chap 24
Trong phòng tắm rộng khoảng 80m2, Diêu Vọng tắm rất chậm, cố gắng trì hoãn thời gian, nhìn trên chiếc ghế màu đen kia đặt bộ đồ lót chỉ có mấy sợi dây, trong lòng Diêu Vọng rất khó chịu.
Dương Nghiệp Minh ngươi là tên Đại Biến Thái, đồ lợn giống! Diêu Vọng âm thầm nguyền rủa trong lòng.
Cửa sổ phòng tắm rất lớn, ngoài cửa sổ là một bãi cỏ được cắt tỉa rất cẩn thận, nếu như nhảy qua cửa sổ chạy trốn, cậu sẽ không cần phải chịu đựng Dương Nghiệp Minh nữa rồi!
Nhảy cửa sổ chạy trốn, cái ý niệm này ở trong đầu Diêu Vọng xua đi không được. Nhưng cậu có thể không?
Nghe bác sĩ nói, kiểm tra sức khoẻ toàn diện của ba đã làm xong rồi, nếu bệnh tình của ba được phẫu thuật thành công, thì giai đoạn sau sẽ hồi phục rất tốt, có thể hồi phục hoàn toàn. Làm sao cậu có thể bỏ đi cơ hội chữa trị khỏi cho ba được?
Không phải chỉ là tình nhân thôi sao? Không phải chỉ là hợp đồng ba năm thôi sao? Cậu có thể nhịn! Vì sinh mạng của ba, cái gì cậu cũng có thể làm!
Thôi, nếu không cách nào lựa chọn, vậy thì dũng cảm đối mặt đi! Cậu có thể chịu được sự mệt nhọc khi làm thêm ở bốn nơi khác nhau, có thể chịu được sự trách cứ và nhục mạ của người khác, thì cũng có thể chịu được Dương Nghiệp Minh!
Tiểu Vọng, cố gắng lên!
Diêu Vọng quả quyết tắt vòi hoa sen. Dùng chiếc khăn tắm mềm mại lau khô những giọt nước trên người. Đi tới chiếc ghế dài bên cạnh.
Ngón tay màu xanh nhạt quyết định cầm bộ đồ lót màu đen rất sexy kia lên. Bình tĩnh mặc vào. Trong gương, nơi cặp mông tròn trịa của Diêu Vọng mềm mại, trắng nõn đến kinh người, dưới lớp ren màu đen, đặc biệt quyến rũ. Quần lót cắt theo kiểu bươm buớm, một mảnh vườn cỏ tràn ngập hương thơm thiếu nam như ẩn như hiện.
Mặc dù trong lòng đã quyết tâm, nhưng khi thấy mình trong gương, Diêu Vọng vẫn không khỏi che đi gương mặt nóng đỏ của mình, cuống quít ngồi xổm xuống. Làm sao đây? Cậu vẫn không có can đảm cứ như vậy đi ra ngoài đối mặt với Dương Nghiệp Minh!
"Cốc cốc. . . . . ." Cửa phòng tắm bị gõ hai tiếng. Ngoài cửa truyền đến thanh âm trầm thấp của Dương Nghiệp Minh: "Diêu Vọng, cậu cần một giờ để tắm sao? Mau đi ra cho tôi!"
Kéo không nổi nữa! Diêu Vọng đứng lên, cố gắng đem trang phục kéo xuống, hy vọng có thể che kín thêm một chút.
"Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy! Mau ra đây!" Giọng nói của Nghiệp Minh đã mang theo sự tức giận.
Hít sâu một hơi, Diêu Vọng đứng lên đi ra cửa phòng tắm.
Ngón tay thon dài run rẩy mở khóa cửa. . . . . .
Cửa mở ra. Trong giây phút nhìn thấy Diêu Vọng đó, một bộ vị nào đó trên cơ thể Dương Nghiệp Minh nhanh chóng có phản ứng. Trong con ngươi tà ác đốt lên một ngọn lửa hừng hực. Hắn đi tới gần Diêu Vọng, ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy cằm cậu lên: "Nhìn tôi."
Diêu Vọng mắc cỡ không dám mở mắt ra. Hàng lông mi dài khẽ run, bóng của hàng mi in lên mặt nhìn khuôn mặt thuần khiết như thiên sứ, nhưng trên người lại mặc quần áo khiến cho người ta trào dâng dục vọng mãnh liệt.
Không thể chịu đựng được nữa. Dương Nghiệp Minh cúi người, đôi môi mang theo nhiệt độ nóng bỏng như lửa, áp vào trên môi Diêu Vọng mà trằn trọc cắn nuốt
.
Nụ hôn của hắn vẫn bá đạo như thế, giống như cơn bão mãnh liệt nhất, cuốn Diêu Vọng đến nỗi ý thức bắt đầu mơ hồ. Đôi tay muốn đẩy sự chiếm đoạt của hắn ra, nhưng chỉ đổi lại sự gặm cắn mãnh liệt hơn nữa của hắn, khiến Diêu Vọng đau đến nỗi phát ra tiếng rên rỉ thật thấp.
Nghe thấy Diêu Vọng kêu đau, Dương Nghiệp Minh thả chậm tiết tấu, dịu dàng cẩn thận liếm cắn, đầu lưỡi cuốn lại triền miên dây dưa cùng với cậu.
Diêu Vọng chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng, đầu lưỡi của cậu cũng bắt đầu vô ý thức đáp lại hắn!
Dương Nghiệp Minh hít một hơi thật sâu. Trời! Hắn thật thích loại cảm giác này!
Làn môi của Diêu Vọng có mùi thơm của hoa Tường Vi tháng năm, ngọt ngào như thế, đôi môi mềm mại, đầu lưỡi ấm áp ngượng ngùng đáng yêu như thế, khiến cho hắn hôn rồi lại hôn, không đành lòng buông tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro