chap 18
Ngôi biệt thự trong đêm khuya được treo những ngọn đèn pha lê rất xa hoa rực rỡ. Dương Nghiệp Minh rót một ly rượu đỏ, ánh mắt sâu đen giống như một con báo nguy hiểm.
Mới vừa tắm rửa xong, những giọt nước trong suốt dọc theo sợi tóc trên trán nhỏ xuống chiếc áo choàng tắm, phía trước ngực để hở, lồng ngực cường tráng rộng lớn tỏa ra sức hấp dẫn mê người, có mùi vị của người đàn ông trưởng thành, kiêu căng, ngang ngược.
Cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra.
Một bóng dáng xinh đẹp đi ra, trên nét mặt đỏ ửng hiện rõ sự gợi tình, ánh mắt chứa đựng sự sùng bái nhìn người đàn ông quyến rũ ngồi trên chiếc ghế sa lon bằng da thật kia. Hai hàng lông mi của người đàn ông nhíu chặt, như có điều suy nghĩ.
"Nghiệp Minh, tại sao lại một mình uống rượu, muốn giải sầu à? Cũng không gọi người ta đến." Người phụ nữ cố ý dùng giọng nói mị hoặc. Cơ thể vặn vẹo mê người, chậm rãi ngồi xổm xuống, khoe khoang cơ thể của mình.
Cặp đùi trắng nõn dây dưa ngồi ở trên đầu gối hắn. Hai cánh tay cũng nhẹ nhàng lượn quanh cổ của hắn.
Ssắc mặt Dương Nghiệp Minh lạnh lùng khiếp người, cả người cũng tản ra hơi thở khát máu, người phụ nữ khẽ cười, đưa ngón tay trắng muốt, vuốt hàng lông mày đang nhíu chặt của Dương Nghiệp Minh.
Cặp mày rậm của Dương Nghiệp Minh càng nhíu chặt, khóe miệng mỏng nhếch lên, lạnh lùng để ly rượu xuống, hai ánh mắt lạnh như băng quét qua gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ.
Gương mặt này vô cùng xinh đẹp, ngũ quan cũng tinh xảo gần như hoàn mỹ, là báu vật mà tất cả mọi đàn ông đều tha thiết mơ ước.
Chỉ có điều trong giờ phút này, Dương Nghiệp Minh không có tâm trạng thưởng thức. Trong đầu của hắn, tràn đầy bóng dáng của Diêu Vọng!
Đáng chết! Hắn rốt cuộc là trúng độc gì? Suốt cả một đêm, giọng nói trầm thấp của Diêu Vọng "Học trưởng X" quanh quẩn trong đầu hắn, người trong lòng cậu rốt cuộc là ai?
Trong lúc đang cùng hắn thân thiết, mà Diêu Vịng lại nhớ tới một người đàn ông khác!
Ánh mắt khinh bỉ của Diêu Vọng lại hiện lên trước mắt hắn, một người đã mất đi trinh tiết, lại chẳng thèm ngó ngàng tới hắn!
Hắn cũng không biết mình dùng thủ đoạn cưỡng bách cậu ký hợp đồng bán thân là đúng hay sai. Nhưng bây giờ, cuộc sống của hắn đã bị cậu làm cho rối loạn như vậy rồi!
Chẳng hạn như đêm nay, hắn vốn nên từ từ cùng mỹ nữ triền miên hưởng thụ kích tình, đam mê hưởng lạc. Nhưng bây giờ, hắn lại không muốn nhìn tới người phụ nữ trước mắt này!
Cuộc sống của hắn, dường như bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu rồi! Loại trạng thái này, thật sự là tệ hết biết!
Không, hắn không thể để mặc cho trạng thái này tiếp tục phát triển.
"Cô tên là gì?" Giọng nói Dương Nghiệp Minh vẫn lạnh lùng như thế. Mang theo chút không kiên nhẫn.
"Dương thiếu, tên của người ta là Tiểu Nhu. Mới vừa rồi đã nói với anh. Anh quên rồi sao?" Cánh tay trắng nõn của người phụ nữ cuốn chặt hơn vào cổ hắn, mềm mại đáng yêu nói.
Bàn tay Dương Nghiệp Minh vân vê đỉnh núi đẫy đà trước ngực người phụ nữ, lắc đầu một cái, xua đi bóng dáng Diêu Vọng trong đầu. Tối nay, hắn muốn tận tình hưởng lạc.
"Cởi quần áo!" Dương Nghiệp Minh ngạo mạn ra lệnh. Trong ánh mắt không có một tia dịu dàng. Tiểu Nhu chợt ngẩn ra. Sau đó, trái tim của cô nhảy lên mãnh liệt, trong lòng mừng như điên. Cô vốn là chỉ là một ngôi sao cấp ba, đã từ lâu muốn trèo lên cành cây cao là Dương Nghiệp Minh này rồi. Ai mà không biết Dương đại thiếu gia giàu có không ai địch nổi, quyền thế che trời, hơn nữa ra tay rất hào phóng với người tình!
Có thể qua đêm với Dương Nghiệp Minh, cho dù không thể khiến Dương Nghiệp Minh bỏ vốn đầu tư một bộ phim cho cậu làm nữ chính thì ít nhất cũng có thể đổi lấy một khoản tiền qua đêm không rẻ! Cố gắng đè nén sự kích động trong lòng xuống, người phụ nữ lả lướt đứng dậy, chậm rãi cởi ra chiếc khăn tắm trên người mình ra.
Thân thể trắng như tuyết, nằm loã lồ trước mặt Dương Nghiệp Minh.
Những đường cong nhấp nhô khiến Dương Nghiệp Minh nhớ lại người trên chiếc đàn Piano ngày hôm qua. Bụng dưới bỗng nhiên nóng lên, ánh mắt kiêu căng hiện lên dục vọng mãnh liệt.
Người phụ nữ cười ngọt ngào một tiếng, bày ra tư thế rất khiêu gợi. Cô rất tin tưởng vào dáng người của mình, "Dương thiếu, ngài có hài lòng không?"
Giọng nói u ám của Dương Nghiệp Minh có chút mập mờ: "Còn chờ gì nữa? Còn muốn tôi dạy cho cô sao?"
Người phụ nữ mừng rỡ như điên, đây chính vé thông hành Dương thiếu đã cấp cho cô. Cô vặn vẹo cong cái mông to xinh đẹp lên đi về phía Dương Nghiệp Minh, hai cánh tay quấn lên cơ thể cường tráng không một chút mỡ thừa của người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, uốn éo như một con rắn từ từ bò lên. Đôi môi đỏ mọng hôn dọc theo cằm của hắn đi xuống, chạy đến lồng ngực, rốn, xuống chút nữa. . . . . .
Dương Nghiệp Minh cố gắng xua đuổi tạp niệm trong đầu, xua đuổi bóng dáng của người bé nhỏ đó trong đầu. Giờ phút này, hắn chỉ muốn phát tiết, bất kể là ai, bất kể là người như thế nào, chỉ cần có thể dọn dẹp sạch sẽ đầu óc đang hỗn loạn của hắn là được!
Nhàn tản dựa lưng vào thành ghế sa lon, con ngươi tối đen của hắn khẽ nhắm lại, bàn tay cứng như sắt xiết chặt vòng eo của người phụ nữ. Đôi môi của người phụ nữ dính vào môi hắn, Dương Nghiệp Minh vẫn để đầu lưỡi của cô tự do chui vào. Hắn đang cần một sự kích dục để quên đi hình bóng Diêu Vọng vẫn quanh quẩn trong đầu hắn.
Song, mới vừa chạm vào khoang miệng trơn trượt của người phụ nữ, thân thể của hắn liền cứng lại.
Đáng chết! Đây là cảm giác gì!
"Cút!" Dương Nghiệp Minh chợt hung hăng đẩy người phụ nữ ra, con ngươi tối đen lãnh khốc nhìn cô chằm chằm!
"Dương thiếu. . . . . . Dương thiếu anh . . . . ." Người phụ nữ vẫn đang nhắm mắt, đắm chìm trong dục vọng điên cuồng. Mùi vị nam tính mãnh liệt trên người Dưing Nghiệp Minh khiến cô mê say không dứt. Dán chặt hơn, chủ động hôn cằm hắn: "Người ta thật là muốn. . . . . ."
Sắc mặt của Dương Nghiệp Minh khó coi tới cực điểm! Nghiệp Minh hắn chưa bao giờ là người thủ thân như ngọc, hắn quả thực điên rồi, một người phụ nữ lõa lồ quyến rũ đang quấn ở trên người hắn, vậy mà một chút cảm giác hắn cũng không có!
Chỉ vì người hiện tại hắn muốn chạm vào, người hắn muốn nhốt vào trong lòng để hung hăng thuần phục chính là cậu , chứ không phải người phụ nữ này!
"Đáng chết! Cút nhanh!" Dương Nghiệp Minh cương quyết quát lớn, chế trụ người phụ nữ đang vẫn giãy dụa thân thể, đẩy cô ta ra khỏi người mình, thân hình cao lớn đứng lên đi về phía cửa sổ, gương mặt ngược sáng tràn đầy tức giận!
Mở điện thoại di động ra, thông qua hệ thống định vị trên cổ tay Diêu Vọng tìm vị trí của cậu. Dương Nghiệp Minh nhíu chặt đôi chân mày lại.
Đã trễ thế này, hệ thống định vị lại biểu hiện Diêu Vọng đang ở một tiệm bán hoa trong nội thành. Cậu ở tiệm bán hoa làm cái gì? Người đàn ông kia không mua hoa cho cậu sao?
Thật dễ dàng cắt bỏ cành lá của mấy trăm bó hoa hồng, sử dụng giấy gói giữ tươi bọc lại, cảm thấy mệt mỏi, vầng trán rịn đầy mồ hôi, Diêu Vọng vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi, điện thoại di động liền vang lên. Là số điện thoại xa lạ.
Cậu nghi hoặc nhận điện thoại, trễ như thế này, ai lại còn gọi điện thoại cho cậu? Ba cũng đã ngủ sớm rồi.
"A lô."
"Đang ở đâu?" Một giọng nói trầm thấp truyền đến, vừa lãnh khốc lại vừa kiêu căng.
"Anh là?" Diêu Vọng chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng vì quá mệt mỏi, đầu óc cũng đang ở trong trạng thái đình công, nên căn bản chẳng muốn nghĩ đầu dây bên kia là ai.
Bên đầu kia điện thoại Dương Nghiệp Minh bị nghẹn không thốt nên lời. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện ra vẻ tức giận mà lạnh như băng.
Người con trai này, thậm chí ngay cả giọng nói của hắn cũng nhận không ra!
Vì có người đàn ông đó bên cạnh nên làm như giả bộ không biết?
Trong điện thoại nhất thời yên lặng. Diêu Vịng cảm thấy kỳ lạ, hạ điện thoại di động nhìn lần nữa, cho là mình nghe lầm.
"Đáng chết! Cậu đang ở chung với ai?" Dương Nghiệp Minh tức giận quát lớn.
Diêu Vọng lúc này mới phản ứng được. Hàng lông mi thanh tú cau lại: "Sao anh lại có số điện thoại của tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro