chap 17
Học trưởng Hạo. . . . . .
Ở đáy lòng thì thào cái tên ấm áp này, cảm giác đau lòng ùn ùn kéo đến. Học trưởng Hạo, anh ấy sẽ tha thứ cho tất cả những gì cậu đã làm hôm nay sao? Hay là, không thể tiếp tục dùng nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ngắm nhìn cậu?
"Không dám?" Dương Nghiệp Minh cố tình khiêu khích. Cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh. Không biết vì sao a, cậu bé nhỏ ngây ngô này lại khơi mào được toàn bộ dục vọng ham muốn của hắn, nam nữ đủ kiểu hắn đều thấy nhiều rồi, lại chưa từng thấy nhịp tim đập gấp gáp như ngày hôm nay.
Lời nói của Dương Nghiệp Minh khơi dậy ý chí chiến đấu của Diêu Vọng.
Đã quyết định rồi, vậy cứ như thế đi! Không bằng thoải mái một chút, Diêu Vọng, mi hãy cứ coi như đây là một giấc mộng. Khi tỉnh mộng, mi chính là một người thuần khiết, trong trắng đứng dưới bóng cây anh đào nhìn học trưởng Hạo nở nụ cười đẹp nhất với mi.
Hít sâu một lần nữa, cậu đưa tay cởi chiếc quần còn lại trên người , làn da trắng như tuyết phơi bày trong không khí mát mẻ, trước ánh mắt quan sát rực lửa của người đàn ông khẽ run rẩy.
Nhắm mắt lại, Diêu Vọng cắn chặt làn môi mềm mại đỏ mọng đến nỗi rỉ ra tơ máu. Cậu từ từ đưa tay ngượng ngùng kéo quần lót xuống, từng tấc da thịt non mềm trong suốt hiện ra trước mắt Dương Nghiệp Minh, tỏa ra những tia sáng bóng, giống như danh dự bị bong ra từng mảnh từng mảnh. . . . . .
Ánh mắt rừng rực của Dương Nghiệp Minh vẫn gắt gao dán chặt vào Diêu Vọng. Động tác chậm chạp của cậu là một loại trêu đùa, khiến cho hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Khi chiếc quần lót được cởi ra hoàn toàn, khu rừng rậm rạp thần bí của thiếu nam hoàn toàn bại lộ ngay trước mắt, Dương Nghiệp Minh không thể kềm chế nổi nữa!
Mạnh mẽ lui lại, trong nháy mắt thân thể trắng nõn của Diêu Vọng nằm lại trên piano, trắng nõn giống như búp hoa đẹp nhất trong đêm hè, lại hồng hào giống như gấm vóc cao quý nhất, hai chân thon dài nhẵn nhụi như dương chi mỹ ngọc của thiếu nam lộ vẻ sáng bóng mê người, hiện ra trước mặt hắn bằng tư thế thật quyến rũ!
Dương Nghiệp Minh hít một hơi thật sâu, đầu chôn sâu vào cổ cậu.
Có chút không khống chế được, cũng không phải là chưa từng chạm qua phụ nữ hay thiếu niên , hắn nóng lòng như thế làm cái gì, hơn nữa còn có vẻ khẩn trương, thật là buồn cười!
Cậu cách hắn gần như vậy, gương mặt mềm mại trắng nõn. Đôi mắt cậu nhắm thật chặt. Từ trong ánh mắt của cậu, có thể thấy được cậu đang sợ hãi.
"Sợ sao? Quả ớt nhỏ của tôi?" Hắn dò xét gần bên cạnh cậu, thổi hơi nói.
Hơi thở nóng hổi phả vào tai cậu, khiến cậu một hồi run rẩy. Cảm giác có chút tê liệt, sau đó là ướt át.
Dương Nghiệp Minh đã bắt đầu hành động, hắn vừa suy nghĩ gì đó thật lâu.
Lưỡi của hắn liếm vào cần cổ của cậu rồi nhẹ nhàng trằn trọc gặm cắn. Ở trên cổ của cậu, dần dần hiện lên những dấu ấn đỏ tươi như đóa hoa hồng.
Bàn tay của hắn, cũng bắt đầu tìm kiếm nơi mềm mại.
". . . . . ." Choáng váng. . . . . Diêu Vọng lo lắng nín thở, đôi tay chống đỡ gắt gao vào lồng ngực trần trụi cứng rắn của hắn. Cố gắng không để cho mình và hắn dán sát vào nhau.
Mặc dù kinh nghiệm trên phương diện này một chút xíu cũng không có, nhưng trực giác của cậu, mơ hồ nói cho cậu biết, chuyện sắp sửa xảy ra là gì.
Không hề báo trước, gương mặt của Thân Hạo Khiêm đột nhiên xuất hiện ở trong tâm trí cậu. Trái tim đau nhói một hồi, khiến Diêu Vọng nỉ non lên tiếng: "Học trưởng Hạo. . . . . ." Đau lòng không thể kiềm chế, nước mắt lã chã rơi xuống.
Động tác của Dương Nghiệp Minh đột nhiên dừng lại! Hai mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào đôi mắt đẫm lệ của cậu, chợt dùng sức xiết chặt chiếc cằm bé nhỏ của Diêu Vọng: "Mới vừa rồi cậu kêu cái gì?"
Diêu Vọng mở mắt ra, ánh mắt chua xót nhìn Dương Nghiệp Minh.Thấy sự đau đớn khó có thể che giấu trong ánh mắt cậu và sắc mặt tái nhợt. Trong phút chốc, Dương Nghiệp Minh chợt hiểu trong lòng cậu có một người đàn ông khác!
Một sự tức giận mãnh liệt lan tràn khắp cơ thể Dương Nghiệp Minh. Hắn tuyệt đối không cho phép người của hắn, trong lúc bị hắn đè ở phía dưới, lại nghĩ đến người đàn ông khác!
Đáng chết, người đàn ông kia rốt cuộc là ai?
Ánh mắt giận dữ của Dương Nghiệp Minh gần như muốn bốc cháy, con ngươi tối đen trở nên đỏ như máu. Diêu Vọng, cậu là người của tôi, tôi không cho phép cậu nghĩ đến người đàn ông khác, tôi không cho phép!
Đôi môi nóng rực nháy mắt trở nên lạnh như băng, làn môi mỏng mang theo tức giận của Dương Nghiệp Minh thô bạo bao trùm vào vùng da thịt mềm mại của Diêu Vọng.
Theo bản năng Diêu Vọng muốn phản kháng, nhưng đôi tay lại bị bàn tay cứng như sắt của Dương Nghiệp Minh kềm giữ thật chặt trên đỉnh đầu, cả người cậu cũng bị hung hăng đè ép trên chiếc Piano!
Diêu Vịng cam chịu nhắm mắt lại, trong bóng tối hỗn loạn, hai chân của cậu bị tách ra rất thô bạo, một vật to lớn ngang nhiên xông vào!
Đau đớn! Đau đớn kịch liệt khiến cả người Diêu Vọng run rẩy! Nỗi đau này giống như vào một đêm cách đây mấy ngày, trong căn phòng tối đen như mực ở câu lạc bộ T.S, lại bắt đầu ùn ùn cuốn tới!
Hắn mạnh mẽ xâm lấn khiến ác mộng đáng sợ lần đó lại bám chặt trong tâm trí cậu. Nước mắt Diêu Vọng tùy ý chảy ra.
Người đàn ông phía trên đột nhiên dừng lại luật động của hắn! Tàn nhẫn nắm chặt tóc của Diêu Vọng, đôi mắt u ám hung tợn trợn lên nhìn cậu: "Nói! Cho người nào?"
Diêu Vọng chịu đau nhướng mắt lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng: "Anh nói gì?"
Ánh mắt hung ác của người đàn ông càng thêm tức giận, bàn tay mạnh mẽ kéo cằm của cậu lên: "Cậu đừng nói với tôi, đây là lần đầu tiên của cậu!"
Diêu Vọng tức cười. Đây quả thật là không phải là lần đầu tiên của cậu. Lần đầu tiên của cậu, vào cái đêm thần bí đó, bị một người đàn ông thần bí điên cuồng chiếm đoạt rồi!Diêu Vọng trầm mặc xác nhận suy đoán của Dương Nghiệp Minh.
Vừa rồi hình như hắn nghe được cậu kêu cái gì học trưởng, người đàn ông này có phải là người cướp đi lần đầu tiên của cậu không! Dương Nghiệp Minh đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong ngực đột nhiên chua gay gắt, bàn tay lại càng thêm dùng sức!
Cơ thể cường tráng va chạm không chút lưu tình!
Diêu Vọng hung hăng cắn chặt môi của mình, dường như đó chính là cách để cậu có thêm sức mạnh. Theo sự nhấp nhô của cơ thể, chiếc đàn Piano phát ra những âm thanh hỗn loạn mà mập mờ, từng tiếng va chạm hỗn tạp bén nhọn hoặc trầm thấp, nặng nề chạm vào trái tim cậu!
Cậu, cuối cùng cũng trở thành người đê tiện bán chính thân thể của mình. Sống chính cuộc sống mà cậu khinh bỉ nhất, chán ghét nhất!
Diêu Vọng cố gắng xem nhẹ từng trận đau nhói phía dưới. Đã lựa chọn bán mình, cũng không nên hối hận. Đây là một thế giới hiện thực, không bán thuốc hối hận.
Chỉ có điều cây hoa anh đào năm ấy, gương mặt mỉm cười của Thân Hạo Khiêm lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí cậu. Mang theo nụ cười ấm áp, giống như ánh mặt trời ấm áp ngày xuân, vẫn chiếu vào trái tim của cậu.
Ngay cả khi cậu mặc đồng phục phục vụ bị người ta gây khó khăn và chà đạp, ngay cả khi cậu làm thêm ba công việc mệt mỏi đau lưng, chỉ cần nhớ tới nụ cười này, sẽ cảm thấy tất cả những nỗi khổ sở này cũng có chút ngọt ngào.
Nhưng bây giờ, cậu đã không còn tư cách gì để có được nụ cười đó một lần nữa. Bước đi này, là bước vào một cái rãnh tự nhiên, là vực sâu tuyệt vọng, từ giờ về sau, cậu không thể quay đầu lại, mãi mãi không thể quay đầu lại.
Học trưởng Hạo, thật xin lỗi. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro