chap 60
Này, làm cái gì thế...... á..., mau buông tay!" Gương mặt nhỏ nhắn của Diêu Vọng đỏ bừng. Thiệt là, bên cạnh còn có người nha, sao muốn động dục liền động dục ngay được.
Dương Nghiệp Minh ôm chặt eo Diêu Vọng, vùi đầu trước ngực của cậu, mơ hồ nói: "Không thả." Giống như đứa bé đang làm nũng.
Bùi Tuấn hứng thú mở to hai mắt, ha ha, thật là không nghĩ đến nha, một Dương Nghiệp Minh luôn luôn sát phạt quyết đoán, lại biết làm nũng ăn vạ! Mặc dù quầy rượu đã bị Dương Nghiệp Minh đập ngổn ngang, nhưng vẫn đáng giá!
Vẻ mặt Bùi Tuấn không che giấu được sự tò mò, buồn cười, còn có mong đợi. . . . . .
Diêu Vọng nhìn sang bên cạnh thấy Bùi Tuấn đang cười híp mắt xem náo nhiệt, nhỏ giọng dụ dỗ Dương Mghiệp Minh như dụ dỗ một đứa bé: "Mau buông tay nha! Tôi đưa anh về nhà có được hay không?"
Dương Nghiệp Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Diêu Vọng lộ ra một cười xấu xa: "Về nhà làm gì? Tạo em bé sao?" Trong ánh mắt say rượu vậy mà lại lóe ra một tia nghịch ngợm trẻ con.
Trời ạ! Nếu như trước mắt có động đất, Diêu Vọng nhất định lập tức chui vào! Người đàn ông này, trong đầu đầy suy nghĩ sắc dục, dù là uống say, vẫn còn nhớ mãi không quên sự kiện kia!
Bùi Tuấn đứng bên cạnh thật sự nhịn không được rồi, hết sức ngăn chận sự kích động muốn cười thật to, che tay lên miệng ho khan hai tiếng, làm bộ nghiêm chỉnh nhìn Diêu Vọng nói: "Cậu Diêu, hai người từ từ nói chuyện. Tôi có chút việc phải đi trước nha." Nói xong, nhanh chóng xoay người rời đi.
Trong giây phút cửa phòng đóng lại kia, Diêu Vọng nghe thấy Bùi Tuấn rốt cuộc cũng phun ra tràng cười rất to.
Trong thoáng chốc, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng, Diêu Vọng thở hổn hển đưa tay vặn chặt lỗ tai Dương Nghiệp Minh, cậu cảm thấy mình giống như một bà mẹ ghẻ độc ác, đang ức hiếp đứa con riêng yếu ớt: "Anh không biết xấu hổ à! Da mặt lại dầy như vậy!"
Nhưng Dương Nghiệp Minh một chút cũng không xấu hổ, mặt dày mày dạn cầm tay Diêu Vọng kéo vào trong ngực mình luôn. Những người say rượu thì sức lực lại vô cùng lớn, Diêu Vọng đứng không vững, bị hắn kéo vào trong ngực ôm chặt lấy.
Hơi thở nam tính xen lẫn mùi rượu, nóng hừng hực chui vào lỗ mũi của Diêu Vọng. Diêu Vọng lại nghĩ tới mùi bạc hà dễ ngửi trên người học trưởng Hạo, nhíu nhíu mi, muốn đẩy Dương Nghiệp Minh ra.
Dương Nghiệp Minh lại cứ không buông tay, không chỉ ôm chặt hơn, đôi môi cũng trực tiếp tiếp cận vào môi của Diêu Vọng .
Diêu Vọng nghiêng đầu, muốn tránh nụ hôn này, nhưng cái gáy đã bị một bàn tay manh mẽ nâng thật chặt, một giây sau, đôi môi nóng bỏng đã hung hăng hôn lên môi cậu. Đầu lưỡi linh hoạt đẩy cánh môi khép chặt của cậu ra, chui vào trong miệng hấp thụ hương thơm của cậu.
"Buông tôi ra. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ." Diêu Vọng kêu to, đôi tay nhỏ bé chống đỡ lồng ngực của hắn. Nhưng là đôi môi bị chặn rất chặt chẽ, đầu lưỡi cực nóng của Dương Nghiệp Minh tùy ý liếm mút, lật chuyển khuấy đảo ở trong miệng của cậu, mãnh liệt liếm từng tấc từng tấc, cái loại hôn cưỡng bức này cậu cảm thấy thật sự không quen thuộc.
Diêu Vọng căn bản không có bất cứ cơ hội phản kháng nào, một chân của hắn trực tiếp chống đỡ vào giữa hai chân đang khép lại của cậu, chỉa vào chỗ mẫn cảm nhất của cậu, châm lên lửa nóng. . . . . .
Một bàn tay dò xét đi vào trong chiếc áo rộng thùng thình của cậu, mạnh mẽ xoa bóp da thịt mềm mại, mang theo nhiệt tình khiến người ta run sợ, tỉ mỉ vuốt ve, không buông tha bất cứ chỗ nhạy cảm nào của cậu.
Diêu Vọng không nhịn được giật thót mình, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Nhận thấy cậu run rẩy, Dương Nghiệp Minh hài lòng cười tà một tiếng, "Bảo bối, một lát tôi sẽ làm cho em thoải mái hơn." Đôi môi lửa nóng, di động đến vành tai xinh xắn của cậu, nhẹ nhàng ngậm cắn, tỉ mỉ liếm láp.
Dương Nghiệp Minh hiểu rất rõ cơ thể Diêu Vọng, biết nơi nào là nơi mẫn cảm của cậu.
"Ách. . . . . ." Diêu Vọng không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ nhỏ.
Âm thanh này dường như là sự khích lệ cực lớn, Dương Nghiệp Minh càng thêm cuồng nhiệt công thành đoạt đất, bàn tay vân vê từ trước ngực cậu một đường trợt xuống, đi tới nơi sâu thẳm ngọt ngào nhất, vân vê khều nhẹ, tỉ mỉ vỗ về chơi đùa.
Diêu Vọng cắn chặt đôi môi, không để cho tiếng rên bật ra miệng, chịu đựng khổ cực như thế, trên chóp mũi cũng toát ra một tầng mồ hôi mịn.
Dương Nghiệp Minh cố ý trêu chọc, đem lửa nóng cùng vật cứng rắn đang ưỡn thẳng của chính mình kề sát vào nơi sâu thẳm của cậu, trằn trọc chà sát. Hai tay Diêu Vọng đang chống đỡ trước ngực hắn vô lực rũ xuống, lại bị Dương Nghiệp Minh kéo ôm vòng vào hông của mình.
Diêu Vọng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người không có một chút hơi sức, chỉ có ôm Dương Nghiệp Minh mới có thể chống đỡ được thân thể của mình. Trên mặt đỏ ửng càng ngày càng đậm hơn, giống như một đóa hoa kiều diễm nở rộ..
Dương Nghiệp Minh không thể kiềm chế được nữa, vật cứng rắn đâm mạnh, vùi mình thật sâu vào cơ thể Diêu Vọng, một cỗ sảng khoái mãnh liệt từ tứ chi dâng lên tới đầu, động tác càng lúc càng sâu, càng ngày càng kịch liệt, sảng khoái đang không ngừng tích lũy, cuối cùng bộc phát ra như thủy triều sáng lạn, giống như pháo hoa phát nổ vang dội trên bầu trời, lộng lẫy và tươi sáng.
Mưa tạnh mây tan, Dương Nghiệp Minh lật người, kéo Diêu Vọng đang bủn rủn vào ngực mình, nhắm mắt lại, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng Diêu Vọng một chút buồn ngủ cũng không có. Mở to đôi mắt mênh mông sương mù, ngơ ngác nhìn chằm chằm những hoa văn trên ghế sofa. Như thế này tính là gì? Cậu không yêu Dương Mghiệp Minh, nhưng lại cùng hắn làm chuyện mà giữa những người yêu nhau mới có thể làm.
Dương Nghiệp Minh yêu cậu sao? Khi câu hỏi này hiện lên trong đầu, Diêu Vọng cười không ra tiếng. Cười mình thật sự quá ngây thơ rồi, làm sao lại có suy nghĩ này.
Dương Nghiệp Minh dĩ nhiên không yêu cậu, hắn không yêu bất kỳ người nào. Cái hắn yêu, chỉ là dục vọng buông thả và cảm giác sau khi phát tiết. Người như hắn, làm sao hiểu được tình yêu là gì?
"Đang suy nghĩ gì?" Người đàn ông bên cạnh đột nhiên lên tiếng, bàn tay mang theo nhiệt độ, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên vùng lưng mềm mại trơn bóng của cậu.
"Ách. . . . . ." Diêu Vọng vốn tưởng rằng Dương Nghiệp Minh đã ngủ rồi. Quay đầu nhìn thấy con ngươi u ám của hắn, ở dưới ánh đèn lóe lên tia sáng khác thường. Nếu như Diêu Vọng không tự biết mình, còn có thể cho là ánh sáng trong mắt kia, truyền thuyết gọi tên là tình yêu gì đó.
Nhẹ nhàng lật người, tránh bàn tay vỗ về chơi đùa của Dương Nghiệp Minh, Diêu Vọng nhỏ giọng nói: "Đang suy nghĩ đến ba tôi. . . . . ." Diêu Vọng không hoàn toàn là nói dối. Cậu đang suy nghĩ, lúc nào thì ba mới có thể làm phẫu thuật, lúc nào thì cậu mới có thể rời Dương Nghiệp Minh đi.
Dương Mghiệp Minh ôm Diêu Vọng càng chặt hơn, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cậu, vuốt ve mái tóc nhắn của cậu: "Cuối tuần đi, cuối tuần tôi sẽ tìm bác sĩ sắp sếp phẫu thuật cho ba em .
Diêu Vọng mừng rỡ: "Có thật không? Cám ơn anh!"
Dương Nghiệp Minh cười tà một tiếng: "Em chuẩn bị cảm tạ tôi như thế nào?" Ánh mắt lại xấu xa di chuyển trên người cậu.
Diêu Vọng kéo quần áo kéo chặt hơn, cảnh giác nhìn Dương Mghiệp Minh.
Dương Nghiệp Minh bị động tác giống như con nhím xù lông của cậu chọc cười, đưa tay vỗ vỗ gương mặt của cậu: "Tiểu yêu tinh, em thật rất biết tưởng tượng! Mới vừa rồi tôi bị em hút đến khô luôn, hiện tại cũng không còn hơi sức nữa đâu! Ngày mai đi, ngày mai lại cho em ăn no!"
Diêu Vọng bị lời nói trắng trợn của hắn khiến cậu đỏ bừng cả khuôn mặt. Oán hận xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý đến hắn nữa.
Dương Nghiệp Minh xoay mặt Diêu Vọng qua, thổi hơi ở bên tai cậu, giọng nói dịu dàng vô cùng: "Làm sao rồi, bé nhím nhỏ xấu hổ à nha? Được rồi, không đùa em nữa. Nói chuyện đứng đắn với em. Ngày mai ăn mặc xinh đẹp, theo tôi tham gia dạ tiệc."
Diêu Vọng tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Tôi là một có thai, cái gì mà tham gia dạ tiệc a! Bây giờ bụng có vẻ lộ ra rồi, mặc cái gì cũng rất khó coi!"
Dương Nghiệp Minh đưa tay vuốt ve vùng bụng hơi nhô lên của cậu, giọng nói tràn đầy sự phách lối cùng bá đạo không ai bì nổi: "Nhìn em không khó coi, tôi đã quyết định! Em phải ngoan ngoãn nghe lời, sáng mai tôi sẽ dẫn em đi mua lễ phục!"
Sáng hôm sau, khi Diêu Vọng bị Dương Nghiệp Minh nhét vào trong xe thì vẫn còn bất đắc dĩ lầm bầm: "Tôi thật sự là không muốn tham gia cái dạ tiệc gì đó, có thể không đi hay không?"
Dương Nghiệp Minh cười như không cười nhìn cậu: "Diêu Vọng, em tự ti sao? Cảm thấy mình không có giá trị, nên không muốn ra ngoài? Em cũng nhát gan quá nhỉ?" Hắn biết phương pháp gì có thể kích thích đến Diêu Vọng nhất.
Quả nhiên, Diêu Vọng bĩu môi: "Thôi đi, không phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao, đi thì đi!"
Nụ cười ở khóe môi Dương Nghiệp Minh càng sâu hơn. Diêu Vọng cảnh giác nhìn hắn: "Anh cười cái gì?"
Dương Nghiệp Minh cau cau mày, không nói gì, tiêu sái đánh tay lái, xe chuyển qua góc đường vắng vẻ thì dừng lại." Này, rốt cuộc anh muốn làm gì á!" Diêu Vọng trong lòng không khỏi lo lắng.
Dương Mghiệp Minh đem ngón trỏ để trên Diêu Vọng: "Xuỵt!"
Sau đó cúi người, hôn chính xác lên môi Diêu Vọng.
Ánh mắt Diêu Vọng vẫn còn kinh ngạc trừng lớn. Ở khoảng cách quá gần, cậu nhìn thấy ánh mặt trời buổi sáng vàng óng ánh ánh chiếu nghiêng vào mặt Dương Nghiệp Minh, khuôn mặt góc cạnh, dưới ánh sáng vô cùng anh tuấn, đẹp giống bức tượng hoàng tử trong cổ tích.
"Chuyên tâm một chút!" Bàn tay vững vàng nâng gáy Diêu Vọng, Dương Nghiệp Minh hôn càng sâu hơn, mạnh mẽ hơn, đầu lưỡi linh hoạt mang theo sự mê hoặc không thể tưởng tượng nổi, khiến Diêu Vọng bị đầu độc, dưới ánh sáng vàng óng ánh, cảm thấy choáng váng.
Dương Mghiệp Minh trằn trọc hôn, đầu lưỡi không ngừng khiêu khích trêu chọc cùng dây dưa, không buông tha chỗ nào trong khoang miệng cậu, dục vọng càng lúc càng sâu đậm, bàn tay lại bắt đầu xoa nắn eo của cậu, mò mẫm cởi bỏ nút áo của cậu. Hơi lạnh của không khí khiến Diêu Vọng giật mình.
"Đừng! Anh muốn làm gì?" Bị hôn đến thất điên bát đảo, Diêu Vọng chợt tỉnh táo lại. Đẩy bàn tay Dương Nghiệp Minh ra, che lại cảnh xuân đang lộ ra ngoài.
Ánh mắt Dương Nghiệp Minh vẫn vương lại dục vọng mãnh liệt, kéo Diêu Vọng sát vào cơ thể của mình, hắn mập mờ nói nhỏ bên tai cậu: "Ngoan, nơi này rất vắng vẻ, sẽ không có ai tới. . . . . ."
"Anh! Anh điên rồi!" Diêu Vọng khiếp sợ nhìn chằm chằm Dương Nghiệp Minh! Cái tên lợn giống này, đúng là hắn mở miệng mà không biết xấu hổ! Bây giờ là ban ngày, hơn nữa còn là ở trong ôtô!
Dương Nghiệp Minh đã vận sức chờ phát động rồi, làm sao chịu buông tha thức ăn ngon đưa tới tay, tiếp tục quấn chặt Diêu Vọng, giọng nói mờ ám, lại từ tính rất quyến rũ: "Anh chỉ đi vào một lát. Rất nhanh. . . . . . Tiểu Vọng. . . . . ."
Dúi đầu vào cổ Diêu Vọng giống như ăn vạ, đôi môi nóng bỏng tỉ mỉ gặm cắn trên cổ trắng nõn của cậu, kích thích từng chuỗi dòng điện thật nhỏ.
"Tiểu Vọng, cho anh, cho anh có được hay không?" Dương Nghiệp Minh nhỏ giọng dụ hoặc cậu. Bàn tay lửa nóng đã dò xét vào áo của cậu, mang theo kỹ xảo xoa nắn, nhiệt độ bên trong xe nhất thời tăng cao, Diêu Vọng chỉ cảm thấy cả người nóng lên.
"Không được! Tối hôm qua mới vừa . . . . . ." Diêu Vọng nói không được nữa, trên mặt bay lên một đóa đỏ ửng.
Sự bá đạo của Dương Nghiệp Minh không biết bay đi đâu, giờ phút này giống như đứa bé muốn được ăn kẹo: "Anh lại muốn rồi. . . . . ." Ánh mắt nhìn Diêu Vọng, nóng rực đến kinh người, Diêu Vọng thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Không thể làm gì khác hơn là nhìn ra ngoài xe.
"Anh xem! Đối diện có xe đi tới!" Diêu Vọng giống như nhìn thấy cứu tinh, chỉ chỉ con đường đối diện.
Dương Nghiệp Minh ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trước mặt trống rỗng, ngay cả bóng ma cũng không có, quay đầu lại đã phát hiện Diêu Vọng thừa dịp hắn phân tâm mở cửa xe nhảy ra ngoài rồi!
Tròng mắt u tối nguy hiểm của Dương Nghiệp Minh nheo lại: "Diêu Vọng, lên xe!"
Diêu Vọng không chịu phục tùng, đứng ở dưới ánh mặt trời, đôi tay chống nạnh, giọng nói rất là khinh thường: "Dương Nghiệp Minh, anh cho rằng tôi ngốc như vậy sao, còn có thể ngoan ngoãn leo lên xe để cho anh giở trò lưu manh?"
Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu vào người cậu, mái tóc ngắn đen bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn quật cường xen lẫn vẻ trẻ con, đôi mắt sáng trong suốt như thủy tinh, dưới trời xanh mây trắng, giống như một bức tranh thật đẹp.
Dương Nghiệp Mimh đột nhiên cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, có chút cảm giác thiếu không khí.
Nhìn chằm chằm Diêu Vọng đứng ngoài xe, ý niệm xấu trong đầu đột nhiên đều biến mất, giờ phút này, chỉ muốn thương yêu người đang đứng trước mắt thật nhiều. Cưng chiều cậu, dù cậu có muốn sao trên trời, cũng chấp nhận hái xuống cho cậu.
Nhiều năm sau, khi Dương Nghiệp Minh nhớ lại tình cảnh này thì mới biết, đây chính là cảm giác động lòng.
"Lên xe đi, anh bảo đảm không ức hiếp em nữa." Dương Nghiệp Minh mở cửa xe, nhìn Diêu Vọng đứng ngoài xe, trong đôi mắt tràn đầy nụ cười cùng cưng chiều.
Ánh mắt của Dương Nghiệp Minh khiến Diêu Vọng cảm thấy kỳ lạ. Đây là ánh mắt gì? Sao cậu có cảm giác Dương Nghiệp Minh nhìn cậu, giống như cậu là một món ăn rất ngon? Lại cũng giống như cậu là một con thú cưng thật đáng yêu?
Diêu Vọng không nghĩ ra, cũng lười suy nghĩ. Đưa ngón út mảnh khảnh trắng nõn đến trước mặt Dương Nghiệp Minh: "Ngoéo tay!"
Dương Nghiệp Minh khẽ mỉm cười, đưa ngón tay thon dài, nhẹ nhàng ngoắc vào ngón tay Diêu Vọng: "Được, ngoéo tay!"
Do Dương Mghiệp Minh liên tục hứa hẹn, vì vậy Diêu Vọng mang theo tâm trạng đề phòng quay trở lại xe.
Dương Nghiệp Minh tà mị nhìn sang Diêu Vọng, khởi động xe, lành lạnh nói một câu: "Có thể mang bộ móng vuốt từ ngực em lấy xuống hay không?"
Đôi tay bé nhỏ của Diêu Vọng ôm chặt trước ngực mình.
Diêu Vọng lườm hắn một cái: "Không phải tôi sợ người nào đó đột nhiên thú tính bộc phát sao!"
Dương Nghiệp Minh cười lạnh một tiếng: "Diêu Vọng, em nên biết rằng! Có không biết bao nhiêu người muốn bò lên giường của tôi đấy!"
Diêu Vọng không chút yếu thế: "Vậy anh đi tìm những người đó đi nha! Cần tôi làm gì?"
Dương Nghiệp Minh tà mị cười một tiếng: "Em là do tôi bỏ ra một số tiền khá lớn mới mua được. Không chơi chán tôi sẽ không buông tay đâu!"
Một câu trêu ghẹo vô tâm, lại khiến Diêu Vọng rơi vào trầm mặc.
Đúng là như vậy. Cậu chỉ là một nam đầy tớ do hắn bỏ tiền mua về thôi. Chờ ba làm phẫu thuật xong, thì cậu có thể đi, đường ai nấy đi, cả hai không còn thiếu nợ nhau.
Rất tốt. Diêu Vọng cậu đã không thể chờ đợi muốn được hít thở không khí tự do rồi!
Cậu muốn tiếp tục học hội họa, cậu muốn đi khắp thế giới, một tương lai không có Dương Nghiệp Minh, là một tương lai tốt đẹp nhất!
Diêu Vọng tự động viên mình, bỏ qua sự chua xót nào đó nằm sâu trong tim. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro