Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 59

Che giấu sự hốt hoảng của mình, Diêu Vọng giơ cổ tay lên xem đồng hồ: "Học trưởng Hạo, em có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

Ánh mắt Thân Hạo Khiêm xẹt qua một tia thất vọng thật sâu, tia thất vọng này giống như một thanh kiếm bén nhọn, trong nháy mắt đâm xuyên qua sự kiên cường giả tạo của Diêu Vọng. Quay lưng lại, cậu cố gắng mở to hai mắt.

Mở to hai mắt, nước mắt sẽ không dễ dàng chảy xuống. Mở to hai mắt, có thể nhìn thế giới này càng thêm rõ ràng, có thể thấy rằng một tình nhân, không thể nào có một người đàn ông hoàn mỹ như Thân Hạo Khiêm được.

"Tiểu Vọng . . . . ." Vòng eo lại nhẹ nhàng bị ôm một lần nữa. Thân Hạo Khiêm ôm Diêu Vọng từ phía sau lưng. Cái ôm này, nhẹ như vậy, nhẹ tới nỗi gần như không cảm giác được. Nhưng lại khiến nước mắt Diêu Vọng đã cố kềm chế thật lâu lập tức mạnh mẽ tuôn ra.

Diêu Vọng đưa đôi tay run rẩy gỡ những ngón tay Thân Hạo Khiêm đang ôm trên eo cậu, một ngón rồi lại một ngón, từ từ gỡ ra, tựa như gỡ ra không chỉ là ngón tay, mà là sự run rẩy đau đớn từ trái tim mình.

Cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên lạnh lùng cứng rắn, Diêu Vọng nói từng chữ từng chữ một: "Học trưởng Hạo, mau trở về đi thôi, cô Lương nhất định vẫn còn chờ anh."

Phải đem hết toàn lực, Diêu Vọng mới có thể khống chế được giọng nói của mình không nức nở nghẹn ngào.

"Tiểu Vọng, thật xin lỗi, vì anh nghĩ rằng không tìm được em nữa. Cho nên mới cùng cô ấy đính hôn. Thật xin lỗi. . . . . ." Giọng nói của Thân Hạo Khiêm tràn đầy áy náy. Là hắn không tốt, hắn không nên nản chí tuyệt vọng sớm như vậy, hắn không nên thỏa hiệp với ông nội.

Khổ cực tìm kiếm ba năm nay, hắn không muốn buông tay, nếu như không buông ra, có lẽ, hắn lại muốn đợi thêm ba năm nữa.

"Học trưởng Hạo, đừng như vậy. . . . . ." Diêu Vọng đã khống chế không được giọng nói run rẩy của mình rồi.

Thân Hạo Khiêm, tại sao anh không buông tay? Đừng ôm em nữa. Ý chí của em không có mạnh như vậy. Chỉ cần vài phút nữa, thì sự kiên cường giả tạo của em sẽ sụp đổ toàn bộ.

Diêu Vọng cắn chặt đôi môi, tia máu từ khóe môi rỉ ra. Chỉ có loại đau đớn như khắc vào xương này, mới có thể khiến cậu khống chế được mình không xoay người ôm hắn, mới có thể khiến cậu khống chế được mình không nói cho hắn biết, ba năm nay, cậu luôn luôn nhớ hắn. . . . . .

Thân Hạo Khiêm ôm Diêu Vọng thật chặt, gắt gao ôm cậu. Giống như trên thế giới này đây là điều duy nhất hắn không nguyện ý buông tay.

Diêu Vọng cúi đầu, không để cho nước mắt nhỏ giọt trên tay của hắn nhưng lại bị ánh sáng chiếc nhẫn trên ngón vô danh của hắn chiếu vào, ánh sáng thật chói mắt.

Chiếc nhẫn đính hôn, biểu hiện cho lời thề cùng tình yêu chung thủy, giống như một tia sáng rất mạnh, chiếu vào mắt Diêu Vọng đau nhói.

Cậu phải kiểm soát bản thân mình, dù đau như thế nào, cũng không từ bỏ được. Cậu nhất định phải gắng sức khống chế mình.

Thân Hạo Khiêm, cuối cùng cũng không phải là của cậu.

"Học trưởng Hạo. . . . . . Em đã có bạn trai." Giọng nói của Diêu Vọng rất lãnh đạm, rất bình tĩnh, chỉ có hai vai khẽ run, làm bại lộ bí mật của cậu.

Cơ thể Thân Hạo Khiêm chấn động, đôi tay từ từ buông ra, đứng ở sau lưng cậu, giọng nói Thân Hạo Khiêm đột nhiên khàn khàn, giọng nói dịu dàng cảm động như vậy, đột nhiên trở nên khàn khàn ảm đạm, giống như ngọn lửa sinh mệnh bỗng chốc bị dập tắt: "Thật xin lỗi. . . . . ."

Diêu Vọng cười nhạt: "Không sao."

Thật sự không sao, học trưởng Hạo, anh không phải nói câu xin lỗi, mọi chuyện đều đã qua. Cách xa ba năm, tất cả mọi chuyện đều có thể thay đổi.

Diêu Vọng, không bao giờ còn là cậu nhóc đơn thuần đáng yêu, trắng tinh như một tờ giấy trắng năm đó nữa. Trên người của cậu, có quá nhiều bí mật, nhiều đến không chịu nổi.

Hắn không thể vẫn luôn đợi cậu, mà cậu, cũng không thể trong ba năm vẫn thủ thân như ngọc.

Bọn họ không ai nợ ai. Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.

Thay vì giúp nhau trong lúc hoạn nạn, không bằng ở chốn sông hồ quên nhau. Trong cuộc sống này quên nhau, như vậy rất tốt. Thân Hạo Khiêm, như vậy rất tốt.

Diêu Vọng cố gắng nhìn Thân Hạo Khiêm gượng cười. Nhưng trong ngực vẫn cảm thấy rất ngột ngạt hốt hoảng, cái loại đau đớn này, cậu chưa từng trải qua. Giống như bị một tảng đá khổng lồ nặng nề đè ở tim, đôi mắt chua xót tới cực điểm.

Điện thoại của Diêu Vọng ném ở trên ghế sa lon, Thân Hạo Khiêm đi tới, cầm điện thoại di động lên, lưu trên điện thoại di động một dãy số.

"Tiểu Vọng, đây là số điện thoại bí mật của anh. Những người biết số này không quá bốn người. Em nhất định phải nhớ gọi cho anh."

Nhìn Thân Hạo Khiêm cẩn thận lưu một chuỗi con số, ánh mắt Diêu Vọng lại có chút mơ hồ. Cậu lưu luyến nhìn bóng dáng của hắn, cao lớn, anh tuấn, nho nhã. Chỉ muốn chặt chẽ ghi nhớ hắn vào giờ phút này, mỗi một động tác, mỗi một cảm xúc dù rất nhỏ, cậu đều phải nhớ kỹ.

Lần này, có lẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt.

Bọn họ mỗi người đi một con đường khác nhau, hắn đi đường hắn, cậu đi đường cậu. Từ nay về sau, trong cuộc sống này không còn nhớ đến nhau nữa.

Có lưu số điện thoại, rồi cũng phải xong thôi, 11 số điện thoại, dù có lưu chậm thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể thêm được hai giây ở bên nhau. Bữa tiệc dù có long trọng cỡ nào, rồi cũng có lúc phải tan.

Một giây đồng hồ khi cửa phòng sắp đóng, Thân Hạo Khiêm lấy tay chống cửa, nhỏ giọng hỏi: "Người ấy, đối với em có tốt không?"

Cắn môi, Diêu Vọng phát hiện mình không có cách nào trả lời câu hỏi này của Thân Hạo Khiêm.

Dương Nghiệp Minh đối với cậu có tốt không?

Tốt với cậu sao? Hắn ngang ngược bá đạo, biến cậu thành tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Hắn lạnh lùng tàn nhẫn, luôn tạo ra trên người cậu những vết thương.

Không tốt với cậu sao? Cậu bị sốt, hắn cả đêm chăm sóc cậu. Trong bụng của cậu mang thai con người khác, hắn cũng không có cưỡng ép cậu phải phá bỏ.

Dương Nghiệp Minh, rốt cuộc đối với cậu có tốt không?

Mà bây giờ không phải là vấn đề rối rắm này. Hiện tại, cậu phải đuổi Thân Hạo Khiêm đi. Hắn ở trong này ngẩn ngơ đã quá lâu, nếu như Dương Nghiệp Minh quay trở lại nhìn thấy, thì lại có một trận phiền toái lớn.

Cậu không muốn Dương Nghiệp Minh nhìn thấy Thân Hạo Khiêm, đồng thời, cũng không muốn học trưởng Hạo biết, cậu chẳng qua chỉ là một con chim hoàng yến được bao nuôi. Danh dự của cậu, ba năm trước đây cũng đã mất sạch rồi. . . . . .

Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, mỉm một nụ cười ngọt ngào, giọng nói Diêu Vọng có vẻ nhẹ nhàng và hạnh phúc: "Anh ấy đối với em rất tốt!"

Trên gương mặt tái nhợt của Thân Hạo Khiêm hiện lên một nụ cười thật lòng, đưa tay vuốt mái tóc Diêu Vọng, "Tiểu Vọng, xem ra em rất hạnh phúc. Như vậy thì học trưởng Hạo cũng yên tâm."

Cậu nhóc bé nhỏ ba năm trước đây, nhìn hắn cười ngọt ngào, "Học trưởng Hạo, anh đối với em thật tốt!"

Hôm nay, đổi lại là người khác đối xử với cậu tốt. Nhưng như vậy cũng tốt. Tiểu Vọng hạnh phúc là tốt rồi. Tiểu Vọng hạnh phúc, cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của hắn.

Thân Hạo Khiêm mỉm cười lần nữa. Đã đến lúc rời đi rồi.

Vươn tay, cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Diêu Vọng, cặp mắt ấm áp cất giấu tất cả ham muốn không muốn buông tha, Thân Hạo Khiêm dịu dàng nhìn Diêu Vọng nói lời từ biệt: "Tiểu Vọng, hẹn gặp lại."

Diêu Vọng lẳng lặng ngưng mắt nhìn Thân Hạo Khiêm, giọng nói bình thản: "Học trưởng Hạo, hẹn gặp lại."

Cửa phòng từ từ đóng lại, khi bóng dáng Thân Hạo Khiêm rốt cuộc biến mất trong tầm mắt của cậu, Diêu Vọng đã nước mắt tràn mi, cả người dựa vào cửa phòng rồi từ từ ngồi bệt xuống, giống như tất toàn bộ sức lực đều cạn kiệt hết rồi. Yếu đuối đến nỗi không có cách nào đứng vững được.

Thì ra gặp lại học trưởng Hạo, lại đau đớn như vậy.

Hao phí tất cả hơi sức, ra sức kềm chế nước mắt, kềm chế sự kích động muốn ôm hắn thật chặt.

Hai tay ôm gối, vùi mặt thật sâu vào khuỷu tay, Diêu Vọng khóc lặng lẽ, nhưng mà lại đau đớn như ai cào ai xé.

Điện thoại di động chợt vang lên.

Diêu Vọng cuống quít lau lau nước mắt, nhận điện thoại.

"Chào cậu! Xin hỏi có phải cậu là Diêu Vọng không?" Bên đầu kia điện thoại, một giọng nam dễ nghe hỏi.

"A, đúng rồi, xin hỏi anh là?"

"Cậu Diêu, tôi là Bùi Tuấn, bạn của Nghiệp Minh. Giờ cậu có thể tới quán bar "Dạ" một chuyến được không? Nghiệp Minh uống say, nếu cậu không tới, quán rượu của tôi sẽ bị hắn đập nát mất."

"Cái đó, cần phải tôi tới đó sao? Tôi kêu tài xế tới đón anh ấy được không?" Tâm trạng Diêu Vọng bây giờ rất tệ, giờ phút này, cậu chỉ muốn tắm nước nóng rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon.

"Cậu không tới không được, cậu ấy một mực gọi tên cậu. Tôi lục điện thoại di động của cậu ấy mới tìm được số điện thoại của cậu. Cậu Diêu, xin cậu giúp đỡ một chút."

Bùi Tuấn ở đầu kia điện thoại tràn ngập tò mò với giọng nam lành lạnh này. Rốt cuộc là người như thế nào mà lại khiến Dương đại tổng giám đốc bướng bỉnh lỳ lợm chạy đến quán bar của hắn mua say?

Tửu lượng của Dương Nghiệp Minh rất tốt, uống rượu cũng luôn luôn biết tiết chế, quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Bùi Tuấn nhìn thấy hắn uống say đến nỗi không còn biết gì như vậy. Cậu con trai này xem ra rất có trọng lượng trong lòng Dương Nghiệp Minh.

Bùi Tuấn đối với Diêu Vọng tràn ngập tò mò.

Diêu Vọng rửa mặt, lấy lược chải lại đầu tóc cho gọn gàng, nhìn ánh mắt sưng đỏ của mình ở trong gương, dùng dằng không muốn ra khỏi cửa.

Bây giờ, cậu thật không có tâm trạng đi dọn dẹp cục diện hỗn loạn cho Dương Nghiệp Minh.

Có lẽ, đáy lòng còn có một tia chột dạ, gặp lại Thân Hạo Khiêm, giống như là đang làm chuyện có lỗi với Dương Nghiệp Minh vậy.

Khi Diêu Vọng xuất hiện trước mặt Bùi Tuấn, hắn rốt cuộc cũng biết tại sao Dương Nghiệp Minh đã uống say mà vẫn còn nhớ gọi tên Diêu Vọng rồi.

Cậu trai trước mắt không được xem là đẹp thượng hạng, vóc người thon nhỏ, mặc một cái áo rất rộng nên không thể nhìn thấy dáng người ra sao. Nhưng ánh mắt với hàng mi dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và tươi tắn kia, ai đã gặp qua thì không thể nào quên được.

Đây là một đôi mắt trong veo có thể nhìn thấu vào tận trong tim. Đôi mắt này khiến cho người ta nghĩ đến chú sư tử lúc nhỏ, mặc dù ngây thơ, không biết sức mạnh của chính mình, nhưng lại có một sự bướng bỉnh không bao giờ chịu khuất phục.

Cũng chỉ có người như vậy mới có thể chống lại được Dương Nghiệp Minh chứ? Hóa ra cứ cho rằng Dương Nghiệp Minh chỉ thích mông to ngực lớn, bây giờ ngẫm lại, khẩu vị của hắn cũng không đến nỗi thô tục như vậy. Bùi Tuấn khẽ mỉm cười, kéo cửa phòng ra cho Diêu Vọng.

Trên chiếc ghế sofa bằng nhung rộng rãi, Dương Nghiệp Minh nằm đó với cổ áo sơ mi mở rộng ra, đôi mày kiếm dày đậm nhíu lại thật chặt, cặp mắt như mở như khép, cầm trong tay một chai rượu đã uống được hơn phân nửa.

Diêu Vọng đi tới, duỗi tay đâm đâm mặt của hắn: "Này, sâu rượu, về nhà!" Chiêu đâm vào mặt này là học của Dương Nghiệp Minh, hôm nay rốt cuộc cũng có thể sử dụng rồi. Trong lòng Diêu Vọng tự nhiên dấy lên một tia sảng khoái.

Ai bảo anh thường xuyên khinh thường tôi, hôm nay tôi phải trả lại cho anh toàn bộ!

Dương Nghiệp Minh nhướng đôi mắt nhuốm men say đã trở nên mông lung lên nhìn, khi nhìn thấy rõ hình ảnh người đang đứng trước mắt, tựa như có vẻ không tin, lại căng mắt ra, muốn nhìn cho rõ ràng hơn một chút.

Bùi Tuấn đi tới, nhanh nhẹn kéo Dương Nghiệp Minh lên, "Này, Diêu Vọng tới rồi. Mau trở về nhà đi thôi, đừng ở đây quấy rối tôi."

Dương Nghiệp Minh rốt cuộc thấy rõ bóng dáng trước mắt, gạt tay Bùi Tuấn ra, kéo Diêu Vọng ôm vào trong ngực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro