Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 3

"Aa...mấy giờ rồi, thắt lưng...đau quá"

2 giờ chiều, Chí Mân tỉnh lại sau trận mây mưa, toàn thân anh đau ê ẩm. Bụng anh réo lên vì đói, nhớ lại chuyện của buổi sáng

"Mình với tên đó...pi pi, không thể nào mình với tên đó chưa làm gì hết, chưa làm gì hết"

Bên ngoài Điền Chính Quốc, đẩy cửa bước vào trong. Nhìn tiểu bảo bối đang ngồi trên giường bĩu môi lại cậu cũng phì cười

"Bảo bối, đói chưa?"

"Cậu gọi ai là bảo bối. Tôi lớn hơn cậu 6 tuổi đấy"

"Anh là vợ em"

"Nhưng tôi lớn...ưm"

Môi Chí Mân bị chặn lại, anh chỉ biết mở to hai con mắt nhìn Điền Chính Quốc, lúc này anh mới thấy cậu ta thật đẹp, giống như một thiên thần vậy. Điền Chính Quốc luyến tiếc rời môi Chí Mân, còn anh đau đến không nhúc nhích nổi.

"Chính Quốc, cái đó...chúng ta..."

"Cái đó? Là cái gì"

"Chuyển sáng nay..."

"Ý anh là chuyện làm tình sao, vẫn còn muốn nữa hả?"

"Không cần, không cần nữa"

Điền Chính Quốc bế Chí Mân và đi xuống lầu, trên bàn ăn đa số là các món ăn của Trùng Khánh. Đậu phụ ma bà, mì xào khô, bò cay, súp cá chua ngọt... Bản thân Tiêu Chiến lại rất thích ăn cay nêm anh đã ăn hết tất cả các món trên bàn dù biết không tốt cho bao tử. Điền Chính Quốc phải tham dự cuộc họp nên đã đi đến công ty, Chí Mân mở tủ để đồ ra thấy bên trong toàn bánh kẹo

"Kẹo ngọt, bánh cá..."

"Thiếu phu nhân đang tìm gì vậy?" - Hầu gái lên tiếng

"Không có gì. Tên họ Điền đó thích ăn kẹo sao?"

"Đúng vậy, tất cả số kẹo này đều là của thiếu gia"

"Có nghĩa là hắn thích ăn ngọt không thích ăn cay"

"Đúng ạ"

Nói xong Chí Mân đi lên phòng. "Điền Chính Quốc thích ăn ngọt mà trên bàn ăn hồi nãy toàn món cay sao hắn có thể ăn được chứ. Vì mình sao, bỏ đi nhắc cái tên đầu heo đó làm gì"- Chí Mân thầm nghĩ trong đầu. Nằm ở trong phòng quá vô vị Chí Mân đi dạo trong vườn, tiện tay tỉa cây và hoa trong vườn. Nơi này thoáng đãng, mát mé.

Tối đến Điền Chính Quốc đi làm về, cậu rảo bước lên phòng thì không thấy Chí Mân đâu, bước xuống bếp thì thấy anh đang cùng mọi người nấu ăn rất vui vẻ. "Khụ khụ" Chính Quốc ho vào tiếng mọi người quay đầu hướng về anh, như bao lần khác các hầu gái và bác quản gia đều cúi chào.

"Chính Quốc, ăn cơm thôi"- Chí Mân vừa dọn đồ, vừa nói

"Anh nấu"- Điền Chính Quốc hỏi

"Sao nào? Không thích anh nấu cho hả"

"Không phải"

Điền Chính Quốc mừng rỡ chạy vào bàn ngồi ăn, hầu gái và quản gia đều lui về phòng ăn của họ, Chính Quốc thì ăn rất ngon miệng những món mà Chí Mân nấu. Quả thực rất ngon, hơn nữa còn là món cậu thích. Ăn xong Chính Quốc phụ Chí Mân dọn bát đĩa rồi cậu cũng rửa luôn. Bác quản gia và hầu gái đứng ngoài há hốc miệng nhìn Chính Quốc. Một Điền tổng lạnh lùng, tài giỏi, thông minh hôm nay lại đi rửa bát.

"Thiếu...thiếu gia, công việc này là của chùng tôi, người không cần làm đâu"

"Ta tự làm được mấy người gọn ra chỗ
khác đi"

Không dám cãi nên mọi người đành đi làm thứ khác. Rửa bát xong cậu chạy lên phòng tìm tiểu bảo bối của mình. Bước vào tranh căn phòng tối om, Chính Quốc lần mò tìm công tắc rồi bật điện lên. Bây giờ là 8 giờ tối mà tiểu bảo bối của cậu đã lăn lên giường ngủ rồi. Bước đến phía giường chỉnh lại chăn rồi nhẹ nhàng đóng cửa bước ra ngoài.

Vào thư phòng ngồi làm việc nhưng trong đầu không thể không nhớ đến Chí Mân. Nhớ dáng vẻ ngượng ngùng của anh, nhớ nụ cười tỏa nắng, nhớ thân ảnh bé bỏng sáng nay rên rỉ dưới thân mình. Aaaa, chịu không nổi nữa, Chính Quốc đi lên phòng, nhẹ nhàng trèo lên giường, ôm tiểu bảo bối của cậu ngủ. Chí Mân mơ hồ, tiến sát lại phía cậu.

"Mân ca, ngủ ngon"

Hôn nhẹ lên trán Chí Mân rồi chìm vào giấc ngủ.

2 tháng sau, hai người vẫn như vậy, khá ít nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng thì nhìn nhau vài cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro