chap 15
Tròng mắt Dương Nghiệp Minh chợt co lại. Chưa bao giờ có ai dám dùng loại thái độ này đối với hắn. Những từ ngữ trắng trợn và trần trụi như vậy, lại từ cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của cậu thốt ra, Dương Nghiệp Minh hắn khiến cậu chán ghét như vậy sao?Dương Nghiệp Minh cảm thấy khó thở trong ngực, muốn hít thở thoải mái mà không thể nào thoải mái được.
Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô tội của Diêu Vọng hắn lạnh lùng cười một tiếng, cơ thể cao lớn rắn chắc tiến tới gần cậu, đưa tay kềm chặt cánh tay của cậu.
Cảm nhận được nguy hiểm tới gần, Diêu Vọng liều mạng giãy giụa: "Buông tôi ra! Anh mà không buông tay tôi sẽ kêu người tới đấy!"
"Kêu người?" Cậu cho rằng câu nói này có thể uy hiếp được hắn? Tiểu quỷ này còn chưa biết rõ tình hình mà.
Đáy mắt Dưing Nghiệp Minh che giấu những tia sáng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt cậu.
Diêu Vọng càng dùng sức giãy giụa, há miệng muốn kêu to lên.
Cái miệng nhỏ nhắn vừa mới hé mở, Dương Nghiệp Minh liền cúi xuống, chiếm lấy đôi môi của cậu rất chính xác.Bờ môi của hắn nóng bỏng, nóng đến độ toàn thân Diêu Vọng chấn động, giống như một dòng điện chạy dọc làm tê liệt toàn thân. Dường như hài lòng với phản ứng của cậu, Dương Nghuệp Minh từ bi giảm bớt sức lực của mình. Môi lưỡi vẫn ở trên môi cậu chậm rãi tìm cách trêu đùa.
Một bàn tay ấm áp xoa nhẹ cơ thể của cậu, nhẹ nhàng kéo cổ áo ra, bờ vai trắng nõn của Diêu Vọng nhất thời lộ ra.Không khí mát mẻ kích thích làn da để trần, khiến Diêu Vọng từ trong mê loạn tỉnh táo lại.
Mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống, theo bàn tay của Dương Nghiệp Minh, cảm giác sợ hãi tích tụ lại.Đây là phòng học, nếu như bị người ta nhìn thấy, cậu còn có thể sống sao? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt (hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi), nếu đối chọi với hắn nữa, chính là đào hố chôn mình .
Diêu Vọng cất giọng nói nhẹ nhàng, nhìn hắn cầu khẩn: "Được rồi, tôi sai rồi, tôi không nên mắng anh, anh bỏ qua cho tôi đi!"
"Bỏ qua cho cậu? Lợn giống phát động tình dục thì làm sao có thể dễ dàng dừng lại?" Giọng nói của Dương Nghiệp Minh tà ác và vô liêm sỉ.
". . . . . ." Diêu Vọng bị nghẹn đến nỗi không thể thốt nên lời. Hai chân âm thầm dồn sức, rồi bất chợt đá chân phải lên, vừa mới đá giữa chừng đã bị một đôi chân cứng như sắt gắt gao kẹp chặt lấy.
"Diêu Vọng, lại dùng chiêu này nữa sao?" Giọng nói của Dương Nghiệp Minh hàm chứa đầy sự tức giận. Chưa bao giờ có ai dám đá hắn, người con trai bé nhỏ này, thế mà lại nhiều lần đụng chạm đến ranh giới cuối cũng của hắn.
Bàn tay mang theo sự trừng phạt trực tiếp thăm dò vào quần áo của cậu. Hung hăng chà xát nhào nặn, hưởng thụ cảm giác làn da mềm mại trắng như tuyết mang tới. Diêu Vọng luống cuống đến độ muốn khóc. Ai tới cứu cậu với! Cậu sai rồi, cậu đánh giá quá cao phẩm hạnh của người đàn ông này, cậu cho rằng ở trong phòng học, người đàn ông này chắc chắn sẽ có chút kiêng nể, sẽ không chạm vào cậu.
"Cốc cốc. . . . . ." Tiếng gõ cửa phòng học vang lên, tiếng người huyên náo từ bên ngoài truyền đến: "Học trưởng Dương, hai người phỏng vấn xong chưa?"
Diêu Vọng giống như níu được một cái cây cứu mạng, vội vàng lớn tiếng kêu: "Đã phỏng vấn xong rồi, các bạn vào đi!"
Đúng lúc cửa phòng học bị mở ra, Dương Nghiệp Minh lập tức đẩy Diêu Vọng ra xa. Dù sao đây cũng là trường học cũ của hắn, hắn cũng phải nể mặt giáo sư La ba phần. Nếu không hôm nay Diêu Vọng nhất định phải chết!
Giành được tự do, Diêu Vọng không để ý nhặt lên máy ghi âm cùng sách vở của mình, nhấc chân chạy như điên ra khỏi phòng học.
Sau khi đuổi đi hết đám sinh viên của ban tin tức, Dương Nghiệp Minh nhặt tờ giấy còn rơi lại trên bàn. Chậm rãi mở ra, bức tranh châm biếm của Diêu Vọng đập vào mắt hắn.
"Hừ, các cô chính là đám nữ sinh ngu ngốc, bị bề ngoài đẹp trai lãng tử của ta làm cho mê mẩn phải không? Ha ha, các cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, thật ra thì khuôn mặt của ta chính là cầm thú!" Trên bức tranh, chữ viết của Diêu Vọng rất có lực, căn bản không giống như nét chữ mềm mại của những cô bé học sinh, rất giống với tính tình quật cường không chịu thua của cậu.
Dương Nghiệp Minh giận quá hóa cười. Cái trò chơi này, hình như càng ngày càng thú vị! Quả ớt nhỏ cay nồng, rất đúng khẩu vị của hắn!
Diêu Vọng kéo lê bước chân mệt mỏi về đến nhà. Trong nhà truyền đến tiếng khóc sụt sùi.
"Tiểu Vọng! Con cứu mạng chúng ta đi!" Thấy Tiểu Vọng trở lại, mẹ ghẻ Lâm Thiến giống như gặp được cái cây cứu mạng, lập tức nhào tới.
"Dì Lâm, sao thế? Sao hai người lại khóc?" Lâm Thiến cùng chị cậu Lâm Vũ Yên cũng khóc đến sưng đỏ cả mắt. Diêu Vọng không hiểu hỏi.
"Chủ nợ của ba con không biết tại sao biết được địa chỉ của chúng ta ở đây, tới đây thúc giục chúng ta trả nợ, trước năm giờ chiều nay, phải thanh toán toàn bộ. Nếu như không trả, sẽ kiện ba con lên tòa án, mang con và chị con đến quán bar bán rượu tiếp khách!"Lâm Thiến ôm Lâm Vũ Yên, đau lòng vuốt ve tóc của cô ta.
"Tiểu Vọng, nghề người mẫu của chị vừa mới bắt đầu, chị vừa mới nhận mấy show quảng cáo, mới vừa lên trang bìa tạp chí lần đầu tiên, chị không muốn làm vũ nữ, không thể tới quán bar tiếp khách được!" Lâm Vũ Yên ra vẻ đáng thương nói, trong ánh mắt che giấu sự tính toán ngấm ngầm.
"Dì Lâm, chị, hai người đừng có nôn nóng, để con nghĩ xem có biện pháp nào không." Trái tim Diêu Vọng như thắt lại, tiền thuốc thang của ba còn chưa có đâu vào đâu rồi, giờ lại bị chủ nợ tìm tới cửa. Cậu phải tìm thêm mấy việc làm thêm mới được!
"Không cần suy nghĩ, có một có sẵn phương pháp xử lí!" Lâm Vũ Yên vội vàng nói, lấy từ trong tay ra một tờ giấy, "Tiểu Vọng, chủ nợ nói, em chỉ cần cầm tờ giấy này tới số nhà 27 đại lộ La Bàn, món nợ của nhà chúng ta được xóa bỏ!"
Số nhà 27 đại lộ La Bàn.
Đây là một ngôi nhà cổ phủ đầy dây mây xanh, trong nội thành tấc đất tấc vàng, lại có một ngôi nhà cổ như vậy, Diêu Vọng cảm thấy kỳ lạ sao trước kia mình lại không để ý tới. Cầm tờ giấy con kia trên tay, gõ gõ vào cánh cửa thần bí . Không có ai lên tiếng, cửa lại tự động mở ra.
Không hiểu tại sao Diêu Vọng cảm thấy có chút sợ sệt, Hít sâu, trấn định cảm xúc một chút. Cậu bước chân lên chiếc cầu thang bằng gỗ tử đàn. Cầu thang được lau thường xuyên nên sáng bóng, cả ngôi nhà sang trọng nhưng cũng rất khiêm tốn, có thể thấy được chủ nhân có cặp mắt thưởng thức hơn người.
"Có ai ở đây không?" Giọng nói của Diêu Vọng vang lên trong căn phòng trống trải có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một bóng dáng cao lớn xuất hiện tại đầu cầu thang, thân hình cao lớn che khuất ánh mặt trời rọi vào cửa sổ. Theo bản năng, Diêu Vọng ngẩng đầu lên nhìn.
Ngược sáng, không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông.
Diêu Vọng giơ giơ tờ giấy trong tay lên: "Xin hỏi, là ngài muốn tôi cầm tờ giấy này đến tìm ngài sao? Ngài nói với chị tôi, chỉ cần tôi đến tìm ngài, thì món nợ nhà tôi có thể được xóa bỏ. Là thật sao?"
Từ cổ họng người đàn ông thoát ra một tiếng cười khẽ. Nghe có vẻ quen tai! Diêu Vọng nghi ngờ nhíu mi lại.
Người đàn ông từng bước từng bước một bước xuống cầu thang. Bước chân nhàn nhã, nhưng Diêu Vọng lại cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn! Bên ngoài là cái nóng mùa hè, trong phòng này lại râm mát nên có chút rét run. Diêu Vọng siết chặt tờ giấy, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi.
Người đàn ông này cách cậu càng ngày càng gần, toàn thân phát ra khí thế kiêu căng khiến Diêu Vọng lập tức nhớ ra, Dương Nghiệp Minh , hắn là Dương Nghiệp Minh!
"Ngoài ý muốn sao?" Giọng nói của Dương Nghiệp Minh mang theo chút đắc ý, đôi tay đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống Diêu Vọng. Trong mắt lóe ra tia sáng thỏa mãn. Quả ớt nhỏ, em trốn không thoát đâu!
Hai tay của Diêu Vọng bất giác nắm lại thật chặt, móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt. Người đàn ông ti tiện này, lại áp dụng thủ đoạn vô sỉ như vậy đến bức ép mình!
Trợn to đôi mắt trong trẻo, Diêu Vọng lạnh lùng mở miệng: "Ngài đường đường là Tổng giám đốc của Dương thị, ức hiếp một cậu nhóc như vậy thì hứng thú lắm sao? Ngài có tin tôi sẽ gặp tạp chí bát quái tố cáo ngài hay không?"
"Ha ha. . . . . ." Tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Diêu Vọng . Dương Nghiệp Minh vẻ xem thường nhướng mi lên: "Tôi có trách nhiệm nói cho cậu biết, ở thành phố C, không có một tòa soạn nào dám đăng tin tức của tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro