Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80: Quá tay

Thiên Tỉ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thần Băng đột nhiên cười lớn, "Diệp Thần Băng, anh đang theo đuổi con trai sao?"

Gương mặt đẹp trai của Diệp Thần Băng hơi bối rối o(╯□╰)o, đây chính là lần đầu tiên anh theo đuổi người ta , bị cậu nói thẳng ra như vậy, gương mặt đẹp trai liền khẽ ửng hồng.

"Thiên Tỉ, anh thật sự thích em!"

Nói xong mặt càng đỏ hơn, Thiên Tỉ nhìn anh, không nhịn được cười ra tiếng!

Diệp Thần Băng nóng nảy, nhìn Sính Đình cười đến rực rỡ, liền vội vàng hỏi:"Thiên Tỉ, em có đồng ý lui tới với anh thử xem sao không?"

"Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . ."

Đang lúc hai người nói chuyện, chuông cửa vang lên, Thiên Tỉ liếc nhìn ông nội ngồi trên ghế sa lon, rồi đi ra ngoài mở cửa.

"Ông nội Vương!"

Thiên Tỉ rất kinh ngạc nhìn ông lão trước mắt, vì sao ông nội Vương Tuấn Khải lại tới đây?

Chẳng lẽ Vương Tuấn Khải cũng tới, đang suy nghĩ, thì thấy Vương Tuấn Khải mặc một bộ âu phục màu bạc đi tới, xem ra vết thương ở tay đã tốt hơn, cả người đầy sinh lực, lại vô cùng đẹp trai!

Vương Tuấn Khải nở nụ cười, tự cho là mình rất tuấn tú nhìn Thiên Tỉ.

"Thiên Tỉ, không mời ông vào nhà sao!"

Vương Tử Khiêm cười nhẹ, nụ cười kia rất hiền từ, căn bản không có phương pháp khiến người ta cự tuyệt!

"Mời ông nội Vương vào!"

Thiên Tỉ mở cửa, Vương Tử Khiêm liền đi vào nhà, Sính Đình cau mày liếc nhìn Vương Tuấn Khải đi theo vào, không khỏi cau mày.

Cậu có cho anh vào không? Sao Vương Tuấn Khải lại không biết xấu hổ như vậy!

Thiên Tỉ buồn bực nhìn Vương Tuấn Khải , Vương Tuấn Khải cầm một bó hoa hồng đỏ tươi ướt át, đi tới trước mặt Thiên Tỉ!

"Thiên Tỉ, tặng cho em!"

Trong ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng, Thiên Tỉ không nhận, tức giận nhìn anh.

"Vương Tuấn Khải, anh lại muốn giở trò gì, chúng ta không phải đã giải trừ hôn ước rồi sao? Anh tới nhà tôi làm gì!"

Sao anh còn chưa tỉnh táo, mới từ trên người của người phụ nữ khác leo xuống, bây giờ lại tới tìm cậu, chẳng lẽ muốn cậu nhận hàng đã xài như anh sao?

Vương Tuấn Khải không để ý đến vẻ mặt tức giận của cậu, áy náy nói.

"Thiên Tỉ, thật xin lỗi, tối hôm qua không phải tôi cố ý, đó là bởi vì. . . . . ."

"Được rồi, Vương Tuấn Khải, anh đừng giải thích với tôi, giữa chúng ta xongrồi, xong rồi anh hiểu không? Sau này không nên quấn lấy tôi, sau này anh cùng ai lên giường, cùng ai triền miên cả đêm cũng không liên quan tới tôi, tôi cũng mời anh sau này không nên tới phiền tôi!"

Thiên Tỉ cắt ngang lời của anh, nói một hơi về suy nghĩ của mình cho anh biết.

Xem Dịch Dương Thiên Tỉ cậu là cái gì, cùng người phụ nữ khác lên giường, rồi chỉ cần quay đầu lại nói xin lỗi là được sao?

Cậu mới không phải là loại người kia!

Sắc mặt Vương Tuấn Khải trở nên rất khó coi, cậu hoàn toàn không cho anh cơ hội để giải thích!

"Thiên Tỉ, cho Tuấn Khải một cơ hội để giải thích đi, có lẽ trong việc này có hiểu lầm gì đó?" Vương Tử Khiêm cũng làm mặt dày giúp cháu trai cầu cạnh!

Thiên Tỉ nhìn ông, rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải, hít sâu một hơi, nhìn anh chằm chằm.

"Được, tôi sẽ cho anh một cơ hội, anh giải thích đi!"

"Tôi. . . . . . Thật xin lỗi!"

Vương Tuấn Khải thật không biết mình nên giải thích như thế nào, đêm đó thật sự anh đã lên giường với LiNa, hơn nữa còn là cả đêm, mặc dù là cố ý để Thiên Tỉ nhìn, nhưng lại không hiệu quả như anh mong muốn, hơn nữa chính mình cũng thật sự đã phát tiết ở trên người LiNa!

Thiên Tỉ lạnh lùng liếc anh một cái xem thường!

"Vương Tuấn Khải, giải thích xong rồi, về đi!"

Nói xong cũng không quay đầu lại đi vào bếp!

"Thiên Tỉ, ai vậy! Chọc em tức giận như vậy!"

Diệp Thần Băng ở trong bếp chỉ nghe thấy Thiên Tỉ nói chuyện ở bên ngoài có vẻ rất tức giận, vốn định đi ra, nhưng lại nghĩ tới Thiên Tỉ có lẽ không muốn anh chứng kiến, cho nên ở trong bếp đợi cậu !

"Một người đàn ông rất đáng ghét!"

Thiên Tỉ nói nhỏ, Diệp Thần Băng nhíu mày, nhìn thấy một người đàn ông rất có khí phách đi tới!

"Thiên Tỉ, chúng ta nói chuyện một chút đi!"

Vương Tuấn Khải không cam lòng, đi vào bếp, không ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông khác!

Vốn trong lòng đang có một tia áy náy bây giờ toàn bộ đã biến mất, ngược lại biến thành lửa giận hừng hực, chỉ vào Diệp Thần Băng, lạnh lùng hỏi.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, em còn nói tôi cùng người phụ nữ khác lên giường làm loạn, em thì sao? Em và anh ta trốn ở trong bếp làm gì!"

Diệp Thần Băng bị anh hỏi không thể giải thích được, chỉ biết đưa mắt nhìn người đàn ông rất đẹp trai và khí phách này.

"Vương Tuấn Khải, anh cút ra ngoài cho tôi!"

Thiên Tỉ nổi trận lôi đình, cậu và người khác ở chung một chỗ, làm gì, mắcmớ gì tới anh, bây giờ cậu không muốn nhìn thấy anh một chút nào!

"Em muốn tôi đi, tôi mạn phép không đi, em đừng quên, em là người con trai của tôi!"

Vương Tuấn Khải khí phách nói, Thiên Tỉ tức giận mặt đỏ rần, hướng về phía bụng anh một cước đá tới, nhanh mà hung ác, Vương Tuấn Khải vội vàng né,hai người liền đánh nhau trong bếp.

Diệp Thần Băng cau mày, nhìn hai người đang đánh nhau lửa giận hừng hực, vội vàng khuyên nhủ: "Hai vị, có chuyện gì từ từ nói, không nên đánh nhau! Ưmh. . . . . ."

Diệp Thần Băng nói còn chưa dứt, liền bị một cước của Thiên Tỉ đánh về phía Vương Tuấn Khải đá trúng giữa bụng, đau quá ngồi chồm hổm trên mặt đất,toát cả mồ hôi lạnh!

"Diệp Thần Băng, anh không sao chứ!"

Thiên Tỉ thấy mình đá phải Diệp Thần Băng , vội vàng thu hồi quả đấm lại, ngồi xổm xuống, khẩn trương hỏi.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu quan tâm cái tên mặt trắng đó, tức giận sắc mặt xanh mét!

"Thiên Tỉ, anh ta là ai!"

Lời nói cứng rắn càng khiến Thiên Tỉ nổi trận lôi đình.

"Vương Tuấn Khải, anh hãy nghe cho kỹ, anh ấy là bạn trai của tôi, bây giờ anh có thể lăn đi!"

Quá ghê tởm, anh cho rằng anh là ai, mà lại cuồng vọng bá đạo như thế!

"Em nói cái gì, bạn trai, vậy tôi tính là gì! Tôi là chồng chưa cưới của em!"

Vương Tuấn Khải nổi giận hầm hừ, Thiên Tỉ lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.

"Vương Tuấn Khải, chúng ta đã xong rồi, hôn ước cũng đã giải trừ, anh cút ra ngoài cho tôi!"

Thiên Tỉ tức giận, nhìn Diệp Thần Băng ôm bụng, đau đến đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cậu áy náy tới cực điểm!

"Thiên Tỉ, em thật sự đồng ý làm bạn gái của anh rồi hả ?"

Diệp Thần Băng chịu đựng đau đớn, vừa rồi Thiên Tỉ nói muốn làm bạn gái của anh, anh nhất định phải hỏi rõ ràng!

Thiên Tỉ gật đầu đáp: "Không sai, em đồng ý với anh!"

Thiên Tỉ đỡ anh, đi ra ngoài cửa.

Hai ông lão ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt bình tĩnh ngồi thưởng thức trà, hoàn toàn không thấy bọn họ đang ồn ào.

Thiên Tỉ đỡ Diệp Thần Băng ngồi trên ghế, Vương Tuấn Khải vội vàng đi ratheo, nhìn Thiên Tỉ rất quan tâm tới người đàn ông kia, đau đớn từ cánh tay đột nhiên truyền đến thấu tim.

Máu tươi liền từ tay áo tràn ra, trong nháy mắt từ cổ tay nhỏ giọt ra ngoài!

Vương Tuấn Khải nhìn bọn họ, trước mặt bỗng tối sầm, đau đớn đến hôn mê bất tỉnh, “phịch” một tiếng té xuống đất!

"Tuấn Khải, cháu làm sao vậy!"

Vương Tử Khiêm nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn lại, nhất thời sợ hãi chạy tới, sắc mặt đại biến!

Thiên Tỉ cũng trợn tròn mắt, khi cậu nhìn thấy màu máu đỏ tươi chói mắt trên cánh tay anh thì trái ti, chợt lỡ một nhịp đập, nhớ tới vừa rồi hai người đánh nhau, hình như mình đá phải cánh tay của anh?

Hỏng bét!

"Thiên Tỉ, mau chở đi bệnh viện!"

Diệp Thần Băng phản ứng kịp, liền vội vàng đi tới cõng Vương Tuấn Khải chạy ra ngoài, Thiên Tỉ vội vàng đi lái xe, ba người lên xe, Thiên Tỉ mộtđường đua xe đến bệnh viện!

Bệnh viện vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải thì lập tức đưa vào phòng cấp cứu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #jh