chap 29
Khóe miệng kéo ra một nụ cười tà ác, thanh âm cất lên lại lãnh khốc như cũ: "Muốn học hết đại học? Vậy, trước hết cậu phải học cách lấy lòng tôi!"
Lấy lòng hắn? Trong lòng Diêu Vọng cân nhắc hơn thiệt.
Người đàn ông lợn giống như thế, lấy lòng hắn, chẳng qua cũng chính là hiến dâng cơ thể của mình - chuyện này còn có gì luyến tiếc nữa sao? Dù sao sớm đã không thuần khiết rồi. Hai lần ba lượt, bị động cùng chủ động, có cái gì khác nhau đâu?
Diêu Vọng hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi về phía Dương Nghiệp Minh.
Cố gắng vứt bỏ cảm giác xấu hổ trong lòng, đưa tay chậm rãi cởi nút áo sơ mi của hắn. Ngón tay trắng nõn lướt qua lồng ngực cường tráng trơn nhẵn của hắn, nhẹ nhàng cởi áo ra, áo sơ mi nhung tơ chảy xuống, thân thể cường tráng to lớn nam tính, hoàn toàn bại lộ trước mắt Diêu Vọng.
Nâng cái đầu cao ngạo của hắn lên, nhắm mắt lại, đôi môi anh đào hôn từ cánh mũi cao thẳng của hắn dọc xuống dưới, khi đến môi của hắn cậu có chút chần chừ.
Nên làm cái gì? Rốt cuộc có nên hôn miệng hắn không? Trong lòng Diêu Vọng cực kỳ rối rắm!
Cậu căn bản không muốn hôn hắn, nhưng lại sợ chọc giận hắn.
"Cậu bé, chuyên tâm một chút!" Dưing Nghiệp Minh thờ ơ lạnh nhạt, đôi môi của cậu nhỏ này cứ cọ tới cọ lui bên môi của hắn, chọc cho trong lòng hắn giận lên. Nơi nào đó cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Người con trai ngây ngô này, không biết tại sao luôn dễ dàng khơi dậy phản ứng của hắn!
Khẽ cắn răng hạ quyết tâm, Diêu Vọng run rẩy hôn lên đường cong đẹp đẽ trên đôi môi của Dương Nghiệp Minh, còn chưa kịp làm thêm động tác nào, một giây sau, một nụ hôn sâu nóng rực khiến cậu như bốc cháy, đã ùn ùn kéo đến nuốt chửng cậu!.
Dương Nghiệp Mimh cuồng dã hút hết ngọt ngào trong miệng cậu. Bàn tay cầm giữ eo cậu thật chặt, đem nơi mềm mại của cậu dán lên nơi cứng rắn của mình.
Một tay kéo chiếc áo lụa mỏng của cậu ra, hai đầu nhũ đỏ hồng lập tức lộ ra ngoài, Dương Nghiệp Minh dán sát mặt tới, triền miên liếm cắn một hồi.
Diêu Vọng chỉ cảm thấy trên người nóng bỏng như muốn bốc cháy. Thần trí cũng bắt đầu từ từ mơ hồ. . . . . .
***************************************
Sáng hôm sau, khi Diêu Vọng ngồi ở trong phòng học thì cả người vẫn còn đau nhức không thôi!
Chưa vào học, các bạn học đang ăn sáng, bạn thì tán gẫu, cũng có bạn đang lật xem tờ báo hôm nay.
"Ôi trời, những người có tiền này, đổi tình nhân thật đúng là siêng năng a!" Ở hàng ghế trước một bạn học chỉ vào một tin tức trong tờ báo nói với vẻ khinh thường.
"Tớ tưởng là ai chứ? Thì ra là Tổng giám đốc tập đoàn Dương thị - Dương Nghiệp Minh nha! Hắn là nổi danh hoa hoa công tử, nghe nói tình nhân nhiều vô số kể, kể cả những minh tinh đoan trang, cũng vì hắn mà ghen tuông với nhau". Một bạn học khác nhìn vào nhìn vào tờ báo vừa nói.
Nhịp tim của Diêu Vọng đột nhiên giật nảy lên một nhịp.
Lương Nhạc Nhạc ngồi bên cạnh đang gặm bánh bao, nhìn Diêu Vọng nói mơ hồ: "Những người này a, sao lại nông cạn hạ tiện như vậy chứ? Không phải là vì thỏa mãn lòng hư vinh của mình sao? Mong muốn chạy đi làm tình nhân của người ta? Thật là không biết xấu hổ!"
"Đúng a! Còn không phải là coi trọng tiền của Dương Nghiệp Minh sao! Tớ cũng không tin giữa bọn họ có thể có bao nhiêu tình cảm!" Một bạn học nữ khinh bỉ chỉ vào Dương Nghiệp Minh đang thân mật ôm một cô gái trong tờ báo.
Trên báo, trong tấm hình rất to ở trang đầu, Dương Nghiệp Minh đang cùng một cô gái thân mật ôm nhau, bộ ngực đầy đặn no đủ của cô gái đè ép thật chặt ở trước ngực Dương Nghiệp Minh, vì bị bó chặt mà có chút biến dạng. Góc độ chụp hình của đám chó săn vô cùng điêu luyện, cũng có thể thấy rõ ràng vẻ mặt cô gái vì động tình mà trở nên đỏ ửng.
Diêu Vọng đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, ngực có chút buồn bực.
Thì ra, ngày hôm qua Dương Nghiệp Minh nửa đêm ra cửa, là vì hẹn hò với người phụ nữ này. . . . . . Quả thật, phụ nữ của hắn nhiều vô số kể, mà Diêu Vọng cậu, chẳng qua là một con mồi mới nhất vừa bắt được. Đối với Dương Nghiệp Minh mà nói, cũng chỉ là mới mẻ nhất thời mà thôi. Kỳ hạn của cậu, tuyệt đối sẽ không vượt qua những người khác.
Diêu Vọng tự giễu lắc đầu một cái. Như vậy cũng tốt, trao đổi bình đẳng mà thôi. Chờ ba hồi phục sức khỏe lại, thì ai đi đường nấy, không ai ảnh hưởng đến ai, đều không thiếu nợ nhau.
Rất tốt. Thật rất tốt.
Nhưng, nếu như, nếu như sau này bị các bạn học biết mình cũng là một thành viên trong đội quân tình nhân của Dương Nghiệp Minh, không biết họ dùng ánh mắt như thế nào để khinh thường mình đây?
Diêu Vọng bỗng nhiên rùng mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro