CHƯƠNG 25
Có vợ nằm bên cạnh khiến mỗi tế bào trong người Tuấn Chung Quốc lúc nào cũng xao động.
Doãn Khởi còn chưa mở mắt đã cảm giác được thứ cứng rắn của người đằng sau đang cọ cọ vào mông mình, cọ tới cọ lui, cọ đến cả người anh nóng bừng, chỉ muốn được làm ngay lập tức, nhưng phải nhịn, nhịn đến khổ sở.
Tuấn Chung Quốc đưa tay ra đằng trước luồn vào trong quần Doãn Khởi, ban đầu là vuốt ve dương v*t, tiếp đến là hạ xuống xoa nắn hoa huy*t trơn mềm, véo nhẹ hai bên đùi trong: "Vợ mở lớn chân ra chút để chồng vào."
Doãn Khởi ưỡn ưỡn mông ra sau: "Không được, con còn quá nhỏ, rất nguy hiểm."
"Chồng biết... Ưm, chồng sẽ không cắm vào, chỉ xoa xoa bên ngoài thôi, ngoan, mở chân ra nào."
Doãn Khởi bất đắc dĩ dạng chân ra, hai cây thịt của Tuấn Chung Quốc lập tức chèn vào giữa hai chân, áp sát nơi riêng tư của anh: "Khép chặt chân lại, chồng muốn di chuyển."
Tuấn Chung Quốc từ đằng sau ôm lấy Doãn Khởi, nghiêng người di chuyển eo, dương v*t nóng hừng hực gấp gáp ra vào giữa hai đùi và nơi riêng tư của anh, ma xát đến đỏ bừng, càng lúc càng nóng, nhiệt độ này làm anh cảm thấy đùi mình như sắp bốc cháy.
"Aaa cậu nhẹ chút... rát quá... aa... ngứa quá..." Doãn Khởi khó chịu khép chặt đùi, mà khó chịu nhất chính là mỗi lần ma sát lại chạm vào hoa huy*t làm nó cũng nóng lên, d*m thủy ào ạt chảy ra tràn cả vào trong hậu huyệt.
Tuấn Chung Quốc lại càng khó chịu hơn, đẩy ra đẩy vào đã hơn trăm cái mà vẫn chưa đạt tới cao trào, cứ cảm thấy hai chân Doãn Khởi có kẹp chặt thế nào cũng không bằng được đi vào, hơn nữa hoa huy*t cứ trào nước ra làm đâm vô cứ bị trơn tuột, không có được chặt chẽ như kia.
"Sao đây... chồng nhịn hết nổi rồi... Rất muốn được đi vào..." Tuấn Chung Quốc ôm Doãn Khởi hôn tới tấp, thô bạo xoa bóp bộ ngực bằng phẳng, dương v*t đứng thẳng vẫn không ngừng ma xát hai cánh mông, tra tấn anh lên đến cực hạn.
Giọng Doãn Khởi khàn khàn: "Tôi muốn... đều tại cậu dụ dỗ tôi..."
"Rõ ràng là vợ dụ dỗ chồng... Bên dưới đã ướt như thế này."
"Ưm... Hay là cậu vào đi..."
"Lỡ động thai thì làm sao?"
"Trước tiên cứ vào... nhưng đừng có nhúc nhích..."
"Chồng vào ngay." Tuấn Chung Quốc gấp đến độ không kịp mở cánh hoa ra, cứ thế đâm thẳng vào, sau đó lại đến hậu huyệt, từng cây đã được bao chặt lại khiến cậu cực kỳ thoải mái: "Sướng... đã lâu không sướng thế này..." Chầm chậm xâm nhập vào toàn bộ, lỗ nhỏ của Doãn Khởi bao lấy cậu sít sao, làm hai cây thịt rồng lại phình to thêm, nóng rực, chèn sâu bên trong khiến anh như muốn nhũn ra.
Đầu đầy mồ hôi, Tuấn Chung Quốc rất muốn di chuyển nhưng lại không dám, cậu sợ không khống chế được sức mạnh sẽ làm bị thương. Thế nhưng bị bao chặt như thế mà lại không được di chuyển so với lúc chưa vào còn khó chịu hơn. Tuấn Chung Quốc quả thực khóc không ra nước mắt, ôm lấy Doãn Khởi hôn mải miết, hy vọng có thể giảm bớt lửa tình.
Doãn Khởi bám chặt lưng Tuấn Chung Quốc thở hổn hển, con quái vật to lớn bên trong cơ thể khiến anh cảm nhận được sự thỏa mãn lâu rồi không được. Anh từ từ hồi tưởng lại khẩu quyết mới học gần đây trong cuốn công pháp, để thử cái đầu tiên trước. Doãn Khởi hít một hơi thật sâu để cho cơ thể bình ổn lại, để có thể cảm nhận được rõ ràng thứ đang ở trong người mình, sau đó mấp máy tràng vách, lỗ nhỏ bắt đầu mở ra ngấu nghiến con quái vật. Tuấn Chung Quốc mặc dù không động đậy nhưng cũng cảm nhận được lỗ nhỏ tiêu hồn mạnh mẽ đến thế nào, tức thì thích đến oa oa miệng: "Vợ, vợ thật lợi hại... Thích quá... oa oa cắn chặt muốn chết..."
Thoạt nhìn Doãn Khởi không hề động đậy, cả người đều dựa vào ngực Tuấn Chung Quốc, chính là lỗ nhỏ mấp máy rất nhanh, mỗi lần mấp máy lại càng chặt hơn, cuối cùng làm một cú thật mạnh, chặt đến nỗi Tuấn Chung Quốc thót cả tim, ào ào giao hàng, từng dòng tinh dịch nóng hổi bắn vào sâu bên trong cơ thể, nóng đến nỗi cả người run rẩy. Cuối cùng cũng được bắn.
Tuấn Chung Quốc bắn xong rồi nhưng vẫn không chịu ra khỏi người Doãn Khởi, ôm anh hôn mấy ngụm: "Vợ sao có thể lợi hại thế này... Lỗ nhỏ của vợ chính là quái vật... cắn chồng... Làm chồng hết hồn, còn tưởng đứt luôn nữa chứ, vợ xem, sưng rồi nè." Tuấn Chung Quốc không biết xấu hổ chỉ vào cây thịt đỏ ửng của mình.
Doãn Khởi đẩy Tuấn Chung Quốc ra: "Đừng, mau đứng dậy, tôi không muốn phục vụ cậu lần nữa đâu."
Doãn Khởi đứng lên đi tắm rửa, phát hiện đùi trong bị tên khốn nào đó ma sát đến trầy cả da, bảo sao lại xót như thế, dính nước vào lại càng xót hơn. Anh vừa tắm rửa vừa xuýt xoa, thấy Tuấn Chung Quốc bước vào, tức tối quật luôn cái khăn ướt vào lưng cậu ta.
Tuấn Chung Quốc bị đánh đau, nhìn Doãn Khởi vô tội: "Sao vợ lại đánh chồng? Rất đau đó."
"Thấy cậu là bực bội! Từ hôm nay trở đi chia giường ra ngủ."
"Không phải chứ? Vợ có lầm chỗ nào không, chồng có làm gì có lỗi với vợ đâu?" Tuấn Chung Quốc vội vàng hỏi lại Doãn Khởi.
Doãn Khởi lườm cậu ta một cái: "Không có lỗi gì hết, cậu không biết người mang thai thường hay thay đổi thất thường à?"
"..." Tuấn Chung Quốc há hốc mồm, trợn mắt nhìn Doãn Khởi đi ra ngoài, nhịn không được lẩm bẩm: "Đúng là thay đổi thất thường..."
Trên đường đi làm, Tuấn Chung Quốc vẫn còn đang suy nghĩ vì sao bị vợ giận, đến công ty rồi thì bận đến nỗi chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ.
Còn Doãn Khởi có nóng nảy đến mấy thì đến lúc làm việc cũng tan thành mây khói, hai người đều bận rộn, cả một ngày chẳng thấy được mặt nhau. Nhưng mỗi khi Doãn Khởi đói bụng, thức ăn ngon sẽ được thư ký hoặc trợ lý đưa vào đúng lúc, thậm chí trái cây tráng miệng cũng được chuẩn bị sẵn sàng. Nhu cầu cơ thể được thỏa mãn khiến nụ cười trên môi anh cũng nở nhiều hơn.
Doãn Khởi vốn còn đang phân vân xem có nên phân giường ngủ hay không thì Tuấn Chung Quốc đã phải tăng ca bù đầu bù cổ, tối cũng không được về nhà, phải ngủ lại ở văn phòng, thật sự là hiếm khi cậu tận tâm tận lực như vậy. Ngay cả Doãn Khởi cũng xót ruột thay cho Tuấn Chung Quốc, sáng sớm đi làm sẽ đến nhìn cậu một cái, đứa nhỏ bốc đồng này gầy đi rất nhiều, trên gương mặt đã hằn lên sự sắc bén, ở trong văn phòng ngợp mùi thuốc lá.
"Vợ đừng ở đây lâu, trong đây toàn khói thuốc."
"Vậy sao còn hút."
"Tối thức đêm không hút không được, rất mệt mỏi."
"Nhất định phải hút sao?"
"Ai muốn hút, nhưng công việc nhiều như quỷ, mệt chết được, thật muốn bắt chước anh hai bỏ chạy."
"..."
"Ha ha, nói đùa thôi, chồng sẽ cố gắng làm tốt... đợi chồng nắm hết mọi việc, sau này sẽ không bận bịu đến mức không về nhà được, có phải vợ rất tịch mịch đúng không?"
Doãn Khởi hừ một tiếng mới nói: "Cậu mới tịch mịch thì có, tôi ở nhà vô cùng thoải mái. Cậu làm ơn có thức đêm thì cũng phải tắm một cái, hôi chết được."
"Hôi lắm hở?"
Tuấn Chung Quốc ngửi ngửi người mình, song còn cố ý ôm chầm lấy Doãn Khởi, hôn anh thật sâu.
"... Tôi còn phải xuống làm việc." Doãn Khởi bất đắc dĩ đẩy Tuấn Chung Quốc ra rồi chạy xuống lầu.
Tuấn Chung Quốc tựa vào cửa nhìn bóng Doãn Khởi đi khuất, chợt cậu nhận ra, vợ mình bây giờ có thể dùng chữ béo để hình dung...
Thời tiết dần dần trở lạnh, mùa đông lạnh giá cuối cùng cũng đến.
Doãn Khởi đã mang thai đến tháng thứ sáu, bụng phình to ra, cả người cũng tăng thêm một lớp thịt dày. So với Doãn Khởi trước đây cứ như hai người khác nhau.
Đông đến lại càng phải mặc quần áo thật dày, mỗi lần Doãn Khởi di chuyển cứ như một người khổng lồ.
Các nữ đồng nghiệp trong công ty lại tụm nhau tám chuyện: "Mẫn tổng của chúng taaa, Mẫn tổng phong lưu phóng khoáng của chúng taaaa."
"Aiii, chẳng lẽ đàn ông nào cũng không thể thoát được vận rủi trung niên phát tướng hay sao?"
"Năm tháng chính là con dao mổ lợn mà, Mẫn tổng đã thay đổi nhiều quá, aiiii, sẽ không còn được thấy thân hình hấp dẫn trước kia của Mẫn tổng nữa."
"Bữa nọ tôi gặp bạn trai cũ, bụng to như có bầu bảy tám tháng vậy đó, gớm chết được, vậy mà cũng không chịu tập gym giữ dáng nữa."
Doãn Khởi nghe thấy mấy câu tầm phào này cũng không buồn để ý, cứ để nó bay từ tai phải qua tai trái rồi bay mất, mọi người trong nhà ai cũng đều bội phục.
"Tiểu Khởi... vác bụng to ra ngoài không sợ người ta cười sao?"
Doãn Khởi bình thản đáp: "Chỉ có người bị thần kinh mới nghĩ đàn ông có thai, đàn ông bụng bự trên đường rất nhiều, giám đốc bụng bự lại càng nhiều, Tôi đây là theo trào lưu, không có gì đặc biệt cả."
"... Vợ thật lợi hại... Nhưng ra đường phải nhớ cẩn thận, vợ vốn không phải là bị béo nha."
Hiện giờ, mỗi khi Doãn Khởi bàn chuyện làm ăn với mấy đối tác ngày xưa, chẳng còn ai mở miệng khen anh tuổi trẻ anh tuấn nữa, mà thay vào đó là mấy câu pha trò: "Làm đàn ông ấy mà, đến cái tuổi này rồi đến uống nước cũng béo ra, ha ha ha, Mẫn tổng thế này mới giống giám đốc chứ, lãnh đạo có bụng mới nhiều uy phong."
"Đúng đúng đúng! Hồi trước đẹp như siêu sao làm cho đám gìa chúng ta cũng cảm thấy mình chẳng còn hấp dẫn."
Doãn Khởi khinh thường không nói, nghĩ thầm, đợi anh sinh xong, nhất định luyện tập lấy lại dáng, tuyệt đối không giống mấy người.
Lúc chú Sáu lén lút đến thăm Doãn Khởi cũng phải khâm phục: "Tiểu Khởi thật lợi hại... Chú còn không dám ra khỏi cửa, cả ngày chỉ có thể quanh quẩn trong nhà."
Chú Sáu đã mang thai đến tháng thứ tám, không bao lâu nữa là sinh rồi, ngày ngày Kim Nam Tuấn đều rất cẩn thận chăm sóc che chở.
Doãn Khởi mỉm cười: "Cơ thể của chúng ta không giống nhau, chú Sáu là... người chú không có mập ra, chỉ mỗi bụng to ra nên trông rất kỳ lạ."
"Đúng vậy... chú cũng cảm thấy như thế."
"Cũng tốt mà, chú sinh xong là cơ thể sẽ về lại như trước. Con thì không được như thế, mặt cũng phù lên rồi này, sinh xong phải mất thời gian tập luyện mới về được như trước."
"Ha ha, Tiểu Khởi không cần lo lắng, chú thấy nhị thiếu thực sự rất thích con đó, chắc chắn sẽ không để ý dáng vẻ mập mạp của con đâu."
"Mặc kệ cậu ta, không thích cũng phải chịu. Chú Sáu, tháng sau chú ở lại bệnh viện luôn đi, đừng có lỡ không cẩn thận để sinh tại nhà."
"Ừ, chú biết rồi, Tuấn đã đăng ký phòng bệnh cho chú rồi."
Thai tháng thứ sáu, Doãn Khởi đã có thể cảm nhận được đứa nhỏ nghịch ngợm ở bên trong đang đá bụng mình, có đôi khi thằng bé bất thình lình đạp một phát làm anh giật cả mình. Lại nói tiếp, nguyên nhân kỳ lạ mà cũng là quan trọng nhất vì sao Mẫn gia được các yêu tộc yêu chọn nhất, là bất kỳ người nào của Mẫn gia hễ được gả cho yêu tộc đều sẽ sinh ra con trai mang dòng máu yêu tộc đó, có thể nối dõi tông đường. Nhưng sẽ có một số ít người Mẫn gia được gả cho đàn ông nhân loại, sinh ra con đều là song tính. Bởi vậy, mỗi một đời họ Mẫn sẽ có một bộ phận gả cho yêu tộc, bộ phận còn lại sẽ lấy đàn ông nhân loại và để họ ở rể trong nhà, giúp duy trì gia tộc.
Ví dụ đời này, trực hệ Mẫn gia chọn chú Út của Doãn Khởi làm gia chủ, tuổi chú Út còn nhỏ hơn tuổi anh, đã có hai người con. Ngoài ra thuộc trực hệ vẫn còn một người nữa là em trai ruột của Doãn Khởi, chưa thành niên và vẫn còn đang đi học. Mặt khác, ở những chi hệ, mỗi nhà sẽ giữ lại một đến hai người, nếu nhiều thì hai, nếu ít thì một, còn lại đều gả cho yêu tộc.
Doãn Khởi vác bụng lớn quay lại văn phòng làm việc.
Làm việc được một lúc thì trợ lý gõ cửa bước vào: "Mẫn tổng, bên dưới có hai vị tiên sinh muốn gặp ngài, hai người xưng là Mẫn Doãn Văn và Mẫn Kỳ Kỳ, nói là em trai ngài."
"À, dẫn hai người sang phòng khách bên cạnh chờ đi."
Doãn Khởi có phần khó chịu, mấy đứa em trai đến tìm anh vì lý do gì anh cũng có thể đoán được, đặc biệt là hai đứa em trong độ tuổi này.
Doãn Khởi cố ý để hai người chờ, tiếp tục phê duyệt công văn, không hề có vẻ gì là gấp gáp để đi qua phòng khách cả.
Thẳng đến nghỉ trưa ăn cơm, Mẫn Doãn Văn và Mẫn Kỳ Kỳ có lẽ cũng đã đợi được hai tiếng đồng hồ, lúc này Doãn Khởi mới cười khẩy một cái rồi đẩy cửa đi vào: "Các cậu vẫn còn ở đây à, bận việc thì cứ đi trước đừng đợi."
Trên gương mặt của Mẫn Doãn Văn chẳng có gì là vui vẻ cả, cậu ta tức tối trừng Doãn Khởi, hiển nhiên là tức không nhẹ.
Mẫn Kỳ Kỳ thì hiểu chuyện hơn nhiều, vẫn mỉm cười như cũ: "Tụi em biết anh hai rất bận, từ từ cũng không sao. Vừa lúc đến giờ ăn trưa, hay anh hai cùng ăn với tụi em vậy, anh hai thích ăn món gì?"
Đúng lúc này, thư ký mang hộp thức ăn bước vào: "Mẫn tổng, bữa trưa của ngài."
Doãn Khởi trực tiếp mở hộp cơm ra ăn, ậm ừ nói với em trai: "Tôi không thích ra ngoài, mỗi ngày đều có cơm trong nhà đưa đến."
"... Rất tốt ạ, bên ngoài không sạch sẽ."
"Ừ, hai cậu có đói bụng không? Tôi dẫn hai cậu ra căn tin công ty ăn nhé?"
"Không cần đâu, em không đói."
"Vậy các cậu tới tìm tôi có chuyện gì không? Tôi nghe ba nhỏ nói gần đây có không ít thanh niên yêu tộc theo đuổi hai cậu, ha ha, hai cậu có ưng ý được ai chưa?"
Mẫn Kỳ Kỳ đỏ mặt, Mẫn Doãn Văn lại khinh thường: "Mấy tên đó toàn thứ non choẹt, hứ, chướng cả mắt."
"Phải không? Đừng có bắt bẻ quá, tôi thấy mấy người đó cũng không tệ lắm đâu, chẳng hạn như con trưởng của tộc Xích Xà, cậu ba của tộc Thanh Lân, nói chuyện mấy câu đều có thể nhìn ra được họ đều là người chững chạc có chủ kiến, hơn nữa cũng có sự nghiệp riêng của mình, có tài, có gia giáo, mọi mặt đều xuất sắc. Lại nói..." Doãn Khởi ngừng một lát mỉm cười: "Hai người kia dường như cũng có ý với hai cậu, một lòng theo đuổi hai cậu, hai cậu có chỗ nào nữa không hài lòng?"
Mẫn Kỳ Kỳ cúi đầu không nói lời nào, Mẫn Doãn Văn nhịn không được lên tiếng: "Anh hai, cũng không phải anh không biết, tình cảm không thể chỉ nhìn vào vật chất bên ngoài, cứ hễ người ta theo đuổi là em phải đồng ý ư? Căn bản là em không có cảm giác, thậm chí còn thấy phiền."
"Cảm giác à... Đó là thứ không đáng tin nhất." Doãn Khởi cười khẽ, húp một ngụm canh.
"Không phải trước đây anh hai cũng từng thích đại thiếu gia sao? Cái cảm giác này chẳng lẽ anh không hiểu?"
"Vậy hai cậu đã thích người khác rồi à?" Doãn Khởi cười hỏi.
Cả hai cùng im lặng, sau Mẫn Doãn Văn cắn răng nói ra: "Em nói thật với anh, em cam nguyện chờ ba năm để gả cho đại thiếu gia chứ cũng không muốn gả cho người khác."
Doãn Khởi gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng từ từ nhai, vẻ tươi cười trên mặt không hề giảm bớt.
Mẫn Doãn Văn còn nói: "Tuy Mẫn Kỳ Kỳ không nói nhưng ý cậu ta cũng giống như ý em, hừ, cậu ta là cái đồ giả vờ giả vịt."
"Mày im đi Mẫn Doãn Văn." Mẫn Kỳ Kỳ quát lên.
"Mày gấp làm gì? Tao nói đều là sự thật. Chứ khi không mày cũng tới đây làm gì?"
"..." Mẫn Kỳ Kỳ không nói ra lời.
Doãn Khởi ngồi thẳng bắt chéo chân, từ tốn đánh gãy lời hai người: "Tôi thật sự rất ngạc nhiên, hai cậu thấy đại thiếu gia được mấy lần mà đã yêu người ta rồi?"
"..."
"Nhất kiến chung tình được không?"
"Ha ha, tôi không vòng vo với hai cậu nữa, tôi hiểu rõ ý hai cậu, đừng có lấy tình yêu ra để thỏa mãn lòng tham của hai cậu, còn muốn kéo tôi xuống hỗ trợ, hai cậu ngay cả mặt Tuấn Chung Hoàng còn chưa thấy rõ thì thế nào mà yêu được. Trước kia sao không nói cho tôi hai cậu yêu anh ta, lại chờ đến khi vợ anh ta vừa mới mất thì giành nhau bày tỏ tình yêu? Có bản lĩnh thì đi mà nói với đại thiếu gia ấy, đừng tới tìm tôi, có gả cũng là hai cậu gả chứ không phải tôi."
"Anh hai! Anh... Anh là anh lớn, hơn nữa lại là vợ của nhị thiếu gia, hiện tại đang mang thai, mọi người bên đó ai cũng cưng chìu anh, em là em của anh, chẳng lẽ anh không thể vì tụi em mà nói giúp một câu?"
"Tại sao tôi phải nói? Cho dù tôi không thích Cố Mạt cũng không thể giúp gì hai cậu được. Thử tưởng tượng ngày nào đó tôi bất cẩn chết đi xem, kết quả là vài ngày sau đám em trai của mình sẽ tranh giành để được gả cho Tuấn Chung Quốc. Hai cậu thử nói xem, là tôi nên chết luôn hay là sống lại để bóp chết các cậu?"
"... Anh nói bậy cái gì đó... Chúng ta không hề có ý đó. Hơn nữa cũng không phải bây giờ, không phải nói là ba năm sau sao?"
"Ha ha, ba năm sau, Mẫn Kỳ Kỳ, ba năm sau cậu cũng hai mươi lăm, Mẫn Doãn Văn cũng hai mươi bốn nhỉ? Nếu các cậu muốn thì cứ việc chờ, đại thiếu gia muốn kết hôn với ai cũng chẳng cần tôi quyết định giùm, tôi tuyệt đối sẽ không nói nửa câu vì chuyện này. Không còn gì nữa thì hai cậu về đi."
"Anh hai, anh vẫn còn thích đại thiếu gia phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro