Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Hi all, vào truyện thôi nào ❤️❤️
—————-
Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng thỏa mãn buông Thiên Tỉ. Cậu lập tức vung tay.
Anh không hề ngăn cản. Một tiếng bụp đanh sắc vang lên, trên mặt Vương Tuấn Khải xuất hiện dấu tay đo đỏ.
Thiên Tỉ nhìn trừng trừng anh, cậu dường như không thể tin nổi vào mắt mình. Lần trước cậu muốn dạy dỗ Từ Tử Thanh, anh dễ dàng bắt tay cậu. Với tư thế của anh lúc này, không có chuyện anh không thể ngăn cản cậu.
Vương Tuấn Khải chạm tay vào khóe miệng hơi sưng lên, đồng thời đón ánh mắt của Thiên Tỉ. Anh không hà tiện nở nụ cười với cậu, như ngầm báo cho cậu biết, là anh cho phép cậu tát anh. Nếu anh không cho phép, Thiên Tỉ không thể động đến một sợi lông của anh.
Chứng kiến bộ dạng nhơn nhơn của Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ càng điên tiết. Vô tình thấy trên bàn của hành khách ngồi gần nhà vệ sinh nhất có cốc nước, Thiên Tỉ lập tức cầm lên định hất vào gương mặt điển trai nhưng đáng ghét ở bên cạnh.
Lần này, cậu bị Vương Tuấn Khải nắm chặt cổ tay một cách chuẩn xác.
Thiên Tỉ muốn rút tay về, nhưng bàn tay còn lại của Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng lấy đi cốc nước trong tay cậu, anh thậm chí còn thong thả đưa lên miệng uống một hớp.
"Đúng lúc hôn đến khô cả cổ họng." Vương Tuấn Khải lắc lắc cốc nước, khóe miệng nhếch lên: "Cám ơn em."
Lý trí của Thiên Tỉ trôi sạch sành sanh, cậu không nói một lời nào giơ tay kia đoạt lại cốc nước. Cô tiếp viên hàng không thấy hành khách xảy ra tranh chấp, vội đi đến khuyên giải. Cuối cùng, nửa cốc nước còn lại trong tay Thiên Tỉ không bay vào người Vương Tuấn Khải, mà cô tiếp viên hàng không lãnh trọn.
Váy cô tiếp viên hàng không ướt một mảng, Thiên Tỉ vội mở miệng xin lỗi: "Tôi xin lỗi..."
"Chúng tôi xin lỗi". Vương Tuấn Khải cũng lên tiếng.
Nói xong anh rút mấy tờ tiền và giấy ăn đưa cho cô tiếp viên hàng không. Cô tiếp viên hàng không chỉ nhận giấy ăn, không nhận tiền, đồng thời nở nụ cười nghề nghiệp với Vương Tuấn Khải: "Không sao đâu ạ."
Sau đó, cô ta quay sang Thiên Tỉ: "Thiếu gia, người đang yêu khi xảy ra mâu thuẫn thì nên nói chuyện chứ đừng nên động thủ. Vị tiên sinh này quá dễ tính..."
Thiên Tỉ thở dài, người ngoài nhìn vào đều đánh giá cậu cố tình gây sự. Cậu định lên tiếng giải thích, nhưng Vương Tuấn Khải mỉm cười với cô tiếp viên hàng không rồi kéo tay cậu đi về chỗ ngồi.
Lúc đi qua xe đẩy của cô tiếp viên hàng không, Vương Tuấn Khải thuận tay để mấy tờ tiền vào trong.
Anh ta đúng là biết mua chuộc lòng người. Thiên Tỉ giật khỏi tay anh.
Về chuyện vừa xảy ra ở trên máy bay, Thiên Tỉ tự nhận cậu trở thành trò cười không nói làm gì, còn mang tiếng oan thay Vương Tuấn Khải. Có lẽ anh là kẻ địch mạnh nhất trong cuộc đời cậu, trong lòng cậu đột nhiên xuất hiện nỗi sợ hãi mơ hồ.
Khoảng thời gian tiếp theo, Thiên Tỉ kiên quyết không để Vương Tuấn Khải có cơ hội gây sự. Cậu chỉnh lại ghế ngồi, kéo cửa sổ, đeo chụp mắt, gọi cô tiếp viên lấy chăn. Thiên Tỉ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để đi ngủ, thế nhưng cậu nhắm mắt suốt nửa tiếng đồng hồ mà không tài nào chợp mắt.
Nhiệt độ trong máy bay có vẻ xuống thấp, đầu óc Thiên Tỉ hỗn loạn. Cậu lật người tiếp tục ép bản thân đi ngủ, tấm chăn mỏng tuột xuống dưới, Thiên Tỉ thò tay định kéo lên, nhưng có người nhanh hơn cậu một bước, kéo chăn đắp lên người cậu.
Thiên Tỉ biết người đó là ai, lòng cậu lạnh giá. Tuy đang đeo chụp mắt, nhưng cậu vô ý thức vẫn nhắm nghiền hai mắt.
Một hơi thở nóng hổi phả vào trán cậu.
"Chúc em ngủ ngon." Giọng nói dịu dàng của Vương Tuấn Khải vang lên bên tai Thiên Tỉ.
_______phân cách thời gian______
Thiên Tỉ còn tưởng chuyến đi New York sẽ rất bận rộn, nào ngờ Vương Tuấn Khải giống như đưa một đoàn "bề tôi" đi nghỉ mát. Mấy ngày liền, bọn họ hết cưỡi ngựa lại chơi golf, thậm chí còn thuê cả du thuyền ra biển, ung dung tự tại vô cùng.
Thiên Tỉ không phụ trách theo dõi lịch trình của Vương Tuấn Khải, nhưng cậu cũng nghe nói những ngày này anh đều lượn lờ ở khu vực Manhattan và quận Queens. Đến thư ký Lý cũng không kiềm chế nổi, sau khi cùng Vương Tuấn Khải trở về từ sân golf, anh ta đến gõ cửa phòng Thiên Tỉ dù là lúc nửa đêm. Thư ký Lý sốt ruột muốn bàn với Thiên Tỉ tiếp theo nên làm thế nào.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách. Tổng giám đốc vừa nhậm chức đã dẫn một đám nhân viên ra nước ngoài ăn chơi hưởng lạc. Tôi nghe nói, phó giám đốc đi cùng đoàn không dưới một lần than phiền và nghi ngờ năng lực của tổng giám đốc."
Thật ra Thiên Tỉ cũng đã suy nghĩ hai ngày nay, xem cậu có nên không thông qua Vương Tuấn Khải, trực tiếp gặp gỡ đại diện phía Mỹ Johnny Weir với tư cách là con trai Dịch Thiên Bảo. Nhưng nếu cậu muốn vượt quyền hạn, cậu cần phải tìm một người thân cận có uy tín trong công ty, mới có thể khiến đội ngũ tham gia đàm phán nghe lời cậu. Suy đi tính lại, chỉ có Châu Trình là người thích hợp nhất.

Châu Trình...

Thiên Tỉ lắc đầu, cất giọng bình thản: "Hay là thế này đi thư ký Lý. Sáng sớm ngày mai, anh và tôi cùng đi gặp tổng giám đốc, hỏi thẳng anh ta xem anh ta định thế nào. Nếu anh ta không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, cứ ăn chơi bằng tiền của công ty, chúng ta sẽ tìm cách khác giải quyết."
Thư ký Lý tuy đi theo Vương Tuấn Khải nhiều năm nhưng cũng rất nể sợ ông sếp này. Nghe Thiên Tỉ nói vậy, anh ta miễn cưỡng trả lời: "Được thôi."
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Thiên Tỉ và thư ký Lý đến phòng Vương Tuấn Khải, đúng lúc khách sạn đưa đồ ăn sáng. Nhân viên phục vụ bày đồ ăn xuống bàn, Vương Tuấn Khải mặc bộ đồ tắm vừa lau khô đầu vừa từ phòng ngủ đi ra.
Bọn họ đang ở khách sạn năm sao có vị trí tốt nhất trên đại lộ số năm, ngoài cửa sổ là toàn cảnh Manhattan. Nhìn xuống dưới, người đi bộ vội vội vàng vàng nhỏ bé như đoàn kiến. Ánh nắng rực rỡ hắt vào phòng, làm giọt nước trên tóc Vương Tuấn Khải lấp lánh.
Vương Tuấn Khải dường như không bất ngờ khi thấy hai người cùng lúc xuất hiện ở phòng anh. Anh thản nhiên ngồi xuống bàn ăn, ném khăn mặt sang một bên, cầm tờ báo tùy tiện lật vài trang mới ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ và thư ký Lý: "Vừa vặn đúng bữa sáng, cùng ngồi xuống ăn đi."

Thư ký Lý lắc đầu, cung kính đứng bên cạnh. Thiên Tỉ chán nhất thái độ phân biệt chủ tớ này, cậu lập tức ngồi xuống, cầm lát bánh mỳ phết bơ bỏ vào miệng.

Thư ký Lý ngượng ngập nhìn Thiên Tỉ. Thấy đĩa trứng rán trước mặt Vương Tuấn Khải không tồi, Thiên Tỉ lập tức nhoài người lấy đĩa trứng đặt xuống vị trí của thư ký Lý.

Thư ký Lý vội xua tay: "Cám ơn, tôi không ăn đâu." Nói xong anh ta ho khan một tiếng, bắt đầu chuyển sang vấn đề nghiêm túc: "Tổng giám đốc, tôi nghe thư ký của ông Johnny Weir nói, hôm nay ông Johnny Weir sẽ đi đánh golf. Tổng giám đốc có cần tôi sắp xếp gặp ông ấy..."

Đĩa thức ăn của Vương Tuấn Khải bị Thiên Tỉ cướp mất, nhưng anh không có phản ứng, chỉ rót một cốc cà phê: "Không cần, hôm nay tôi sẽ đi cưỡi ngựa."
Thư ký Lý lâm vào tình thế khó xử, không biết nên nói câu tiếp theo thế nào. Thiên Tỉ thấy anh ta lúng túng, biết anh ta không thể hỏi ra nhẽ, cậu không nhịn nổi liền mở miệng: "Johnny Weir chắc chắn nắm được tin anh đến New York. Anh không chịu đi gặp ông ta, đến lúc đó vụ làm ăn đổ bể, anh sẽ ăn nói với bố tôi thế nào?"

Vương Tuấn Khải lặng lẽ nhìn cậu, vài giây sau anh đột nhiên giơ tay về phía cậu. Bởi vì cử chỉ hết sức tùy ý nên Thiên Tỉ không cho rằng anh đánh cậu vì lời nói vừa rồi, nhưng theo phản xạ, cậu vẫn nghiêng đầu né tránh.

Tuy nhiên, động tác của Vương Tuấn Khải càng nhanh hơn.

Ngón tay Tuấn Khải chạm vào khóe miệng Thiên Tỉ, rồi nhẹ nhàng giúp cậu lau vết bơ dính ở môi.

Phương thức thể hiện sự phản cảm của Thiên Tỉ là nhíu chặt đôi lông mày. Nhưng Vương Tuấn Khải có tâm trạng rất tốt, anh đưa ngón tay vừa lau vết bơ vào miệng liếm láp. Sau đó anh nhìn Thiên Tỉ bằng ánh mắt mờ ám: "Mùi vị không tồi."

Chứng kiến cảnh tượng này, thư ký Lý càng xấu hổ. Anh ta cúi thấp đầu ho khan một tiếng. Đến lúc này, Vương Tuấn Khải mới dường như ý thức đến sự có mặt của anh ta, anh khôi phục vẻ lạnh lùng: "Thật ra, đàm phán kinh doanh giống chuyện yêu đương, đối thủ giống người mình yêu . Ai sốt ruột trước, người đó sẽ thua."

Thiên Tỉ vờ như không thấy ánh mắt đầy hàm ý của Vương Tuấn Khải nhìn cậu khi anh nói câu này.

"Vậy chúc tổng giám đốc Vương gặp nhiều may mắn. Đừng để vụ làm ăn này thất bại." Thiên Tỉ đứng dậy bỏ đi.

Khi Thiên Tỉ đi đến cửa, Vương Tuấn Khải đột nhiên mở miệng: "Khoan đã."

Cậu lập tức dừng bước, chờ xem người đàn ông này lại định giở trò gì.

"Tôi từng thấy một tấm ảnh em cưỡi ngựa trong văn phòng của bố em. Chắc em cưỡi ngựa rất cừ, có muốn đọ sức không?"

Theo phản xạ, Thiên Tỉ định từ chối. Nhưng một ý nghĩ lóe qua,cậu mỉm cười quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải , ánh mắt đầy ác ý: "Được thôi."

***
Thật sự xin lỗi mọi người , tôi lại thất hứa nữa rồi huhu 😭😭 tôi sẽ tiếp tục cố gắng đăng thường xuyên hơn nhaaaaa , sorryyy 😅
Mọi người đừng quên tui đó, đọc hết chương 6 thì chương 7 cũng chuẩn bị ra lò rồi nè ❤️❤️👏👏
* nếu tôi có lỗi gì thì cmt để tôi khắc phục nha💋love alll

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro