút lộ ra.
Diêu Vọng lắc đầu một cái, quay lại phòng thử quần áo cởi bộ lễ phục màu trắng, thay bằng quần áo của mình. Cảm thấy có chút mệt mỏi, Diêu Vọng xách túi xách chuẩn bị đi về.
Tên Dương Nghiệp Minh này, sao còn chưa qua đây đón cậu! Diêu Vọng nói thầm, quả thực là tên tiểu nhân nói không giữ lời!
Xách túi lên, đang muốn đi ra cửa tiệm.
Một giọng nói bén nhọn chợt vang lên ở phía sau: "Đứng lại! Cậu này là tên trộm!"
"Hả?" Diêu Vọng còn chưa có phản ứng, cánh tay đã bị người ta kéo thật chặt. Một cô nhân viên thở hổn hển đuổi theo, mắt mở thật to, lóe ra những tia sáng dữ dội, giận dữ kêu: "Trộm quần áo rồi muốn đi? Không dễ dàng như vậy đâu!" Gương mặt trang điểm khéo léo của cô giờ phút này lại có vẻ dữ tợn như vậy, Diêu Vọng không khỏi rùng mình một cái, kết quả lại bị cô ta hiểu lầm là sợ, vì vậy trong mắt mang theo vẻ đắc ý.
"Cậu! Mở túi ra ra để tôi kiểm tra!" Cô ta hung tợn nói, "Nhìn bộ dạng cậu nghèo kiết xác, cũng biết cậu mua không nổi! Mua không nổi thì cũng không nên ăn trộm a! Thật không biết xấu hổ!"
Diêu Vọng thật có chút mê muội, quả thực không giải thích được!
Cô nhân viên hung bạo nắm chặt cánh tay của cậu, khiến cậu đau muốn chết. Giọng nói Diêu Vọng cũng không có khách khí: "Các cô làm gì vậy! Mau buông tôi ra!"
Thấy bên này động tĩnh quá lớn, một nhân viên khác nhìn có vẻ điềm đạm chạy nhanh tới giải thích: "Thưa cậu, bộ lễ phục màu xanh lá cây cậu vừa mới thử không thấy nữa. Người thử qua bộ lễ phục này nãy giờ cũng chỉ có một mình cậu, làm phiền cậu mở túi xách ra để cho chúng tôi kiểm tra?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro