Chap 1 : Gặp lại em và......???
Chap đầu tiên tặng các cô ThaoLanguageClover chanssoll oMinh32 nasakami ndbh1234 JacksonsNgas nha!❤️❤️❤️❤️❤️❤️
--------------------------------------------
Chap 1 : Gặp lại em và.......???
Anh- Vương Tuấn Khải, anh là cậu ấm của 1 gia đình tài phiệt nổi tiếng nhất nhì đất Trung Quốc, tuy gia đình giàu có và rất quyền lực trong tất cả mọi lĩnh vực trên thương trường nhưng anh không giống như các cậu ấm con nhà giàu khác, anh tuy bề ngoài luôn toát lên vẻ lạnh lùng khó gần nhưng thật bên trong anh lại là người rất tình cảm, vui vẻ luôn nở nụ cười tỏa nắng ấm áp, hòa đồng và luôn quan tâm đến mọi người mà không phân biệt đẳng cấp. Mọi người thân thiết với anh đã ưu ái đặt cho anh biệt danh là Happy Virus!
Cậu- Dịch Dương Thiên Tỉ, là 1 chàng trai con nhà bình dân, sống cùng với mẹ trong 1 tiệm bánh nhỏ do mẹ cậu làm chủ, cuộc sống tuy không dư giả là mấy nhưng lúc nào cũng tràn ngập hạnh phúc, cậu tuy bề ngoài nhìn vào có nhỏ bé hơn so với đám bạn cùng lứa nhưng vẫn rất đáng yêu với làn da trắng nõn mịn màng, khuôn mặt nhỏ thanh tú, đôi mắt tinh nghịch, đôi môi đào đỏ mọng, tất cả mọi thứ thuộc về cậu đều khiến cho lũ con gái phải ganh tị. Nhưng khác với vẻ ngoài có chút mỏng manh yếu đuối của mình, cậu được mọi người yêu chiều đặt cho cái biệt danh rất ngọt ngào là người đẹp tiệm bánh hay đanh đá, chua ngoa, ngạo kiều xinh đẹp tiểu mỹ thụ!
Anh đã sa phải lưới tình không lối thoát của cậu khi mới gặp cậu lần đầu tiên ở trường cấp 3, Tuấn Khải không thể nào ngờ rằng cái con người nhỏ bé xinh đẹp nhưng chua ngoa có cái tên mĩ miều là Thiên Tỉ đó lại có thể trói chặt trái tim anh ngay từ cái nhìn đầu tiên như thế, vậy là Tuấn Khải đã cố gắng lên kế hoạch để chinh phục trái tim của người đẹp tiệm bánh kia.
Còn Thiên Tỉ, từ trước đến giờ cậu chưa 1 lần tin vào cái gì gọi là tình yêu sét đánh cả, ấy thế mà ngay lần đầu chạm trán với anh ở chân cầu thang trong trường học thì cậu ngay tức khắc đã phải rung rinh trước vẻ đẹp thánh thiện của anh. Cứ thế qua hết 2 năm cấp 3, cuối cùng Tuấn Khải cũng đã hạ gục được người đẹp tiệm bánh Thiên Tỉ, anh trao cho cậu tất cả mọi yêu thương mà anh có và cậu thì cũng không có gì hối tiếc khi trao trọn lần đầu tiên của mình cho anh vào đúng sinh nhật lần thứ 18 của anh.
Thế nhưng mọi thứ tưởng chừng như mãi mãi ấy lại không thể thành hiện thực khi Thiên Tỉ được biết Tuấn Khải đã bị hứa hôn với 1 cô tiểu thư nào đó từ lúc còn trong bụng mẹ và cậu nghiễm nhiên trở thành kẻ thứ 3 đang phá hoại 1 gia đình tương lai, Thiên Tỉ còn biết nếu như cậu cứ cố gắng bất chấp hết tất cả mà ở bên cạnh Tuấn Khải thì anh sẽ mất đi tất cả, công ty của gia đình anh sẽ bị phá sản nếu như anh hủy hôn với cô tiểu thư kia. Tất cả cứ rối bời như 1 mối tơ vò, Thiên Tỉ thì lưỡng lự không biết nên lựa chọn con đường nào là đúng, lương tâm cậu không cho phép cậu hủy hoại tương lai rộng mở của Tuấn Khải, cuối cùng cậu cũng quyết định nói lời chia tay với anh mặc dù cậu biết anh sẽ không bao giờ đồng ý cả, để tăng thêm sức thuyết phục rằng cậu đã hết yêu anh thì cậu đã nhờ người bạn thân của cậu học khác trường giả làm bạn trai của cậu để cho anh nghĩ rằng cậu đã phản bội anh để anh sẵn sàng buông tay cậu và đi du học nước ngoài. Thiên Tỉ đã khóc rất nhiều và ngày anh ra sân bay để đi du học thì cậu đã lén đến sân bay để nhìn anh lần cuối, Thiên Tỉ đã khóc ngất khi bóng lưng Tuấn Khải khuất dần trong cánh cửa hải quan sân bay, Thiên Tỉ đã ngất xỉu trong vòng tay của Vương Nguyên - bạn thân của cậu ở sân bay và khi tỉnh dậy Thiên Tỉ tiếp tục được 1 phen bất ngờ khi chính từ miệng Vương Nguyên nói rằng cậu đã có thai và cái thai đã được gần 2 tháng. Lúc đầu Thiên Tỉ vẫn không tin, cứ nghĩ rằng Vương Nguyên nói vậy để chọc ghẹo cho cậu vơi đi nỗi buồn, nhưng khi cầm tờ giấy siêu âm trên tay thì cậu mới thật sự tin rằng mình đã mang thai 1 sinh linh nhỏ bé và chủ nhân góp vốn để tạo nên sinh linh nhỏ bé kia không ai khác chính là Tuấn Khải, vì Thiên Tỉ đã trao trọn cái lần đầu tiên của cậu cho Tuấn Khải vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 18 của anh 2 tháng trước.
Thật sự lúc này cậu không biết phải làm sao cả, nên vui hay nên buồn đây, cứ ngỡ đã cắt đứt được sợi duyên nợ với anh cơ mà hình như định mệnh không cho phép Thiên Tỉ làm điều đó. Cố nén lại sự buồn bã, Thiên Tỉ đã quyết định sẽ trân trọng cái hạnh phúc nhỏ bé mà Tuấn Khải dành tặng cho cậu, cậu sẽ giữ lại cái thai này và sau khi đứa bé ra đời thì cậu sẽ làm tất cả để bảo vệ nuôi nấng đứa bé nên người và tất nhiên mọi việc liên quan đến nguồn gốc của đứa trẻ này sẽ mãi mãi được giữ im lặng, chỉ có cậu, Vương Nguyên, Chí Hoành và mẹ của cậu biết cái bí mật này!
Cứ nghĩ rằng chuyện nhân duyên của Thiên Tỉ và Tuấn Khải đã chấm dứt ngay từ ngày anh lên đường đi du học thế nhưng....................đời không như là mơ!!!!!
6 năm sau............
- Tiểu Tuấn Tuấn, con đứng lại ngay cho Papa, nếu không thì đừng có trách Papa độc ác đó! - Tiếng hét cao vút của 1 người con trai vóc dáng nhỏ nhắn đang hì hục chạy theo 1 cục bông nhỏ với mái tóc màu nâu cà phê lon ton chạy vòng quanh cái bàn làm việc.
- Thiên Thiên Papa~, Papa phải tin Tiểu Tuấn Tuấn, là tại bạn Hiên Hiên dành đồ chơi của Tiểu Tuấn Tuấn nên Tiểu Tuấn Tuấn chỉ lấy lại thôi màaaaaa! - Cục bông nhỏ vừa chạy vừa cố quay đầu lại thanh minh.
- Papa không cần biết, giờ con có đứng lại hay không hả?????? - Thiên Tỉ mệt mỏi đứng chống nạnh thở không ra hơi.
-Thiên Thiên...Thiên Thiên Papa~ hứa là không oánh đòn Tiểu Tuấn Tuấn đi thì...thì Tiểu Tuấn Tuấn đứng lại...... - Cục bông vẫn cố trả treo.
- Được, Papa hứa, giờ thì lại đây cho Papa! - Thiên Tỉ mệt mỏi ngồi xuống ghế, vẫy tay kêu cục bông lại gần.
Vâng, vừa rồi là màn rượt đuổi diễn ra hằng ngày của Thiên Tỉ và Tiểu Tuấn Tuấn bảo bối tại cái tiệm bánh Yang Yang này. Cái tiệm này trước kia là cửa hàng bán bánh của Thiên Tỉ và mẹ của cậu, nhưng sau khi tốt nghiệp Đại học Du lịch khoa Ẩm thực, chuyên ngành bánh ngọt và pha chế đồ uống thì Thiên Tỉ quay lại đây sửa sang lại tiệm bánh thành 1 tiệm không chỉ đủ loại bánh ngọt như của mẹ cậu trước kia mà còn có thêm cả các loại đồ uống như các loại coffee, trà sữa và bán cả đủ loại hoa nữa. Tiệm của cậu từ khi sửa sang lại thì kinh doanh rất tốt, tuy chỉ là 1 căn tiệm nhỏ nhưng vô cùng ấm cúng và lúc nào cũng đông khách. Và cái cậu bé tên Tiểu Tuấn Tuấn kia chính là cái thai trong bụng của Thiên Tỉ 6 năm trước, giờ đây đã là 1 cậu bé 5 tuổi vô cùng đáng yêu và tinh (quái) nghịch, Thiên Tỉ đặt tên bé là Vương Tuấn Dương vì dù sao đứa bé cũng là kết tinh tình yêu của Thiên Tỉ và Tuấn Khải mà, mặc dù có nhiều người thắc mắc về cái họ của bé Tuấn Dương nhưng Thiên Tỉ cũng chỉ cười giả lả mà nói rằng: "Cha của Tiểu Tuấn Tuấn đang ở xa lắm".
Quay về với hiện tại, nhóc Tiểu Tuấn Tuấn sau khi chắc chắn là Thiên Tỉ sẽ không đánh đòn nữa thì mới ngoan ngoãn đi lại gần rồi leo lên ghế sofa ngồi xuống cạnh bên Thiên Tỉ khẽ vùi cái đầu tóc màu nâu cà phê thơm thơm mùi sữa vào lòng cậu thủ thỉ:
- Thiên Thiên Papa, Papa đừng giận Tiểu Tuấn Tuấn mà, hing~ hing~
Khẽ đưa mắt liếc sang nhìn cục bông đang co tròn trong lòng mình, Thiên Tỉ khẽ phì cười, quả thật không thể nào mà tức giận lâu với đứa trẻ đáng yêu này mà; nhưng cái gì thì cái hư là vẫn bị phạt, ngay lập tức Thiên Tỉ đanh mặt lại, đưa tay phải lên nắm lấy cái lỗ tai bé xíu kia lôi ra xa, chỉ tay về phía tấm thảm gần bàn làm việc, nghiêm giọng nói:
- Tiểu Tuấn Tuấn thật là hư, con đi ra kia quỳ gối rồi giơ hai tay lên đầu cho Papa ngay!
Đang yên lành thì bị kéo lỗ tai, mặt của Tiểu Tuấn Tuấn lập tức chuyển sang chế độ "táo bón face", nhăn nhó lại còn miệng thì trề ra rồi nhanh chóng líu lo khẽ trách móc:
- Hức...hức...hức...Thiên Thiên Papa lừa Tiểu Tuấn Tuấn, Thiên Thiên Papa không giữ lời, Thiên Thiên Papa đã nói là hông có đánh đòn Tiểu Tuấn Tuấn mà...hing~ hing~
- Ai nha nha, Papa có nói là hông đánh đòn Tiểu Tuấn Tuấn chứ Papa không có nói là sẽ không phạt Tiểu Tuấn Tuấn đâu, giờ ra kia quỳ gối lên, chừng nào Papa cho phép nghỉ mới được nghỉ, nghe chưa? - Thiên Tỉ cố nén cười nhưng vẫn trưng cái bộ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Tuấn Tuấn.
Biết là không thể cãi lý thêm, Tiểu Tuấn Tuấn lê thê xách mông ra tấm thảm cạnh bàn làm việc của Thiên Tỉ mà thực hiện hình phạt, được chừng vài phút thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là 1 người có dáng vẻ cũng nhỏ nhắn nhưng khuôn mặt khá tươi tắn trẻ trung hơn nhiều so với cái tuổi 54 của mình bước vào, vừa thấy người này, Tiểu Tuấn Tuấn quên ngay việc mình đang bị Papa phạt mà chạy nhào ra nhảy tót lên ôm chặt người kia, miệng thì không ngừng kêu ca:
- Diệp bà bà, bà ngoại phải làm chủ cho Tiểu Tuấn Tuấn, bà ngoại mau mau cứu Tiểu Tuấn Tuấn đi, Thiên Tỉ Papa đang phạt Tiểu Tuấn Tuấn quỳ gối a~, Tiểu Tuấn Tuấn quỳ gần 2 tiếng rồi, chân tay thắp...thắp thửa (sắp...sắp sửa) rụng ra luôn rồi, hing~ hing~ (Au: Tiểu Tuấn Tuấn vẫn là nói ngọng và láo toét boy, cơ mà phóng đại hơi quá mức, mới quỳ chưa được mấy phút mà dám nói là quỳ gần 2 tiếng mà lại còn quỳ trên thảm sướng ơi là sướng nữa. :v)
- Tiểu Tuấn Tuấn của bà ngoại ngoan nào, nói cho bà ngoại nghe làm sao mà con lại bị Papa phạt quỳ gối vậy chứ? - Diệp bà bà mỉm cười hiền hậu nhìn đứa nhỏ đang nũng nịu trong lòng mình.
- Tại...tại ở trường có bạn Hiên Hiên dành đồ chơi của Tiểu Tuấn Tuấn nên Tiểu Tuấn Tuấn dành lại, thế...thế là bạn Hiên Hiên khóc nhè nói với cô giáo là...là đánh bạn ý, rồi...rồi cô giáo gọi điện thoại mách Thiên Thiên Papa, và......- Tiểu Tuấn Tuấn nói giữa chừng thì khẽ nhìn Thiên Tỉ, ngay lập tức bắt gặp cái trừng mắt của Thiên Tỉ thì lẳng lặng tụt xuống khỏi vòng tay của bà ngoại và trở lại chỗ tiếp tục chịu phạt.
- Ôi Thiên Thiên a ~ sao con nghiêm khắc với thằng bé thế, Tiểu Tuấn Tuấn vẫn là trẻ con mà, giành đồ chơi với nhau là chuyện thường thôi, cớ gì phải phạt thằng bé thế chứ, đã vậy còn bắt nó quỳ gần 2 tiếng, con thân làm Papa mà không thấy xót sao? - Diệp bà bà nhìn Thiên Tỉ lắc đầu.
- Đúng là cháu hư tại bà, mẹ đừng quá nuông chiều Tiểu Tuấn Tuấn mà nó sinh hư ra đấy, con mới cho nó quỳ có vài phút mà nó phóng đại lên 2 tiếng thế mà mẹ cũng tin, chậc chậc! Hết nói nổi mà ! - Thiên Tỉ đỡ trán ngán ngẩm. (Ế, Thị Chiên quên mất vế đầu rồi kìa , phải là : Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà mới đúng!^^)
- Con thật là......đừng quá nghiêm khắc như thế......nào Tiểu Tuấn Tuấn, lại đây với bà ngoại đi, cho bà ngoại ôm cái bọc sữa của bà ngoại tí nào! - Diệp bà bà vẫy vẫy tay gọi Tiểu Tuấn Tuấn.
Nhưng vì sợ Thiên Tỉ nên bé Tiểu Tuấn Tuấn ngước khuôn mặt puppy của mình lên nhìn Thiên Tỉ với đôi mắt ủy khuất nhất có thể, chỉ khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Thiên Tỉ thì ngay lập tức chạy ù lại, chạy vào lòng của bà ngoại mà hít hà.
- Mà chả phải mẹ đã nói là sau khi tham dự hội nghị của Hiệp hội bánh ngọt xong thì đi du lịch với mấy người bạn trong hiệp hội sao? - Thiên Tỉ vừa thử bánh mới vừa nhìn Diệp bà bà.
- À, chuyến đi đã rời sang ngày mai, lúc ở hội nghị mẹ đã nghĩ ra mấy cái công thức làm bánh mới nên ghé qua đây vừa là để thăm con và Tiểu Tuấn Tuấn, cũng vừa là để cho con nghiên cứu và làm thử mấy món bánh mới theo công thức này! - Diệp bà bà đưa 1 quyển sổ ghi công thức cho Thiên Tỉ.
- Wow, vậy là Tiểu Tuấn Tuấn sắp được nếm thử bánh mới do Thiên Thiên Papa làm rồi! - Tiểu Tuấn Tuấn rất thích bánh ngọt nên nghe xong thì nhảy lên tưng tưng.
- Vậy chúng ta xuống bếp làm thử ngay đi! - Thiên Tỉ vui vẻ đứng dậy.
Thế là cả 3 người dẫn nhau xuống bếp và bắt tay vào làm bánh ngọt theo công thức mới của Diệp bà bà.
*
*
*
*
*
*
Trong lúc đó tại sân bay quốc tế Bắc Kinh......
Một người đàn ông chững trạc, khuôn mặt toát lên vẻ băng lãnh nhưng vô cùng anh tuấn, mái tóc dày màu nâu cà phê được vuốt ngược lên rất hợp với khuôn mặt tuấn tú kia đang sải những bước chân dài và dứt khoát đi ra từ trong sân bay, vừa ra đến cổng thì có 2 hàng người xếp ngay ngắn cúi đầu kính cẩn chào đón, một người đàn ông khá đứng tuổi trong nhóm người kia bước đến, đưa tay ra chào hỏi:
- Dạ, tổng giám đốc Vương, chào mừng cậu trở về!
- Tôi muốn đến trung tâm thương mại Nhất Thiên ngay, tôi cần phải xem xét tình hình thị trường kinh doanh các trung tâm thương mại của công ty!-Người đàn ông băng lãnh kia cất lời.
- Nhưng mà....Tổng giám đốc mới về nước mà, chả phải là nên nghỉ.....- Người đàn ông đứng tuổi chưa kịp nói hết câu thì bị Tổng giám đốc chặn họng.
- Không cần nghỉ, ngay lập tức đưa tôi đến trung tâm thương mại Nhất Thiên! - Tổng giám đốc Vương nói xong thì đi 1 nước.
Vừa đến trung tâm thương mại Nhất Thiên, Vương Tuấn Khải đã nhanh chóng đi khảo sát tình hình kinh doanh , đang đứng nghe nhân viên trình bày về việc kinh doanh thì từ đâu ra 1 cô gái thân hình nóng bỏng, bốc lửa trong chiếc váy hồng bó sát ngắn cụt cỡn chạy vù đến ôm chặt lấy Tuấn Khải mà khẽ hờn trách.
- Tuấn Khải ah~, sao anh về nước mà không nói với em 1 tiếng chứ, anh thật là......đến vợ tương lai mà anh cũng không thèm quan tâm tới sao chứ?
- Tiểu thư Âu Dương Na Na à, xin cô hãy tự trọng, đây là nơi đông người! - Tuấn Khải nhíu mày gỡ tay cô gái kia ra khỏi người mình.
- Anh.........- Âu Dương Na Na ra vẻ khó chịu.
Nhưng chỉ 1 lúc sau, Tuấn Khải lại tiếp tục lờ cô gái tên Âu Dương Na Na kia đi mà chú tâm vừa đi vừa lắng nghe nhân viên tiếp tục trình bày về công việc, đang lúc tập trung thì bên dưới có 1 vật nhỏ bé từ xa chạy lại đâm sầm vào chân anh, khẽ nhíu mày dừng chân lại, Tuấn Khải khẽ liếc nhìn xuống dưới vật nhỏ bé đang lăn lóc kia, bất giác anh cảm thấy đâu đó cảm giác ấm áp quen thuộc vô cùng, cái mùi thơm hương sữa dâu phảng phất đâu đây, anh nhẹ khụy gối ngồi ngang tầm với cục bông nhỏ bé kia rồi ôn tồn đỡ cục bông dậy, mỉm cười nhìn cục bông:
- Cục bông nhỏ, cháu đang mải tìm gì sao? Đi đứng phải nhìn trước sau chứ?
Nhưng mà cục bông trắng chưa kịp mở miệng thì cái cô gái tên Âu Dương Na Na kia vội nhảy ngay vào kéo cục bông ra, miệng không ngừng trách móc:
- Nhóc con, mẹ của nhóc đâu mà lại để cho nhóc chạy lung tung thế này hả? Có biết là nhóc con nhà ngươi vừa đụng trúng ai không vậy hả? Phải tìm mẹ của nhóc để hỏi xem mẹ nhóc dạy con ra sao mà lại để con cái chạy lung tung thế này, dẫn con đến đây mà không chịu trông chừng, bla bla bla......
Ở cách đó không xa lắm cũng có 1 người dáng dấp nhỏ bé, xinh đẹp đang rất lo lắng ngó nghiêng xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, miệng thì không ngừng gọi lớn tên ai đó và cũng tự lẩm bẩm trách bản thân quá sơ ý:
- Tiểu Tuấn Tuấn ah~, Tuấn Dương ah~, con đang ở đâu đấy, con đừng trốn Papa nữa.
Chả là sáng nay, sau khi thử xong loại bánh mới theo công thức của Diệp bà bà, Thiên Tỉ đang định tiễn Diệp bà bà về thì có 1 đơn đặt bánh ngọt, coffee và hoa giao đến trung tâm thương mại Nhất Thiên nhưng vì quán đang đông khách nên vừa hay Thiên Tỉ cũng có ý định đến trung tâm thương mại mua sắp liền nhận đi giao hàng luôn, thế là lúc đến đây vì phải giao hàng lên tầng của nhân viên nhưng bé Tiểu Tuấn Tuấn lại sợ đi thang máy nên Thiên Tỉ để bé Tiểu Tuấn Tuấn đứng đợi ở tầng mua sắp và dặn đứng im đợi Thiên Tỉ quay lại, thế mà bé Tiểu Tuấn Tuấn đứng được 1 lúc thì thấy có 1 quả bong bóng hình Pikachu bay qua, liền quên mất lời Thiên Tỉ dặn mà chạy theo quả bóng, kết quả là không để ý đụng phải ai đó...............
Đang mệt vì phải chạy đi tìm bé Tiểu Tuấn Tuấn, Thiên Tỉ chợt thấy ở gần đó mọi người đang bu quanh lại thành 1 vòng tròn, linh tính của người Papa mách bảo là bé Tiểu Tuấn Tuấn đang ở đó, Thiên Tỉ liền không nghĩ ngợi thêm mà chạy ngay lại, cố gắng chen vào vòng tròn và chuyện gì đến thì cũng phải đến:
- Tiểu Tuấn Tuấn ah~, con làm sao vậy, sao con lại không nghe lời Papa dặn hả? Con có biết là Papa đã tìm kiếm con nãy giờ rồi không?????? -Thiên Tỉ chạy ngay đến chỗ bé Tiểu Tuấn Tuấn đang ngồi.
- Thiên Thiên Papa~, Papa đừng phạt Tiểu Tuấn Tuấn mà, Tiểu Tuấn Tuấn chỉ...chỉ...là chạy theo quả bóng Pikachu mà quên mất lời Thiên Thiên Papa dặn...hức...hức...hức...-Bé Tiểu Tuấn Tuấn mếu máo.
- Con thật là...về nhà Papa sẽ cho con biết tay...hừ...-Thiên Tỉ đỡ bé Tiểu Tuấn Tuấn đứng dậy.
Sau khi đỡ bé Tiểu Tuấn Tuấn dậy, bây giờ Thiên Tỉ mới để ý mọi người xung quanh và người đang đứng trước mặt mình, Thiên Tỉ ngay lập tức ngẩng mặt lên và mỉm cười tươi:
- Thật ngại quá, nếu như lúc nãy con tôi có làm gì có lỗi với anh thì cho tôi x... - Thiên Tỉ chợt câm nín khi nhìn thấy người trước mặt.
- Thiên......Thiên Tỉ - Tuấn Khải ngạc nhiên khi thấy người trước mắt mình.
Thời gian dường như ngừng lại, cả 2 con người gần 6 năm xa cách trong hiểu lầm và đau khổ, giờ bất ngờ gặp lại nhau thật không thể thốt lên được gì, biết phải cư xử ra sao, nói với nhau những gì, là nên tiếp tục hiểu lầm và đau khổ hay bỏ qua mọi thứ............
Nhận thấy hai người kia đứng nhìn chằm chằm vào nhau, cô gái Âu Dương Na Na kia đúng như lúc nãy đã nói, cô ả nhanh chóng chen vào giữa Tuấn Khải và Thiên Tỉ đứng, miệng liên tục xỉa xói:
- À thì ra anh là Papa của cái thằng quỷ nhỏ này, đúng là ba nào con nấy, nhìn mà khó ưa, tôi nói cho anh nghe muốn dẫn con nhỏ đến trung tâm thương mại mua sắm thì sao không lo trông chừng con cho tốt vào lại để cho con nhỏ chạy đi lung tung, đã thế còn không dạy con là khi đụng trúng người khác thì phải biết xin lỗi nữa chứ, anh có biết là con anh vừa mới va vào ai không hả? Là Tổng giám đốc của cái trung tâm thương mại Nhất Thiên này và là chồng tương lai của tôi đấy, may mà chồng tôi không sao nếu không anh có bán nhà cũng không đền nổi đâu.
Mặt Thiên Tỉ ngay lúc này tối sầm lại, lúc nãy còn đang tính làm người lịch sự tử tế xin lỗi người kia, cơ mà cô ả này lại mồm mép cay độc thô lỗ, đã thế thì Thiên Tỉ đây cũng chả tội gì đóng vai người tốt nữa, lỡ bị xem là người xấu rồi thì cho nó xấu luôn thể, nghĩ là làm, Thiên Tỉ nhẹ kéo tay áo lên, miệng nhếch lên thành nụ cười mỉa mai:
- Này bà thím kia, bà thím vừa mới nói ai là thằng quỷ nhỏ thế hả? Để tôi nói cho bà thím biết nhé, thứ nhất đúng là tôi có sơ ý để con tôi chạy lung tung ở đây nhưng mà nói đi cũng phải nói lại nếu như thằng bé có đụng trúng mấy người thì với cương vị là người lớn thì ít nhất cũng phải đỡ thằng bé dậy chứ, thứ 2 là tôi không quan tâm chồng tương lai của bà thím là ai, dù có là Tổng giám đốc hay tổng thống tôi cũng không sợ, gì chứ con tôi mới có từng này tuổi chả nhẽ lại đụng chết chồng của bà thím được à, thế thì con tôi là thánh rồi, có mà đền cái mông bà nhá, xí xem lại mình đi thímmm...hớ!
- Bà...bà thím sao? - Âu Dương Na Na cứng họng sau khi nghe xong màn phản pháo của Thiên Tỉ.
Mấy người nãy giờ được xem màn đấu võ mồm của hai người đẹp thì đều đã bị đông cứng lại như tượng hết, cái gì chứ nhìn thì đẹp sao mà độc (mồm) quá nhỉ, Tuấn Khải đứng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng can ngăn:
- Thôi, chỉ là hiểu lầm, cũng không có gì to tát lắm đâu, bỏ đi!
- Hừ, không thèm chấp lũ nhà giàu mấy người, đi thôi Tiểu Tuấn Tuấn, Papa hết hứng mua sắm rồi. - Thiên Tỉ nói xong nắm tay bé Tiểu Tuấn Tuấn đi 1 nước.
- Ơ này......- Tuấn Khải định nói gì đó nhưng lại thôi.
Bóng lưng ba con Thiên Tỉ khuất dần nhưng Tuấn Khải thì vẫn cứ đứng nhìn theo hai cái bóng 1 cao 1 thấp kia đi xa, đầu anh lúc này tràn ngập trong suy nghĩ và câu hỏi cần có lời giải đáp :" Thiên Tỉ, là em phải không? Sau bao năm em vẫn như thế, vẫn như ngày đầu anh gặp em nhưng........còn đứa bé đó là con của em với thằng nhóc năm xưa đó sao???Vậy là........"
Thế nhưng Tuấn Khải anh cũng đâu có biết, Thiên Tỉ cũng giống như anh, cậu cũng nhồi nhét vô vàn những suy nghĩ trong đầu mình :" Thế là anh cũng đã quay về? 6 năm qua anh sống ra sao? Cuộc sống của anh có tốt không? Còn cô gái kia......là người sẽ là vợ của anh sao? Chắc bố anh sẽ vui lắm??? Chỉ có............"
*
*
*
*
Vậy là chuyện tình tưởng chừng như đã chấm dứt từ 6 năm trước nhưng giờ mới thật sự bắt đầu? Sóng gió, thử thách, khó khăn có làm cho họ quay lại với nhau hay không??????
------End chap 1------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro