chap 58
Thân Hạo Khiêm đợi cậu đã ba năm. Cho đến khi sự kinh doanh của gia tộc xuất hiện khủng hoảng, ông nội quỳ xuống cầu khẩn, không thể không cùng nhà họ Lương kết thân, vì gia tộc tìm một cây đại thụ che chở. Thế nhưng trong ba năm, từng ngày, hắn đều nhớ nhung Diêu Vọng.
Trong danh sách nằm viện, Thân Hạo Khiêm liếc mắt liền thấy tên Diêu Vọng. Một nỗi vui mừng như điên dấy lên không dứt!
Dùng đôi tay run rẩy gõ của phòng bệnh của tiểu Vọng, tâm trạng Thân Hạo Khiêm thấp thỏm mong đợi gặp lại Diêu Vọng đã xa cách ba năm nay.
Nghe tiếng gõ cửa, Diêu Vọng còn tưởng là Vú Trương. Trong tay bưng một ly trà nóng đi tới mở cửa.
Cửa mở ra. Đập vào mi mắt, là gương mặt nho nhã anh tuấn của Thân Hạo Khiêm, trong mắt mang theo vui mừng cùng thấp thỏm, mỉm cười nhìn Diêu Vọng. Ly trà trong tay rơi trên mặt đất 'xoảng" một tiếng, mảnh sứ vỡ bắn ra bốn phía, phát ra thanh âm chói tai. Nhưng Diêu Vọng và Thân Hạo Khiêm dường như hoàn toàn không nghe thấy.
Bốn mắt nhìn nhau thật sâu, ngàn vạn ngôn ngữ, lại không biết bắt đầu từ đâu. . . . . .
"Tiểu Vọng, em có khỏe không?" Một lúc lâu sau, Thân Hạo Khiêm mới mở miệng hỏi. Giọng nói khẽ run, vẫn là giọng nói ấm áp từ tính như trong trí nhớ của Diêu Vọng.
Nước mắt bị câu thăm hỏi này lập tức trào ra ngoài, mở to đôi mắt đẫm lệ, Diêu Vọng cứ nhìn Thân Hạo Khiêm như vậy, cứ ngây ngốc nhìn như vậy.
Khuôn mặt của hắn, tuấn dật lịch sự, trên người của hắn, có mùi Bạc Hà thoang thoảng thơm ngát, thấm vào tận ruột gan, nhẹ nhàng khoan khoái mà thuần khiết, cùng với khí chất ôn hòa của hắn, đúng là xứng đôi.
Cậu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào kỳ lạ. Căn bản không nói được bất kỳ câu nào.
"Tiểu Vọng, Tiểu Vọng. . . . . . Rốt cuộc anh đã tìm được em. . . . . ." Giọng nói Thân Hạo Khiêm dịu dàng có chút khàn khàn, giống như nói thầm, gọi tên cậu không biết bao nhiêu lần. Đôi tay gắt gao ôm chặt cậu vào trong ngực.
Giống như sợ cậu có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào, ôm chặt như vậy, chặt đến nỗi cậu gần như dán vào lồng ngực ấm áp của hắn, chặt đến nỗi cậu rõ ràng có thể cảm nhận được trái tim hắn đang rung lên cuồng nhiệt.
Diêu Vọng ngơ ngác bị hắn ôm, đầu tựa vào ngực của hắn, trong mắt chua xót khó có thể kiềm chế.
"Tiểu Vọng, mấy năm nay em chạy đi đâu? Anh tìm em khắp nơi. . . . . ." Giọng nói Thân Hạo Khiêm mang theo sự trách cứ nhẹ nhàng, nhưng nhiều hơn là sự mừng rỡ khôn xiết vì mất mà tìm lại được.
"Em . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Giọng nói của Diêu Vọng chua xót nghẹn ngào không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Không cần xin lỗi, vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với học trưởng Hạo." Bàn tay Thân Hạo Khiêm ấm áp chậm rãi vuốt ve mái tóc ngắn đang xõa ra của cậu, giống như nói thầm, "Tiểu Vọng, em sống có tốt không?"
Em sống có tốt không?
Tiểu Vọng, em sống có tốt không?
Nước mắt càng trào ra mãnh liệt. Diêu Vọng khóc lặng lẽ.
Cậu sống có tốt không? Trong bụng của cậu đang mang một bào thai không biết ba là ai, cậu trở thành một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bị người ta nuôi nhốt. Khi tâm trạng ông chủ tốt, thì ban cho cậu một chút cưng chiều, khi tâm trạng không tốt, thì chờ cậu chính là giận dữ cùng sỉ nhục.
Cậu sống có tốt không?
Cậu sống không tốt. Thật sự là không tốt.
"Tiểu Vọng, em có điện thoại của anh, tại sao không đến tìm anh?" Thân Hạo Khiêm hỏi có chút gấp gáp, giọng nói dường như hơi run rẩy, đôi tay ôm cậu thật chặt, hận không thể đem cậu khảm vào thân thể của hắn, không tách ra được nữa.
Đôi tay thon mảnh của Diêu Vọng dường như muốn giơ lên, ôm lại hắn.
Nhưng, ngập ngừng một lúc, cậu vẫn nhẹ nhàng rút tay trở về.
Cậu không xứng với hắn. Đúng vậy, cậu không xứng với hắn. Cậu rất nhơ nhuốc.
Thân Hạo Khiêm xuất thân trong một gia tộc có tương lai rực rỡ, công ty kinh doanh phát đạt nhất nhì cả nước, dáng người anh tuấn nho nhã, tác phong luôn luôn nhanh nhẹn. Mà cậu đây? Cũng chỉ là một tình nhân bẩn thỉu đáng xấu hổ, một người cha đơn thân không có đường về. . . . . .
Cậu được Thân Hạo Khiêm ôm cũng không xứng. . . . . .
Nước mắt rơi xuống như mưa, Diêu Vọng gắt gao cắn môi kiềm chế thanh âm nức nở, hồi lâu, mới khó khăn nói: "Em, em rất khỏe."
Em rất khỏe, em đã bình tĩnh đón nhận vận mệnh của em. Em rất khỏe. Thân Hạo Khiêm, anh đừng nhớ thương em nữa.
Nghe Diêu Vọng trả lời, cơ thể Thân Hạo Khiêm chấn động mạnh.
Trong giọng nói của cậu, hắn cảm thấy có sự xa cách.
Khách sáo, đúng vậy, là khách sáo. Cậu luôn điềm đạm nhìn hắn mỉm cười, giọng nói trong trẻo gọi hắn là "Học trưởng Hạo", chưa bao giờ có vẻ xa cách và khách sáo như vậy khi nói chuyện với hắn.
Đúng vậy a, dù sao cũng đã ba năm trôi qua. . . . . . Thân Hạo Khiêm từ từ thả lỏng tay, buông cậu ra.
Theo phản xạ Diêu Vọng muốn lau nước mắt trên mặt. Cậu không muốn Thân Hạo Khiêm nhìn thấy dáng vẻ cậu khóc, nhất định sẽ rất xấu.
Trong đáy mắt thoáng qua sự đau lòng, Thân Hạo Khiêm thận trọng nâng mặt cậu lên, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Vọng, làm sao em khóc?"
Giống như đang nâng bảo bối trân quý nhất, Thân Hạo Khiêm đang nâng mặt của cậu, thay cậu lau sạch nước mắt, dịu dàng dụ dỗ cậu: "Đừng khóc nữa ..., nhiều năm không gặp như vậy, sao giờ vừa thấy anh liền khóc đây? Anh đáng sợ như vậy sao?"
Nghe hắn nói, nước mắt Diêu Vọng vừa ngừng lại tiếp tục trào ra.
Bởi vì, ba năm nay cậu luôn nghĩ đến hắn. Bởi vì, hắn đã trở thành một cái gai trong đáy lòng cậu, vừa chạm vào sẽ đau nhức.
Diêu Vọng khó khăn nhìn hắn nở nụ cười, giơ tay lên lau sạch nước mắt.
Thân Hạo Khiêm khẽ mỉm cười, nụ cười của Diêu Vọng, khiến hắn như thấy lại bóng dáng người con trai năm đó. Trong lòng ấm áp, hắn cầm tay Diêu Vọng, "Tiểu Vọng . . . . ."
Diêu Vọng cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay vô danh của hắn.
Chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, nhưng biểu hiện cho lời thề và tình yêu.
Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn đã đính hôn. Còn chờ đến lượt mi sao?
Diêu Vọng chợt rút tay của mình về. Thân Hạo Khiêm cúi đầu, ngạc nhiên nhìn bàn tay mình dừng lại giữa không trung.
Mới chỉ là ba năm mà cậu đối với hắn đã xa lạ đến mức này sao?
Muốn nắm tay của cậu, cậu cũng né tránh?
"Thật xin lỗi, anh xúc phạm em sao?" Thân Hạo Khiêm đứng ở cửa, miệng nói xin lỗi với Diêu Vọng. Đáy mắt dịu dàng lóe lên tia sáng như bị tổn thương.
Trái tim Diêu Vọng đột nhiên đau thắt lại.
Làm sao mà hắn lại xúc phạm cậu đây? Dù hắn có làm cái gì cũng không xúc phạm cậu.
Nhưng, cậu có thể nói điều đó sao?
Nói rằng, Thân Hạo Khiêm, anh đã đính hôn. Mà em, cũng đã là tình nhân của người khác? Giữa chúng ta, căn bản là không thể nào?
Không, cậu không thể để cho Thân Hạo Khiêm biết sự được thật này. Cậu hy vọng, ở trong lòng của hắn, cậu vĩnh viễn là Diêu Vọng năm đó, một mạc Tiểu Vọng thuần khiết, trong sáng, vui vẻ dưới ánh mặt trời.
Yên lặng. . . . . .
Hai người ở cửa phòng bệnh nhìn nhau, lúng túng không biết nói gì.
Không thể rời hắn đi được, chỉ muốn cho thời gian dừng lại thêm một lát.
Diêu Vọng lịch sự làm một tư thế mời: "Đi vào ngồi một lát."
Thân Hạo Khiêm nhẹ nhàng gật đầu.
"Tiểu Vọng, em bị bệnh sao? Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?" Thân Hạo Khiêm lo lắng hỏi.
"A, không có gì, chỉ là cảm mạo nóng sốt mà thôi." Siêu Vọng có chút lúng túng. Cửa phòng đóng lại, một mình ở cùng Thân Hạo Khiêm trong khoảng không gian kín. Cậu đột nhiên có chút không thoải mái.
"Ừ, vậy thì tốt."
Nói xong lời thăm hỏi, hai người lại rơi vào yên lặng, một sự yên lặng làm người ta lúng túng.
Thân Hạo Khiêm dịu dàng nhìn Diêu Vọng, mái tóc ngắn đen nhánh xõa nhẹ nhàng, một cái quần trắng rộng thùng thình, khiến cậu có vẻ thoải mái thanh thoát, giống như một tinh linh nhỏ bé trong rừng.
Tiểu Vọng của hắn, vẫn đẹp như thế.
Diêu Vọng cũng thầm quan sát Thân Hạo Khiêm, ba năm đã qua, ngũ quan của hắn có phát triển thêm một chút, không còn là một thiếu niên trẻ trung năm nào, giờ có vẻ thành thục chính chắn hơn, phong thái lịch sự và khiêm tốn hơn so trước kia, hương bạc hà quen thuộc luôn khiến cho cậu trầm mê. . . . . .
Yên lặng trong chốc lát, Diêu Vọng rốt cuộc lấy dũng khí mở miệng: "Học trưởng Hạo, nghe nói anh sắp kết hôn?"
Diêu Vọng vốn là chỉ là muốn tìm một đề tài nào đó để phá vỡ không khí yên tĩnh này, không nghĩ tới, lời nói vừa bật thốt lên, lại là hỏi về vấn đề này.
Nghe Diêu Vọng hỏi, nụ cười trên mặt Thân Hạo Khiêm từ từ tan mất, giống như thuỷ triều rút xuống khỏi bờ cát, lộ ra lòng sông hoang vu.
Lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Vọng, lần đầu tiên hắn cảm thấy khó có thể mở miệng.
Một lúc lâu sau, Thân Hạo Khiêm mới khó khăn trả lời: "Phải, anh đã đính hôn."
Trái tim Diêu Vọng như ngưng đập, đau nhói, nhưng trên mặt lại vẫn phải làm bộ mỉm cười. Bộ dạng cường điệu giống như mình vừa nhớ tới chuyện gì đó, giọng nói giả tạo khiến bản thân mình cũng khó chịu: "À, mấy bữa trước em thấy trên ti vi có thông báo, anh cùng con gái của thị trưởng, Lương Noãn Noãn đính hôn. Hai người rất xứng đôi, trai tài gái sắc, chúc mừng chúc mừng a!"
Chúc mừng?
Diêu Vọng chúc mừng hắn sao?
Thế nhưng hắn không cảm thấy vui sướng.
Nghe được lời chúc phúc, vẻ mặt Thân Hạo Khiêm không có biểu hiện gì, chỉ chăm chú nhìn cậu, không nói câu nào.
Thân Hạo Khiêm yên lặng khiến Diêu Vọng càng không biết nên nói gì.
Nụ cười trên mặt duy trì rất vất vả, cả cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.
Trong đầu cậu đã từng hình dung vô số lần về cảnh tượng gặp mặt Thân Hạo Khiêm, mỗi cảnh tượng đều là hạnh phúc cùng kích động, nhưng không nghĩ sẽ lúng túng như thế này.
Lúng túng tìm đề tài: "Anh cùng cô ấy, chuẩn bị lúc nào thì kết hôn đây?" Diêu Vọng cố gắng khiến biểu hiện của mình tự nhiên như bạn bè lâu năm gặp lại vậy.
"Tiểu Vọng, em biết không? Ba năm nay, anh vẫn một mực tìm em." Thân Hạo Khiêm nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cậu, trong ánh mắt dịu dàng lộ ra sự quật cường và cố chấp mơ hồ.
"Anh hỏi lần lượt những bạn học cùng em trước kia, hỏi hàng xóm lân cận của em, anh còn đăng tin tìm em trên Đài Truyền Hình thành phố A và qua báo chí."
Hắn tìm cậu ba năm, đợi cậu ba năm.
Cho đến khi cảm thấy không còn hy vọng, cho đến khi ông nội quỳ xuống trước mặt hắn, nhìn hắn nói, Hạo Khiêm, hãy cứu sản nghiệp của nhà họ Thân.
Hắn không hề ngờ rằng, một tháng sau khi đính hôn, hắn gặp lại Diêu Vọng.
Ánh mắt Diêu Vọng có một chút né tránh, cố làm ra vẻ tự nhiên hỏi: "Tìm em? Em còn tưởng rằng anh đã sớm quên mất em rồi đấy."
Thân Hạo Khiêm cười khổ một tiếng, "Tiểu Vọng, anh làm sao có thể quên em được? Em nên biết, anh mãi mãi cũng không bao giờ quên em."
Dừng một chút, hắn nhướng mắt, có chút lo lắng, có chút căng thẳng mà hỏi: "Tiểu Vọng, ba năm nay, em có nhớ anh không?"
Có nhớ tới anh không? Tiểu Vọng em có nhớ anh không?
"Đúng vậy! Đúng vậy! Học trưởng Hạo, em rất nhớ anh!" Diêu Vọng cắn chặt đôi môi, sợ những lời này bật thốt lên.
Cậu có thể nói gì đây? Cậu có tư cách gì để nói nữa đây?
"A, đương nhiên rồi, cũng có lúc em nhớ tới anh a!" Những lời này, Diêu Vọng nói không thật chút nào, hời hợt, phảng phất giống như chỉ là một chuyện thoáng qua, không quan trọng, không đáng giá để cậu nghiêm túc trả lời.
Thân Hạo Khiêm nhìn không chớp mắt thẳng vào ánh mắt của Diêu Vọng, trong thoáng chốc đó, cậu gần như cho rằng hắn đã nhìn thấu sự giả dối của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro