Chap 2
----------------------------------
Sáng hôm sau, Vương Tuấn Khải trên người là một bộ âu phục mới lãnh tĩnh bước vào gian phòng VIP mà hôm qua anh đã cho người nhục nhã cậu. Vừa mở cửa, một mùi hỗn tạp khó ngửi xộc thẳng vào mũi làm anh khẽ nhíu mày. Nhìn đến thân thể nhỏ gầy co rút vào một góc, xung quanh là bao cao su đã sử dụng, hiện chính trên thân thể cậu vẫn còn vương vãi tinh dịch đàn ông cùng những dấu hôn, cắn đỏ đến chói mắt.
Tâm trạng dâng lên một cỗ khác thường, liếc qua người vệ sĩ bên cạnh, sau đó liền nâng mi. Người vệ sĩ hướng đến vị lão đại, cung kính "Người hôn mê. Tôi sẽ cho người mang cậu ta về nhà chính".
Vương Tuấn Khải im lặng không đáp, sau đó hướng cửa bước ra.
Yên tĩnh ngồi trên BMW, Vương Tuấn Khải thoáng trầm tư. 2 năm trước, anh đã nghĩ đến hàng vạn cách tra tấn, đày đoạ khổ sở tên tiện nhân này. Thế mà 2 năm sau gặp lại, dù anh đã kích động và tàn nhẫn cho 10 vệ sĩ lần lượt hưởng dụng cậu, nhưng không thể chối bỏ, cảm giác đau đớn từ tim anh lan rộng ra khắp cơ thể, sau đó chính là dư âm ê ẩm như cứa sâu vào tâm can khi nhìn thấy cơ thể cậu sau khi bị vũ nhục. Hừ, thật khốn nạn. Anh thế mà vẫn còn đau lòng tiện nhân kia. Không, anh sẽ cho cậu thấy, chính anh tự tay dày vò, cấu xé và hủy diệt cậu. Vương Nguyên sẽ không bao giờ an nhiên mà sống được nữa. Sẽ phải quỳ lạy dưới chân anh, không phải cầu xin anh buông tha, mà là cầu xin được chết.
---------------------
[Hiện tại]
Vương Tuấn Khải không xoay đầu nói với thư ký Ngô bên cạnh "Nấu cháo đem xuống tầng hầm đi"
"Vâng" Ngô Quốc nghe xong liền theo lệnh tiến vào trong phân phó cho đầu bếp.
Vương Tuấn Khải cầm lấy tài liệu được đặt trên bàn lên xem. Gần đây anh dự định mua lại khu đất phía tây Đình Vũ. Nơi đó trước đây là sân golf do tập đoàn Vạn An mở, sau khi Vạn An phá sản, sân golf đóng cửa và đang chờ định giá từ phía ngân hàng. Nhìn chung, Đình Vân không phải là vị trí đắt địa. Nằm ở rìa ngoại ô, cách thành phố 2 tiếng đi xe thật sự không được những nhà đầu tư bất động sản nhắm đến. Nhưng dự án làm tàu điện ngầm của nhà nước đi qua Đình Vũ sẽ biến khu đất này thành nơi có tiềm năng đầu tư phát triển bất động sản. Nhưng dự án này vẫn mới đề xuất nên ít người biết tin, nếu như không phải anh có người trên đó, hẳn rằng cũng sẽ bỏ lỡ miếng đất ngon.
Nhu nhu mi tâm, Vương Tuấn Khải thả tập tài liệu xuống bàn, tựa ra lưng ghế.
"Đã nấu xong cháo" Đầu bếp bưng nồi cháo nóng hổi nghi ngút khói mang ra đối với Vương Nguyên cung kính
"Ừ. mang đi" Vương Tuấn Khải gật đầu đứng dậy.
Hướng đến tầng hầm đang nhốt Vương Nguyên bước đến. Đứng trước cửa phòng bằng gỗ cũ kỹ. Anh hướng người bên cạnh chuyển nồi cháo cho anh rồi rời đi, để anh một mình tiến vào.
'Cạch' một cái, tiếp theo là những tiếng kẽo kẹt từ khung cửa đã rỉ sét. Khắp phòng không có lấy một tia ánh sáng. Xung quanh tĩnh mịch và lạnh lẽo. Nếu không phải thị lực anh tốt, tuyệt đối sẽ không thấy một cơ thể cuộc tròn người nằm một góc phòng, dưới chân còn mang sợi xích dài.
Tầng hầm này là nơi trước đây phụ thân anh là Vương Bách giam giữ mẫu thân anh- người đàn bà vì quá si mê ông mà đã rắp tâm muốn hãm hại người phụ nữ mà Vương Bách yêu tha thiết. Mẹ và ba, hai người đã đến với nhau bằng một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Vương Bách một lòng yêu Vũ Chân Trân . Sau đó vì gia đình Vương Bách kịch liệt phản đối lại đưa thêm một người phụ nữ vào, ép kết hôn, Vương Bách liền miễn cưỡng ưng thuận. Không ngờ mẹ anh lại không hài lòng với chồng mình, với cuộc sống hiện tại, bà luôn cho rằng chính Vũ Chân Trân đã cướp lấy hạnh phúc vốn dĩ bà được có này, bà bắt đầu kế hoạch hãm hại. Sau khi hay tin, Vũ Chân Trân đã lấy chồng, mà chính mình cũng đã mang thai, bà liền cho người theo dõi bọn họ, một mặt chính mình ở nhà tìm cách nói cho Vương Bách hay kẻ đó có bao nhiêu ti tiện. Khi sinh ra đứa con đầu lòng, 1 năm sau bà biết tin Vũ Chân Trân cũng đã vài ngày sau khi con bà ra đời đã sinh một đứa bé trai. Cho người điều tra, bà biết đứa con đó chính là của Vũ Chân Trân cùng Vương Bách. Tức giận, điên cuồng sau đó là lo sợ, lo sợ phải hay không đứa trẻ đó sau này sẽ được Vương Bách mang về làm người thừa kế. Bà đành sắp đặt cho người giết chết hai mẹ con ả tiện nhân kia. Giết người bất thành, cũng không hẳn bất thành, nhưng người chết chính là đứa trẻ lúc ấy 1 tuổi và người đàn ông đã cùng Vũ Chân Trân kết hôn. Sau khi hay tin, Vương Bách đã hận không thể đánh chết bà. Ông giam bà dưới tầng hầm, ngày ngày vũ nhục, vì ông biết, đứa trẻ mà bà đã giết chính là con ông. Còn Vũ Chân Trân sau khi thoát chết liền mang đứa con trong bụng được 1 tháng tuổi trốn đi. Mà Vương Bách ngoài điên cuồng cũng chỉ là điên cuồng, tra tấn, cho người cưỡng hiếp bà, làm bà có thai rồi tàn nhẫn giết chết đứa bé. 3 năm sau bà không còn. Lúc ấy anh 5 tuổi.
Đến gần nơi Vương Nguyên nằm, anh dùng chân đá đá tấm lưng trần trụi giăng đầy vết thương của cậu. Đợi khi thân ảnh nằm dưới sàn nhà khẽ run một chút, anh đặt nồi cháo sang bên cạnh, thô bạo nắm một cánh tay kéo lên giường. Tiếp đó lại lấy cháo sớt qua một chén nhỏ khác, múc lên kề sát bên miệng Vương Nguyên ý bảo mở mồm. Vương Nguyên đã nhiều ngày không ăn, thân thể đã chịu đau đớn suốt 5 năm qua cùng vũ nhục ghê tởm đã làm thần trí cậu mơ hồ. Mở khẽ mắt nhìn anh, đôi ngươi không tiêu cự, trống rỗng lại chuyển đến bát cháo còn bốc khói, cuối cùng dừng lại dưới đất.
Vương Tuấn Khải tay để một lúc lâu thấy cậu không nghe lời liền tức giận, một đường dùng muỗng cạy miệng mang cháo ấm đổ vào. Bị bỏng, cậu theo bản năng phun ra. Tất cả cháo liền cứ thế dính lên người anh.
'Bốp' Vương Tuấn Khải nổi điên tặng cho Vương Nguyên một cái tát. Sau đó nắm tóc cậu kéo lên "Cậu nghĩ cậu vẫn còn là nhị thiếu gia à?"
Lại bê nồi cháo lên, không quản cháo còn nóng, Vương Tuấn Khải nắm lấy mũi cậu, ép cậu thiếu oxi mà mở miệng, sau đó liền trút cháo vào. Bị nóng, Vương Nguyên lại muốn phun ra.
"Được, hay lắm" Vương Tuấn Khải cười lạnh, gọi người chuẩn bị thêm 10 tô cháo nóng mang vào hầm. Chính mình đứng dậy tiến vào nhà vệ sinh lấy nước ra, sau đó một đường hất thẳng vào mặt cậu. Tiếp lại nắm tóc cậu lên tát liên tục vào má cậu "Nhìn cho kỹ tôi là ai."
Vương Nguyên bị đau đến dần tĩnh lại, sợ hãi lắc đầu phát ra những tiếng "ô...ô" vô nghĩa.
Một lúc sau người hầu bê 10 tô cháo nóng vào rồi lui ra. Vương Tuấn Khải đều cứng rắn ép Vương Nguyên nuốt trôi hết 10 tô cháo nóng. Hơn 5 tô đầu, đa số cháo đều bị phun ra hoặc tràn ra khỏi miệng. Vương Tuấn Khải không còn kiên nhẫn, lục từ chiếc tủ gần đó ra một ống nhựa và một cái phễu mới dùng cách đây không lâu. Nhìn thấy thứ đó, đồng tử Vương Nguyên co rút dữ dội. Đè mạnh lấy Vương Nguyên đang vùng vẫy, Vương Tuấn Khải tàn nhẫn đâm thẳng ống nhựa vào dạ dày, sau đó trút toàn bộ cháo nóng vào chiếc phễu dẫn xuống bụng. Từ đầu đến cuối, anh tuyệt không cho cậu một chút ôn nhu. Sau khi rút ống nhựa ra, Vương Nguyên thống khổ ôm bụng. Dạ dày cuồn cuộn lên một vị tanh tanh, sau đó liền trực tiếp từ miệng Vương Nguyên chảy ra. Nôn ra ngoài, ngoại trừ cháo thì chính là máu đỏ cùng mật. Nôn hết cháo, cuối cùng cũng chỉ còn máu và dịch dạ dày. Vương Tuấn Khải đứng cạnh bên nhìn, sau đó phân phó người hầu bê người từ tầng hầm lên phòng ngủ lầu 1, đợi bác sĩ đến khám.
Đây là cái giá cậu phải trả. Tất cả mọi thứ. Tôi từ thống khổ, đau đớn của cậu lấy lại một chút thống khoái cho tôi. Cậu xứng đáng như vậy.
-----------------------------------------
Mọi người uiiiiiii, cmt nhiều vô nha :'(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro