Chương 1: Rợn cả tóc gáy 1
Theo bản năng Vương Nguyên xoay người lại , mà lúc này đèn xe chợt lóe sáng , dừng lại trên người cậu
"Ai nha ~ người đẹp ~ có cần trợ giúp không ?!" Một giọng nói vang lên trong đêm.
Vương Nguyên né tránh , dùng sức lắc đầu :"Không . . . . . . Tôi không . . . . ."
Người đàn ông ngồi trong xe mui trần huýt sáo một cái , dùng ánh mắt tà mị quan sát Vương Nguyên . Sau đó dùng thanh âm hù dọa :"Đêm khuya yên tĩnh không người , một cậu trai mặc dạ phục màu đỏ , đi chân đất , chạy trên đường cái ——"
Một câu nói của hắn , làm người khác không ngừng rùng mình :"Anh đừng ăn nói lung tung ——" Vương Nguyên muốn bịt lỗ tai lại , nhưng phát hiện trong tay còn đang xách giầy.
Nhìn động tác đáng yêu của cậu , người ngồi trong chiếc Ferrari không nhịn được , cười thật to :"Ha ha. . . . . . Xem ra cậu chính là nam quỷ nhát gan !"
"Đúng đó , tôi là quỷ , tốt hơn hết là anh nên tránh xa một chút . Nếu không. . . . . . Nếu không tôi sẽ bắt anh đi . . . . . ." Vương Nguyên can đảm nói.
"Ha ha. . . . . ." Tiếng cười của nam nhân càng lớn , nhìn về người đẹp ấn kèn , khởi động xe , chậm rãi theo sau :"Này , nam quỷ xinh đẹp , cậu có phải hay không là người kia . . . . . ."
"Người nào ?!" Trong lòng Vương Nguyên đang sợ hãi , dừng bước , xoay người , nuốt nước bọt một cái .
"Lên xe , rồi tôi nói cậu biết !"
"Quên đi , tôi . . . . . . Tôi không muốn biết !" Vương Nguyên nói xong có chút cà lăm , nhưng vì sợ hãi mà bước đi chậm lại . Ít nhất bên cạnh là người , không phải quỷ , hơn nữa nhìn hắn cũng không phải người xấu.
Một cánh tay của Bùi Tạp Tư khoác lên cửa xe , một tay đỡ tay lái , hướng phía Vương Nguyên tiếp cận :"Thế vừa rồi cậu có nhìn thấy một người con gái mặc quần áo màu đỏ đón xe hay không ?!"
"Không có. . . . . ." Vương Nguyên nhìn quần áo của mình , rụt rè lắc đầu :"Anh không cần phải dọa tôi , trên con đường này chỉ có một mình tôi !"
"Ái chà . . . . . . Ra vậy ~!" Bùi Tạp Tư không còn thắc mắc , tiếp tục nói :"Tôi không có ý hù dọa cậu , chẳng qua là tò mò thôi . Mỗi lần đi tới nơi này , cũng sẽ cố ý thả chậm tốc độ , muốn xem mỹ nữ trong truyền thuyết"
"Mỹ nữ truyền thuyết ?!"
"Nghe nói trên con đường này luôn có một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng đón xe , rất xinh đẹp ~~~!"
Hoá ra là như vậy , Vương Nguyên dần dần thanh tĩnh lại , không sợ nữa ". . . . . . Tôi không phải là người phụ nữ kia. . . . . ."
"Tôi biết chứ . Nghe nói người đó rất kỳ quái , luôn đợi trời mưa mới xuất hiện đón xe !"
"Hiện tại mưa đã tạnh !" Vũ Nghê ngửa đầu nhìn bầu trời , thở dài một tiếng . Hôn lễ của cậu ngay trời mưa , lẽ nào là biểu hiện của cuộc hôn nhân đầy nước mắt.
"Ha ha , Đúng vậy nha . Vậy thì đừng bỏ lỡ. Để tôi kể cho cậu chuyện có liên quan đến tin đồn !"
"Được thôi !" Nói chuyện với người này khiến cậu dần dần mất cảnh giác , càng ngày càng cảm thấy người này không phải người xấu . Con đường này thật yên tĩnh , có người theo cậu trò chuyện cũng không tồi , như thế chẳng còn sợ nữa
Bùi Tạp Tư cười xấu xa , chậm rãi nói :"Vào một đêm mưa mùa hạ của ba năm trước , ước chừng hơn chín giờ tối , thoạt nhìn người đó có rất nhiều tiền , đại khái chừng ba mươi tuổi , mặc một chiếc quần và áo màu đỏ , lái chiếc xe thể thao màu đỏ , chạy vào khúc quanh rồi chợt thả phanh"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro