chap 11
Ánh mắt của mọi người trong nhà hàng dồn hết về phía này.
"Đủ rồi!" Giọng nam thâm trầm lạnh lùng ngăn trở Sulia lải nhải không ngừng.
Đôi mắt như có nước của Sulia trong phút chốc trở nên tuyệt vọng, trước kia cũng đã từng xảy ra những chuyện như vậy, nhưng cho tới bây giờ Dương Nghiệp Minh cũng chưa hề ngăn cản cô. Cô là tình nhân được sủng ái nhất trong số những tình nhân của Dyiwng Nghiệp Minh, nhưng hôm nay, vì một thằng phục vụ nghèo nàn này, hắn lại sẵng giọng với cô!
"Nghiệp Minh, anh . . . . ." Sulia vẫn chưa từ bỏ ý định, kéo chặt cánh tay hắn.
Ánh mắt thâm trầm của Dương Nghiệp Minh mang theo ý cười khó đoán nhìn Diêu Vọng. Diêu Vọng cảm thấy cả người rét run, chỉ muốn nhanh chóng rời nơi này đi thôi. Người đàn ông này quá nguy hiểm, không khí chung quanh hắn quá đè nén -- dù trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhưng nhiệt độ toàn thân lại lạnh như băng.
Đôi chân dài muốn ngắn cũng không ngắn được của Dương Nghiệp Minh vừa vặn ngăn chặn đường đi của cậu.
"Dương tổng giám đốc, phiền ngài đứng sang một bên, tôi phải đi làm việc rồi." Diêu Vọng nở một nụ cười nghề nghiệp, lễ phép nói. Nhưng trong mắt lại không có một chút nhún nhường.
Bỗng nhiên, cằm của cậu bị bàn tay đầy sức mạnh của Dương Nghiệp Minh chiếm lấy! TMD, lại động tác này! Cảm giác đau đớn quen thuộc như thế, trong cơn mưa đêm đó, hắn cũng không chút thương tiếc siết chặt cằm của cậu như vậy khiến cằm của cậu bầm tím tới mấy ngày!
Diêu Vọng đau đến nỗi phải hít sâu một hơi, trong lòng lửa giận ngập trời, người nghèo nên dễ bị ức hiếp sao? Cậu đảm nhiệm công việc phục vụ bàn của mình, dựa vào cái gì mà bị người ta sỉ nhục và coi thường?
Đôi mắt to trong sáng lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen của Dương Nghiệp Minh.
"Buông tay!" Giọng nói bình tĩnh không mang theo một chút tình cảm nào.
"Cậu bé, cậu ra lệnh cho tôi sao?" Bàn tay của Dương Nghiệp Minh gia tăng sức mạnh, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Diêu Vọng dù đau đến tái nhợt cũng không cầu xin tha thứ, trong lòng hắn cũng lan tràn vài tia tức giận, người con trai này, cho tới bây giờ cũng không biết chịu thua sao? Nhất định phải quật cường như vậy sao? phải ngoan ngoãn một chút mới đáng yêu!
"Tôi nhắc lại lần nữa, buông tay ra!" Diêu Vọng cố gắng ẩn nhẫn, sự kiên nhẫn của cậu sắp quá mức chịu đựng rồi.
"Vậy sao? Cậu không được quên, tôi là của khách của cậu, nói chuyện với tôi, tốt nhất nên lịch sự một chút." Giọng nói của Dương Nghiệp Minh kiêu căng thổi tới đỉnh đầu cậu, mà sức lực trên bàn tay cũng không giảm bớt chút nào!
Diêu Vọng cảm giác cằm của mình sắp bị bóp vỡ nát rồi!
Một chút nhẫn nại cuối cùng cũng bị vỡ tung, Diêu Vọng nâng đầu gối lên, dùng hết sức mạnh toàn thân thúc mạnh vào giữa hai chân của Dương Nghiệp Minh!
"Á....!" Dương Nghiệp Minh hít sâu một hơi, ánh mắt khó có thể tin nhìn Diêu Vọng! Lại có người dám đá vào điểm chí mạng của Dương Nghiệp Minh hắn!
Diêu Vọng nhân cơ hội tránh thoát bàn tay ma quỷ của Dương Nghiệp Minh, nhanh chóng lui về phía sau đến vị trí an toàn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười thắng lợi: "Dương tổng giám đốc, quên nói cho ngài biết, tôi học tới đai đen Taekwondo!"
Khuôn mặt đẹp trai của Dương Nghiệl Minh trở nên u ám, trong ánh mắt tối đen tràn đầy sự tức giận. Diêu Vọng không cầm được rùng mình một cái.
"Nghiệp Minh!" Sulia thét lên một tiếng, nhào lên muốn tát vào mặt của Diêu Vọng: "Ngươi thằng nhóc đê tiện này, sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế! Tôi sẽ nói với quản lý của cậu sa thải cậu!"
Diêu Vọng khẽ cười một tiếng, nhanh nhẹn cởi chiếc tạp dề viền ren xuống, ném lên trên bàn. Trong lòng vui sướng vỗ vỗ tay: "Cứ tự nhiên! Bây giờ tôi không làm nữa! Tôi nghỉ việc!"
Quay đầu nhìn Dương Nghiệp Minh ném ra một nụ cười khiêu khích, thừa dịp Sulia đang quấn lấy Dương Nghiệp Minh hỏi han ân cần, vội vàng chạy ra đường. Nếu như bị hắn bắt được, cằm của cậu nhất định sẽ bể nát!
Lao ra cửa chính của nhà hàng, Diêu Vọng mới thở dài một hơi. May nhờ mình thường luyện tập chạy đường dài, nếu không bị người đàn ông bá đạo này bắt được, chắc chắn sẽ rất thảm! Chắc chắn sẽ không có trái cây ngon để ăn.
Làn gió đêm mát rượi thổi vào người, mát mẻ mà thoải mái. Diêu Vọng hít một hơi thật sâu không khí trong lành vào lồng ngực, trái tim đập liên hồi cũng bắt đầu đập bình tĩnh lại. Đã bao lâu cậu chưa thưởng thức cảnh đẹp của thành phố về đêm rồi nhỉ? Cậu cũng nhớ không rõ rồi.
Kể từ khi cha cậu Diêu Bạch Thạch ngã bệnh nằm trên giường tới nay, cậu vẫn thường xuyên mệt mỏi, ban ngày đi học, buổi tối lại tranh thủ làm việc ở ba nơi, thường là gần sáng mới về đến nhà.
Nghĩ đến cha, Diêu Vọng lại tràn đầy ân hận. Diêu Vọng, tại sao mi lại kích động như vậy! Tại sao lại chấp nhặt với loại phụ nữ như thế!
Công việc ở nhà hàng Prague thù lao rất hậu hĩnh, tại sao người khác chỉ gây chút khó khăn cho mi, mi lại dễ dàng từ bỏ như vậy!
Tiền thuốc men của cha phải làm thế nào? Mẹ ghẻ Lâm Thiến đã bí mật tìm lối thoát cho mình rồi. Người chị Lâm Vũ Yên làm người mẫu mặc dù tiền lương rất cao, nhưng chị ấy tiêu tiền cũng rất hoang phí, tiền kiếm được bản thân cũng không đủ tiêu. Tất cả áp lực kinh tế, đều chỉ có thể do một mình Diêu Vọng gánh vác.
Nhưng bây giờ, cậu lại bị mất việc!
Đều do Dương Nghiệp Minh chết tiệt kia! Cái gì mà tổng giám đốc! Thật là không có phẩm hạnh mà! Quen biết với một phụ nữ nông cạn như vậy! Hắn quả thật chỉ là một con heo kiêu ngạo mà thôi.
Diêu Vọng cau mày đau khổ, trong lòng không ngừng nguyền rủa Dương Nghiệp Minh.
Haizz, hiện tại cậu cần phải tìm thêm một công việc khác, nếu không căn bản không ứng phó được tiền thuốc men mỗi ngày của cha. Diêu Vọng hết nhìn đông tới nhìn tây, hy vọng có thể nhìn thấy thông báo tuyển người làm trên tường một ngôi nhà nào đấy.
Đột nhiên, đôi mắt trong veo của cậu bỗng nhiên trợn to!
Một chiếc xe hơi màu đen dừng bên cạnh, cửa sổ xe mở ra, một người đàn ông tuổi còn trẻ ngồi ở vị trí tài xế, áo sơ mi trắng, khuôn mặt anh tuấn nho nhã, một đôi mắt sáng ngời mà thâm trầm đang chuyên chú nhìn đèn đường giao thông. Ngón tay thon dài gác trên cửa sổ xe, trắng nõn mà sạch sẽ.
Cả người Diêu Vọng run rẩy, nước mắt không kiểm soát được lăn dài xuống má, bàn tay gắt gao che miệng của mình, không để cho tiếng khóc bật ra.
Là anh ấy! Là Thân Hạo Khiêm, học trưởng của cậu thời đại học! Tại sao anh ấy lại ở đây? Sau khi cha cậu bị phá sản, vì trốn tránh chủ nợ, họ dắt díu nhau đến thành phố C, điện thoại di động của cậu lại bị mất, từ đó mất liên lạc với anh. Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở thành phố C?
Diêu Vọng cảm giác tim mình như ngừng đập, ngơ ngác nhìn người đàn ông trong xe. Một lúc lâu sau, cậu hồi phục lại tinh thần, điên cuồng chạy về phía chiếc xe kia.
Sau đó, đèn xanh sáng lên, chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng lăn bánh, lao vút đi như một mũi tên.
"Học trưởng Hạo! Chờ em một chút! Học trưởng Hạo!" Diêu Vọng bất chấp ánh mắt khác ngạc nhiên của người đi đường, liều mạng đuổi theo chiếc xe hơi, vẫy vẫy đôi tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt.
Từ khi chuyển nhà đã tròn ba năm, kể từ đó cậu không gặp lại anh nữa.
Thân Hạo Khiêm, bộ dáng của anh ấy vẫn như thế, anh tuấn nho nhã, vẫn như năm đó. Mấy năm nay, anh ấy sống có tốt không?
Anh đường đường là con trai duy nhất của thị trưởng Thân, nhưng đã từng rất tốt với một người có gia cảnh sa sút như cậu. . . . . .
Tốt vô cùng, tốt như vậy.
Anh đã từng rất tốt. . . . . . Rất tốt.
Trên con đường rực rỡ ánh đèn phút chốc mất đi màu sắc, Diêu Vọng mặc cho nước mắt lăn dài trên má, bước chân phiêu du như đang đi trên mây, từng bước từng bước rất khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro