Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 10


Nhìn ánh mắt Sulia tràn đầy thù nghịch, Diêu Vọng cảm thấy vị Dương đại tổng giám đốc này thật là một vị thần xui xẻo, chỉ cần gặp phải hắn, liền không có chuyện tốt!

Cậu chỉ muốn làm tốt nhiệm vụ của mình, có trêu ai ghẹo ai đâu? Tại sao Sulia lại đối với cậu như vậy?

Trợn to đôi mắt căm hận nhìn Dương Nghiệp Minh một cái, Diêu Vọng hướng Sulia phủi sạch quan hệ của mình và Dương Nghiệp Minh: "Không không không, tôi không biết Dương đại tổng giám đốc, tôi chưa bao giờ gặp ngài ấy!" Cậu mới không muốn cùng người đàn ông này có quan hệ! Tự cao tự đại! Có gì đặc biệt hơn người!

Cặp lông mày trên gương mặt anh tuấn của Dương Nghiệp Minh khẽ nhíu lại, tròng mắt sâu đen cũng híp lại vẻ nguy hiểm, trên thế giới này có ai không muốn bợ đỡ thân cận hắn, vậy mà hôm nay Dương Nghiệp Minh hắn lại bị cái con người bé nhỏ này ghét bỏ như vậy!

Chẳng lẽ đây là sự đùa giỡn kiểu lạt mềm buộc chặt? Dương Nghiệp Minh nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt của Diêu Vọng, nhíu mày: "Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy!"

"Tiên sinh, ngài đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu!" Diêu Vọng len lén động đậy cơ thể, muốn di chuyển xa khỏi Dương Nghiệp Minh. Cơ thể của hắn thực sự quá cao lớn, mang tới cảm giác bị áp bức khiến cậu thấy khó thở. Diêu Vọng cậu ghét nhất đàn ông tự cao tự đại nha!

Dương Nghiệp Minh khoanh tay trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Diêu Vịng rất mờ ám, đột nhiên có hứng thú muốn đùa giỡn với cậu. Hắn dùng thân hình cao lớn thản nhiên chặn đường đi của Diêu Vọng: "Nghe không hiểu hả? Vậy làm sao cậu biết tôi họ Dương?"

Ai thèm quản anh họ Dương hay họ Vương a! Ra chỗ khác nhanh lên không cần cản trở tôi đi làm kiếm tiền! Diêu Vọng thiếu chút nữa bật thốt lên. Trong lòng nói lảm nhảm, ánh mắt lại nhu thuận rũ xuống, ra vẻ bộ dáng vô tội. Chỉ mong Dương Nghiệp Minh mau cùng Sulia anh anh em em, mà đừng trêu cợt cậu nữa!

Cảm nhận được Dương Nghiệp Minh khác thường, ý niệm muốn hấp dẫn ánh mắt của Dương Nghiệp Minh của Sulia càng thêm mãnh liệt. cô không thể nhịn được mình ngồi ở nơi này, nhưng Dương Nghiệp Minh lại hứng thú với người khác! Hơn nữa, còn là một nam phục vụ bàn!

"Phục vụ, không thấy cái ly không của tôi sao?" Sulia chỉ chỉ ly không của mình, ánh mắt kiêu ngạo quan sát Diêu Vọng, cuối cùng tầm mắt rơi vào đôi giày thể thao giặt nhiều lần đã muốn rách nát của cậu.

Nghe Sulia gọi, Diêu Vọng vội vàng cầm bình nước tính rót cho cô ta. Cậu là phục vụ, tiếp đãi khách là công việc chính của cậu. Mặc dù người khách này nhìn cậu tràn đầy thù địch và xem thường.

Trước cái nhìn soi mói của Dương Nghiệp Minh, Diêu Vọng cảm thấy động tác của mình trở nên cứng ngắc. Người đàn ông đáng chết này, nhìn cái gì vậy! Chưa có xem qua phục vụ rót nước cho khách sao?

Tay chân cứng ngắc rót nước vào ly cho Sulia xong, Diêu Vọng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, một lát nhất định cậu phải cùng Tiểu Tĩnh đổi bàn, cậu không muốn lại bàn này phục vụ nữa!
Vừa mới quay người muốn đi, giọng nói lạnh lùng của Sulia vang lên: "Đưa cái ly cho tôi"

Diêu Vọng thận trọng đem cái ly đưa cho sulia, còn chưa kịp buông tay, cái ly đã bị Sulia cố ý kéo, rơi xuống đất vỡ nát!

"Bụp!" Một bạt tai vang lên lanh lảnh, nụ cười trên mặt Sulia biến mất trong nháy mắt, giơ tay lên tát cho Diêu Vọng một cái!

"Cậu phục vụ khách như vậy sao? Váy của tôi bị cậu làm dơ rồi!"

"Cậu có biết chiếc váy này của tôi đắt như thế nào không? Cậu làm ở đây ba năm cũng đền không nổi!"

Đột nhiên bị một bạt tai khiến Diêu Vọng lập tức ngây dại!

Sulia kéo cánh tay Dương Nghiệp Minh, làm nũng nói: " Nghiệp Minh, anh xem cậu ta đi, làm dơ váy người ta rồi! Một lát anh dẫn em đi mua váy mới đi!"

Dương Nghiệp Minh thản nhiên nhìn Sulia một cái, ánh mắt sâu đen khẽ lóe một tia ánh sáng khiến Sulia không hiểu.

Sulia có chút luống cuống, Dương Nghiệp Minh hôm nay quá khác thường, chẳng lẽ người nam phục vụ này thật sự có chỗ nào đặc biệt, khiến trong lòng hắn nảy sinh hứng thú?
Không được, cô không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra! Cô mới là tình nhân mới của Dương Nghiệp Minh, ghế cô ngồi còn chưa có ngồi ấm chỗ a! Làm sao có thể để cho thằng nhóc phục vụ bàn này đoạt trước được!

Trong mắt Sulia lóe lên tia sáng nham hiểm, gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo liếc Diêu Vọng: "Cậu thật là to gan, đã làm dơ trang phục của khách, vậy mà ngay cả một lời nói xin lỗi cũng không thốt ra được?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diêu Vọng đỏ lên, hai tay nắm lại thật chặt, cứng rắn nhìn Sulia.

Sulia vốn muốn ở trước mặt Dương Nghiệp Minh chèn ép cậu, không ngờ người này lại không chịu thua nhìn thẳng vào mắt cô ta, quả thật không đem cô để vào trong mắt! Trong lòng càng thêm tức giận, mạnh mẽ vỗ bàn một cái: "Gọi quản lý nhà hàng của các cậu lại đây!"

Hành động của Sulia làm kinh động những người khách khác trong nhà hàng, khiến họ nhao nhao hướng những ánh mắt tò mò về phía này.
Dương Nghiệp Minh vẫn nhàn nhã khoanh tay trước ngực, đôi chân dài đứng với vẻ nhàn rỗi, giống như đang đợi xem một vở kịch hay.

Tính khí Diêu Vọng hắn đã từng biết, căn bản là một con nhím nhỏ, hiện tại ồn ào như vậy, nhất định cậu sẽ cùng Sulia tranh cãi ầm ĩ một hồi, sau đó sẽ phủi tay chạy lấy người chứ?

Khách trong nhà hàng Prague không giàu cũng quý, yêu cầu đối với phục vụ cũng rất cao, nếu bị khách khiếu nại sẽ bị lập tức đuổi việc.

Diêu Vọng cắn đôi môi tái nhợt, công việc này được trả lương cao nhất trong ba công việc cậu đang làm, nếu như bị đuổi việc, tiền thuốc thang của ba sẽ như thế nào? Khóe miệng gần như bị cắn đến chảy máu, Diêu Vọng khó khăn lên tiếng: "Thật xin lỗi, là do tôi phục vụ không chu đáo. Xin cô tha thứ."

Đôi lông mày rậm của Dương Nghiệp Minh nhướng lên, nhìn cậu ăn nói khép nép có vẻ kinh ngạc.

"Tha thứ? Được! Bộ trang phục của tôi hơn bốn vạn đồng, cậu bồi thường cho tôi một cái đi!" Sulia đắc ý liếc sang phía hắn. Nam phục vụ này chỉ là một con vịt con xấu xí, sao có thể so với Sulia cô được!

Bồi thương cho cô ta một chiếc váy hơn bốn vạn? Đôi mắt trong suốt của Diêu Vọng ngay lập tức trừng lớn! Tâm địa của người phụ nữ này cũng quá đen tối đi! Cũng chỉ là văng lên vài giọt nước giải khát mà thôi, lại muốn cậu bồi thường nguyên một chiếc váy khác? Ly nước là do chính cô ta cố tình làm rơi đấy chứ!

Ánh mắt nghiền ngẫm của Dương Nghiệp Minh càng sâu, trò đùa có vẻ càng ngày càng hay, hắn cũng muốn xem con người bé nhỏ này đối phó thế nào khi Sulia cố tình gây khó khăn cho cậu.

Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của Dương Nghiệp Minh, nỗi uất ức trong lòng cùng sự ôn tồn nhã nhặn của Diêu Vọng đột nhiên biến thành lửa giận ngập trời!

Những người có tiền có thế này, thích gây khó khăn cho người có xuất thân bình thường như cậu đúng không! Được! Vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!

Diêu Vọng nắm chặt nắm tay, trên mặt cũng không còn sự khiêm tốn và áy náy vừa rồi, giọng nói trong sáng mà kiên định: "Thưa cô Sulia, tôi có thể bồi thường cho cô một cái váy mới giống như vậy!"

Cái gì? Dương Nghiệp Minh và Sulia cũng lấy làm kinh hãi, nhìn đôi giày thể thao cũ rách trên chân của người bé nhỏ này cũng biết cậu là một sinh viên nghèo, cái váy hơn hơn bốn vạn, cậu lại dám nói mình sẽ bồi thường?

Thấy Dương Nghiệp Minh và Sulia không che giấu được vẻ kinh ngạc, âm điệu của Diêu Vọng cao lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to lóe một tia thông minh: "Nếu tôi bồi thường cho cô một cái mới váy, vậy cái váy dơ này sẽ thuộc về tôi đúng không?"

"Ưmh, dĩ nhiên thuộc về cậu. . . . . ." Sulia hoàn toàn không biết rõ tình hình rồi, thằng nhóc nghịch ngợm này đang làm trò quỷ gì đó!

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, một nụ cười thấu hiểu thoáng hiện trên mặt, ánh mắt thâm thúy cũng để lộ ra mấy phần tán thưởng. Không nhìn ra, con người bé nhỏ này, mặc dù tính khí bướng bỉnh, nhưng vẫn rất nhanh trí đấy!

"Tốt lắm, vậy bây giờ cô liền đem cái váy bẩn này cởi ra cho tôi!" giọng nói của Diêu Vọng rất mạnh mẽ.

"Cái gì? Tôi. . . . . . Cậu . . . . . !" Sulia giờ mới hiểu được mình rơi vào bẫy của Diêu Vọng, ngón tay chỉ chỉ Diêu Vọng, giận đến nỗi nói không ra lời!

"Nghiệp Minh, cậu ta coi thường em!" Sulia cong miệng lên, bộ dáng có vẻ uất ức, tiến sát vào trong ngực Dương Nghiệp Minh, một tay chỉ Diêu Vọng, một tay khác đung đưa cánh tay Dương Nghiệp Minh: "Nghiệp Minh, anh nói đi! Anh xem, em bị người ta ức hiếp quá mức rồi kìa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro