chap 14
Một bộ Vest màu đen, áo sơ mi màu xanh đậm, cà vạt cũng màu xanh, mái tóc dày rậm, đôi mắt sâu đen tối tăm. Ách, đây không phải là Dương Nghiệp Minh sao!
Diêu Vọng kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Nghiệp Minh, nói không ra lời.
"Này, Tiểu Vọng! Ngẩn người cái gì? Nhìn thấy trai đẹp không rời mắt được hả?" Nhạc Nhạc đùa cợt nói.
Vừa lúc giáo sư La giơ tay lên ý bảo các bạn học yên lặng, không khí trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, vì vậy giọng nói của Lương Nhạc Nhạc vang dội khác thường, tất cả mọi người nhìn sang hướng Diêu Vọng.
Diêu Vọng cố gắng co người lại dưới bàn học, cảm giác như muốn giảm thiểu sự tồn tại của chính mình. Ánh mắt len lén nhìn qua mái tóc cắt ngang trán liếc về phía Dương Nghiệp Minh.Shit! Dương Nghiệp Minh thấy một đôi mắt lấp lánh có hồn đang theo dõi hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười như có như không.
Thôi, nếu hắn đã nhận ra cũng không cần nữa che giấu nữa.Diêu Vọng cam chịu ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt trong sáng, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Dương Nghiệp Minh. Ai sợ ai!
Nhận thấy ánh mắt Diêu Vọng dường như muốn ra uy, nụ cười trên môi Dương Nghiệp Minh càng sâu hơn. Diêu Vọng, chúng ta lại gặp nhau!
Dưing Nghiệp Minh ở trên giảng đường rốt cuộc nói những chuyện gì, một sinh viên luôn luôn nghiêm túc học tập như Diêu Vọng một chữ cũng không nghe vào.
Không phải vì xung quanh đều là những nữ sinh háo sắc thì thầm: "Oa, vị học trưởng Dương này rất đẹp trai a!" "Đúng vậy a, anh ta rất tài hoa a! Nói chuyện hay quá! So với giáo sư La còn hiểu biết nhiều hơn !" .
Mà bởi vì là, mỗi khi nói một câu, ánh mắt Dương Nghiệp Minh lại liếc về phía Diêu Vọng một vòng. Ánh mắt kia sắc bén rất đáng sợ, cho dù ngồi ở sau bàn học cách hắn đến mấy mét, Diêu Vọng cũng có thể cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn. Đó chính là ánh mắt của loài dã thú hung mãnh phát hiện thấy con mồi ngon miệng.
Nhịn! Mình nhẫn nhịn! Diêu Vọng khép hờ mắt lại, không hề đối diện trực tiếp với ánh mắt hắn nữa.
Cầm bút lên, cậu vô thức vẽ loạn trên giấy. Đột nhiên, một chủ ý nảy lên trong đầu.Khóe miệng mang theo ý cười xấu xa , Diêu Vọng vẽ vào trong vở một bức tranh châm biếm.
Một con sói hung ác mặc bộ quần áo màu đen, áo sơ mi xanh đậm, cà vạt màu xanh, đang đứng ở trên bục giảng chậm rãi nói chuyện hiện ra. Bộ mặt của con sói này chính là mặt của Dương Nghiệp Minh.
Diêu Vọng đã từng học vẽ tranh, đôi mắt bướng bỉnh lì lợm của Dương Nghiệp Minh bị cậu phác thảo đặc biệt sống động, khiến cho người ta vừa nhìn một cái cũng biết bộ mặt con sói này chính là Dương Nghiệp Minh.
Trên mặt con sói có vẻ rất nghiêm túc, sau đó cậu ghi nội dung trong vòng tròn trên đầu chính là: Hừ, các ngươi chính là đám nữ sinh ngu ngốc, bị bề ngoài đẹp trai lãng tử của ta làm cho mê mẩn phải không? Ha ha, các ngươi nằm mơ cũng không nghĩ đến, thật ra thì khuôn mặt của ta chính là cầm thú!
Buồn cười nhất chính là, đầu tóc của con sói kia rối bời, còn bị Diêu Vọng vẽ một chiếc nơ hình con bướm lớn màu hồng. Diêu Vọng còn mặc cho con sói bướng bỉnh lì lợm một chiếc quần tắm, động tác õng ẹo làm dáng kết hợp với gương mặt nghiêm túc, hung ác nham hiểm, nhìn như thế nào cũng thấy buồn cười!
Diêu Vọng liếc mắt nhìn Dương Nghiệp Minh đang chậm rãi nói chuyện trên bục giảng, lại nhìn vào mảnh giấy vẽ con sói rất hài hước, trong lòng âm thầm cười đến đau cả ruột. Trên bục giảng, Dưing Nghiệp Minh thấy Diêu Vọng liếc nhìn hắn một cái rồi lại cười một hồi lâu, lại nhìn hắn một cái, tiếp tục cười một lúc lâu, trong lòng có vẻ không yên, nói thầm, nhóc con này đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ trên mặt mình có dính gì bẩn sao?
Dương đại tổng giám đốc luôn luôn tự nhiên thoải mái, chưa bao giờ đem bất cứ ai để vào trong mắt, giờ cũng có chút hoảng hốt rồi.
Đợi lát nữa tan lớp, nhất định phải tìm tiểu nhóc con này hỏi cho rõ ràng! Dương Nghiệp Minh liếc mắt nhìn Diêu Vọng đang khổ sở nín cười, đột nhiên có cảm giác bất lực.
Tiết học khá dài cuối cùng cũng kết thúc.
Diêu Vọng thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy nụ cười, một đôi mắt to dí dỏm trong sáng nhìn về phía Dương Nghiệp Minh. Chào tạm biệt! Sói xám lớn!
Dương Nghiệp Minh liếc Diêu Vọng, đúng lúc nhìn thấy Diêu Vọng một bên nói nhỏ gì đó với cô gái ngồi bên cạnh, một bên hướng hắn làm mặt quỷ.
Nhất định đang nói xấu hắn. Ánh mắt u ám hiện lên dục vọng chinh phục mãnh liệt, cậu nhóc bé nhỏ, hãy chờ đấy!
"Học trưởng Dương! Xin chờ một chút!" Ngoài cửa đột nhiên lao tới một đám bạn học đang cầm máy ghi âm.
Dương Nghiệp Minh nhướng nhướng mí mắt, đôi tay đút vào túi quần, đôi chân dài đứng thẳng tắp, thân hình cao lớn, từ trên cao nhìn xuống cô bé nữ sinh dẫn đầu.
"Học trưởng Dương, chúng em ở trong ban tin tức của đại học T, muốn phỏng vấn anh. Anh có thể cho chúng em nửa giờ được không?" Cô bé nữ sinh dẫn đầu dáng dấp vô cùng ngọt ngào, trên mặt lóe lên ánh sáng tự tin, cô là hoa khôi trong ban tin tức của đại học T, cô tự tin nghĩ rằng học trưởng Dương trước mắt sẽ không thể kháng cự được lực hấp dẫn của cô, sẽ nể mặt cô mà tiếp nhận phỏng vấn.
"Phỏng vấn?" Đôi mi rậm của Dương Nghiệp Minh khẽ nhíu lại, lát nữa hắn còn có một hội nghị quan trọng, căn bản không có thời gian tiếp nhận trò chơi phỏng vấn của đám nữ sinh này.
"Đúng vậy! Học trưởng Dương, anh là một nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường, khó có dịp tới đại học T để chúng em học hỏi, xin anh tiếp nhận lời mời của chúng em!" Hoa khôi ban tin tức bắt đầu có chút nghi ngờ. Dung mạo xinh đẹp của cô hình như không có chút tác dụng với Dương Nghiệp Minh a.
Ánh mắt chuyển động một vòng, Dương Nghiệp Minh thấy bóng dáng Diêu Vọng cầm cặp vở chuẩn bị chạy ra khỏi phòng học. Khóe miệng hiện lên một nụ cười hứng thú, ngón tay thon dài chỉ về hướng Diêu Vọng: "Có thể phỏng vấn. Nhưng tôi chỉ muốn cậu ấy phỏng vấn thôi."
"Sao?" Hoa khôi ban tin tức kinh ngạc, quay đầu nhìn Diêu Vọng, cậu ta là ai? Cư nhiên bị học trưởng Dương chỉ đích danh.
Đúng lúc Diêu Vọng vội vàng lôi kéo Lương Nhạc Nhạc ra bên ngoài, liền bị bạn học ban tin tức vây quanh.
"Bạn học, học trưởng Dương chỉ đích danh muốn bạn phỏng vấn, làm phiền bạn giúp giùm chuyện này. . . . . ."
"Bạn học, chuyện này chúng tôi đã chuẩn bị rất tốt, bạn dựa theo bản thảo phỏng vấn học trưởng Dương là được. . . . . ."
Không chịu nổi một nhóm người ném bom cầu khẩn. Diêu Vọng chỉ còn biết nhắm mắt đón nhận nhiệm vụ phỏng vấn Dương Nghiệp Minh.
Được rồi! Phỏng vấn thì phỏng vấn! Ban ngày ban mặt, Dương Nghiệp Minh chẳng lẽ dám làm chuyện bậy bạ với cậu sao? Diêu Vọng cẩn trọng ngẩng cao đầu lên, ánh mắt dường như khiêu khích nhìn Dương Nghiệp Minh. Không phải là một con sói xám lớn sao! Cậu cũng không phải là cô bé quàng khăn đỏ, sẽ không sợ hắn a!
Ánh mắt tối đen của Dương Nghiệp Minh hiện lên một ngọn lửa nhỏ: Quả ớt nhỏ, lần này lại khiến cho tôi bắt được cậu rồi !
"Tôi chỉ đồng ý một mình cậu ấy phỏng vấn, những người khác có thể đi nha." Dương Nghiệp Minh thờ ơ nói. Hắn không quen bị một đám nữ sinh ríu ra ríu rít vây quanh. Khiến cho hắn đau cả đầu.
Dĩ nhiên, hắn sẽ không thừa nhận, hắn thật ra chính là muốn ở một mình với Quả ớt nhỏ.
Mọi người tản mác rời đi. Diêu Vọng cầm máy ghi âm các bạn học kín đáo đưa cho cậu, ngơ ngác đứng trước mặt Dương Nghiệp Minh. Chuyện gì xảy ra, cậu còn chưa kịp phản ứng, thì trong phòng học chỉ còn lại có cậu và Dương Nghiệp Minh thôi.
Trong cổ họng Dương Nghiệp Minh phát ra tiếng cười thật nhỏ, bàn tay đưa qua, đùa cợt nâng cằm Diêu Vọng lên.
Chiều cao 1m7 của Diêu Vọng, đứng trước mặt hắn thật sự có vẻ quá thon nhỏ. Vì vậy khí thế lập tức yếu đi rất nhiều.
Nhưng Diêu Vọng hiển nhiên không ý thức được điều này, "Bụp" phất tay đánh rớt ma trảo của Dương Nghiệp Mimh.
"Dương Nghiệp Minh, mời anh nghiêm túc một chút. Nơi này là trường học!" Giọng nói của cậu lạnh lùng, đôi mắt trong suốt tức giận nhìn hắn chằm chằm. Trên mặt viết chữ không thể xâm phạm.
Dương Nghiệp Minh cảm thấy càng ngày càng đùa giỡn càng thích thú. Hắn chính là thích xem Quả ớt nhỏ tức giận.
Nhún vai một cái, hắn ung dung ngồi xuống, đôi chân dài thư thái bắt chéo lên. Ánh mắt đùa giỡn quan sát Diêu Vọng.
"Không phải muốn phỏng vấn sao? Bây giờ có thể bắt đầu." Mặc dù bề bộn nhiều việc, nhưng Dương Nghiệp Minh cũng không ngại cho Diêu Vọng thêm vài phút.
Cằm của Diêu Vọng vẫn còn vương lại nhiệt độ ngón tay của hắn. Đôi mắt to thông minh chợt lóe lên. Vụng về mở ra máy ghi âm đưa tới trước mặt Dương Nghiệp Minh.
"Học trưởng Dương, ngài có biết lợn giống có nghĩa là gì không?" Diêu Vọng nghiêm trang hỏi.
"Hả?" Ánh mắt Dương Nghiệp Minh chợt lóe, cậu bé này lại đang giở thủ đoạn gì đây?
"Lợn giống chính là heo đực động dục chạy khắp nơi. Học trưởng Dương học cao hiểu rộng, phụ nữ cũng nhiều như quần áo, vậy mà ngay cả từ này cũng không hiểu sao?" Diêu Vọng nghiêng đầu, mắt to tò mò nhìn Dương Nghiệp Minh, dáng vẻ ngây thơ vô tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro