Chương 7
Bọn họ tới trường đua ngựa vào lúc 12 giờ.
Vương Tuấn Khải chắc từng đến nơi này nhiều lần. Chủ trường đua là người Hoa, ông ta dùng tiếng Trung lơ lớ chào hỏi anh.
Thiên Tỉ đưa mắt quan sát trường đua ngựa lộ thiên, là một bãi đất rất rộng. Tàu ngựa ở phía sau toàn là ngựa giống tốt to khỏe. Vương Tuấn Khải vẫn đang trò chuyện với ông chủ ở bên ngoài, Thiên Tỉ đã vào trong tàu ngựa chọn ngựa.
Người huấn luyện đi theo Thiên Tỉ góp ý:"Cậu dáng người mảnh khảnh thì nên chọn con ngựa nhỏ ôn thuận thì tốt hơn, ví dụ con này..."
Thiên Tỉ đã nhìn trúng một con ngựa, cậu lập tức bảo người huấn luyện dẫn con ngựa đó ra ngoài.
Nào ngờ người huấn luyện đứng im bất động: "Thật xin lỗi, đó là ngựa..."
Đó là ngựa của tôi." Một giọng đàn ông tiếp lời người huấn luyện.
Thiên Tỉ quay đầu, hóa ra là Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải tay cầm chiếc roi ngựa, từ tốn tiến lại gần: "Lần nào đến đây tôi cũng chọn nó, em không phải có sở thích cướp đồ của người khác đấy chứ?"
Thiên Tỉ nhìn đồng hồ: "Bây giờ...ở Trung Quốc là tối chủ nhật, không phải giờ làm việc. Ngoài giờ làm việc, anh không phải là cấp trên của tôi, tôi không cần phải nghe lời anh."
Người huấn luyện không giúp, Thiên Tỉ đành tự mình dắt ngựa ra ngoài. Lúc đi qua Vương Tuấn Khải, cậu dừng lại trong giây lát: "Anh không biết tôi thích nhất trò cướp đồ của người khác hay sao? Đặc biệt là đồ vật yêu thích của anh."
Nói xong, Thiên Tỉ nở nụ cười đắc ý với anh.
"Thiếu gia..." Người huấn luyện muốn ngăn cản nhưng Vương Tuấn Khải lắc đầu, ra hiệu để mặc Thiên Tỉ.
Con ngựa này không sợ người lạ, nó ngoan ngoãn đeo móng ngựa rồi đi theo Thiên Tỉ.
Mấy phút sau, Thiên Tỉ đã thúc ngựa đi quanh trường đua lộ thiên. Vương Tuấn Khải vừa đổi con ngựa khác, bắt gặp dáng vẻ hiên ngang của cậu ở phía xa xa, anh bất giác nheo mắt.
Trong đáy mắt của người đàn ông thoáng qua một tia u tối.
***
Sau khi thử hai vòng để thích ứng với độ lắc lư trên lưng ngựa, Thiên Tỉ bắt đầu tăng tốc. Gió thổi nhè nhẹ dưới ánh nắng không quá gay gắt , chỉ những lúc như thế này, cậu mới cảm thấy như được quay về quá khứ không ưu phiền.
Quá khứ chỉ có bố mẹ, có Châu Trình, không có Từ Tử Thanh...
"Lúc này mà không tập trung là rất nguy hiểm." Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Thiên Tỉ.
Thiên Tỉ giật mình, kéo dây cương. Hóa ra Vương Tuấn Khải đã cưỡi ngựa song song với cậu.
Con ngựa của anh thấp hơn ngựa của cậu, nên hai người mắt đối mắt ở tư thế cân bằng. Thiên Tỉ muốn quay ngựa đi hướng khác, những bài học trước đó dạy cậu, tránh mặt người đàn ông này là biện pháp an toàn nhất.
Thế nhưng cuối cùng cậu vẫn mở miệng: "Tôi còn tưởng tổng giám đốc Vương lợi hại lắm, sao anh còn cần người huấn luyện cầm dây cương giúp?"
Vương Tuấn Khải cười cười: "Không có cách nào khác, tôi vừa nhận chức vụ tốt là CEO của Dịch thị, bát vàng còn chưa được hưởng nên tôi không muốn giống một người đáng thương nào đó suýt nữa bị mất toi cái mạng nhỏ trong tay em."
Đây rõ ràng là câu nói đùa nhưng Thiên Tỉ không cười nổi, cậu cảnh giác nhìn anh, ngữ khí lạnh đi mấy phần: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Vương Tuấn Khải vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, anh nhận giây cương từ tay người huấn huyện, ra hiệu người huấn luyện có thể đi chỗ khác: "Hay là thế này đi. Kỷ lục của tôi từ đây đến chỗ kia là một phút." Vương Tuấn Khải chỉ tay về một đầu tận cùng trường đua: "Em hãy đua với tôi. Nếu em về đích trước tôi, tôi sẽ nói cho em biết, câu vừa rồi có ý gì."
Vương Tuấn Khải ngừng một lát, rồi giơ một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay...
Sau đó anh giật mạnh dây cương, con ngựa chở anh phóng vọt đi.
Thiên Tỉ nghiến răng, cũng thúc vào bụng ngựa đuổi theo anh.
Gió tạt vào mắt Thiên Tỉ đến mức đau nhức. Chỉ một phút ngắn ngủi, trong đầu cậu hiện ra vô số cảnh tượng.
Năm đầu tiên Từ Tử Thanh đến sống ở nhà cậu, nhìn thấy tấm ảnh cậu cưỡi ngựa, cô ta vô cùng ngưỡng mộ. Do được bố yêu thương chiều chuộng, cô ta vòi vĩnh bố đòi con ngựa của cậu. Con ngựa đó là món quà sinh nhật Dịch Thiên Bảo tặng Thiên Tỉ từ nhiều năm trước. Món quà tặng đi còn có thể thu hồi rồi lại đem cho người khác, bây giờ nghĩ lại, Thiên Tỉ vẫn cảm thấy hết sức trào phúng.
Con ngựa của Thiên Tỉ sợ người lạ, Từ Tử Thanh vừa leo lên lưng ngựa đã bị nó hất xuống. Con ngựa đó còn nhỏ nên tương đối thấp. Từ Tử Thanh ngã cũng không mạnh lắm, nhưng mặt cô ta bị xước do móng ngựa cào. Thiên Tỉ khó khăn lắm mới có thể leo lên lưng ngựa, vào giây phút cầm sợi dây cương, Thiên Tỉ nhớ là cậu đã do dự.
Trong lòng cậu lúc đó nảy ra một ý nghĩ ác độc, chi bằng để Từ Tử Thanh bị ngựa đá chết đi.
Nhưng cuối cùng Thiên Tỉ vẫn nắm chặt dây cương, không để xảy ra tai họa.
Mặc dù vậy, cậu vẫn bị Dịch Thiên Bảo phạt, nhốt trong phòng một tuần. Một tuần sau, Thiên Tỉ mới được phép ra khỏi cửa phòng. Đến lúc đó, cậu mới biết con ngựa của cậu bị mấy người họ hàng của Từ Tử Thanh tức giận giết chết.
Thiên Tỉ còn nhớ cậu xông đến tàu ngựa, tìm không biết bao lâu mới phát hiện vũng máu khô còn chưa ở rửa sạch ở gần tàu ngựa.
Có lẽ kể từ giây phút đó, ở trong lòng Thiên Tỉ, bố cậu đã chết một cách triệt để.
Một tiếng huýt sáo đanh sắc vang lên cắt ngang hồi ức của Thiên Tỉ. Vào thời khắc trở về hiện thực, cậu chợt nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của Vương Tuấn Khải.
Người đàn ông như Vương Tuấn Khải cũng có lúc hoảng hốt?
Thiên Tỉ còn chưa kịp cười nhạo anh, cậu đột nhiên phát hiện bản thân đang đối mặt với nguy hiểm. Con ngựa của cậu mất khống chế vượt qua hàng rào, phóng nhanh ra bên ngoài trường đua ngựa.
Thiên Tỉ giật mình, tim cậu như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu vội giật dây cương, kéo mạnh đến mức lòng bàn tay như sắp tuột da, vậy mà vẫn không thể khống chế con ngựa đang chạy như điên tới khu vực nghỉ ngơi có ô che mát.
Tiếng gió ngày càng thổi mạnh, Thiên Tỉ không nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng sau mỗi lúc một gần, cho đến khi một tiếng thét quen thuộc xuyên thủng màng nhĩ của cậu: "Cố gắng hết sức kéo dây cương về bên phải!".
Thiên Tỉ quay đầu, gió tạt thẳng vào mặt khiến mắt cậu nheo lại nhưng cậu vẫn thấy gương mặt lạnh lẽo của Vương Tuấn Khải.
Ánh mắt của người đàn ông có tác dụng ép người khác tỉnh táo một cách kỳ lạ, Thiên Tỉ cuối cùng cũng khôi phục thần trí. Cậu dùng hết sức kéo dây cương về bên phải. Con ngựa bị điều khiển đổi hướng, chạy về khu nhà kho chứa cỏ khô ở phía tay phải.
Vương Tuấn Khải tiếp tục đuổi theo, hai con ngựa gần như chạy song song. Con ngựa sắp xông lên lan can của nhà kho, Thiên Tỉ nhìn không rõ Vương Tuấn Khải làm gì, cậu chỉ cảm thấy anh túm sợi dây cương của cậu, sau đó là tiếng hí của con ngựa.
Ngựa của Thiên Tỉ ngã xuống đất.
Còn cậu lộn vài vòng trên bãi cỏ khô rồi mới rơi xuống đất.
Tuy đã có lớp đệm cỏ khô nhưng Thiên Tỉ vẫn đau đến mức hét lên một tiếng.
Lúc Vương Tuấn Khải đi đến bên cạnh cậu, Thiên Tỉ thấy mũi giày của anh trước tiên.
Cậu ngẩng lên nhìn anh, sắc mặt cậu tái mét.
Do bị ngược sáng nên Thiên Tỉ không nhìn rõ gương mặt Vương Tuấn Khải. Cũng có lẽ Thiên Tỉ đau đến mức tầm nhìn trở nên mơ hồ, thậm chí vào giây phút đó, cậu còn nảy sinh ảo giác. Cậu thấy bộ dạng của Vương Tuấn Khải giống hệt cậu, khi cậu đứng nhìn Từ Tử Thanh bị ngã ngựa năm đó.
Lúc đó cậu phải mất vài giây đấu tranh tư tưởng giữa thiện và ác.
***
Một lát sau, Thiên Tỉ nằm trên lưng Vương Tuấn Khải.
Anh cõng cậu đi về khu nhà nghỉ.
"Em nặng thật đấy, không hổ danh là sư tử nhỏ."
"Tôi..."
"Em còn nhiều lời, tôi sẽ thả em xuống đất."
"..."
"Thế mới ngoan."
Thiên Tỉ thầm nghĩ: không phải tôi sợ anh, tôi chỉ là không còn sức đấu võ mồm với anh.
Đầu óc cậu nằng nặng, cậu liền tì cằm vào vai anh.
Cứ coi anh là chỗ dựa duy nhất của cậu lúc này...Thiên Tỉ bất giác vòng hai tay qua cổ Vương Tuấn Khải. Toàn bộ thân trên của cậu dính chặt vào bờ lưng rắn chắc của anh.
Vương Tuấn Khải đột nhiên dừng bước.
"Sao vậy?" Thiên Tỉ hỏi.
Vương Tuấn Khải lại đi tiếp: "Không có gì."
Cũng có lẽ do quá cận kề...
"Thình thịch!"
"Thình thịch!"
Là tiếng trái tim của ai đang đập mạnh?
_____________
Tadaaa chương 7 đã ra lò rồi nè😁
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ !!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro