Chap 15: Mang kiệu hoa rước em về!
Chap này tặng các bạn: RubiiPhm KTs2109 Aileedjdj JacksonsNgas nasakami ndbh1234 ThaoLanguageClover KhiKhi553 khaithien-nguu-yet wanghemin chanssoll oMinh32 _ZANYING_ lemaikhanhan SuDi_TG_KTs SuMi126 quynhchi1828
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!💕💕💕💞💞💞💓💓💓
---------------------------------------------
Chap 15 : Mang kiệu hoa rước em về!
Dường như được nghỉ ngơi thoải mái sau một buổi sáng âm ĩ và mệt mỏi, nên khi Thiên Tỉ tỉnh dậy liền thấy có chút dễ chịu, cậu lờ mờ hé mắt ra nhìn, ừm, hình như không phải ở nhà mình, lại tiếp tục nhìn nhìn, cho đến khi đầu óc thanh tỉnh hẳn thì Thiên Tỉ liền nhận ra mình là đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện và lập tức những gì diễn ra lúc sáng lần lượt như một cuốn phim cứ thế chạy qua đầu cậu, ngay lúc Thiên Tỉ định phát hỏa thì nhân vật chính cũng vừa vặn tự dâng bản thân mình đến cho cậu phát tiết......
Lại nói đến cái nhân vật chính kia quả thật có chút đáng thương, vì muốn giữ đúng lời hứa hẹn với con trai bảo bối cho nên Tổng giám đốc Vương đã cật lực làm việc hết công suất, đáng lí anh phải ra nước ngoài để đàm phán và kí hợp đồng với đối tác nhưng vì anh sợ sẽ không về kịp nên đành phải giao dịch với đối tác qua máy tính, không may là trong quá trình giao dịch gặp vài vấn đền phát sinh cho nên giao dịch lại kéo dài thêm vài ngày, và cũng vì ở hai quốc gia hai múi giờ khác nhau cho nên thời gian nghỉ ngơi của Tuấn Khải cũng bị đảo lộn theo. Thành ra suy nhược mệt mỏi lâu ngày tích hợp lại, khiến cho tinh thần của anh cũng không được tỉnh táo. Đến buổi sáng ngày hẹn với Tiểu Tuấn Tuấn, dù thân thể không được khỏe, Tuấn Khải vẫn cố gắng để giữ cho bản thân thật tỉnh táo nhưng khi xảy ra sự cố thì anh cũng không thể trở tay kịp. Tuy vậy, ông trời vẫn còn thương Tuấn Khải nên chỉ cho anh bị gãy một bên chân thôi và dĩ nhiên nhân cơ hội lần này Tuấn Khải đã vận dụng kế sách của bạn thân Lưu Chí Hoành, ừm......và kết quả của nó thì không cần nói ai cũng biết rồi nhỉ!!!!!! :))))))
- Bà xã, em đã tỉnh rồi sao?- Tuấn Khải từ ngoài cửa đi vào, vừa chống nạng vừa hồ hởi vui vẻ hỏi Thiên Tỉ đang khí huyết sôi trào ngồi ở trên giường, tưởng tượng cái chăn là cổ của Tuấn Khải mà ra sức siết thật chặt.
Vừa nhìn thấy Tuấn Khải, không để cho anh có cơ hội nói gì thêm, Thiên Tỉ lập tức xoay người lấy gối đầu ném thật mạnh về phía của Tuấn Khải, đồng thời miệng cũng hoạt động nhanh như tay:
- Yah! Thằng cha đáng ghét này, dám thừa nước đục thả câu với ông đây, đã thế ông đây liều mạng với nhà ngươi!!!!!!
Còn về phần Tuấn Khải, vì không kịp né tránh nên anh hạnh phúc nhận trọn cái gối vào mặt đã thế còn bị mất thăng bằng mà ngã ngửa ra sau, nhưng chưa kịp lên tiếng giải thích thì đã bị một vật thể "nặng ơi là nặng" nhảy bổ lên người ra sức "tàn sát" bừa bãi để phát tiết.
Thiên Tỉ cả người ngồi đè lên bụng của Tuấn Khải, vừa đánh vào ngực của anh vừa khóc nháo, anh chính làm cái kẻ làm cho cậu vừa yêu thương vừa đau lòng, phải đánh anh cho thật đau.......................
- Anh...anh...cái thằng cha khốn nạn, Vương Tuấn Khải nhà anh......anh thích làm cho tôi khóc lóc khổ sở thì anh mới vừa lòng phải không???
Trong khi Tuấn Khải ở bên trong với Thiên Tỉ thì ở ngoài cửa phòng bệnh, mọi người thân thích thập thò, chen nhúc nhau chứng kiến 1 màn "cẩu huyết" đã mắt nhưng không ai có ý định nhảy vào can ngăn. Nhìn thằng bạn thân đang mang "thương tật" mà lại bị vợ "hành hung" đến không phản kháng được, Chí Hoành nhấp nhổm không yên định chạy vào cứu giúp, thế nhưng ý định còn chưa được thực hiện đã bị Vương Nguyên dập tắt bằng 1 cái liếc mắt, kèm theo là lời cảnh báo:
- Vương Tuấn Khải anh ta đáng bị như vậy, không biết là "nhờ" cái màn mách lẻo và cái kế sách nhạt toẹt của kẻ nào đó nên mới thành ra như thế này ha! Lưu Chí Hoành, tôi ráng cho anh qua ngày hôm nay, từ ngày mai trở đi anh tự động ôm gối ra sofa mà ngủ không cần đợi nhắc nhở, nghe rõ chưa??????
- ................Vợ à, anh sai rồi !!!- Sống lưng Chí Hoành tự động tuôn mồ hôi lạnh......
(-_-")
*
*
*
Sau một hồi náo loạn thì Thiên Tỉ cũng mệt mỏi không thèm nói năng gì nữa, cậu nằm úp người xuống ngực của Tuấn Khải, im lặng nghe tiếng trái tim của anh đập từng nhịp, từng nhịp trầm ổn, cả hai người đều không lên tiếng......
Cảm thấy người nằm trên ngực mình đã bình tĩnh trở lại, Tuấn Khải liền ôn nhu đưa bàn tay phải bị quấn băng gạc trắng xoá của mình lên khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Thiên Tỉ, giọng anh trầm ổn vang lên:
- Thiên Thiên à, anh làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì muốn chứng minh cho mọi người biết em yêu anh và anh cũng yêu em mà thôi, hơn nữa......chẳng phải anh giúp em thắng trong vụ cá cược kia hay sao? - Càng về cuối câu nói, Tuấn Khải càng giảm âm lượng chỉ để mình và Thiên Tỉ có thể nghe thấy được.
Dĩ nhiên câu nói của Tuấn Khải ngay lập tức làm cho cơ thể của Thiên Tỉ cứng đờ, cậu nhanh chóng bật người ngồi dậy, túm lấy cổ áo của anh mà lắc qua lắc lại tra hỏi:
- Làm sao anh biết được chuyện đó? Là ai? Là ai đã nói với anh hả??????
Khuôn mặt vừa chột dạ vừa lo lắng của Thiên Tỉ khiến cho Tuấm Khải cảm thấy thật vui vẻ, anh cũng không ngờ được Thiên Tỉ của anh lại đáng yêu đến như thế, nếu không nhanh rước em ấy về Vương gia thì thật là nguy hiểm nha!...... Anh đưa tay lên nhấn đầu của cậu lần nữa úp xuống lồng ngực của mình, dịu dàng xoa xoa lưng của cậu trấn an:
- Bảo bối, em đừng có động chút là nóng nảy như vậy! Hiện tại bản thân của em không chỉ có một mình nữa, lúc nãy bác sĩ nói với anh rồi, tiểu bảo bảo của chúng ta đã được gần 2 tháng, em hiện tại là nên nghỉ ngơi thật tốt để mạnh khỏe sinh tiểu bảo bảo,chờ mấy bữa nữa xuất viện về nhà anh sẽ thông báo với cha rồi mang kiệu hoa sang rước em về nha!!!!!!
Lại một tin sét đánh nữa đánh thẳng vào não bộ của Thiên Tỉ, nhưng vì Tuấn Khải đã đề phòng cậu sẽ nhảy dựng lên nên đã ôm chặt cứng lấy cậu, còn Thiên Tỉ thì ngược lại giận đến run rẩy:
- Anh - nói - cái - gì - đó? Ai có thai 2 tháng??????
- Là em chứ ai nữa bà xã! -Tuấn Khải yêu thương ôm chặt lấy Thiên Tỉ, cằm của anh khẽ cọ cọ lên đỉnh đầu của cậu.
- Nhưng mà tôi không muốn mang thai nữa đâu!!!!!! Tất cả đều là tại anh cả, một Tiểu Tuấn Tuấn đã đủ mệt rồi! Tôi mặc kệ, tôi không muốn mang thai đâu, tôi không muốn gả cho anh đâu Vương Tuấn Khải cua đao! Anh có mang trăm cái kiệu hoa đến tôi cũng mặc kệ! Oa...oa...oa...oa! - Không quan tâm đến xung quanh, chỉ cần nghĩ đến thời gian mang thai sắp tới là Thiên Tỉ chỉ muốn khóc thật to và thực tế thì cậu đang khóc bù lu bù loa trong lòng Tuấn Khải. (^-^")
Thế nhưng trong khi Thiên Tỉ đang khóc đến nước mắt đầy mặt thì kẻ góp phần làm to bụng của cậu lại rất sảng khoái, cười đến sáng lạng:
- Hắc hắc hắc! Hình như muộn rồi vợ à, anh không thể nào rút vốn lại đâu a~!!!!!! :V:V:V
- ANH ĐI CHẾT ĐI VƯƠNG TUẤN KHẢI!!!!!!!!!!!!
Chứng kiến cái kết đầy hường phấn của màn "cẩu huyết" kia xong mọi người nhìn nhau đầy ẩn ý, không ai nói gì mà tự động tản đi, chỉ tội cho Lưu Chí Hoành bởi vì trót dại mà bị vợ làm lơ, thành ra phải làm đầy tớ lẽo đẽo theo sau lưng Vương Nguyên cầu hòa nhưng toàn nhận được những cái hất mặt, liếc mắt hắt hủi và phũ phàng......(^_^")
Nhưng hình như từ nay đến giờ mọi người đã quên không để ý đến một bóng người cũng đứng im lặng đằng sau họ để chứng kiến tất cả mọi chuyện......- đó là Âu Dương Na Na. Đáng lẽ ra hôm nay Âu Dương Na Na sẽ thay cha của mình sang Pháp tham dự hội thảo nhưng khi vừa đến sân bay lại nghe tin Tuấn Khải bị tai nạn giao thông, vậy nên liền hủy bỏ chuyến bay, tức tốc chạy đến bệnh viện để thăm anh nhưng mà khi đến được phòng bệnh của Tuấn Khải và Thiên Tỉ thì......Âu Dương Na Na mới đau đớn nhận ra rằng nơi này rõ ràng không hề có chỗ của cô, và rằng cô đã thua Thiên Tỉ, thua hoàn toàn, nhưng Âu Dương Na Na không hề thấy uất ức hay tức giận, bởi vì cô cảm thấy bản thân cô rất may mắn, may mắn vì cô đã sớm nhận ra và không cố chấp theo đuổi Tuấn Khải nữa, nếu không, chẳng phải suýt chút nữa cô đã thành kẻ phá hoại một gia đình nhỏ tương lai đang hạnh phúc hay sao!!!!!!
Nhìn hai người ở trong phòng hạnh phúc tràn đầy, Âu Dương Na Na chỉ khẽ mỉm cười chua xót rồi vội vàng quay đi, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc mất, thế nhưng............ đi chưa được vài bước thì Âu Dương Na Na bị một người đi ngược lại va phải, làm cho cả hai cùng té ngã:
- Ách! Thật xin lỗi tiểu thư, tôi đi vội quá nên không kịp tránh, xin lỗi... xin lỗi! - Người nọ vừa đỡ Âu Dương Na Na dậy vừa rối rít xin lỗi.
- Không...không sao đâu!Ơ..................................
Khi Âu Dương Na Na và người nọ vừa nhìn lên thấy nhau, dường như có gì đó xẹt qua, và............hình như có một chuyện tình đẹp khác sắp được bắt đầu..................................
*
*
*
Chuyện Vương Tuấn Khải được xuất viện về đã là chuyện của một tháng sau đó. Đúng như lời Tuấn Khải nói, anh đã đem toàn bộ mọi chuyện ra nói với cha anh - Chủ tịch Vương Điền Khánh, và anh cũng rất hùng hồn tuyên bố trước mặt cha rằng sau khi tháo bột ở chân sẽ lập tức tiến thành hôn lễ với Thiên Tỉ, quang minh chính đại rước cậu cùng Tiểu Tuấn Tuấn về Vương gia. Về phía Chủ tịch Vương, sau khi nghe con trai quyết định như vậy ông cũng không ngăn cản hay nói thêm điều gì, bởi vì ông biết một khi Tuấn Khải đã muốn làm gì thì ông có ngăn cản cũng không được.
Nhưng............dù vậy thì Chủ tịch Vương vẫn muốn thử thách người con dâu tương lai này của mình một chút. Vì thế mà vào một ngày đẹp trời không hề dự báo trước, Chủ tịch Vương Điền Khánh nghiễm nhiên có mặt ở cửa tiệm của Thiên Tỉ, làm cho cậu vô cùng ngạc nhiên và trở tay không kịp:
- Chào...chào chủ tịch Vương ạ! - Thiên Tỉ đầy căng thẳng khi ngồi đối diện với người đàn ông quyền lực, dù trên đầu đã hai thứ tóc nhưng nhìn qua vẫn rất phong độ.
Khung cảnh hiện tại thật giống với 5 năm trước kia, chỉ khác ở chỗ nơi này là cửa tiệm của Thiên Tỉ và cậu cũng không còn cậu bé 18 tuổi năm nào nữa.
Đôi mắt tinh anh của chủ tịch Vương khẽ liếc qua khuôn mặt tràn đầy căng thẳng của Thiên Tỉ, sau đó ông khẽ nhếch môi rồi lên tiếng:
- Nơi này của cậu Dịch quả thật không tệ, nhìn qua liền thấy cậu rất có tâm huyết gây dựng nơi này. Tôi vào vấn đề chính nhé, cậu Dịch có biết lí do vì sao tôi lại có mặt ở đây không???
Trong lòng Thiên Tỉ chợt căng cứng, lí do? Chẳng lẽ...........
Cẩn thận giữ cho bản thân không bị kích động, Thiên Tỉ hít một ngụm không khí lạnh, thật từ tốn mở miệng:
- Cảm ơn Chủ tịch Vương đã khen ngợi, chẳng qua cũng chỉ là một căn tiệm nhỏ để kiếm cơm qua ngày thôi, nào có được như lời Chủ tịch nói. Còn về điều Chủ tịch vừa hỏi, chẳng hay hôm nay chủ tịch đến đây có phải lại vì chuyện của Tuấn Khải và cháu có đúng hay không?
- Cậu Dịch đã nói thế thì tôi cũng không vòng vo nữa, tôi chỉ muốn hỏi nếu hiện tại tôi lại giống như 5 năm trước ép cậu rời xa Tuấn Khải thì cậu có làm được không? - Chủ tịch Vương thay đổi tư thế, ngồi ngả ra sau ghế thoải mái nhìn Thiên Tỉ và đầy mong chờ câu trả lời của cậu.
Nhưng có điều chủ tịch Vương không thể ngờ rằng Thiên Tỉ không những không thay đổi sắc mặt mà câu trả lời của cậu cũng khiến cho ông rất bất ngờ:
- Vậy thì phiền Chủ tịch về nhà và trói chặt con trai của ngài lại, nếu không sợ rằng anh ấy lại bỏ nhà, bỏ công ty mà theo cháu mất!
Khỏi phải nói câu trả lời của Thiên Tỉ đã khiến chủ tịch Vương vô cùng hài lòng, xem ra chàng trai này đã túm gáy con trai bảo bối của ông rồi cho nên mới có thể mạnh miệng được như vậy. Trước khi rời khỏi quán của Thiên Tỉ, Chủ tịch Vương còn không quên bỏ lại một câu nói đầy vui vẻ:
- Hai đứa xem chọn một ngày đẹp trời, cùng nhau đưa cháu nội ta về Vương gia một chuyến đi!
Và ngày đẹp trời đó là ngày Tuấn Khải vừa đi bệnh viện tháo bột ở chân về, anh rất hào hứng mà phóng xe tới tận cửa tiệm để đón Thiên Tỉ và Tiểu Tuấn Tuấn. Vốn tưởng chỉ có một nhà ba người thôi nhưng đến phút chót liền bị phá hỏng bởi vì bà ngoại Trương Diệp Tuệ - mẹ của Thiên Tỉ. Diệp bà bà nghe tin Chủ tịch Vương muốn gặp mặt con trai và cháu trai bảo bối của mình liền một hai đòi đi cùng, thành ra không khí có chút gì đó sai sai......(^_^")
Xe của Tuấn Khải vừa vào đến sân của Vương gia thì đã có người chạy vào thông báo với Chủ tịch Vương, nghe nói ngoài Tuấn Khải, Thiên Tỉ và Tiểu Tuấn Tuấn ra thì còn có một người phụ nữ đi cùng, bỗng nhiên Chủ tịch Vương cảm thấy thật căng thẳng.
Dinh thự của Vương gia quả thật rất đồ sộ, vừa mang nét kiến trúc phương Tây vừa pha chút kiến trúc phương Đông, nhìn thế nào cũng thấy rất hài hòa. Vừa vào đến cửa, Tiểu Tuấn Tuấn liền như cún con quen nhà chạy thẳng vào phòng khách, khi thấy Chủ tịch Vương thì cậu bé vui vẻ bổ nhào lên người ông nội:
- Ông nội ~ Tiểu Tuấn Tuấn đến với ông nè ~
- Ôi bảo bối yêu quý của ông ~ - Ôm lấy cháu trai, Chủ tịch Vương vui vẻ tới mức quên cả những người xung quanh.
Hai ông cháu ở gần nhau liền như sam mà dính chặt, ông ông cháu cháu cười cười nói nói, nhìn thế nào cũng thấy rất hạnh phúc.
Chơi đùa một lúc đã thấm mệt, Tiểu Tuấn Tuấn lúc này mới nhớ tới cha, Papa cùng bà ngoại, liền từ trên người của ông nội chảy xuống, chạy ra ngoài rồi lại chạy vào, hai tay nhỏ còn kéo theo hai người lớn nữa, vừa vào đến cửa phòng khách đã hí hửng giới thiệu:
- Ông nội ~ ông xem Tiểu Tuấn Tuấn dẫn theo ai nè, là Papa và bà ngoại của con đó ngar~
Giây phút Chủ tịch Vương ngước mắt lên nhìn liền chạm phải đôi mắt có chút u buồn nhưng cực kì tinh xảo. Và rồi......ngay thời điểm đó, thời gian như chảy chậm lại, hai người nhìn nhau ngạc nhiên, không hẹn mà cùng thốt lên:
- Điền Khánh/Diệp Tuệ.................................!!!!!!
------End chap 15------
📍P/S: Còn 1 chap và 1 ngoại truyện nữa nha bà con! ❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro