Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

   Châu Trình vừa nổ máy vừa quay sang hỏi Thiên Tỉ: “Anh fax cho em tài liệu kinh doanh của công ty, em đã xem chưa?”
“Em nghiên cứu suốt thời gian ở trên máy bay, gần xong rồi.”
“Bây giờ công ty rất hỗn loạn, em phải nhanh chóng nắm bắt tình hình mới được. Đúng rồi, em về nhà trước hay đến thẳng bệnh viện thăm ông già?”
    Thiên Tỉ ngồi ở ghế lái phụ, nghe câu hỏi của Châu Trình, sắc mặt cậu trở nên u ám: “Sức khỏe của bố em thế nào rồi?”
“Tuần trước ông ấy bị trúng gió, giờ vẫn đang nằm viện, tình trạng cũng tạm coi là ổn định.”
   Châu Trình tăng tốc, anh chợt nhớ ra một việc quan trọng, liếc nhìn Thiên Tỉ rồi tiếp tục nói: “Chị gái em cũng đang ở bệnh viện.”
   Ánh mắt đầy hàm ý của Châu Trình khiến Thiên Tỉ không mấy dễ chịu, cậu lặng lẽ quay đi chỗ khác, không lên tiếng.
“Thiên Tỉ, em đừng chĩa mũi nhọn vào cô ấy có được không? Coi như nể mặt anh đi.”
    Thiên Tỉ nhếch miệng cười nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Châu Trình, trong mắt anh, Từ Tử Thanh là nữ thần, còn trong mắt em, chị ta chỉ là một đứa con hoang.”
    Cuối cùng Thiên Tỉ quyết định về nhà, cậu không muốn đến bệnh viện rồi lại gây ra mâu thuẫn gia đình.
    Mười mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay, cậu hầu như chỉ đọc tài liệu nên khá mệt mỏi. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên sofa xem ti vi, cậu mới cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
    Thiên Tỉ cầm điều khiển ti vi bấm lung tung. Cậu dừng lại ở một kênh, xem hết quảng cáo mới của nhãn hiệu Phù sinh nhược mộng rồi chuyển sang kênh tin tức.
    Giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình vang lên: “Những năm gần đây, công ty từng đưa ra dòng mỹ phẩm cao cấp Phù sinh nhược mộng là tập đoàn Dịch thị tụt dốc nghiêm trọng. Việc Chủ tịch hội đồng quản trị Dịch Thiên Bảo bị trúng gió nhập viện đã khiến công ty phải đối mặt với khó khăn mới. Theo một nguồn tin đáng tin cậy, Dịch Thiên Bảo đã thông qua công ty “săn đầu người” để tiếp xúc với nhân tài trong giới quản lý. Chủ tịch Dịch có ý mời người quản lý chuyên nghiệp tiếp quản công ty, nhân cơ hội này xóa bỏ phương thức kinh doanh gia tộc truyền thống trước kia…”
   Thiên Tỉ nhíu mày, dán mắt vào màn hình ti vi, bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa. Thiên Tỉ lập tức chuyển sang kênh giải trí.
    Cậu lại nằm xuống sofa một cách lười biếng rồi đưa mắt nhìn người phụ nữ đang đi vào: “Mẹ đến rồi à?”
    Bà Dịch sa sầm mặt khi thấy bộ dạng của Thiên Tỉ.
   “Đến Châu Trình còn biết đường đến bệnh viện thăm bố cậu, cậu thì hay nhỉ, vừa về nước là trốn ở nhà xem mấy trò này.” Bà Dịch đưa mắt về phía ti vi: “Thật chẳng ra sao cả!”
    Thiên Tỉ tắt ti vi, đứng dậy đi rót cốc nước cho bà Dịch để bà bớt giận:             “Chẳng phải mẹ ghét nhất là gặp mẹ Từ Tử Thanh hay sao? Con nghe Châu  Trình nói hai mẹ con Từ Tử Thanh đều ở bệnh viện. Con tưởng bọn họ ở đó, mẹ sẽ không đặt chân vào cổng bệnh viện?”
  “Tôi cũng chỉ vì cậu mà thôi! Cậu cũng biết bố cậu yêu thương Tử Thanh, tôi đưa cậu ra nước ngoài học MBA để sau này cậu có khả năng thừa kế công ty. Bây giờ thì hay rồi, bố cậu bị trúng gió, công ty loạn hết cả lên, Tử Thanh trực tiếp vào bộ phận Chiến lược. Tôi gọi cậu về nước là vì trong tình hình hiện tại, ai hiếu thảo hơn, người đó có khả năng được bố cậu cân nhắc đưa lên. Cậu không hiểu gì hay sao? Dù chỉ làm bộ làm tịch cũng phải đến bệnh viện thăm bố cậu. Ngộ nhỡ công ty rơi vào tay mẹ con Tử Thanh, đến lúc đó cậu hối hận cũng đã muộn.”
    “Vâng, vâng, vâng, mẹ nói đúng! Con biết mẹ dụng tâm lương khổ[1]!”           Thiên Tỉ vừa lấy lòng vừa đẩy mẹ ra khỏi phòng ngủ của cậu. “Dì Lương nấu canh ngon lắm, con cùng mẹ xuống dưới ăn nhé!”
   [1] Dụng tâm lương khổ: thành ngữ, ý muốn nói đến việc lao tâm khổ tứ, chịu khó suy nghĩ về chuyện gì đó.
“Cậu đừng mồm mép với tôi! Nếu cậu thật sự muốn tôi bớt lo lắng thì mau nắm bắt công việc của công ty, để tôi khỏi trở thành trò cười cho thiên hạ. Nếu để người ta nói tôi đấu không lại với người đàn bà thối tha đó nên mới để con gái riêng của chồng cưỡi lên đầu con trai mình, tác oai tác quái, tôi chỉ còn nước đeo mo vào mặt mỗi khi ra ngoài thôi!”
    “Mẹ nói sao con nghe vậy, được chưa ạ?” Đến khi Thiên Tỉ nói câu này, bà Dịch mới bớt càu nhàu.
    Cuối cùng, Thiên Tỉ chẳng được ăn canh, còn bị bà Dịch sai đem canh đến bệnh viện thăm bố.
     Khu phòng bệnh cao cấp, hành lang trang trí như khách sạn năm sao. Thiên Tỉ vừa rời khỏi thang máy liền nhìn thấy Châu Trình đang đứng tựa vào lan can. Cậu rón rén lại gần, vỗ mạnh vào vai anh.
     Châu Trình quay đầu, tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Thiên Tỉ: “Chẳng phải em nói hôm nay không đến bệnh viện sao?”
   Thiên Tỉ nhún vai. “Anh ở ngoài hành lang làm gì? Sao không vào phòng?”
“Ông già đang gặp nhân tài quản lý mà công ty “săn đầu người” giới thiệu nên bảo bọn anh tránh mặt.”
“Ai hả?”- Thiên Tỉ sốt sắng
Châu Trình không muốn tiết lộ. “Một nhân vật lợi hại.”
Thiên Tỉ chợt nhớ tới tin tức cậu vừa xem trên ti vi: người quản lý chuyên nghiệp, thay đổi phương thức kinh doanh gia tộc truyền thống… Cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi chuyển sang đề tài khác: “Từ Tử Thanh đâu rồi?”
“Cô ấy đưa mẹ ra xe, lát nữa sẽ quay lại.”
Thấy Thiên Tỉ không tập trung, Châu Trình lại nhắc nhở: “Thiên Tỉ, đừng cãi lộn với cô ấy, được không?”
Lúc này Thiên Tỉ mới có phản ứng, cất giọng khinh miệt: “Tại sao mọi người đều nghĩ em chĩa mũi nhọn vào chị ta, mà không phải là chị ta chuyên nhằm vào em?”
Không đợi Châu Trình lên tiếng, Thiên Tỉ quay người bỏ đi. Dù anh ở đằng sau gọi tên cậu, cậu cũng không dừng bước.
Oan gia ngõ hẹp, Thiên Tỉ không ngờ cậu lại gặp phải Từ Tử Thanh ở ngay cửa thang máy.
Thang máy vừa mở cửa, Thiên Tỉ và Từ Tử Thanh kẻ ở trong, người ở ngoài đối mặt nhau, cả hai cùng sững sờ.
Từ Tử Thanh có phản ứng trước. Cô ta đi ra khỏi thang máy, nhìn Thiên Tỉ bằng ánh mắt dò xét: “Sao? Chịu quay về rồi à?”
Thiên Tỉ cau mày: “Hình như chị không có tư cách dùng giọng đó với tôi.”
“Tôi đang thay bố hỏi cậu. Tết năm ngoái cậu không thèm về nhà, bây giờ nhà loạn hết cả lên, cậu lập tức lộ diện. Người ngoài không thể không nghĩ đến chuyện cậu thừa dịp vớt vát lợi lộc.”
Thiên Tỉ đi qua Từ Tử Thanh nhưng bị ngăn lại. “Sao cậu đi vội thế?”
“Nếu chị không muốn ăn một bạt tai như lần trước thì mau tránh ra.”
Từ Tử Thanh cười nói. “Cậu không nói tôi cũng quên mất, tôi phải cám ơn cái tát đó của cậu. Nếu không nhờ cái tát đó, sao bố có thể cho tôi nhiều cổ phần như vậy?”
Thiên Tỉ không kiềm chế được, nghiến răng nghiến lợi.
Từ Tử Thanh nói tiếp: “Lúc đó mẹ cậu tức giận như thế nào, cậu không biết đâu. Trước đây mẹ cậu đồng ý để mẹ con tôi vào nhà họ Dịch là bởi mẹ tôi cam kết không tranh giành cổ phần với cậu. Còn cậu thì sao? Một cái tát đã hủy bỏ tâm huyết bao nhiêu năm của mẹ cậu. Nếu là mẹ cậu, chắc tôi sẽ tức hộc máu.”
Thiên Tỉ không tỏ ra tức giận, ngược lại còn cười nhạt. Khác với dung mạo thanh nhã của Từ Tử Thanh, ngũ quan của Thiên Tỉ trông sắc sảo hơn, nụ cười khiến gương mặt cậu có phần ngang ngược. “Lẽ nào chị không biết, đàn ông thường có tâm lý bù đắp cho con cái của vợ bé? Bố nợ mẹ con chị bao nhiên năm, thậm chí đến danh phận cũng không thể cho mẹ chị. Lúc chị còn nhỏ, mỗi lần cùng mẹ về quê thăm họ hàng, có lần nào chị không bị người ta xì xào, bàn tán sau lưng? Tôi tuyệt đối tán thành việc bố bỏ ra ít tiền bù đắp cho chị. Lại nói đến Châu Trình, tại sao anh ấy lại đối xử tốt với chị, chẳng phải vì thương hại chị hay sao?”
Ánh mắt tóe lửa của Từ Tử Thanh khiến Thiên Tỉ vô cùng hài lòng.
Nhưng ngay sau đó, Thiên Tỉ không cười nổi. “Nhắc đến Châu Trình, tôi có một tin muốn báo cho cậu biết…”- Từ Tử Thanh cố ý ngập ngừng.                                      “Anh ta cầu hôn tôi rồi.”
Giây phút đó, Thiên Tỉ cảm thấy chân tay mình lạnh buốt.
Trong mắt Từ Tử Thanh đầy vẻ đắc ý: “Nhưng cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nhận lời anh ta, cũng không buông tha anh ta. Người đàn ông làm em trai tôi bị tổn thương, tôi phải trói anh ta ở bên mình cả đời. Điều này cũng có ích với cậu, đúng không?”
Thiên Tỉ cuối cùng không kìm nổi, vung tay về phía Từ Tử Thanh.
Châu Trình là tử huyệt của cậu…
Nhưng cái tát không rơi xuống gương mặt vô tội của Từ Tử Thanh bởi bàn tay Thiên Tỉ bị giữ chặt.
Cậu kinh ngạc nhìn bàn tay đang cầm tay cậu. Cánh tay của một người đàn ông, trên đó có chiếc đồng hồ hàng hiệu quen thuộc.
Thiên Tỉ vội ngẩng đầu, liền chạm phải một cặp mắt. Là người đàn ông cậu từng gặp trên máy bay, người đàn ông có cặp mắt khó quên.
Thiên Tỉ giằng co mấy lần nhưng vẫn không thể rút tay về, trông điệu bộ của anh ta rất ung dung, thoải mái nhưng tay giữ rất chắc. Thiên Tỉ làm thế nào cũng không thể động đậy, cuối cùng cậu chỉ biết trừng mắt với anh ta. “Buông tôi ra!”
Anh ta mỉm cười: “Em đẹp vậy, la lối om sòm trông xấu lắm!”
“Không liên quan đến anh.”
“Em làm hỏng ấn tượng tốt của em trước đó với tôi, sao có thể nói không liên quan đến tôi?”
Người đàn ông cất giọng chân thành nhưng từ người anh ta toát ra vẻ xa cách, người khác khó có thể tiếp cận. Thiên Tỉ nhất thời á khẩu. Cách đó không xa có tiếng bước chân đi tới. Thiên Tỉ tất nhiên chú ý đến thể diện nên ngừng giãy giụa, phản kháng. Người đàn ông trước mặt cũng phát hiện có người đi tới, anh ta liền buông tay cậu.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Thiên Tỉ quay lại, thấy người đi tới là Châu Trình, cậu bất giác nghiến răng chặt hơn.
Châu Trình đi đến nơi liền bắt gặp ba người đứng yên ở đó. Anh dừng bước, liếc mắt dò xét tình hình rồi đi đến bên bọn họ: “Vương tiên sinh, tôi tiễn anh xuống lầu.”
Người đàn ông quay sang Châu Trình.
Anh ta lấy lại dáng vẻ thản nhiên, lạnh lùng, cao ngạo, thậm chí khiến người đối diện cảm thấy một sự khinh thường quen thuộc: “Không cần, cám ơn.”
Anh ta nói xong, thang máy cũng vừa đến nơi. Anh ta liền bước vào thang máy. Trước khi thang máy đóng cửa, anh ta còn kịp phóng ánh mắt bức người về phía Thiên Tỉ.
“Cậu trai đanh đá, tạm biệt.”
Thiên Tỉ không kiềm chế được, lại trừng mắt với anh ta.
Lúc này, Từ Tử Thanh nở nụ cười ngọt ngào, cất giọng đầy quan tâm với Thiên Tỉ: “Thiên Tỉ, chẳng phải em định ra về hay sao? Đưa canh cho chị, chị sẽ mang vào cho bố.”
Thiên Tỉ không thèm để ý đến cô ta, quay người đi thẳng về phía phòng bệnh.
Từ Tử Thanh đứng yên, nhún vai và mỉm cười bất lực.
Châu Trình cũng không biết làm thế nào với tính cách kỳ quái của Thiên Tỉ, chỉ có thể vỗ vai an ủi Từ Tử Thanh. Thế nhưng Tử Tử Thanh không để ý đến Thiên Tỉ và Châu Trình, cô ta không rời mắt khỏi cửa thang máy. Một lúc sau, cô ta mới quay sang Châu Trình: “Người đó là ai vậy?”
“Vương Tuấn Khải.”
Từ Tử Thanh sững sờ.
Thiên Tỉ đang đi trên hành lang, nghe câu nói của Châu Trình, cậu cũng lập tức dừng bước.
Vương Tuấn Khải…
Không ngờ anh ta chính là Vương Tuấn Khải.
____________End chương 2___________
Ủng hộ truyện ạ
Nếu có j thắc mắc về các nhân vật trong truyện thì bình luận để au giải đáp nhé😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro