Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 20


Thái độ của Diêu Vọng chọc giận Dương Nghiệp Minh. Bàn tay chiếm lấy cằm của cậu, dùng sức quay đầu cậu đối diện mặt mình.

"Nói chuyện! Không cần thử thách sự kiên nhẫn của tôi!" Lòng kiên nhẫn của Dương Nghiệp Minh đã sắp tiêu hao hết.

"Chuyện này có quan hệ gì với anh? Anh buông tay ra!" Diêu Vọng hung hăng nguýt hắn.

"Không quan hệ với tôi?" Dương Nghiệp Minh lãnh khốc cười, "Đừng có quên, cậu là tình nhân của tôi, là tình nhân, sẽ phải tuân thủ theo quy tắc tình nhân."

Tình nhân.
Cậu là tình nhân của hắn. Nhưng lại vẫn còn yêu cầu danh dự một cách nực cười.

Diêu Vọng cảm giác mình ngu dốt triệt để. Cậu nghĩ mình là ai? Cũng chỉ là tình nhân của người ta mà thôi!
Hàm răng trắng nõn cắn chặt vào đôi môi tái nhợt, Diêu Vọng giương mắt lên, giọng nói lạnh lẽo rất đáng sợ: "Đúng vậy, tôi cũng chỉ là một tình nhân. Tôi không nên đòi hỏi danh dự, tôi không nên đòi hỏi sự tự do. Tôi nghèo khó, tôi hèn hạ, cho nên, tôi chỉ xứng bị ngài quát mắng, chỉ xứng bị ngài dùng bạo lực để đối xử. Có thể được Dương đại Tổng giám đốc ngài coi trọng như vậy, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của tôi. Tôi nên ngoan ngoãn nghe lời, ngài nói hướng đông, tôi không nên đi hướng tây. Ngài nói trời quang mây tạnh, tôi không thể nói trời mưa. Đúng không?"
Lời nói mang theo những tia bén nhọn lạnh lẽo, phá vỡ sắc mặt của Dương Nghiệp Minh.

Dương Nghiệp Minh nhìn chằm chằm vào Diêu Vọng, cả người chấn động, có một loại cảm giác bị tẩy não -- Người con trai này đang nói cái gì?
Kể từ năm 18 tuổi tiếp nhận sản nghiệp Dương thị, thì không còn ai dám dùng cái giọng điệu này nói chuyện với hắn. Châm chọc bén nhọn như vậy, không chút kiêng kỵ. Hơn nữa, lại từ miệng một nam sinh nhìn có vẻ nhu nhược nói ra.

Người đàn ông cao lớn ngạo mạn vẫn nhìn cậu, nhìn rất lâu, khóe miệng đột nhiên nhếch lên ý cười tà ác. Nụ cười kia, lạnh lẽo đến cùng cực.

"Diêu Vọng , ai cho cậu can đảm để cậu dám nói chuyện với tôi như vậy? Đừng quên, ba của cậu, Diêu Bạch Thạch, còn nằm trên giường bệnh, tất cả thuốc men, bác sĩ, cũng do tôi sắp xếp. Từ đầu đến cuối tôi không cần động một ngón tay, thì cậu cũng nhà tan cửa nát!"

Khóe miệng Dương Nghiệp Minh hiện lên một nụ cười tà ác, giống như Satan dưới địa ngục.

"Anh muốn làm gì?" Diêu Vọng run giọng nói, cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng.

Dương Nghiệp Minh quan sát cậu, cặp mắt nheo lại, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên: "Cậu là người thông minh, ý của tôi, chắc chắn cậu hiểu. Bắt đầu từ hôm nay, cậu phải tuân thủ 10 quy tắc tình nhân của tôi."

"Quy tắc tình nhân?" Diêu Vọng theo dõi hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt sắp tràn đầy sương mù.

"Quy tắc thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, cậu phải bỏ hết công việc làm thêm, dời đến nơi ở của Nhà họ Dương."

"Quy tắc thứ hai, bất luận cậu đi đâu, đều phải báo cáo với tôi, được tôi đồng ý mới đi."

"Quy tắc thứ ba, vĩnh viễn không được nói dối tôi."

"Tạm thời mới nghĩ tới đây, bảy quy tắc nữa sẽ bổ sung sau." Giọng nói của Dương Nghiệp Minh hàm ý không cho phép Diêu Vọng nói bất kỳ câu phản đối nào.

Diêu Vọng cúi đầu, mái tóc dài óng mượt như tơ rơi xuống gương mặt, che khuất vẻ mặt của cậu, trong lòng Dương Nghiệp Minh không hiểu sao trở nên mềm nhũn.

Vén mái tóc của cậu để lộ ra gương mặt xinh đẹp, Dương Nghiệp Minh dịu dàng nói khẽ vào tai cậu: "Bây giờ nói cho tôi biết, người đàn ông tối hôm qua là ai? Là học trưởng mà cậu nhớ mãi không quên sao?"

Học trưởng? Thân Hạo Khiêm? Lòng Diêu Vọng chợt trở nên căng thẳng.
Học trưởng, học trưởng Hạo của cậu. Anh đã sớm biến mất trong cuộc sống của cậu rồi. Kiếp này, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Ngước mắt cười chua xót, Diêu Vọng lãnh đạm nói: "Không phải. Bạn ấy chỉ là một bạn học bình thường của tôi."

Con ngươi u ám của Dương Nghiệp Minh gắt gao nhìn thẳng vào Diêu Vọng, dường như muốn nhìn thấu vào tận đáy lòng cậu.

Trong ánh mắt của Diêu Vọng, Dương Nghiệp Minh chỉ thấy sự hờ hững. Cho nên, câj sẽ không nói dối. Trong lòng Dương Nghiệp Minh không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

Đêm hè ở thành phố C có vẻ vô cùng xinh đẹp. Những cao ốc nối tiếp nhau san sát, phố lớn ngõ nhỏ đông đúc sầm uất, đèn hoa rực rỡ, tất cả đều lộ ra vẻ thanh thản bình yên.
Làn gió đêm ẩm ướt nhưng ấm áp mang theo hương thơm của hoa dành dành thổi vào cửa sổ xe. Chiếc xe Lamborghini ngang ngược đang lao nhanh về khu nhà ổ chuột nơi Diêu Vọng ở.

"Diêu Vọng , tôi chỉ cho cậu thời gian 10 phút, câj nên từ giã mẹ ghẻ và chị cậu đi rồi lập tức đi ra ngoài!" Giọng nói của Dương Nghiệp Minh cương quyết khiến người ta không thể cự tuyệt.

"Mười phút? Tôi còn phải sắp xếp đồ đạc của mình chứ?" Diêu Vọng bất mãn nhìn Dương Nghiệp Minh. Khóe mắt còn tím bầm, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Trong lòng Dương Nghiệp Minh mềm nhũn nhưng ngoài miệng lại vẫn lãnh khốc như băng: "Mười lăm phút. Nếu như vượt qua thời gian này, tôi không thể bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì."
Cái tên bạo quân, ác ma, bệnh thần kinh, tự đại tự cuồng này! Diêu Vọng âm thầm nguyền rủa trong lòng, lén lút nguýt Dương Nghiệp Minh vẻ xem thường.

"Diêu Vọng, không nên quên thân phận của mình!" Dương Nghiệp Minh từ kính chiếu hậu thấy động tác của Diêu Vọng lạnh lùng nhắc nhở.

Diêu Vọng thở dài. Thôi, nói chuyện với kẻ không hiểu đạo lý này, thà lấy trứng chọi với đá còn hay hơn.

Thấy Diêu Vọng không nói câu nào nữa, khóe miệng Dương Nghiệp Minh kéo ra một đường cong hài lòng: "Cậu bé, ngoan một chút sẽ đáng yêu hơn."

Đến cửa nhà Diêu Vọng. Dương Nghiệp Minh nhíu nhíu mi: " Diêu Vọng, cậu ở đây sao?"

Mặc dù Dư Phong đã báo cáo với hắn từ lâu, Diêu Vọng ở tại khu ổ chuột rách nát, nhưng Dương Nghiệp Minh thật sự không nghĩ tới, khu ổ chuột nay lại tệ hại đến như vậy. Nước bùn đen ngập khắp nơi, rác rến chất thành đống, ruồi bay tới bay lui thành từng đàn, đây đâu phải là nơi ở của người!
Diêu Vọng nhìn thấy ánh mắt quan sát khu ổ chuột bẩn thỉu của Dương Nghiệp Minh, nhún nhún vai, khẽ mỉm cười: "Dương đại Tổng giám đốc nghĩ rằng tôi nên ở đâu? Khách sạn năm sao? Hay biệt thự sang trọng bên bờ biển?"

Bộ dáng cao lớn cường tráng của Dương Nghiệp Minh đứng ở khu dân cư nghèo có vẻ cực kỳ nổi bật, chiếc xe Lamborghini cũng khiến người đi đường nhìn rất kinh ngạc.

"Dì Lâm, con trai dì dẫn theo một người có tiền về kìa!" bà chủ nhà mập mạp đứng ngoài cửa kêu mẹ ghẻ của Tiểu Vọng.

Dương Nghiệp Minh nhíu nhíu mi, mùi hôi thối của rác rến xông vào mũi hắn, hắn sắp bị ngộp chết .

"Diêu Vọng, chào tạm biệt nhanh lên. Tôi cho cô mười lăm phút." Lời nói chưa dứt, Lâm Thiến và Lâm Vũ Yên đã xuất hiện trước cửa. Lâm Vũ Yên rất ít khi về nhà, hôm nay cũng vừa mới về đến, nghe nói Diêu Vọng dẫn theo người có tiền trở về, vội vàng ra cửa xem sao.

Thấy chiếc xe Lamborghini trước cửa, ánh mắt Lâm Vũ Yên sáng lên. Bên cạnh chiếc Lamborghini, một người đàn ông dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn đang đứng, gương mặt đẹp trai mê đảo cả chúng sinh, những đường cong sắc nét, mỗi một nét đều lộ ra vẻ vương giả cao cao tại thượng. Này -không phải đó là Dương Nghiệp Minh sao?

Trong lòng Lâm Vũ Yên ganh ghét đến phát điên, mình tính toán bao lâu, vậy mà cuối cùng người đàn ông này vẫn bị Diêu Vọng câu được!

Không đúng, Dương Nghiệp Minh đã từng gặp mình, có thể nhận ra mình hay không? Nếu như nhận ra, có lẽ chuyện đêm hôm đó sẽ lòi ra! Dương Nghiệp Minh mà điều tra, cũng không khó khăn để biết được người lên giường với hắn đêm đó chính là Diêu Vọng!

Lâm Vũ Yên khẩn trương nhìn chằm chằm Dương Nghiệp Minh. Thấy mẹ ghẻ và chị đều đi ra ngoài, Diêu Vọng không thể làm gì khác hơn là giới thiệu với họ: "Dì Lâm, chị, vị này là Dương Nghiệp Minh. Tiền viện phí của ba, chính là ngài ấy cho mượn."

Mượn sao? Lâm Vũ Yên cười lạnh trong lòng, là bán mình mà có chứ? Thằng nhóc xấu xí này, sao vận số lại tốt như vậy chứ?

Dương Nghiệp Minh thật không có mắt mà, mình có gì không bằng nó, ngày đó lại đuổi mình ra khỏi phòng làm việc, nhưng lại coi trọng thằng nhóc ngu xuẩn này!

Ánh mắt Dương Nghiệp Minh không thèm liếc qua Lâm Thiến và Lâm Vũ Yên một lần, hắn không có hứng thú để ý tới loại phụ nữ ở xóm nghèo này!
Lạnh lùng gật đầu một cái, đôi chân dài của Dương Nghiệp Minh bước tới một bước, quay trở lại xe, mùi hôi từ những đống rác xông vào mũi khiến hắn không thể hít thở được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro