chap 21
"Tiểu Vọng, người đàn ông bên ngoài kia có phải rất có tiền hay không?" Ánh mắt Lâm Thiến sáng rỡ nhìn Diêu Vọng. Không nghĩ tới, thằng nhóc này nhìn qua bướng bỉnh ngang ngược, thế nhưng lại có mắt nhìn người, có thể câu được một người đàn ông có tiền như vậy.
"Dì Lâm, con về phòng thu dọn đồ đạc đây." Diêu Vọng cúi đầu đi về phòng của mình. Cậu rất ghét giọng điệu của Lâm Thiến.
"Vũ Yên, con thật vô dụng! Con xem, đến Tiểu Vọng cũng có thể câu được người có tiền, dáng dấp của con so với nó còn xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, sao bên cạnh con không có lấy một người đàn ông có tiền nào hết?" Lâm Thiến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ai biết vận cứt chó của nó từ đâu mà tới!" Lâm Vũ Yên tức giận vuốt ve mái tóc dài của mình. Lần trước Dương Nghiệp Minh cho cô tấm chi phiếu kia, bị cô bài bạc thua sạch toàn bộ rồi. Nếu không cũng sẽ không quay về nhà trong cái xóm nghèo này!
Chậm rãi dựa vào cửa phòng, Lâm Vũ Yên khoanh tay trước ngực, nhìn Diêu Vọng đang thu dọn đồ đạc: "Em muốn dọn đi để ở cùng Dương Nghiệp Minh sao?"
Ở cùng Dương Nghiệp Minh, mấy chữ này sao nghe chói tai như vậy. Diêu Vọng cắn môi, trong lòng có chút khổ sở.
Nếu như có thể, cậu cũng mong muốn giống như những bình thường khác, sống dưới ánh mặt trời sáng rực, cuộc sống bình thường, cậu cũng không muốn làm một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cả ngày bị người ta muốn ăn lúc nào thì ăn!
Nếu như có thể, có lẽ cậu còn có thể gặp lại được học trưởng Hạo, có lẽ, cậu sẽ cùng học trưởng Hạo kết hôn, sinh một em bé xinh đẹp, trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, mà không phải giống như hôm nay, bị người ta khinh bỉ và xem thường như vậy!
Thấy Diêu Vọng không nói câu nào, tròng mắt của Lâm Vũ Yên xoay động, nảy ra ý hay.
"Tiểu Vọng, về sau chị có thể tới thăm em không?"
"Dĩ nhiên có thể a." Trong lòng Diêu Vọng có chút cảm động. Không nghĩ tới, Lâm Vũ Yên lại cũng nhớ thương cậu.
Điện thoại trong túi quần jean chợt vang lên.
"Alo? Có gì không?"
"Diêu Vọng, đã mười lăm phút rồi! Mau ra đây!" Giọng nói của Dương Nghiệp Minh hàm chứa tức giận.
"Được rồi, biết rồi. Lập tức ra ngoài." Diêu Vọng xách vali quần áo vừa sắp xếp xong đi ra ngoài cửa. Quần áo của cậu rất ít, vali rất nhẹ chẳng có cảm giác nặng nề gì cả.
"Dì Lâm, chị, em đi nha. Về sau nếu có thời gian con sẽ quay về thăm hai người." Diêu Vọng nhìn Lâm Thiến và Lâm Vũ Yên nói tạm biệt, nhìn đồ đạc trong nhà, chợt có chút lưu luyến.
"Được rồi, mau đi đi! Đừng làm cho đại tổng giám đốc người ta chờ sốt ruột" Lâm Thiến vội vàng đẩy Diêu Vọng ra cửa. Ngàn vạn lần đừng đắc tội với người có tiền bên ngoài kia, sau này bà còn muốn hưởng chút hào quang của Diêu Vọng!
Bước nhanh tới cạnh xe, Diêu Vọng lưu luyến quay đầu lại nhìn ngôi nhà rách nát của mình lần cuối rồi xách hành lý lên xe.
"Vứt đi!" Vừa nói dứt, Dương Nghiệp Minh thoải mái xoay tay lái, chạy ra khỏi khu ổ chuột bẩn thỉu ẩm thấp.
"Vứt? Vứt cái gì?" Diêu Vọng nghe không hiểu.
Dương Nghiệp Minh chau mày, cướp lấy vali hành lý từ tay Diêu Vọng vứt ra ngoài cửa sổ!
"Anh làm gì đấy! Bên trong có quần áo của tôi!" Diêu Vọng vô cùng tức giận! Người đàn ông này tại sao ngang ngược bá đạo như vậy, chưa bao giờ quan tâm đến người khác nghĩ cái gì?
"Tôi sẽ dẫn cậu đi mua đồ mới." Dương Nghiệp Minh kiêu căng nói
"Quần áo đó mà mặc đi ra ngoài, quả thực khiến cho tôi mất mặt. Người của Dương Nghiệp Minh tôi, sao có thể nghèo nàn như vậy được!"
"Người của Dương Nghiệp Minh tôi?" không biết vì sao khi nghe thấy những lời này, trong lòng Diêu Vọng chợt có một tia rung động rất nhẹ. Kể từ khi ba cậu ngã bệnh, cậu vẫn có cảm giác rất đau khổ vì không có người nương tựa. Những lời nói của Dương Nghiệp Minh, khiến cậu sinh ra một loại ảo giác, cậu đã có chỗ dựa rồi. Mặc dù, cậu chỉ là tình nhân của người kia, chỉ là tình nhân bán mình cho một ông chủ có tiền mà thôi.
Trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố C.
Hôm nay là Chủ nhật, người đi dạo trung tâm mua sắm rất nhiều. Ở giữa dòng người đông đúc nhộn nhịp, dáng người cao ngất thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn của Dương Nghiệp Minh liên tiếp thu hút ánh nhìn chăm chú của mọi người.
"Oa. . . . . . Người đàn ông kia rất đẹp trai a!"
"Chắc là đại minh tinh rồi? Sao chưa bao giờ gặp trênTV nhỉ?"
"Nếu không chúng ta tới xin chữ ký đi?"
"A a, tớ không dám! Cậu xem bên cạnh anh ấy còn có người yêu a!"
"Ngườ yêu của anh ấy nhìn qua cũng bình thường nha! Dáng dấp chỉ được gọi là thanh tú mà thôi!"
"Đúng a! Căn bản không xứng với anh ấy rồi, không phải người yêu của anh ấy chứ? Hay là người giúp việc của anh ấy?"
"Chắc là người giúp việc, người đàn ông đẹp trai như vậy làm sao có thể thích một bình thường như vậy!"
Từ lúc Dương Nghiệp Minh và Diêu Vọng vòng qua vòng lại nơi này sáu vòng, thỉnh thoảng lại nghe mấy cô bé mặc đồng phục học sinh cấp ba phát ra tiếng bàn luận xôn xao. . . . . .
Người giúp việc? Diêu Vọng quả thật muốn hộc máu. Diêu Vọng cậu nhìn tệ thế sao?
Cậu quan sát cái bóng của chính mình và Dưing Nghiệp Minh trong chiếc gương ở tủ bên cạnh.
Cậu, mặc một chiếc áo T-Shirt màu trắng, rộng rãi và thoải mái, một cái quần Soọc màu đen, cũng rất đơn giản, cộng với một đôi giày thể thao mang đậm chất sinh viên dưới chân. Nhìn qua rất nhẹ nhàng và thoải mái, nhưng, quả thật rất bình thường. Hơn nữa lại còn bình thường hơn cả những người bình thường nữa.
Mà Dương Nghiệp Minh, một bộ âu phục nho nhã cắt may rất hợp với dáng người, gương mặt anh tuấn khiến người ta nhìn vào có cảm giác hít thở không thông, phong thái cao quý thanh lịch giống như một vị hoàng tử vậy. Đi bên cạnh cậu, cậu quả thật giống như một người giúp việc . . . . . .
Ánh mắt những cô bé qua đường nhao nhao nhìn Dương Nghiệp Minh với vẻ ái mộ, Diêu Vọng cảm thấy cả người không được tự nhiên, đi mua sắm mà bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, tựa như con khỉ trong vườn bách thú bị người ta săm soi, cả người rất khó chịu.
Nhưng Dương Nghiệp Minh từ đầu đến cuối không thèm để ý, bước chân vẫn cứ nhàn nhã như thế, thỉnh thoảng còn bất chợt dừng lại quan sát một chút. Cuối cùng, hắn công khai bước vào một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ chơi dành cho người lớn!
". . . . . ." Diêu Vọng muốn giả vờ không biết hắn.
Thừa dịp Dương Nghiệp Minh sải bước về phía cửa hàng kinh doanh đồ chơi dành cho người lớn, Diêu Vọng lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, xoay người yên lặng tránh ra xa.
Trong trung tâm còn có một hiệu sách. Cũng không có nhiều người đang ngồi rải rác thành tốp năm tốp ba.
Diêu Vọng liếc mắt thấy trên giá sách có cuốn "Đánh giá và thưởng thức thế giới mỹ thuật". Quyển sách này, Thân Hạo Khiêm đã từng đưa cho cậu một quyển.
Diêu Vọng mở sách ra đọc. Bên tai dường như vang lên giọng nói của người thiếu niên kia: "Tiểu Vọng, anh nghĩ em có khả năng thiên phú đó! Nếu em mà đi học, tương lai nhất định là họa sĩ nổi tiếng quốc tế!"
Thật ra thì Diêu Vọng cũng không thích vẽ tranh cho lắm, nhưng vì những lời này của người kia, nên cậu đã học ba năm về hội họa. Cho đến khi ba kinh doanh bị phá sản, không đủ khả năng trả học phí nữa.
"Tiểu Vọng, anh thích em vẽ phác thảo nhân vật. Mỗi người nhìn qua đều có linh hồn cao quý."
Linh hồn cao quý, học trưởng Hạo, rốt cuộc em không vẽ được như vậy. Bởi vì, linh hồn của em đã bán cho ma quỷ.
"Thưởng thức và đánh giá thế giới mỹ thuật". Liếc nhìn quyển sách quen thuộc, lại hồi tưởng về mùa xuân ba năm trước, dưới bóng cây hoa anh đào, Thân Hạo Khiêm cầm trong tay tập tranh lật xem cùng cậu. Làn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa Anh đào rơi vào trang sách, rơi trên đất, trên tóc của cậu.
Thân Hạo Khiêm nhặt những cánh hoa rơi trên tóc cậu dịu dàng như vậy, nhẹ nhàng cất kỹ vào cặp sách của mình. Ánh mắt của anh còn sáng hơn cả những vì tinh tú.
.--------------------------------------------------------
"Tổng giám đốc, hiện tại trung tâm thương mại đang thực hiện hai doanh số tiêu thụ, có rất nhiều nhãn hàng đang tích cực liên hệ với chúng ta, doanh số tiêu thụ rất tốt."
"Ừ, những nhãn hàng nhập vào trung tâm của chúng ta phải trải qua khâu kiểm tra và chọn lựa nghiêm khắc, trước khi quyết định phương án cuối cùng phải đưa cho tôi kiểm duyệt."
"Dạ, Tổng giám đốc."
Giọng nam ấm áp vang lên bên ngoài cửa hàng sách rất yên tĩnh. Quen thuộc đến như vậy.
Diêu Vọng ngơ ngẩn xoay người, chỉ thấy một nhóm người mặc âu phục lịch sự vây quanh một thanh niên còn trẻ tuổi đang đi về phía bên này, vừa đi vừa bàn công việc.
Áo sơ mi đơn giản rất hợp với chiếc quần tây màu đen dài, tôn lên vóc dáng cao lớn của gười thanh niên trẻ tuổi. Vừa lắng nghe cấp dưới báo cáo, vừa khẽ gật đầu, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn hiện lên nụ cười nhẹ nhàng và lịch sự.
Thân Hạo Khiêm.
Thì ra trung tâm mua sắm này là của nhà họ Thân. Hai mắt Diêu Vọng mở thật to, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro