Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 56

Lần đầu tiên trong đời, Diêu Vọng giống như một tên ăn trộm, lén lút bám đuôi người khác.

Lương Noãn Noãn ôm Cầu Tuyết đi ở phía trước, Diêu Vọng giả bộ như đang đi dạo, lén lút theo sau cô chừng ba mươi thước, muốn xem Lương Noãn Noãn rốt cuộc vào phòng bệnh nào.

Cậu không có ý xấu, cậu chỉ là muốn liếc nhìn Thân Hạo Khiêm một cái xem như thế nào mà thôi.

Cậu muốn biết hắn có khỏe hay không, bệnh có nghiêm trọng hay không. Cậu cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của hắn, cho nên, chỉ cần lén nhìn là tốt rồi.

Đợi đến khi Lương Noãn Noãn đi tới trước một tòa nhà nhỏ màu vàng nằm trong một không gian thanh nhã, Diêu Vọng mới hiểu được, thì ra là học trưởng Hạo lại ở cùng khu phòng bệnh với cô. Gần trong gang tấc mà lại giống như xa tận chân trời.

"Anh ở đầu sông, em ở cuối sông, ngày ngày tuy không gặp mặt, nhưng hai ta cùng uống nước chung một dòng sông." Diêu Vọng chợt nhớ tới một điệu nhảy dân tộc cậu đã biểu diễn trong hội diễn văn nghệ của trường năm đó, nhạc đệm đúng là bài hát này.

Khi đó, cậu là một cậu nhóc thanh xuân 16 tuổi như nụ hoa vừa chớm nở, còn Thân Hạo Khiêm là một thiếu niên 18 tuổi đẹp trai nhẹ nhàng lịch sự. Cậu ở trên sân khấu uyển chuyển nhảy múa, hắn đứng trong đám người nhốn nháo dưới sân khấu nhìn cậu, ánh mắt xuyên qua tiếng người và tiếng nhạc, đi thẳng vào tim cậu.

Dưới lớp hóa trang dày cộm, gương mặt của cậu bị đốt cháy thành một màu đỏ tươi, ngay cả phấn lót cũng không che giấu được.

Thiếu niên 18 tuổi đẹp trai tuấn lãng, ánh mắt mang theo ngạc nhiên thú vị và khen ngợi, khiến buổi hội diễn long trọng kia, trở thành một món quà của một mình cậu dâng tặng cậu cho hắn. Quà tặng bí mật, bởi vì bí mật mà làm cho người ta vô cùng hạnh phúc.

Lương Noãn Noãn đi về phía cuối hành lang. Phòng bệnh này cũng có bố cục giống phòng bệnh Diêu Vọng đang ở, bên cạnh có một ban công lớn, phía trước trang trí những bồn hoa rất lớn.

Diêu Vọng đi tới ban công, núp vào những bồn hoa đầy sức sống đó, lén nhìn vào trong phòng bệnh.

Thân Hạo Khiêm nhìn có vẻ rất yếu ớt. Gương mặt hồng hào bây giờ có chút tái nhợt. Hắn ngồi ở trước bàn, dường như đang xem tài liệu trong laptop. Lương Noãn Noãn từ sau lưng ôm eo của hắn, thân mật hôn vào mặt hắn.

Trái tim đột nhiên đau nhói. Mặc dù sớm biết học trưởng Hạo đã đính hôn, mặc dù sớm biết bản thân mình không còn bất kỳ khả năng nào nữa, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn và một người phụ nữ khác thân mật như vậy, Diêu Vọng vẫn có chút không chịu được.

Xem ra hắn vẫn khỏe, bệnh cũng không có gì nghiêm trọng. Chỉ cần hắn khỏe là tốt rồi.

Mau rời đi đi, đây không phải nơi mi có thể ở. Lúc này nên rời đi thôi! Rời đi thôi! Diêu Vọng cố thuyết phục hai chân của mình di chuyển, lúc này nên rời đi thôi.

Nhưng hai chân cậu dường như có suy nghĩ riêng của nó. Nó vẫn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích chút nào.

Nước mắt ướt đẫm, nhìn thấy Lương Noãn Noãn dính vào trong ngực Thân Hạo Khiêm, đôi tay ôm sát cổ của hắn, dịu dàng ngọt ngào nói gì đó. Nhìn thấy Thân Hạo Khiêm cười dịu dàng, vươn tay vỗ vỗ vào lưng Lương Noãn Noãn.

Trái tim như bị một lưỡi dao sắc bén cắt nát, đau đến nỗi cậu muốn tìm cái gì đó hàn gắn lại.

Cuối cùng những giọt nước mắt rơi xuống không kiểm soát được, chảy tràn trên gương mặt tái nhợt. Từng giọt từng giọt rơi vào đôi tay đang nắm chặt của cậu. Móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói này cũng không thể so được với cơn đau đớn trong tim.

Diêu Vọng muốn lau khô nước mắt, nhưng lại thấy vô dụng, nước mắt giống như chuỗi ngọc trai bị đứt không ngừng chảy xuống, làn da trắng nõn bị ngấm nước mắt có chút đau xót.

Cố gắng kềm chế tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng , Diêu Vọng xoay người, từ từ rời khỏi ban công. Trong nháy mắt, cậu giống như già đi hơn mười tuổi, động tác trở nên chậm chạp và nặng nề.

Diêu Vọng, mi khóc cái gì? Rõ ràng ngay cả tư cách đau lòng mi cũng không có!

Một cô điều dưỡng bưng khay thuốc đi về phía phòng bệnh, nhìn Diêu Vọng với vẻ kỳ quái. Cậu trai này tới thăm tổng giám đốc Thân sao? Sao lại đi tới ban công.

Diêu Vọng cuối cùng cũng không yên lòng, chỉ chỉ phòng bệnh của Thân Hạo Khiêm, nhìn cô điều dưỡng hỏi thăm: "Bệnh nhân phòng 201 tên là Thân Hạo Khiêm bị bệnh gì vậy ạ?"

Cô điều dưỡng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn là thành thật trả lời: "A, ngài ấy bị chảy máu dạ dày (xuất huyết tiêu hóa). Đã ở đây một thời gian rồi. Ngày mai sẽ được xuất viện." Cô điều dưỡng nói xong hướng phòng bệnh đi tới, vừa đi vừa than phiền: "Những vị tổng giám đốc này, không biết thương xót thân thể của mình. Xã giao là không tránh khỏi phải uống rượu, nhưng đừng uống quá mức chứ! . . . . . ."

Diêu Vọng đột nhiên có chút đau lòng, cô vốn nghĩ chỉ là cảm mạo nóng sốt bình thường ..., không ngờ là chảy máu dạ dày, khó trách sắc mặt hắn lại nhợt nhạt như vậy.

Diêu Vọng còn đang ngẩn người, điện thoại di động trong túi chợt vang lên. Là Dương Nghiệp Minh.

"Đang ở đâu?" Giọng nói của Dương Nghiệp Minh trước sau vẫn bá đạo như vậy.

Hôm nay hắn cố ý lái xe đến một nhà hàng nấu cháo gà rất nổi tiếng mua cho cậu một hộp cháo gà, ở trên đường bấm còi liên tục, khó khăn lắm mới về được tới đây, sợ cháo gà nguội, hắn vẫn ôm vào trong ngực, khiến quần áo dính đầy dầu mỡ. Nhưng khi về lại không thấy bóng dáng người con trai nhỏ bé đó đâu! Vú Trương nói cậu đi ra ngoài đã lâu rồi! Lại lêu lổng ở đâu rồi? Quên mình là người đang có thai rồi sao?

". . . . . ." Diêu Vọng hơi nhíu mày, gọi điện thoại thôi, giọng nói có cần thiết dữ dằn như vậy không?

"Nói chuyện!" Giọng nói Dương Nghiệp Minh có vẻ lạnh lùng hơn rồi. Hắn ghét nhất khi Diêu Vọng hờ hững với hắn.

"Nói gì! Tôi cũng không phải là đứa trẻ mới lên ba tuổi, đi đâu cũng đều phải báo cáo cho anh sao!" Diêu Vọng cũng tức giận.

"Cậu!" Dương Nghiệp Minh bị cậu chọc tức nói không ra lời, ném điện thoại di động kêu bốp một tiếng, khiến vú Trương sợ tới mức run rẩy. Diêu Vọng chậm rì rì đi vào thang máy về phòng bệnh của mình. Bệnh bao tử tốt nhất còn là ăn những thức ăn mềm một chút, ví dụ như cháo loãng .... Nhìn bộ dạng tiểu thư của Lương Noãn Noãn, chắc chắn không biết nấu cơm. Diêu Vọng quyết định, lát nữa lén nấu chút cháo đậu đỏ, tìm người đưa qua cho Thân Hạo Khiêm.

Khi Diêu Vọng trở lại phòng bệnh thì Dương Nghiệp Minh đang xanh mặt ngồi ở trên ghế sa lon, vú Trương run run rẩy rẩy đứng ở bên cạnh. Thấy Diêu Vọng trở lại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng tiến lên đón.

"Cậu Diêu, cậu đã đi đâu? Thiếu gia đợi cậu đã lâu rồi." Vú Trương nhìn Dương Nghiệp Minh, nhanh chóng đưa cháo gà cho cậu vẻ nịnh nọt, "Nhìn xem, thiếu gia mua cháo gà cho cậu đó, đây chính là cháo gà ở nhà hàng Thiên Âm đó nha, hầm cách thủy với phương thuốc bí truyền, đặc biệt bổ dưỡng . Tôi múc cho cậu một chén nha!"

"Tôi không có cảm giác đói. Bà lấy cho ngài ấy uống đi." Diêu Vọng trong lòng chỉ nghĩ muốn đi nấu cháo đậu đỏ, căn bản không có ý định uống cháo gà gì đó. Cũng có thể do mang thai nên cậu ngửi mùi cháo gà cảm giác có chút buồn nôn.

Vú Trương vừa mới múc một chén cháo gà, nghe Diêu Vọng nói vậy, khổ sở nhìn Dương Nghiệp Minh.

Dương Nghiệp Minh sắc mặt âm trầm, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Diêu Vọng, "Uống!"

Nghe nói người có thai uống cháo gà tương đối tốt, Diêu Vọng quá gầy, nên ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng một chút.

Đôi chân mày thanh tú của Mạc Tiểu Hàn nhíu chặt lại, lại có kiểu cưỡng bách người khác như vậy sao? Mùi vị cháo gà, cậu mới ngửi đã thấy buồn nôn, tại sao lại ép cậu phải uống?

"Muốn uống chính anh uống....uố...ng! Tôi không uống!"

Thấy không khí trong phòng có gì đó bất ổn, vú Trương vội vàng nhét chén cháo vào tay Diêu Vọng: "Cậu Vọng, cậu uống nhanh đi! Thiếu gia đặc biệt mua cho cậu đó!" Nói xong, bàn chân như bôi dầu, nhanh chóng chuồn mất.

Bà mới không có ngốc như vậy, mắt thấy hai người sắp cãi vã, tính khí thiếu gia lại không tốt, bà không nhanh né tránh, nói không chừng cũng muốn gặp nạn theo Diêu Vọng. Cái cậu Diêu Vọng , thật sự rất không biết điều, thiếu gia do bà nuôi lớn, mấy chục năm như vậy, hắn có quan tâm đến ai như thế này đâu? Mua cháo gà từ nơi xa xôi về, mu bàn tay cũng bị cháo gà rơi ra làm cho bỏng rồi, cậu nhíc này đã không biết cảm ơn, lại còn quát lên là không uống!

Đứa bé trong bụng kia còn không biết là của ai! Vú Trương âm thầm bĩu môi, vì thiếu gia nhà mình mà cảm thấy bất mãn.

Người có thai cảm xúc vốn đã không ổn định, vừa nãy chứng kiến Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn anh anh em em, bây giờ lại bị Dương Nghiệp Minh náo loạn như vậy, tính khí bướng bỉnh của Diêu Vọng cũng nổi lên.

Cầm chén cháo nặng nề đặt lên bàn, không thèm quan tâm đến lời nói của Dương Nghiệp Minh, xoay người đi nhà bếp tìm đậu đỏ nấu cháo.

Dương Nghiệp Minh ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt âm u có thể vặn ra nước.

Từ trên ghế salon đứng lên, chân dài chỉ bước một bước, đã ngăn cản đường đi của Diêu Vọng. Ngón tay thon dài có lực chế trụ cằm cậu thật chặt: "Uống cạn chén cháo đi!"

Diêu Vọng giùng giằng, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn: "Buông tay! Anh đừng có dùng sức mạnh mà cưỡng bức người khác!"

Đôi mắt sáng trở nên lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì tức giận mà đỏ ửng. Dương Nghiệp Minh nhìn chằm cậu nhóc bướng bỉnh đang dương những gai nhọn trước mặt, mặc dù sự tức giận đang trào dâng cuồn cuộn trong lòng, nhưng sức lực lại theo bản năng giảm đi một chút chút.

"Anh muốn......" Diêu Vọng còn muốn nói tiếp gì đó, không đợi cậu mở miệng, Dương Nghiệp Minh đã nâng cằm cậu lên, trực tiếp hôn lên đôi môi của cậu.

"Anh . . . . ." Diêu Vọng khiếp sợ trợn to hai mắt, vừa định há mồm nói chuyện, đầu lưỡi của Dương Nghiệp Minh lại nhân cơ hội chui vào. Nhiệt độ cực nóng nhanh chóng cuốn lấy ngọt ngào trong miệng cậu .

"Buông tay!" Cái miệng nhỏ nhắn của Diêu Vọng bị đôi môi Dương Nghiệp Minh phủ chụp thật chặt, muốn lớn tiếng trách cứ hắn, lại chỉ phát ra những âm thanh nghẹn ngào.

Tiếng rên như tiếng mèo kêu khiến Dương Nghiệp Minh đột nhiên hưng phấn, trời ạ, hắn đã bao lâu không có đụng tới phụ nữ? Diêu Vọng, đây là cậu tự chuốc lấy!

Sức lực trên đôi môi Dương Nghiệp Minh không chút nào buông lỏng, Diêu Vọng liều mạng giãy giụa, trong lúc giãy dụa lại vô tình cọ vào nơi mẫn cảm của hắn, Dương Nghiệp Minh hít một hơi khí lạnh, bàn tay lập tức luồn vào áo vuốt ve kàn da mềm mại của cậu, môi lưỡi cũng không buông tha ở trong miệng cậu công thành đoạt đất.

Nụ hôn đi từ đôi môi quanh co khúc khuỷu đến cần cổ trắng nõn của cậu, bàn tay lại càng chạy loạn khắp người, vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ.

Diêu Vọng cố gắng muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể lại mềm nhũn không có nửa phần hơi sức.

"Làm ơn, đừng như vậy. . . . . . Tôi là người có thai!" Diêu Vọng nhỏ giọng cầu xin tha thứ, Dương Nghiệp Minh đã kéo cậu dạng chân ở trên người hắn, cách bộ quần áo thật mỏng, cậu rõ ràng cảm nhận được nơi nóng rực giữa đùi hắn, đã vận sức chờ phát động.

Cảm nhận này khiến Diêu Vọng mặt đỏ tới mang tai, cũng rất sợ. Không, cậu không muốn cùng Dương Nghiệp Minh có bất kỳ sự tiếp xúc da thịt nào!

"Không sao, giữa thời kỳ mang thai, yêu nhau rất an toàn, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cẩn thận một chút." Dương Nghiệo Minh khàn giọng nói. Thanh âm tràn đầy đè nén dục vọng.

Dương Nghiệp Minh điên cuồng tàn sát môi lưỡi của cậu, bàn tay dọc theo đường cong cơ thể cậu từ từ trợt xuống, ngón tay thon dài dò xét đi vào trong quần của cậu, tới bắp đùi dừng lại vuốt ve.

Diêu Vọng tập trung sức lực toàn thân, giơ tay phải lên, hung hăng tát vào mặt Dương Nghiệp Minh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro