Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Người tốt, người xấu chỉ cần nhìn bề ngoài là kết luận được chắc?

Nghe cả hai thảo luận một hồi, Dịch Dương Thiên Tỉ thực sự dở khóc dở cười. Tuy theo chàng quan sát, nam tử đang liên tục thối lui kia quả thật nhìn có vẻ thiện lương hơn, nhưng cũng không thể vì vậy mà nhận định bề ngoài dễ nhìn là người tốt được!

"Tiêu! Người tốt xem ra không trụ nổi rồi..."

"Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ!" Trong lúc Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu ngẫm nghĩ thì đồng thời, một tiếng la hoảng, một tiếng hô hào nhiệt liệt vang lên cùng lúc, chàng lại không kịp ngăn cản, hai huynh đệ song song nhảy ra, dùng khí thế sét đánh không kịp che tai cản trước mặt nam tử đẫm máu kia, giúp y cản lại lợi kiếm đồng thời tấn công đến.

Biến đổi khác thường này làm mặt đám hắc y nhân biến sắc, ngay cả nam tử đầy máu kia cũng kinh ngạc ngớ người, không hẹn mà cùng ngừng thế công, hơn chục ánh mắt đồng loạt bắn về phía đôi nam nhân xa lạ đột nhiên xuất hiện này.

"Các ngươi là ai?" Một tên trong đám hắc y nhân, có vẻ là tên cầm đầu, bộ dạng gầy nhom đầu trâu mặt ngựa lạnh lùng mở miệng tra hỏi, ánh mắt lạnh lẽo như dao bén quét một vòng từ trên xuống dưới nhìn hai người.

"Ta?" Chỉ chỉ vào mình, Vương Tuấn Khải ngạo nghễ lớn tiếng báo danh tính, "Vương Tuấn Khải!"

"Vương Nguyên!" Tiểu nam nhân xinh đẹp bên cạnh, thân là sư đệ cũng không cam chịu tịch mịch, ưỡn ngực thông báo.

Vương Tuấn Khải? Vương Nguyên? Cấp tốc tra xét một vòng trong đầu, nam nhân gầy nhẵng xác định bản thân chưa từng nghe qua danh hiệu của hai người này, nhận định bọn chúng là đám vô danh tiểu tốt không biết từ chỗ nào chui ra, không đáng sợ, bèn cười lạnh đe dọa,

"Thức thời thì mau chóng cút đi, đừng thò tay vào chuyện rỗi hơi, bằng không cả cái mạng nhỏ cũng không giữ được."

Thấy gã uy hiếp không chút khách sáo, Vương Tuấn Khải tuổi trẻ kiêu ngạo nghe thấy thế thì không vui chút nào, bĩu môi, quyết định làm một tên không biết thức thời, cố tình giả bộ kinh ngạc quay sang trưng cầu ý kiến của sư đệ:

"Sư đệ, muội nói sao?" Không thẹn là cùng lớn lên với nhau, Vương Nguyên mười phần ăn ý cười đáp:

"Khải ca, từ nhỏ ca đã không biết thức thời rồi!"

"Nghe thấy chưa? Sư đệ ta nói ta không thức thời!" Vương Tuấn Khải bất lực nhún nhún vai nhưng đuôi mày khóe mắt lại tràn ngập ý cười nhạo.

"Hay cho bọn bay rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" Nhìn hai kẻ không biết từ đâu chui ra này rõ ràng là muốn cùng làm việc xấu, nam nhân gầy nhom lộ ra sát ý, hung tợn quát lớn,

"Lên!" Chỉ thấy gã phất tay, nói chưa dứt lời, hơn mười tên hắc y nhân từ sau lưng lập tức huy kiếm ồ ạt xông lên. Mà Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên đúng là ứng với câu tục ngữ "Nghé con mới sinh không sợ cọp", không mảy may sợ hãi đám hắc y nhân người đông thế mạnh lập tức ứng chiến.

Hai bóng người thong dong qua lại như con thoi giữa màn đao quang kiếm ảnh, cứ thấy chỗ sơ hở là xuất thủ điểm huyệt chế trụ một tên hắc y nhân rồi lại một tên, rõ ràng rất điêu luyện. Phía sau, nam tử trẻ tuổi toàn thân đầy máu cực kỳ kinh ngạc nhìn đôi sư huynh đệ xa lạ giúp mình ngăn cản hắc y nhân truy sát.

Tuy rằng biến đổi trước mắt khiến y hết sức khó hiểu nhưng không thể phủ nhận, vốn dĩ y khó mà thoát được kiếp này, đột nhiên được cứu giúp, tâm thần căng thẳng nhất thời giãn ra. Vết thương đầy người làm y không chịu đựng thêm được nữa, trước mắt tối sầm, bước chân loạng choạng...

"Cẩn thận!" Không biết Dịch Dương Thiên Tỉ lẳng lặng đến cạnh nam nhân đầy máu này từ lúc nào, ngay lúc y loạng choạng không vững, nhẹ nhàng đưa tay ra đỡ, giúp y chầm chậm ngồi dựa vào một gốc cây.

"Huynh..." Ngơ ngẩn nhìn gương mặt xa lạ thứ ba đột nhiên xuất hiện bên cạnh, mất máu quá nhiều làm suy nghĩ của y trở nên trì trệ, phản ứng có phần chậm chạp.

Tựa hồ biết được y đang nghi ngờ điều gì, Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười nhìn hai sư đệ đang đánh nhau hăng say, thản nhiên giải thích,

"Cùng đến!" Gật đầu đã hiểu, nam tử miễn cưỡng nở nụ cười

"Đa... đa tạ." trong lúc thần trí dần dần mơ hồ. Thu hồi ánh mắt hiền hòa nhìn hai sư đệ, Dịch Dương Thiên Tỉ chăm chú nhìn khí sắc xám ngoét, đôi môi tím tái của nam tử, mày liễu tinh tế hơi nhíu lại, vừa định mở miệng hỏi, thình lình

"Cẩn thận!" Nam tử kinh hoàng rống lên cảnh báo, định đẩy Thiên Tỉ ra, khổ nổi một chút sức lực còn lại sớm đã tiêu tan trong trận chiến trước đó, cả cánh tay nhuộm máu không làm Thiên Tỉ di động được một phân.

Nghe cảnh báo, Dịch Dường Thiên Tỉ theo bản năng ngẩng đầu nhìn, thấy trong đám hắc y nhân đang chiến đấu kịch liệt với hai sư đệ nhà mình có hai ba tên lại đánh giá tình hình, dùng khí thế như sét đánh bất ngờ xông thẳng về phía mình!

Sát khí cuồn cuộn mãnh liệt, cực kỳ ác liệt bức người, chẳng trách nam tử kia la hoảng như vậy, vội vàng đẩy Thiên Tỉ ra sợ chàng bị ảnh hưởng. Có điều... Thiên Tỉ này dễ bị ức hiếp vậy sao?

Trong đôi mắt lạnh nhạt lóe lên một tia lạ lùng, Dịch Dương Thiên Tỉ cười nhạt, ống tay áo tao nhã phất nhẹ, phá không mà đi, mấy tia chớp bạc bắn ra.

Kế đó, trong nháy mắt hai, ba tên hắc y nhân ngã xuống đất lăn lộn đau đớn, tiếng kêu thê thảm xé trời, làm tất cả những kẻ đang chiến đấu kinh động, không hẹn mà cùng dừng lại, ánh mắt kinh dị ồ ạt đổ lên người Thiên Tỉ. Ngay cả ánh mắt nam tử đầy máu kia cũng tràn đầy ngạc nhiên, căn bản không hiểu rốt cuộc chàng đã làm gì mà thành ra kết quả thế này.

May mắn, giữa đám người tại đương trường có hai tên hiểu rõ nội tình, nhảy ra giải đáp.

"Muốn ức hiếp sư huynh ta?" Vương Tuấn Khải nhanh nhẹn phi tới, lúc lướt qua đám hắc y nhân đang lăn lộn kêu la thảm thiết còn không quên giậu đổ bìm leo tặng cho một tên trong bọn một cước, căm giận mắn:

"Nếm mùi ngân châm của sư huynh ta chưa?" Hừ! Thật đáng hận, dám thừa dịp hắn không chú ý định khi dễ sư huynh, chịu giáo huấn là đáng kiếp.

"Đúng đó! Đúng đó!" Nhảy nhót tới trước mặt sư huynh, Vương Nguyền gật đầu cật lực phụ họa

"Lãng phí ngân châm của sư huynh, cho bọn chúng đau đớn, đáng đời!"

"Ai dạy các ngươi đánh lén sư huynh ta... ai kêu các ngươi muốn đánh lén sư huynh ta..." Mỗi tên ăn một cước còn chưa đủ giải hận, nghĩ đến khả năng sư huynh bị mấy tên hắc y nhân này đánh lén thành công, tim Vương Tuấn Khải không kềm được giật thót, không nhịn được lại nghiến răng nghiến lợi vung thêm mấy cước trút hận.

Lúc này mới oán hận quay lại bên mình sư huynh, trưng bộ mặt lấy lòng ra kêu: "Sư huynh đừng sợ, Khải nhi bảo hộ huynh!"

Nghe xong, Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy ấm lòng, không tự chủ nở nụ cười khẽ. Cũng lúc này, hắc y nhân gầy nhom đã mau chóng xem xét mấy tên thuộc hạ còn đang kêu gào thảm thiết, rút từ trên người bọn chúng ra mấy cây ngân châm sáng lóa, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

"Dùng ám khí?" Nam nhân gầy nhom hừ lạnh, "Thật là quang minh chính đại nhỉ!"

"Ỷ đông hiếp yếu?" Tà nghễ liếc mắt, Vương Tuấn Khải bắt chước giọng điệu của hắn đáp lại, "Thật là công bằng chính nghĩa nhỉ!"

Lời vừa dứt, Vương Nguyên phì cười ngay tại chỗ. Tên gầy nhom đó bị chọc tức không nhẹ, mặt tái xanh, giận quá hóa cười,

"Giỏi! Giỏi! Quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Ngay cả một tên tiểu tử còn chưa mọc râu như ngươi cũng dám quản chuyện đâu đâu của Thiên Vũ Bảo ta!"

Đặc biệt báo ra thế lực đứng sau, định lấy đó uy hiếp để bọn họ biết khó mà rút lui. Nào ngờ vừa vặn đụng phải ba sư huynh đệ đồng môn vừa hạ sơn, hoàn toàn không hiểu biết thế lực trên giang hồ, càng đừng nói là hiểu biết ý nghĩa ba chữ Thiên Vũ Bảo này đại biểu cho cái gì. Bởi vậy mới sinh ra đoạn đối thoại bị cho là lăng nhục sau.

"Thiên Vũ Bảo là cái gì? Sư huynh, huynh biết không?"

Đối mặt với thắc mắc, Vương Tuấn Khải theo thói quen ngay lập tức quay qua tìm sư huynh giải đáp.

"Không, huynh không biết!" Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, suy đoán: "Đại khái chắc là bang phái trên giang hồ!"

"Giang hồ? Hiện tại chúng ta đang ở giang hồ sao?" Vương Nguyên hứng phấn hỏi tới.

"Đại khái vậy!" Sờ sờ cằm, xem qua rất nhiều tiểu thuyết nghĩa hiệp Vương Tuấn Khải vỗ tay tổng kết, "Chỗ có người là có giang hồ, không sai đâu!"

Hà hà, nguyên lai bọn họ đang ở giang hồ, còn vừa khéo tham dự tiết mục người giang hồ truy sát nữa, quá thú vị nha! Mắt thấy ba người tỉnh bơ nói chuyện, thậm chí còn dùng lời lẽ miệt thị "Thiên Vũ Bảo là cái gì", nam nhân gầy tức giận quát lớn,

"Câm miệng! Rốt cuộc các người có để Thiên Vũ Bảo vào trong mắt không?"

"Để thì thế nào? Không để thì như thế nào?" Bực mình liếc gã, Vương Tuấn Khải cực kỳ bất mãn việc sư môn ba người trao đổi lại bị ngắt ngang, rõ là muốn đối đầu với hắn.

Nghe vậy, nam nhân gầy nhom nhìn nhìn thuộc hạ, trừ ba người bị trúng ngân châm, còn mấy tên bị điểm huyệt không cử động được, trong lòng thầm kinh ngạc đồng thời cũng hiểu rõ ràng, ba kẻ trước mặt tuyệt không bình thường, nếu tiếp tục đánh, đám người mình có lẽ sẽ chịu thiệt lớn bèn quyết định

"Hay cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, dám can đảm nhúng tay vào chuyện của Thiên Vũ Bảo, ngày sau phải bắt các ngươi trả giá!" Mạnh mồm thổi phồng xong, hắn phất tay, quát một tiếng "đi", đám hắc y nhân kể cả những tên bị thương được đồng bọn dìu trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.

"Ớ... cứ vậy đi sao?" Nhìn trừng trừng khoảng rừng đột nhiên trống trơn, Vương Tuấn Khải bực bội gãi đầu. Quái lạ! Sao mới khắc trước còn hung thần ác sát đe dọa, giây sau đã chuồn sạch trơn rồi? Người bên ngoài thật sự là sờ không tới đáy mà!

"Đúng đó! Người ta đánh còn chưa đã mà!" Vương Nguyên một bên oán giận, một bên lầu bầu.

"Chắc chắn là sợ chúng ta!" Vương Tuấn Khải dương dương đắc ý, ưỡn ngực vênh váo.

"Tự khen vậy còn không biết xấu hổ?" Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu bật cười, âm thầm than thở, chàng có phần bất lực đối với hai sư đệ đi quản chuyện không đâu gây thù chuốc oán còn không biết tự giác nhà mình.

"Sư huynh, huynh biết Khải ca xưa nay không biết ngượng mà!" Thấy khe hở là cắm kim vào, Vương Nguyên cười hi hi thừa cơ châm chọc.

Không cam chịu bị chọc, Vương Tuấn Khải đang định ăn miếng trả miếng, một giọng nói yếu ớt khàn khàn đột ngột vang lên

"Đa... đa tạ ba vị..." Nghe xong, ba người đồng loạt cúi nhìn nam nhân đầy máu, thấy y nỗ lực chống người đứng dậy nhưng không làm nổi, sau cùng chỉ đành hé ra một nụ cười yếu ớt

"Không... không biết quý... quý tính đại danh của ba vị... ngày sau tại hạ tất báo..." Bịch! Nói chưa xong, đầu đã ngoẹo sang một bên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Sư huynh?" Kinh ngạc kêu lên, Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên trợn mắt há mồm nhìn ngân châm còn thò ra một nửa trên huyệt bách hội của nam tử, hiểu rõ nguyên nhân y đột nhiên hôn mê.

"Trúng độc." Thong thả rút tay về, Dịch Dương Thiên Tỉ đơn giản dùng hai chữ giải thích hết thảy. Chàng sớm nhận ra người này trúng kịch độc, nếu không dùng kim châm trước tiên tạm thời ngăn chận độc tính, để y tiếp tục rên rên rỉ rỉ như vậy, chỉ e không tới nửa canh giờ lại phải rầy rà tranh giành với quỷ đầu trâu mặt ngựa một phen.

Hóa ra là thế! Tỉnh ngộ gật đầu, Vương Tuấn Khải đỡ nam tử dậy đi ra ngoài rừng, miệng cười hi hi nói:

"Coi như số y may mắn, đụng phải sư huynh nhà chúng ta, mặc kệ y trúng độc gì cũng không chết được!"

"Đúng thế! Đúng thế!" Gật đầu liên tiếp, Vương Nguyên tung tăng bám theo sau hắn, vui vẻ cười toe:

"Y thuật của sư huynh lợi hại nhất, không giống chúng ta xem sách thuốc một lát đã mệt, một chút thiên phú cũng không có. Sau cùng sư phụ đành bất lực quăng chúng ta ra luyện võ..."

"Không hề gì! Chúng ta không biết y thuật cũng không sao, mặc kệ bệnh lớn bệnh nhỏ gì cũng đều có sư huynh ở đây!"

Gương mặt trẻ trung tuấn lãng tươi cười đầy ỷ lại. Thong thả đi đằng sau, Dịch Dương Thiên Tỉ nghe hai sư đệ vô tư cười nói, trong mắt thoáng lên một tia mù mịt. Có chàng ở đó sai? Dựa vào đâu tin chắc chàng sẽ luôn ở bên cạnh bọn họ? Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro