Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 19


Dương Nghiệp Minh không nhẫn nại được nữa: "Cảnh cáo cậu, trả lời vấn đề của tôi!"

Diêu Vọng bĩu môi: "Thần kinh." Cậu tính cúp điện thoại.

"Cậu thử cúp điện thoại xem!" Dương Nghiệp Minh đoán được suy nghĩ của Diêu Vọng nên cảnh cáo cậu.

Lông mày Diêu Vọng dựng đứng hết lên, công việc cực khổ cả đêm khiến cậu mệt mỏi muốn chết, thật sự không muốn cùng người đàn ông này tranh cãi nữa, "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"

Tròng mắt đen sắc bén của Dương Nghiệp Minh bắn ra những tia sáng khát máu: " Diêu Vọng, cậu không được quên hợp đồng của chúng ta! Nếu như tôi phát hiện, cậu ở cùng một người đàn ông khác, cậu nhất định sẽ chết! Biết không?"

"Có bệnh thì đi uống thuốc đi!" Diêu Vọng nhíu nhíu mi, "bụp" cúp điện thoại.

"Tút tút tút . . . . ." Tiếng điện điện thoại di động bị cắt trong đêm khuya yên tĩnh, có vẻ cao vút và cô đơn!
Dương Nghiệp Minh xiết chặt chiếc điện thoại trong tay, giống như đang xiết chặt Diêu Vọng vậy.

Người con trai này, thật sự dám chủ động cắt đứt điện thoại của hắn!
Tròng mắt hắn lạnh lẽo như băng, bóng đêm ngày càng đậm, thế nhưng hắn lại không có nửa phần buồn ngủ, tiện tay mặc bộ quần áo để trên thành ghế sa lon, cầm chìa khóa xe và đi ra ngoài cửa.

Trong tiệm hoa, Diêu Vọng gói kỹ một bó hoa cuối cùng, dọn dẹp gọn gàng mọi thứ còn lại, đang chuẩn bị đóng cửa. Vừa quay người lại thì nhìn thấy dưới ánh đèn đường ngoài cửa có một bóng dáng cao lớn đang đi về hướng này.

"Tiểu Vọng, xong việc chưa?" Đi tới là một bạn học cùng lớp của Tiểu Hàn - Lộ Phi.

"A, Lộ Phi, cậu...., sao cậu lại ở đây?" Tiểu Vọng vỗ vỗ trán, thật sự cảm thấy rất nhức đầu. Mới vừa đuổi một Dương Nghiệp Minh, giờ lại tới một Lộ Phi.

Lộ Phi có tình ý với cậu, mặc dù chưa từng nói ra, nhưng Diêu Vọng cũng không phải kẻ ngốc. Cho nên cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lộ Phi.

"Tiểu Vọng, bạn nhất định mệt chết đi? Mình nghe Nhạc Nhạc nói bạn đi làm ở đây, hôm nay vừa đúng lúc tiện đường, nên tới đây gặp bạn." Lộ Phi mỉm cười.

"A, không sao, cũng quen. Mình phải đóng cửa về nhà rồi. Vậy ngày mai gặp lại nha...!" Diêu Vọng vội vã đuổi khéo Lộ Phi đi. Hiện tại cậu rất mệt, chỉ muốn nhanh về nhà ngủ một giấc thật ngon.

"Tiểu Vọng! Để mình đưa bạn về nhà, để mình cầm túi xách giúp bạn." Diêu Vọng còn chưa kịp từ chối, Lộ Phi đã xách túi của cậu.

"A, vậy cám ơn nhiều!" Dù sao cũng là bạn học, mỗi ngày đều phải gặp mặt, Diêu Vọng cũng không muốn làm quan hệ trở nên căng thẳng.

Dưới bóng cây ngoài cửa, một chiếc Lamborghini vừa dừng lại. Bên trong xe, sắc mặt Dương Nghiệp Minh âm u có thể ép ra nước .

Người đàn ông kia kia, chính là người mà Diêu Vọng kêu là "Học trưởng" sao? Hai tay Dương Nghiệp Minh xiết chặt tay lái, dường như sắp đem tay lái bóp cho nát bét. Cặp mắt tối đen tức giận gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang "thân mật" trước cửa tiệm hoa.

Giúp Diêu Vọng kéo cánh cửa sắt của tiệm bán hoa lại, trong lòng Lộ Phi thật vui mừng, dù sao cũng theo đuổi Tiểu Vọng lâu như vậy rồi, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên ở gần cậu như vậy. Bình thường tính tình Diêu Vọng mặc dù rất thoải mái tự nhiên, nhưng bộ dáng luôn rất bận rộn, hắn gần như không có cơ hội ở một mình bên cạnh cậu. Hôm nay, hắn nhất định phải can đảm thổ lộ!

"Tiểu Vọng ! Bạn biết không? Mình thích bạn đã lâu rồi!" Lộ Phi lấy hết can đảm nhìn mạc đôi mắt trong veo của Diêu Vọng.

"À? Cái này. . . . . . Mình. . . . . ." Diêu Vọng nhất thời cứng họng, không biết phải nói như thế nào để từ chối khéo lời tỏ tình của anh ta.

Bộ dáng cúi đầu khó xử của cậu rơi vào trong mắt của Dương Nghiệp Minh đang ngồi trong xe là ngượng ngùng lo lắng.

Một cảm giác chua loét quét qua tâm trí của hắn! Dương Nghiệp Minh không thể kiềm chế được nữa, đôi chân dài bước ra ngoài xe, mạnh mẽ đóng sầm cửa xe lại!

Dương Nghiệp Minh xuất hiện đột ngột giống như thiên thần giáng lâm, khiến Tiểu Vọng và Lộ Phi đứng trước cửa tiệm bán hoa sợ tới ngây người.

Thấy đôi mắt vằn lên những tia máu của Dương Nghiệp Minh nhìn chăm chú vào Lộ Phi, Diêu Vọng nhất thời luống cuống, tính khí của Dương Nghiệp Minh cậu biết rất rõ. Hắn căn bản chính là người điên!

"Lộ Phi, chạy mau!" Diêu Vọng ngăn Dương Nghiệp Minh đang bước lên phía trước, quay đầu lại hướng Lộ Phi kêu to.

Mặc dù Lộ Phi cũng là một thanh niên cao to 1m8, nhưng so với Dương Nghiệp Minh, hắn vẫn có vẻ quá non nớt không có kinh nghiệm.

Đôi chân mày rậm của Dương Nghiệp Minh càng nhíu chặt hơn! Bàn tay nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, hắn thật sự đã phẫn nộ đến cực điểm! Diêu Vọng, cậu đang bảo vệ gian phu sao!

Lộ Phi nhìn Dương Nghiệp Minh có vẻ mơ hồ. Không đợi hắn kịp phản ứng, trên mặt đã hứng một quả đấm rất nặng nề! Dương Nghiệp Minh giống như con sư tử đang trong cơn tức giận, lại một thêm một quả đấm mãnh liệt nữa vung ra, hốc mắt Lộ Phi ngay tức khắc bầm tím!

"Dương Nghiệp Minh! Anh làm gì đấy! Anh bị thần kinh à!" Diêu Vọng gấp gáp chặn trước mặt Lộ Phi. Đôi mắt sáng tức giận bao phủ bởi một tầng sương mù, căm hận nhìn Dương Nghiệp Minh chằm chằm.

Hắn vẫn còn nghi ngờ cuộc sống của cậu chưa đủ loạn hay sao? Lồng ngực Dương Nghiệp Minh cứng lại, Diêu Vọng tỏ rõ thái độ bảo vệ Lộ Phi như vậy, cặp mắt tà ác của hắn nguy hiểm nheo lại, "Diêu Vọng, tránh ra! Coi chừng tôi đánh cả cậu đó!"

Lộ Phi bị đánh hai cái mà không hiểu ra sao cả, trong lòng cũng dâng lên sự tức giận, quả đấm rất nhanh cũng lao tới hướng Dương Nghiệp Minh!

Dương Nghiệp Minh lạnh lùng cười một tiếng, vung ra một cú đấm móc mang theo sức mạnh như sấm sét!

Mắt thấy cú đấm muốn trúng mặt của Lộ Phi, Diêu Vọng không nghĩ thêm được gì nữa, lao tới trước, ngăn ở giữa 2 người! Quả đấm mạnh mẽ, hung hãn trúng ngay mặt Diêu Vọng!

Diewu Vọng choáng váng, chỉ cảm thấy trong lỗ mũi nong nóng dường như có chất lỏng chảy ra. . . . . . Ngay sau đó liền ngất đi!

Bên trong phòng bệnh gọn gàng sạch sẽ, hàng lông mày rậm của Dương Nghiệp Minh nhíu chặt lại, ngồi ở bên giường nhìn Diêu Vọng.

Sắc mặt tái nhợt, cánh môi cũng mất đi vẻ mềm mại trở nên trắng bệch khiến người ta đau lòng. Đau lòng? Dương Nghiệp Minh bị cái từ này làm cho hoảng hốt! Đau lòng? Chẳng lẽ cảm giác đang xiết chặt trong lòng hắn, chính là đau lòng?

Đôi mắt luôn luôn mang vẻ tà ác nguy hiểm của Dương Nghiệp Minh giờ đây có vài phần mê man hiếm thấy, đối với hắn mà nói, từ trước tới giờ nam hay nữ giống như quần áo, mặc cũ thì vứt bỏ là xong. Hắn chưa từng nảy sinh cảm giác đau lòng đối với ai như thế này bao giờ?

Đầu óc trở nên hỗn loạn, người con trai này, đã làm rối loạn toàn bộ cuộc sống của hắn!

Khi Diêu Vọng tỉnh lại, chậm rãi mở đôi mắt trong suốt ra, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Dương Nghiệp Minh đang chăm chú nhìn cậu đến ngẩn người.

Ánh mắt của Dương Nghiệp Minh rất dịu dàng và chân thành, Diêu Vọng còn tưởng rằng mình hoa mắt! Cậu dụi dụi mắt, rồi lại nhìn vào ánh mắt của Dương Nghiệp Minh. Quả nhiên, trong mắt Dương Nghiệp Minh làm gì có sự dịu dàng, rõ ràng chỉ có kiêu căng và lạnh lùng mà thôi.

Diêu Vọng hơi sợ vỗ vỗ lồng ngực của mình: sự dịu dàng vừa rồi căn bản do mình hoa mắt mà thấy thôi! Loại người như Dương Nghiệp Minh kia, ngoại trừ kiêu căng ngạo mạn, thô bạo ra, còn có thể có tình cảm gì khác được!

Dương Nghiêjp Minh bị động tác đột nhiên mở mắt của Diêu Vọng làm cho hoảng sợ. Vội vàng che giấu cảm xúc của mình. Cất giọng lạnh lùng hỏi: "Đã tỉnh rồi hả ? Người đàn ông tối qua là ai?"

Tối hôm qua Diêu Vọng ngất xỉu, hắn chỉ cố gọi điện thoại cấp cứu, mặc kệ người đàn ông kia nằm trên mặt đất, cũng không hỏi tới lai lịch của hắn.
Nghe thấy câu hỏi của Dương Nghiệp Minh, Diêu Vọng thở dài. Người đàn ông này rốt cuộc là bị bệnh thần kinh gì vậy!

Cậu quay đầu đi, không thèm để ý tới Dương Nghiệp Minh . Với người đàn ông dã man không nói tới đạo lý này, cậu cũng không có gì để nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro