Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 16


Diêu Vọng muốn chạy trốn, nhưng đôi chân giống như mọc rễ, trì trệ không chạy được.

Suy nghĩ của cậu đang đấu tranh kịch liệt.Nếu như ở lại, có nghĩa là cậu phải chấp nhận tất cả những điều kiện không hợp lý của người đàn ông biến thái này.

Chạy trốn? Không, không được!
Nếu như bây giờ cậu chạy, ba sẽ làm thế nào? Dì Lâm và chị cậu sẽ làm thế nào? Nhà của cậu sẽ tan nát!
Nghĩ tới đây, Diêu Vọng cố lấy can đảm.
Kiên định ngẩng đầu lên, nhìn Dương Nghiệp Minh khẽ mỉm cười.

"Tổng giám đốc Dương, ngài nói đi, điều kiện của ngài là gì?"

"Làm tình nhân của tôi, đến khi nào tôi chơi chán mới thôi." Ánh mắt của Dương Nghiệp Minh căn bản không nhìn cậu mà lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Anh, anh bị thần kinh à!" Diêu Vọng xoay người muốn đi.

"Tìm bệnh viện tốt nhất cho ba cậu, bác sĩ tốt nhất. Bảo đảm ông ấy sẽ hồi phục." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau lưng cậu.

Diêu Vọng dừng lại, cậu do dự. . . . . .
Cậu vô cùng chán ghét điều kiện lưu manh hoang đường muốn cậu làm tình nhân của hắn, cậu hẳn nên không cần nghĩ ngợi mà tát cho hắn một cái, nhưng cậu lại do dự. . . . . .
Điều kiện của hắn quá mức hấp dẫn. Bệnh của ba, đúng là vì không có tiền nên mới không điều trị hết. Nếu như có thể tìm được bệnh viện hạng nhất, do bác sĩ tốt nhất làm phẫu thuật cho ba, ba nhất định sẽ khá hơn.

Nhưng , cái giá để ba hồi phục sức khỏe, là bán chính bản thân mình!
Đem mình bán cho cầm thú. . . . . .
"Nghĩ thông suốt chưa?" Dương Nghiệp Minh nhìn chằm chằm bóng lưng cứng ngắc của cậu, khóe môi cong lên. Bất cứ ai cũng có thể đều là hàng hóa kinh doanh. Diêu Vọng, cũng không ngoại lệ.

Dương Nghiệp Minh đi tới, bàn tay lửa nóng ôm cơ thể cậu từ phía sau, lòng bàn tay nóng bỏng khiến Diêu Vọng giật mình.

Diêu Vọng nhìn mình chằm chằm bàn tay phía trước người cậu cảm thấy rất ghê tởm, cậu rất muốn mắng chửi cho đã rồi quay về, nhưng cuối cùng, cậu vẫn không đẩy hắn ra. Bây giờ đã 4: 50 rồi, chỉ còn có mười phút, cậu chỉ còn dư lại thời gian là mười phút để cân nhắc mà thôi.

Cậu còn có lựa chọn nào khác sao?
Cha cậu buôn bán phá sản, cậu vì muốn tiết kiệm ít tiền, sau khi làm xong lại đi bộ qua mười mấy trạm xe mới về đến nhà. Cậu đã bị mất quyền lựa chọn rồi.

Danh dự? trước cơ thể bệnh hoạn nằm trên giường của ba cậu, danh dự còn tính thứ gì? Ba đã từng rất năng động, bây giờ chỉ còn như một cái xác nằm trên giường, không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích, có khác gì xác chết đâu?

Danh dự, trước sự khắc nghiệt của cuộc sống, không đáng giá một đồng tiền.
Vì ba cậu có thể khỏe mạnh trở lại, bán đi cơ thể, đã dơ bẩn của mình, cậu cũng không có gì thua thiệt!

Trong sạch của cậu, vào cái đêm đó, đã bị không biết một người đàn ông không biết tên hung hăng phá hủy. Thất thân một lần cùng với thất thân mười lần có cái gì khác nhau?
Học trưởng Hạo . . . . . Diêu Vọng bỗng nhiên lại nhớ tới khuôn mặt nho nhã của Thân Hạo Khiêm, trái tim ẩn dấu một cơn đau nhói.

Thân Hạo Khiêm, anh đứng dưới bóng cây hoa Anh Đào chờ cậu tan học, nụ cười của anh còn ấm áp hơn gió xuân. Anh nói, Tiểu Vọng, mau lớn lên đi, chờ sinh nhật 18 tuổi của em, anh dẫn em đi xem biển.

Thân Hạo Khiêm, khi có mấy tên côn đồ ở ngoài trường muốn động tay động chân với cậu thì thiên thần đột nhiên xuất hiện, một trận đấm đá, khiến từ đó không ai dám chọc vào Duêu Vọng. Một người nho nhã lịch sự như thế, một người vì bảo vệ cậu mà đánh nhau, cam tâm vì cậu mà chịu lỗi với nhà trường.

Học trưởng Hạo. . . . . . Ánh mắt của Diêu Vọng đột nhiên mơ hồ. nước mắt đã kìm nén thật lâu, rốt cuộc vào giờ phút này rơi xuống. từng giọt từng giọt nặng nề, nếm vào trong miệng cay đắng khác thường.Đau lòng vô hạn khiến nước mắt trào ra, lại bị Diêu Vọng cắn răng đè xuống!

"Tôi đồng ý với anh." Chỉ một câu nói, lại mở miệng rất khó khăn. Lời nói chưa dứt, nước mắt đã rơi như mưa!

"Sao, làm tình nhân của tôi khổ sở lắm sao?" Dương Nghiệp Minh khó chịu mở miệng, hàng lông mi rậm đen nhíu lại thật chặt.

Diêu Vọng cắn môi, từ đầu tới cuối không thèm quan tâm tới hắn. Hiện tại trong lòng cậu đang rối loạn, căn bản không muốn nói chuyện với hắn.
Thấy Diêu Vọng ngơ ngác đứng tại chỗ, Dương Nghiệp Minh đi tới bàn bên cạnh, mở ngăn kéo ra, lấy ra một điện thoại thiết kế rất tinh xảo, nhét vào tay Diêu Vọng. Diêu Vọng hoảng hốt, theo bản năng giãy giụa.

"Anh làm gì đấy?" cậu cau mày, "Tôi đã có điện thoại di động, trả lại cho anh!" Diêu Vọng đưa di động cho Dương Nghiệp Minh.

"Cái điện thoại di động rách nát đó sớm nên ném đi!" Dương Nghiệp Minh đi tới tựa người vào chiếc ghế xoay, vóc dáng cao lớn lộ những đường cong tao nhã phóng khoáng và thoải mái: "Điện thoại di động này có hệ thống định vị GPS tự động, bất luận cậu đi đến chỗ nào, tôi đều có thể thông qua điện thoại di động xác định vị trí của cậu. Cho nên, cậu phải cầm."

Diêu Vọng có chút giận dữ, cái này cùng với cái vòng giam cầm cậu có khác gì đâu? Mặc dù cậu đã quyết định bán mình cho hắn, nhưng cậu vẫn là một người tự do chứ? Hắn có quyền gì giam cầm cậu?

Diêu Vọng lạnh mặt lại, ném điện thoại di động lên trên bàn. Ánh mắt trong suốt oán hận nhìn chằm chằm Dương Nghiệp Minh.

"Không muốn giữ liên lạc với tôi như vậy sao? Bao nhiêu phụ nữ mơ tưởng còn không được! Cậu còn muốn cái gì?" Dương Nghiệp Minh cau mày, bị Diêu Vọng "phụ lòng tốt" khiến hắn hơi tức giận.

"Buổi tối trước khi đi ngủ, anh thử đeo cái xiềng vào cổ chân mình, rồi gắn lên đầu giường là có thể cảm nhận được cảm giác của tôi bây giờ, xem có thoải mái chút nào hay không." Diêu Vọng giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Dương Nghiệp Minh nhíu mi lại, đang tính nói gì đó, thì Diêu Vọng đã lạnh lùng xoay người đi ra cửa.

Vòng eo thon của cơ thể đột nhiên bị người kia kềm chế, một làn gió lạnh phất qua gương mặt của cậu, ngay sau đó chặn ngang ở trước mặt cậu khiến cậu cảm giác hít thở không thông. Diêu Vọng theo phản xạ tránh sang một bên. Không nghĩ tới cơ thể giữ thăng bằng không tốt, lập tức đụng vào giá sách bên cạnh.

Đây là một giá sách mở, phía trên bày đầy sách, cơ thể Diêu Vọng đụng phải giá sách nên quơ quơ tay, vài cuốn sách từ trên giá rớt xuống. Một tấm hình kẹp trong cuốn sách nhẹ nhàng rơi ra ngoài.

Là một tấm hình cũ có chút ố vàng, trong hình là một cô gái trẻ tuổi có gương mặt rất đẹp, rất quý phái. Diêu Vọng tò mò muốn nhặt lên xem một chút, lại bị Dương Nghiệp Minh lạnh lùng quát bảo ngưng lại: "Dừng tay!". Dương Nghiệp Minh khom lưng nhặt tấm hình lên, lau lau bụi gần như không có trên tấm hình, từ từ kẹp lại vào cuốn sách. Trong ánh mắt dường như có chút bi thương kèm theo tức giận.

Diêu Vọng muốn mở miệng hỏi cô gái trong hình là ai, nhưng Dương Nghiệp Minh lại không cho cậu cơ hội mở miệng, một tay hắn nhấc cậu lên, cơ thể mềm mại của cậu mạnh mẽ bị đè ở trên vách tường lạnh như băng!
Hai chân của cậu lơ lửng giữa không trung, cơ thể run rẩy không thể làm gì khác hơn là cuốn Dương Nghiệp Minh thật chặt không để cho mình rớt xuống!

"Anh làm gì đấy? Buông tôi ra!" Dương Nghiệp Minh chợt ý thức được động tác này mập mờ. Bắt đầu đột nhiên giãy giụa.

"Thế nào, cậu quên nội dung chúng ta vừa mới giao dịch sao?" Khóe miệng Dương Nghiệp Minh kéo ra một nụ cười tà ác, ánh mắt nóng bỏng khiến toàn thân cậu run rẩy.

Cái gì muốn tới, vẫn phải tới!
Lạnh lùng chống lại ánh mắt lửa nóng của Dương Nghiệp Minh, Diêu Vọng giữ thẳng cơ thể của mình: "Không nên đụng vào tôi! Tôi tự mình làm!"
Cắn chặt cánh môi đỏ mịn, Diêu Vọng đứng dậy từ chiếc đàn Piano, ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy, cởi từng nút áo trước ngực ra.

Chiếc áo xanh giản dị, bao quanh cơ thể mặc dù mảnh mai nhưng lại có những đường cong nở nang đầy đặn.
Áo, tiếp theo là quần, . . . .

Đến khi chỉ còn lại một cái quần lót thì tay Diêu Vọng run rẩy kịch liệt. Can đảm của cậu dường như biến mất, một cảm giác chua xót mãnh liệt làm đau nhói đôi mắt cậu, nước mắt đảo quanh trong khóe mắt, nhưng lại quật cường không chịu rớt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro