chap 101
Diêu Vọng cau mày: "Dương Nghiệp Minh, sao cứ sờ tới sờ lui thế, tôi không có cách nào tập trung đọc sách được cả!"
Khóe miệng Dương Nghiệp Minh nâng lên một nụ cười tà khí: "Mạc Tiểu Vọng, em cứ ngồi yên như vậy sao?"
Miệng kề sát lại gần lỗ tai Diêu Vọng, giọng nói thở ra khí nóng phả vào cổ của cậu: "Còn phải nói, sức hấp dẫn của tôi quá lớn, em vừa nhìn thấy tôi, liền chống đỡ không được?"
"Phi! Ai chống đỡ không được! Người chống đỡ không được chính là anh chứ! Tôi đang xem tới đoạn quan trọng!"
Bị lạnh nhạt nên Dương Nghiệp Minh không vui nhìn chằm chằm Diêu Vọng: "Sách này rốt cuộc có cái gì hay, sao em mê như vậy? Em đọc cho tôi nghe!"
Diêu Vọng chịu đựng ma trảo của Dương Nghiệp Minh, cố gắng tập trung đến trang sách đang xem: "Cửa mở mạnh ra khiến ngôi nhà chấn động, bụi bay tràn ngập. Gian phòng này bố trí giống như phòng tân hôn nhưng khắp nơi lại bao phủ một loại không khí lạnh lẽo u tối như trong hầm mộ......"
Giọng nói Diêu Vọng mềm mại động lòng người, lại trong sáng có hồn, nghe vào vô cùng truyền cảm.
Dương Nghiệp Minh ôm eo Diêu Vọng, mặt dính vào mái tóc của cậu, tỉ mỉ ngửi mùi thơm trên mái tóc cậu, giọng nói trầm thấp hấp dẫn: "Tiếp tục đọc......"
Diêu Vọng đè chặt bàn tay đang không an phận của Dương Nghiệp Minh, tiếp tục đọc: "Họa tiết rèm cửa sổ là hoa hồng, cái chụp đèn hình hoa hồng, bàn trang điểm..... Uy......"
Bàn tay Dương Nghiệp Minh ác ý xoa bóp, Diêu Vọng giật mình thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
"Sao không đọc nữa hả?" Dương Nghiệp Minh cười xấu xa, giọng nói khàn khàn, tràn đầy hơi thở dục vọng.
"Anh......" Diêu Vọng nổi đóa.
Hắn vẫn còn mặt mũi hỏi cô tại sao không đọc tiếp? Người nên chất vấn là cậu chứ!
Diêu Vọng hung hăng trừng hắn: "Tay anh có thể đừng sờ loạn khắp nơi được không!"
"Sờ loạn?" Dương Nghiệp Minh vùi mặt vào cổ cậu, bờ môi nóng vừa hôn vừa hút mạnh trên cần cổ cậu, giọng nói mờ ám vô cùng.
Bàn tay dán ở bụng của cậu nhẹ nhàng vẽ vài vòng, nhiệt độ nóng bỏng khiến cậu dễ chịu......
Tựa như bị cơ thể mềm mại của cậu hấp dẫn, một giây sau, bàn tay hướng nơi âm u tìm kiếm......
"Dừng tay!" Diêu Vọng bỏ sách ra, dùng sức kéo tay hắn ra ngoài, chân mày nhíu lại thật chặt, tức giận nói: "Dương Nghiệp Minh, xương anh đã gãy rồi, sao còn ham hố như thế! Nhịn mấy ngày anh sẽ chết a!"
Thật là đầu lợn giống! tùy thời tùy chỗ không quên động dục!
Trừ những chuyện này, trong đầu hắn đại khái không còn cái gì khác chắc!
Bàn tay bị Diêu Vọng đẩy ra, Dương Nghiệp Minh bất mãn trừng cậu: "Diêu Vọng, tôi sờ em là nể mặt em đấy! Rất nhiều người muốn cho tôi sờ tôi đều không muốn sờ!"
......
Diêu Vọng giận đến nỗi bật cười, Dương Nghiệp Minh lúc nào cũng xem mình là nhất! Cứ tưởng rằng tất cả đàn bà trong thiên hạ đều muốn bò lên giường của hắn!
"Nếu nhiều người muốn anh sờ như vậy, vậy anh sờ họ không hơn sao! Làm gì mà cứ phải quấn lấy tôi?"
Người không biết phân biệt phải trái này! Đôi mày rậm của Dương Nghiệp Minh nhíu lại vẻ nguy hiểm. Cánh tay ôm Diêu Vọng dùng sức buộc chặt. Diêu Vọng tránh thoát ra bên ngoài. "Ah......" Một tiếng kêu do đau vang lên, Vết thương của Dương Nghiệp Minh bị đụng vào, đau đớn khiến hắn rên lên một tiếng.
Thấy dáng vẻ đau đớn của Dương Nghiệp Minh, Diêu Vọng lại có điểm không đành lòng.
Thở dài, khuyên hắn nói: "Anh không thể nhịn một chút sao? Chờ vết thương của anh lành......"
Vừa nói được nửa câu, lại cảm thấy có gì đó không ổn, có chút ân hận cắn môi của mình.
Dương Nghiệp Minh lập tức bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của cô: "Vết thương lành thì như thế nào? Nếu vết thương lành có phải mỗi ngày em đều thỏa mãn tôi?" vẻ mặt cười rất dâm đãng.
Diêu Vọng tức giận, hung hăng trừng hắn: "Anh không biết xấu hổ hả? Sao cả ngày anh chỉ biết nhớ đến chuyện này? Anh có thể khống chế một chút được không?"
Khống chế? Thật là nói nhảm! Nếu có thể khống chế thì thương thế của hắn sẽ không quan tâm sao?
Thật khó khăn mới cùng Diêu Vọng ở với nhau mấy ngày êm đềm, mấy ngày đều ấm áp, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu, ôm cậu hôn cậu sờ cậu nhưng lại ăn không được, thật là khổ cực!
Dương Nghiệp Minh thất vọng nằm ngửa trên giường, sắc mặt rất khó coi. Hắn thật sự nhịn muốn hư người luôn rồi. Trước kia không nhìn thấy Diêu Vọng thì thôi, bây giờ mỗi ngày gặp mặt vẫn còn muốn hắn cấm dục, thật là giày vò!
Thấy sắc mặt Dương Nghiệp Minh khó coi, Diêu Vọng cũng có chút lo lắng, gấp gáp hỏi: "Sao? Có phải vết thương rất đau không? Tôi kêu bác sĩ tới xem cho anh có được hay không?"
Kêu bác sĩ? Bệnh của hắn bác sĩ không trị được!
Dương Nghiệp Minh lắc đầu, "Diêu Vọng, hôn tôi!"
Diêu Vọng lập tức bối rối, đây cũng là diễn xuất?
Cậu đang xem sách rất hay, tại sao phải hôn hắn?
"Diêu Vọng!" Chân mày Dương Nghiệp Minh nhíu lại, nhìn chằm chằm Diêu Vọng quát.
Diêu Vọng sợ hắn tức giận lại động tới vết thương, không còn cách nào là hôn qua loa trên mặt hắn một cái.
"Cái này không tính! Muốn một nụ hôn nóng bỏng đủ tiêu chuẩn." Dương Nghiệp Minh được voi đòi tiên.
Người đàn ông xấu xa này, thật là chưa thỏa mãn dục vọng.
Diêu Vọng cau mày, nghiêm túc nhìn Dương Nghiệp Minh nói: "Dương Nghiệp Minh, anh cứ đói khát như vậy sao?"
Tại sao khi ở chung một chỗ với cậu thì trong đầu hắn chỉ có cái ý niệm này?
Hắn thật sự yêu cậu sao? Hay là chỉ thích thân thể của cậu? Hay bởi vì hắn có nhiều bạn trên giường, nhưng cậu là hợp với hắn nhất?
Diêu Vọng thật hồ đồ. Bị Dương Nghiệp Minh làm cho hồ đồ.
"Chẳng lẽ em không đói khát?" Dương Nghiệp Minh cũng khẳng khái nói, thản nhiên như vậy, giống như trên thế giới này không có người nào không đói khát.
Giơ tay lên nắm chặt cổ tay Diêu Vọng, kéo cậu lại gần ngực mình, trong mắt Dương Nghiệp Minh là ngọn lửa dục vọng đang như thiêu như đốt, đôi môi mỏng trêu đùa nói: "Không cần mạnh miệng a, mấy ngày trước, em ở dưới người của tôi rên rỉ, rất êm tai, rất mê hoặc"
"Ách, tôi làm gì có!"Diêu Vọng đỏ mặt lên, mạnh miệng không chịu thừa nhận.
Cậu thừa nhận, cậu quả thật có phản ứng sinh lý, đây chỉ đơn thuần là phản ứng sinh lý mà thôi! Dương Nghiệp Minh là một cao thủ tình trường, một cái hôn cũng có thể làm cho cả người cậu như nhũn ra, một tay mơ như cậu sao có thể là đối thủ của hắn?
Dương Nghiệp Minh nâng gương mặt đang cúi xuống của cậu, cưỡng ép cậu nhìn mình: "Diêu Vọng, em đừng mạnh miệng. Em dám nói, sâu trong nội tâm em không có khát vọng tôi làm như vậy?"
Dương Nghiệp Minh cho rằng, ngoài miệng Diêu Vọng không thừa nhận, mỗi lần cùng cậu làm trên căn bản cậu cũng phản kháng, nhưng sau đó lại không phải thật thoải mái sao?
Có lẽ, cậu rất hoan nghênh hắn làm như vậy!
Mặt của hai người dán rất gần, hơi thở nóng bỏng của Dương Nghiệp Minh phả vào mặt cậu, giọng nói hắn mờ ám, cả người cũng tản mát ra hơi thở ham muốn.
"Không, tôi không khát vọng." Diêu Vọng nói như đinh đóng cột, cố gắng tách cậu xa khỏi Dương Nghiệp Minh.
Dương Nghiệp Minh tà khí cười nhẹ: "Thật không khát vọng?" Bàn tay lại xoa cơ thể mềm mại của cậu, "Nhưng tôi khát vọng......"
Giọng nói mờ ám, không cho Diêu Vọng rời xa khỏi cơ thể của mình, tay mang theo bàn tay nhỏ bé của cậu đi xuống, đụng phải nơi cứng rắn ở bụng hắn. Trong nháy mắt hiểu dụng ý của Dương Nghiệp Minh, Diêu Vọng sợ hết hồn, giống như sờ tới một củ khoai lang bị phỏng tay, cố gắng rút tay về, giọng nói khiếp sợ: "Dương Nghiệp Minh, anh điên rồi?"
Hắn...... Không phải muốn cậu giúp hắn chứ?
Hắn quả nhiên là điên rồi!
Sắc mặt Dương Nghiệp Minh nhất thời đen xì: "Em không chịu giúp tôi?"
Người này thật là không có lương tâm! Hắn vì giúp cậu mà xương sườn cũng gãy, cậu lại trơ mắt nhìn hắn chịu dục hỏa thiêu đốt!
"Ách...... Dương Nghiệp Minh, tôi đi làm chút gì cho anh ăn......" Diêu Vọng muốn tránh Dương Nghiệp Minh nên bước xuống giường, đây là một vùng đất thị phi, ở lại lâu nhất định sẽ xảy ra chuyện.
"Tôi cái gì cũng không muốn ăn, tôi chỉ muốn ăn em!" Dương Nghiệp Minh mở miệng, khí nóng phất qua cổ của cậu.
Dương Nghiệp Minh nhìn chằm chằm vào mặt của cậu nói ra từng chữ từng chữ, giọng nói mập mờ vô cùng.
Tay của cậu bị hắn gạt ra, nút áo bị hắn cởi bỏ từng nút từng nút một......
Bờ ngực trắng nõn cứ như vậy hiện ra trước mắt Dương Nghiệp Minh.
Đã sanh em bé được mấy tháng nên dáng người của Diêu Vọng cũng đã hoàn toàn hồi phục. Thậm chí so với trước khi sanh con còn quyến rũ hơn......
Hắn thật là nhặt được bảo bối. Ánh mắt Dương Nghiệp Minh trở nên rất sâu, rất trầm......
Diêu Vọng ngồi ở bên giường, ánh mắt Dương Nghiệp Minh giống như lưỡi dao sắc bén di chuyển từng tấc từng tấc trên người cậu, giống như cậu hoàn toàn không mặc bất kỳ mảnh quần áo nào.
Không nói thêm gì, Dương Nghiệp Minh trực tiếp cúi đầu hôn cậu. Hai cánh tay bóp chặt cơ thể của cậu, đôi chân cứng như sắt cũng ngăn chận hai chân đang lo lắng giãy dụa của cậu. Không để cậu có chút phản kháng nào.
Đầu gối Dương Nghiệp Minh mạnh mẽ chống đỡ, cố gắng tách hai chân của cậu ra rồi từ từ đi vào, lực hôn từ từ tăng thêm.
Diêu Vọng bị buộc ngẩng đầu lên chịu nụ hôn của hắn, đôi môi mím thật chặt bị đầu lưỡi linh hoạt của hắn đẩy ra, tay của hắn ở trên người cậu tùy ý xoa nắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định không thể trốn thoát......
Tiếng chuông báo động trong đầu Diêu Vọng vang lên mãnh liệt. Cố gắng bắt bàn tay đang sờ loạn của hắn, Dương Nghiệp Minh mạnh mẽ ném cánh tay Diêu Vọng ra.
Diêu Vọng khuyên nhủ: "Đừng làm rộn, anh mau nằm đi, không thôi vết thương lại đau."
Cậu quan tâm đến hắn? Khóe môi Dương Nghiệp Minh cong lên, đôi môi hôn trên mặt cậu, rồi ghé sát lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: "Nếu sợ tôi đụng đến vết thương, không bằng em chủ động đi?"
Cũng tốt. Hắn còn chưa có nếm thử qua mùi vị khi cậu chủ động. Hắn thích được cô phục vụ.
Dương Nghiệp Minh nằm trên giường, bàn tay lôi kéo tay của cậu, vẻ mặt thích ý như chuẩn bị được hưởng thụ một bữa tiệc lớn: "Diêu Vọng, tới đây hôn tôi. Cho tôi xem em có tiến bộ hay không."
......
"Tiến bộ cái đầu anh a!" Diêu Vọng ở trong lòng âm thầm nguyền rủa.
Lại không dám nói không, sợ hắn quấy rầy mãnh liệt hơn.
Không thể làm gì khác hơn là khom người xuống, hôn nhẹ trên môi của hắn.
Dương Nghiệp Minh bất mãn trừng cậu, giơ tay lên kéo cổ cậu xuống, khiến môi cậu đè mạnh xuống môi mình.
Nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt, bàn tay Dương Nghiệp Minh cũng càng ngày càng không có nề nếp. Diêu Vọng bị động đón nhận nụ hôn của hắn, trong đầu cũng đang nhanh chóng chuyển động. Đột nhiên, khóe mắt cậu liếc nhìn đến cái chuông cạnh giường.
Chậm rãi đưa tay với tới cái chuông, hung hăng nhấn một cái.
Reng reng ~~ Tiếng chuông vang lên lanh lảnh trong phòng.
"Diêu Vọng, em tự đâm đầu vào chỗ chết hả?" Dương Nghiệp Minh giương mắt nhìn Diêu Vọng nhấn chuông, ánh mắt trong giây lát đó như đóng băng, hung ác nhìn Diêu Vọng.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô điều dưỡng vội vã đi vào: "Dương tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?"
Diêu Vọng đắc ý cười cười: "Cô Điều dưỡng, ngài Dương phải giao cho cô chăm sóc rồi." Nói xong xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn làm bộ có ý tốt dặn dò Dương Nghiệp Minh: "Nghiệp Minh,dưỡng thương cho tốt a!"
Dương Nghiệp Minh nổi đóa......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro