chap 33
Diêu Vọng cúi đầu, giọng nói ngạo mạn của Dương Thiên Hi khiến cậu đau nhói.
Ba năm trước đây, cậu cũng là một thiếu gia con nhà giàu, mặc dù không thể so với Nhà họ Dương, nhưng cũng là thiếu gia Diêu gia được cha nâng niu trong lòng bàn tay, ngàn cưng vạn chiều. Nhưng bây giờ, một cô gái cùng lứa, lại có thể dùng giọng nói cao ngạo như thế khiến cậu tổn thương!
"Ngẩng đầu lên cho tôi nhìn một chút." Dưing Thiên Hi dùng mũi giày nhọn đụng Diêu Vọng đang ngồi co rút trên mặt đất.
Diêu Vọng cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có một tia huyết sắc. Cậu vẫn cúi đầu, mái tóc rũ rượi che kín mặt của mình.
"Anh, tình nhân mới này của anh tính tình có chút bướng bỉnh đó! Căn bản không gặp may!" Dương Thiên Hi quay đầu sang nhìn Dương Nghiệp Minh nói, trong mắt lóe lên một tia chán ghét. Người này nghĩ mình là ai? Lại dám làm lơ lời nói của Dương Thiên Hi cậu!
"Nói chuyện! Cậu bị câm hay điếc rồi sao?" Dương Thiên Hi lại đá đá chân Diêu Vọng, vừa lúc đá đúng nơi bị thương của cậu. Diêu Vọng đau đến co rụt lại. Trong lòng trở nên tức giận.
Có tiền thì ngon sao? Mà có thể tùy ý chà đạp tự trọng của người khác như vậy. Diêu Vọng cậu cũng không phải là chó lang thang, tại sao lại đá vào cậu như thế!
Ngẩng đầu lên, đôi mắt quật cường lạnh lẽo của Siêu Vọng nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận của Dương Thiên Hi.
Dương Thiên Hi kinh ngạc, ánh mắt của người này rất có hồn. Hơn nữa, bên trong có một thứ ánh sáng gì đó mà cậu chưa từng gặp qua . . . . . .
"Cậu tên là gì? Sao quen biết với anh tôi?" Dương Thiên Hi áp chế sự kinh ngạc của mình.
"Thiên Hi, đừng làm rộn." Dương Nghiệp minh đi tới vỗ vỗ vai Dương Thiên Hi, "Đi máy bay cũng mệt mỏi rồi phải không? Mau trở về phòng ngủ đi, nghỉ ngơi cho khỏe."
"Anh, anh bênh cậu ta sao? Em đang hỏi cậu ta!" Dương Thiên Hi uất ức chớp mắt. Anh sao lại thế? Trước kia anh ấy thương yêu cô nhất, dù cô có sỉ nhục mấy tình nhân kia như thế nào, anh ấy cũng sẽ không ngăn trở. Hôm nay đối với nam sinh nhỏ bé còn chưa trổ mã này, sao lại khác thường như vậy! Cô là Dương Thiên Hi, là em gái của anh ấy nha!
Dương Nghiệp Minh không trả lời Dương Thiên Hi, xoay người nhìn Diêu Vọng, giọng nói lạnh như băng không có một chút nhiệt độ: "Bảo cậu đi lên lầu! Không nghe thấy sao!" Con ngươi vẫn u ám, lạnh lùng như trước.
Diêu Vọng từ từ đứng dậy. Những ngón chân đau như kim châm, nhưng đau nhiều hơn vẫn là phần bụng. Từng cơn đau nhói như dao đâm. Mới vừa đứng lên, chợt cảm thấy đầu choáng váng, dường như hơi sức tất cả đều bị rút sạch rồi. Cậu lảo đảo một cái, vịn bên cạnh bàn.
"Mau lên đi! Giả bộ đáng thương cái gì!" Dương Nghiệp Minh lạnh lùng quát lớn.
Diêu Vọng cố gắng chống đỡ thân thể của mình, bụng thật là đau, đau quá, đau giống như bị dao đâm. Đột nhiên, một dòng chất lỏng nong nóng chảy xuống dọc theo bắp đùi.
Cúi đầu nhìn, Diêu Vọng nhất thời sợ tới mức che miệng của mình, máu! Là máu! Máu đỏ tươi! Đang chảy dọc theo chân cậu xuống. . . . . .
"Máu! Anh, cậu ấy đang chảy máu!" Dương Thiên Hi cũng sợ tới mức hét rầm lên.
Sắc mặt Dương Nghiệp Minh thoáng chốc trở nên trắng bệch. Lao tới bên cạnh Diêu Vọng, ôm cậu lên, thận trọng đặt trên ghế sa lon, hoàn toàn không để ý đến chiếc ghế trắng tinh đắt tiền bị máu tươi làm dơ. Đôi mày tuấn tú cau lại, giọng nói có chút run rẩy: "Tiểu Vọng, cậu làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Diêu Vọng - ý thức có chút hôn mê, đôi môi không có một chút huyết sắc. Cậu rất đau, căn bản không còn hơi sức trả lời câu hỏi của Dương Nghiệp Minh .
Trái tim của Dương Nghiệp Minh trở nên căng thẳng, lớn giọng kêu: "má Vương, mau gọi xe cứu thương!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro