Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 26


"Some times, when you. . . . . ." Tiếng chuông điện thoại di động của Diêu Vọng reo lên. Mơ mơ màng màng vươn tay, vừa muốn cầm lên, lại bị Dương Nghiệp Minh ném điện thoại ra xa.

"Anh làm gì đấy!" Diêu Vọng lập tức tỉnh táo lại! Trời, bên ngoài đã là buổi trưa, hôm nay cậu còn có tiết học a! Đều do Dương Nghiệp Minh, không ngừng muốn cậu! Sắc mặt của Diêu Vọng đỏ lên. Kéo cái mền che kín cơ thể không mảnh vải che thân của mình, tính xuống giường nhặt điện thoại lên.
Đột nhiên cổ chân thon mảnh lại bị một bàn tay nắm lại thật chặt, "Không được nhúc nhích, nằm xuống!" Dương Nghiệp Minh ngay cả mắt cũng không mở ra, nhàn nhã nằm nhìn Diêu Vọng ra lệnh.

"Anh bị thần kinh a! Hôm nay tôi còn có tiết học!" Diêu Vọng đau lòng nhìn điện thoại nơi góc tường. Đây chính là đồ vật đáng tiền duy nhất của cậu.

"Không cho đi học, hôm nay em theo tôi." Dương Nghiệp Minh bá đạo không thèm phân rõ phải trái. Bàn tay cứng như sắt kéo Diêu Vọng, khiến Mạc Tiểu Hàn không thoát khỏi được sự khống chế của hắn.

Diêu Vong thở dài, nhẹ nhàng thương lượng với hắn: "Anh buông tay á..., tôi xuống nhặt điện thoại di động."

Dương Nghiệp Minh miễn cưỡng nâng mí mắt: "Cái điện thoại rách nát đó, nên sớm vứt bỏ từ lâu rồi! Vứt bỏ! Một lát tôi dẫn em đi mua cái mới!" Giọng điệu kiêu căng, tràn đầy cảm giác cao cao tại thượng.

Diêu Vọng giận dữ, lạnh lùng cười một tiếng: "Vâng, ở trong mắt Dương đại Tổng giám đốc ngài, tất cả mọi thứ của tôi đều nên vứt bỏ! Tôi đơn giản hèn mọn, không bằng xuất thân cao quý của ngài!"

Lời nói mang đầy gai nhọn, khiến đôi mày rậm của Dương Nghiệp Minh nhíu lại nguy hiểm

"Diêu Vọng, cậu đang khiêu chiến với tôi sao?" Giọng nói nhàn nhạt, nhưng rõ ràng ẩn chứa sự uy hiếp.

"Tôi làm sao dám khiêu chiến ngài! Ngài hô mưa gọi gió, quyền thế che trời, tôi căn bản chỉ là tình nhân bán mình. Nào dám đối nghịch với ngài!" ánh mắt Diêu Vọng nhìn Sở Thiên Ngạo quật cường mà lạnh lẽo.

Dương Nghiệp Minh nhìn chằm chằm Diêu Vọng, con ngươi u ám, từ từ hiện lên tia sáng khát máu.

"Diêu Vọng, cậu chán ghét tôi như vậy sao?"

Diêu Vọng nhìn chằm chằm Dương Nghiệp Minh, trong mắt tràn đầy tức giận.

"Đúng". Đơn giản một chữ, cậu nói rất dùng sức.

Dương Nghiệp Minh cười lạnh. Quanh thân tản ra hơi thở lãnh khốc kinh người.

"Tốt, vậy tôi sẽ để cho cậu ghét triệt để." Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên lật người đem cậu hung hăng đè ở phía dưới. Trở tay dùng cà vạt trói hai cánh tay của cậu!

"Buông tay! Dương Nghiệp Minh, anh khốn kiếp!" Diêu Vọng gào thét, liều mạng giãy giụa, mà Dương Nghiệp Minh lại như con sư tử bị nổi điên, muốn đem cậh phá tan thành từng mảnh.

Không có hôn, không có vuốt ve, không có bất kỳ màn dạo đầu nào, giống như một lưỡi kiếm khát máu, bất ngờ tấn công, trong khi cậu chưa hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào trước, đem linh hồn cậu cắt nát. . . . . .

Máu chậm rãi chảy xuống. Diêu Vọng
dùng lý trí còn sót lại khống chế chính mình, không để rơi nước mắt vì sự sỉ nhục và đau đớn này, giữ lại cho mình một chút lòng tự trọng cuối cùng.

Không biết Dương Nghiệp Minh rời đi lúc nào.
Khi Diêu Vọng tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Nằm bất động một lúc, Diêu Vọng kéo thân thể giập nát của mình đến phòng tắm, cậu cảm thấy toàn thân mình rất dơ bẩn! Cả người đều là những vết bầm tím. Người đàn ông này, so với ác ma còn tàn nhẫn hơn!

Khuôn mặt sưng húp, đôi môi giập nát, ánh mắt trống rỗng giống như người chết.

Nếu Dương Nghiệp Minh cứ tiếp tục như vậy nữa, mình nhất định sẽ bị hắn phá hủy. Diêu vọng vươn tay, vuốt ve gương mặt của mình.

Chạy trốn! Ý nghĩ này giống như một ngôi sao băng xẹt qua tâm trí của cậu. Nhưng ngay sau đó bị cậu phủ nhận.
Diêu Vọng, mi phải kiên cường. Ba vẫn còn nằm trên giường bệnh chờ phẫu thuật. Mi không thể cứ nhận thua như vậy được!

Nếu Dương Nghiệp Minh là ông chủ có tiền của mi, vậy thì, mi sắm vai một tình nhân đúng tiêu chuẩn đi!
Dưing Nghiệp Minh không thích người ương ngạnh, như vậy mi phải thật ngoan ngoãn biết điều.

Dương Nghiệp Minh không thích người độc lập, như vậy mi phải thật mềm mại dịu dàng.

Không phải chỉ là diễn trò thôi sao? Ai mà không làm được.
Từ giờ trở đi, mi phải diễn vai một tình nhân dịu dàng nghe lời. Bất luận xảy ra chuyện gì, bất luận Dương Nghiệp Minh đối xử thế nào với mi, mi đều phải cố gắng mỉm cười.
mi không có khả năng kiểm soát được thân thể của mình, nhưng trái tim của mi, không thể bị bất luận kẻ nào đánh

Diêu Vọng, cố gắng lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro