Chương 9
Chương 9
Vương Nguyên ăn uống no đủ, biến trở về hình người đi ngủ, khi tỉnh lại thì trời đã tối, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy Vương Tuấn Khải tiến vào, bưng một thực hạp lớn, thấy nó tỉnh, vội vàng cười lấy lòng: "Vương Nguyên, ngươi xem, ta mang cải củ về cho ngươi, nhưng trước khi ăn ngươi phải uống hết chung tổ yến này cùng với một thang dược dưỡng thai, nếu không sẽ không được ăn." Vương Nguyên hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm hận Vương Tuấn Khải giám áp chế nó. Nhưng hết cách, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tưởng tượng đến cống phẩm cải củ mà Vương Tuấn Khải nói đến, nó liền nhịn không được, nước miếng đều chảy ra, bởi vậy đành phải uất hận bưng chung tổ yến và dược dưỡng thai uống hết, trong lòng đem những thực phẩm này hung hăng chê bai, rồi nhanh chóng lấy cải củ gặm, gấp đến độ Vương Tuấn Khải thấy nó thẳng tay chụp, đành phải đứng một bên căn dặn: "Ai nha, chậm một chút, ngươi chậm một chút, đừng ăn nhanh quá, vạn nhất tốc độ nhanh quá ảnh hưởng đến cục cưng thì sao?"
" Ngươi đang nói linh tinh cái gì a." Vương Nguyên nhướng mắt: "Mặc kệ ngươi nói cái gì, cải củ đúng thật là ngon, khó trách lại trở thành cống phẩm. Đúng rồi, ngươi đến trước mặt hoàng thượng có hỏi hắn định xử lý chuyện Đường ca ngươi thế nào không?"
Vương Tuấn Khải cười nói: "Ta thấy hoàng thượng đã đoán được tám phần, hơn nữa rất có thể hạ chỉ tứ hôn, bởi vì chính hắn nên hắn phải dốc hết sức đem chuyện của Hạ Hầu Triển và Đường ca thúc đẩy, lúc này ta mới hiểu được lúc trước Hạ Hầu Triển có nói chuyện hắn và một thái giám, quả đúng là thật. Thời điểm ta đi xin, hắn định cho ta ba cây, thế mà thái giám đó chỉ nói một câu đơn giản, hắn liền mang mười cây cải củ cho ta, hắc hắc, kỳ quái, thái giám kia nhìn ta vài lần, còn hướng ta cười, nhưng ta lại không biết hắn." Nói xong thấy sắc mặt Vương Nguyên không tốt nhìn mình, y vội vàng giơ tay lên nói: "Không có, bảo bối, ta không có ý tứ khác, trời chứng giám a, trừ bỏ Vương Nguyên ngươi, ta không để ai vào mắt, dáng vẻ không giống như ngươi, lại còn nghĩ nha hoàn tỷ tỷ xinh đẹp." Nói xong câu cuối cùng, y có chút oán giận.
Vương Nguyên hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý đến y, nghĩ nghĩ, lại quay đầu nói: "Đúng rồi, ta nói cho ngươi nga, ngươi đáp ứng điều kiện của ta cũng không thể nuốt lời, ngươi phải cho ta nha hoàn tỷ tỷ xinh đẹp nhất trong phủ, để ta cọ cọ bộ ngực của nàng." Một câu nói xong khiến Vương Tuấn Khải phát hỏa, liền bước lên, cúi đầu nói: "Vương Nguyên, làm ơn, việc này chỉ ngươi biết là tốt rồi, đừng nói thêm gì nữa, trước ngươi cứ cọ cọ ngực ta đi, ai bảo ngươi đang có cục cưng, ta phải cố nhẫn nại, cục cưng a cục cưng, ngươi phải nhớ rõ cha ngươi vì ngươi mà phải hi sinh a." Y làm như đang đối thoại với cái bụng của Vương Nguyên, khiến Vương Nguyên bật cười vui vẻ. Nhàn thoại một lúc, lập tức đến Đường phủ bái kiến thúc thúc thẩm thẩm, nói mình có việc gấp phải quay về, chuyện đường ca đã có chuyển biến, bảo họ cứ chờ tin tức là được. Đường lão gia cũng bán tín bán nghi, cùng phu nhân cảm tạ vô cùng, vì thế hắn cũng không ở lại lâu, liền chuẩn bị một chút, cùng đoàn người rời kinh thành.
Trên đường, vì sợ động thai khí, mỗi ngày chỉ đi có hơn một trăm dặm, còn lại là nghỉ ngơi, Vương Tuấn Khải vô cùng cẩn thận hầu hạ, dùng hết biện pháp bắt con thỏ tinh uống nhiều thuốc bổ và, khiến Vương Nguyên bực bội, hận không thể một cước đá y khỏi mã xa.
Hơn ba tháng mới trở lại phủ đệ của Vương Tuấn Khải ở Bình Châu, vào cửa, chúng hạ nhân sớm biết được tin tức, ở trong sân xếp hàng nghênh đón. Vương Nguyên nhìn thấy bên ngoài một hàng hai mươi mấy nha đầu ăn mặc lòe loẹt, ánh mắt liền hưng phấn, một tay chống càng xe định nhảy xuống, suýt nữa khiến Vương Tuấn Khải bị hù chết, vội ôm lấy cổ nó, cẩn thận thả xuống, quở trách: "Hiện giờ thế nào, còn không biết nặng nhẹ như vậy."
Vương Nguyên căn bản không để ý đến y, hiện tại nó đang mang thai, Vương Tuấn Khải đối với nó càng ngày càng cẩn thận.
Mấy ngày nay nó bắt đầu nôn ọe nên lấy lý do này cự tuyệt thuốc bổ, kiếm cải củ ăn, Vương Tuấn Khải không đồng ý còn bắt nó uống canh tổ yến, canh cá, thật sự là một đại ác nhân a. Nhưng hiện tại Vương Tuấn Khải cũng không dám quở trách nó, thật sự là, chỉ dám lẩm nhẩm mắng thầm, con thỏ tinh Vương Nguyên liền quắc mắt: "Tướng công, ngươi đang mắng ta sao?"
"Không, không có, ta làm sao dám, không đúng, sao ta có thể mắng bảo bối Vương Nguyên của ta được?" Mặt Vương Tuấn Khải cười, trong lòng lại rơi lệ: làm cha của hài tử không dễ dàng, làm tướng công của yêu tinh sắp sinh hài tử càng không dễ dàng a.
(Vương Tuấn Khải, ngươi thực không có tiền đồ a, chậc chậc, mau mau áp lại con thỏ tinh nó đi =)) )
Nguyệt Loan từ phía sau đi đến, phân phó nha hoàn trước mặt, hôm này nàng mặc y phục màu đỏ thẫm, búi tóc tinh tế trên đầu cắm hai lông phượng vĩ, càng tôn thêm khuôn mặt trắng nõn, mắt như nước hồ thu, môi hồng răng trắng, khiến người vừa nhìn đã si mê.
Cả hai mắt Vương Nguyên đều mở to, nước miếng bất giác chảy ra, Vương Tuấn Khải thấy vậy, nhân cơ hội nói: "Vương Nguyên a, ngươi xem xem, bọn nha hoàn trong phủ ta đều ở đây, ngươi cảm thấy ai xinh đẹp nhất?" Vương Nguyên còn chưa lấy lại tinh thần, si ngốc nói: "Còn hỏi làm gì? Đương nhiên là Nguyệt Loan tỷ tỷ, Nguyệt Loan tỷ tỷ đừng nói là người xinh đẹp nhất phủ, dù cả thành Bình Châu, nàng cũng là hoa thơm cỏ lạ tươi đẹp.
Vương Tuấn Khải cười giống như một con chuột vừa trộm được gạo: "Vương Nguyên, ngươi đã nói nha, Nguyệt Loan là nha hoàn xinh đẹp nhất phủ." Y hướng về đám hạ nhân, lớn tiếng nói: "Các ngươi đều nghe thấy phải không? Cần phải làm chứng cho ta a." Lời vừa dứt, Vương Nguyên liền giận kêu lên: "Cái gì cần người làm chứng, chẳng lẽ lời ta không có giá trị sao? Nguyệt Loan tỷ tỷ là nha hoàn xinh đẹp nhất phủ, Vương Tuấn Khải, ngươi không có cùng ý kiến sao?"
"Không có, không có." Vương Tuấn Khải liên tục xua tay: "Chẳng qua là, Vương Nguyên bảo bối a, một khi đã như vậy, ta liền đem Nguyệt Loan tặng cho ngươi, ta không còn nợ ngươi điều kiện gì, đúng không." Nói xong y đắc ý nở nụ cười, trái lại Vương Nguyên không thể đắc ý như vậy, lúc này nó mới ý thức được mình bất tri bất giác đã bị gài bẫy, vô cùng tức giận, mọi người đều chứng kiến, nó đâu còn đường đổi ý.
Còn không chờ nó nói, Nguyệt Loan đã đến trước mặt nó, ánh mắt cười mị mị, che miệng nói: "Thật không? Đem ta cho Tiểu Nguyên Nguyên, tốt tốt, ai nha Tiểu Nguyên Nguyên, .tỷ tỷ không biết, hóa ra ngươi thích tỷ tỷ a, sao dọc đường lại trốn tránh tỷ tỷ, đến đến đến, tỷ tỷ đỡ ngươi về phòng." Nàng nói xong, tay giống như bạch tuộc tám chân vươn lên, khiến Vương Nguyên sợ tới mức kêu to, cơ hồ muốn khóc, liều mạng nói: "Ta, ta từ bỏ, Vương Tuấn Khải, ta không cần nha hoàn tỷ tỷ xinh đẹp nhất phủ, giống Tiểu Mạc tỷ tỷ là được,...."
Sắc mặt Vương Tuấn Khải đen xuống, đến lúc này con muốn chọn nha hoàn bình thường, y hừ một tiếng, thu hồi tay, nói với Nguyệt Loan: "Vương Nguyên giao cho ngươi, giúp đỡ hắn thật tốt, ngàn vạn lần đừng để hắn ngã." Nói xong, hướng hạ nhân: "Các ngươi theo ta đến thư phòng, ta có chuyện cần công bố."
Thẳng đến khi đã đi rất xa, còn nghe tiếng Vương Nguyên khóc kêu: "Ô ô ô, Vương Tuấn Khải, ta sai rồi, ai ta cũng không cần, ta không cần các nha hoàn tỷ tỷ có được không? Xinh đẹp bình thường cũng không cần mà? Ô ô ô......" =))
Đi vào thư phòng, Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn hạ nhân tâm phúc một cái, dùng ngữ điệu bình tĩnh nói cho mọi người thân thế của Vương Nguyên, cùng với việc giờ hắn cũng là chủ nhân của Vương phủ.
Rốt cuộc, tâm phúc dưới tay hắn, chỉ bàn tán một chút, sau đó mọi người bình tĩnh tiếp nhận sự thực.
Con thỏ tinh Vương Nguyên giờ đây lâm vào tình cảnh bi thảm, bụng nó dần dần lớn, nghĩ muốn khôi phục nguyên hình cũng không còn cơ hội, bởi vì sau khi khôi phục nguyên hình, hắn luôn nhảy mà đi, nhưng động tác này cực kì nguy hiểm nên bị Vương Tuấn Khải và Nguyệt Loan nghiêm cấm. Cuối cùng nó nhàm chán đến phát điên, nó đường đường là con thỏ tinh tôn nghiêm lại phải đi theo Nguyệt Loan học thêu, đương nhiên, đây không phải chủ ý ngu ngốc của nó, nó tuyệt đối là bị bức bách, bị bắt đi a.
Gió nhẹ phơ phất, vì đầu thu nên tiết trời nóng bức có thêm một chút mát mẻ, hiếm khi thời tiết tốt, Vương Nguyên liền đem một bộ nữ hồng và một số đồ vật này nọ ra, ngồi trong viện thêu. Tiểu nha hoàn Tiểu Mạc làm xong công việc, liền đi tới trước mặt nhìn nó thêu, cười hì hì nói: "Vương Nguyên, thật không ngờ ngươi sẽ làm việc này, lúc trước chính ngươi nói một đại nam nhân tuyệt đối không thể thêu thùa." Kỳ thật Vương Tuấn Khải muốn thành hôn với Vương Nguyên, nàng nên đổi giọng gọi phu nhân mới đúng, nhưng Vương Nguyên không quen, nên người trong phủ đều gọi hắn là Vương Nguyên.
Vương Nguyên liếc mắt nhìn Tiểu Mạc một cái, nó thích nhất là nha hoàn ôn nhu xinh đẹp, nhìn xung quanh xem xét, phát giác một người cũng không có, vội vàng đứng dậy ôm lấy Tiểu Mạc cọ cọ vài cái nơi ngực, cuối cùng mới thỏa mãn ngồi xuống, sầu mi cầm kim thêu nói: "Tiểu Mạc tỷ tỷ, ngươi cũng đồng ý quan điểm của ta phải không? Đúng, một nam nhâm sao có thể làm việc này, tổn hại uy nghiêm của con thỏ tinh như ta, ô ô ô, nếu không phải Nguyệt Loan tỷ tỷ bức bách ta, đánh chết ta cũng không làm việc này, Tiểu Mạc tỷ tỷ, ngươi thực đồng tình với ta đúng không?" Ánh mắt nó sáng long lanh, đầy chờ mong nhìn về phía Tiểu Mạc, ngóng trông nàng gật đầu. Tiểu Mạc che miệng cười: "Sẽ không a, Vương Nguyên, ta cảm thấy ngươi như vậy tốt lắm, sắp làm mẫu thân hẳn rất hạnh phúc, may quần áo cho cục cưng là một cảm giác phi thường ngọt ngào, đợi nó sinh ra có thể mặc quần áo chính mình làm là một cảm giác đặc biệt tốt đẹp." Khẩu khí của tiểu nha hoàn đầy hâm mộ, lại mang theo một tia phiền muộn.
Vương Nguyên trở mình xem thường: "Hạnh phúc? Vì sao ta không biết chứ?" Nó chỉ chỉ bụng mình: "Vậy nhỏ này hẳn là di truyền tính hiếu động của con thỏ, nó mới bốn tháng đã bắt đầu hoạt động, ta đã bị nó đá hơn một ngàn lần, ô ô ô, làm sao hạnh phúc...." Nó chưa nói xong liền "ôi" một tiếng, đau đến loan hạ thắt lưng, một lát lại đứng lên chỉ vào bụng mình mắng: "Làm sao vậy? Nói ngươi không được sao? Ngươi đá ta, đây là sự thật. ta trúng nhiều đá như vậy có trừng phạt ngươi đâu, ngươi thật không biết nghe lời, có tật xấu không cho ta quản giáo.....Ôi....." Nói còn chưa dứt lời liền kêu đau một tiếng.
Tiểu Mạc bỗng nhiên hưng phấn mà nói: "Thấy được, thấy được, Vương Nguyên, ta thấy tiểu tử kia đá ngươi, a a a a, nó rất có khí lực a, a a a a, thật đáng yêu, bụng ngươi tròn tròn như vậy, khẳng định nó cũng tròn tròn, nếu là nhỏ, hẳn không có khí lực như vậy, a a a a, thật sự hảo đáng yêu a, tiểu quai quai, lại đá một cái cho a di nhìn xem."
"Không, không phải như vậy đâu Tiểu Mạc tỷ tỷ. Ngươi đừng hưng phấn như vậy?" Con thỏ tinh không dám tin nhìn Tiểu Mạc đang hưng phấn điên cuồng, nữ nhân này không còn bộ dáng ôn nhu, trong nháy mắt, nó thật muốn khóc: "Tiểu Mạc tỷ tỷ, ngươi lại cổ vũ nó như vậy, nó đá rất đau, ô ô ô, vật nhỏ chết tiệt, ta thật muốn đánh ngươi vài cái." Nói thế, nhưng nó lại dùng tay vuốt ve cái bụng, không có ý muốn đánh tiểu tử nghịch ngợm kia.
"Ân, đúng vậy Vương Nguyên, ta phải dốc hết toàn lực cố gắng, tương lai có thể sinh cục cưng, ba năm a, chỉ cần nhịn ba năm nữa là có thể." Tiểu Mạc hưng phấn gật đầu, lời này khiến thỏ tinh khó hiểu: "Tiểu Mạc tỷ tỷ, sao ngươi lại nói vậy? Các ngươi là nữ nhân, sinh hài tử rất dễ dàng a, chỉ cần tìm một nam nhân mà gả là có thể, ân, ba năm, a a a a, Tiểu Mạc tỷ tỷ, ngươi định ba năm sau thành hôn phải không? Không cần, ta luyến tiếc ngươi a." Vương Nguyên hào hứng đứng lên, đã thấy Tiểu Mạc lắc đầu cười cười: "Không giống như ngươi nghĩ đâu, Vương Nguyên, đến ngày thành công, ta sẽ nói cho ngươi." Nàng nói xong lại cúi xuống bụng Vương Nguyên nghe trong chốc lát, mới thỏa mãn li khai.
Tới chạng vạng, Vương Tuấn Khải ra ngoài đàm sinh ý đã trở lại, bởi vì hiện giờ cắt xén rau dưa, lại bắt con thỏ tinh thêu nữ hồng, cho nên Vương Nguyên nhất định rất bất mãn, y âm thầm nghĩ, biết đâu đến một ngày, bất mãn đạt tới đỉnh điểm, y sẽ bị đánh bị mắng, nên mấy ngày nay trong lòng đều run sợ, ai ngờ hôm nay hồi phủ, lại thấy bảo bối cao hứng, quả thật cơ hội hiếm có a.
Vì vậy Vương Tuấn Khải vội vàng chạy đến trước bàn Vương Nguyên ngồi, nhìn thấy hai bộ y phục liền trợn tròn mắt: "Nga, Vương Nguyên, hai bộ y phục này đều là ngươi làm sao?" Y chần chờ hỏi, sau đó nghe Vương Nguyên đắc ý trả lời: "Đúng vậy, Vương Tuấn Khải, ta thực có tài đúng không? Ngươi xem, ta mới học có vài ngày, ta thật thông minh a."
"Ân, Vương Nguyên, ngươi cảm thấy cục cưng chúng ta sinh ra sẽ có một cánh tay dài, một cánh tay ngắn sao?" Vương Tuấn Khải chần chờ hỏi, có phải Vương Nguyên là yêu tinh nên nó biết trước bộ dáng của hài nhi, nếu không, tại sao nó làm ra y phục quái dị như vậy.
"Đương nhiên không phải a, Vương Tuấn Khải, sao ngươi lại nói vậy, cục cưng của chúng ta rất bình thường." Vương Nguyên phẫn nộ nhìn Vương Tuấn Khải, sau đó nó thấy đối phương phi thường vô tội chỉ vào hai bộ y phục kia, cúi đầu mới thấy mình làm tay dài tay ngắn không đồng nhất, rõ ràng sai sót.
Mặt Vương Nguyên đỏ lên: "Cái này, lần đầu tiên ta làm, không thuần thục cũng là đương nhiên." Nó luống cuống tay chân thu hồi, sau đó lại thấy Vương Tuấn Khải chỉ vào cái quần kia nói: "Này, cục cưng nhà chúng ta có bốn chân sao? Ngươi nói sẽ sinh ra cục cưng hình người, đâu phải con thỏ?"
"A, lúc ta làm đang nghĩ tới nguyên hình." Vương Nguyên sợ hãi kêu một tiếng, không nói gì nhìn cái quần bốn ống: "Vương Tuấn Khải thối, sao ngươi chọn thời điểm này nói? Lần đầu tiên ta làm, sai sót là đương nhiên, ngươi có ý gì? Xem thường con thỏ chúng ta sao? Có phải ngươi cảm thấy con người các ngươi vĩ đại, cảm thấy con người....." Thẹn quá, con thỏ bắt đầu rống to.
"Ách, không phải không phải, kỳ thật Vương Nguyên làm phi thường tốt, thật, ta nói thật, ngươi xem xem, hai đóa hoa nhỏ này thêu phi thường đẹp, ân, kỳ quái, đóa hoa này có chút không được tự nhiên a." Vương Tuấn Khải cẩn thận nghiên cứu hai đóa hoa thêu ở quần, lại nghe Vương Nguyên tức giận nói: "Hoa cái gì mà hoa, đó là hai con thỏ, con thỏ, ta thêu bộ dáng của ta và cục cưng, Vương Tuấn Khải chết tiệt, ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta, ô ô ô, ngươi đả kích ta, ta tốn mấy đêm mới làm được, dễ dàng lắm sao? Ngươi cứ như vậy đả kích ta."
"Không phải, không phải." Vương Tuấn Khải liều mạng trấn an Vương Nguyên, nghĩ thầm, rất khó khăn bảo bối mới quyết tâm làm một việc, nhất định phải cổ vũ, cổ vũ. Y nhìn mọi nơi, bỗng nhiên phát hiện trên bàn còn có một có một tay áo, y vội vàng rút ra, vừa thấy, là một bộ y phục xinh đẹp, kiểu dáng phi thường đẹp, y vội vàng kinh hỉ nói: "Không có a, Vương Nguyên, ngươi nhìn xem, cái này làm tốt lắm thôi, ai nói bảo bối của ta không làm được, báo bối của ta là khéo tay nhất, ân, cái quần này để phó may bên ngoài nhìn thấy, cũng hổ thẹn mình làm không bằng." Y hết sức khoa trương ca ngợi, tiếp theo liền nghe thanh âm xót xa của Vương Nguyên: "Tìm chỗ chết đi, đồ hỗ đản, đó là Nguyệt Loan tỷ tỷ làm."
Thảm! Càng nói càng sai!
Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên nói liền nghĩ không xong, nhưng có thể trách y sao? Đều ở trên bàn, y đâu biết là Nguyệt Loan làm, nhìn về phía Vương Nguyên cười cười, thấy nó nằm ngã trên giường, sau một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Xem ra lòng tự trọng của bảo bối bị mình phá hỏng, Vương Tuấn Khải áy náy đến bên giường, thấy Vương Nguyên hở ra bụng lớn, nhịn không được ngây ngô cười, áp sát tai nghe, tiếng thai nhi đập rõ ràng truyền đến, khiến y càng vui sướng, khóe miệng giãn ra hơn nữa, nhưng ngẩng đầu lên thấy lão bà vẫn vô tình, y lại đau lòng không thôi.
"Vương Nguyên, ngươi cũng nói lần đầu tiên ngươi làm, sai là chuyện thường." Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng an ủi, vuốt ve cái bụng Vương Nguyên, lại nghe nó rầu rĩ nói: "Không phải, Vương Tuấn Khải, mấy ngày hôm nay ta cảm thấy rất kì quái, luôn có cảm giác lo sợ, phải làm sao bây giờ? Ta cảm thấy sẽ có việc xảy ra, hiện giờ ta đang mang thai nên pháp lực giảm đi, ta rất sợ sẽ có người gây bất lợi, đối với ta thì không sao, nhưng ta sợ nguy hại đến cục cưng, ta thực sự cảm thấy hoảng sợ, Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên ngẩng đầu lên, một đôi mắt to bất lực nhìn về phía Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải chưa bao giờ thấy bộ dáng yếu đuối của bảo bối, nhưng y vẫn biết Vương Nguyên lần đầu mang bầu nên trong lòng bất an, làm sao có người dám nguy hại đến hài tử, trừ phi không muốn sống nữa, ai chẳng biết Vương Tuấn Khải y gia hảo với hoàng thượng, và quốc sư, y không tin có người không sợ chết, dám động thủ trên đầu thái tuế.
Hết chương ___
Một ngày ta edit xong hai chương a, mọi người có yêu ta không a ~~ >"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro