Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Cảnh báo: Có H, bạn nhỏ chưa đủ tuổi đừng nên đọc a~~~ =))

Chương 8
Nến đỏ lay động, màn gấm buông xuống, Vương Nguyên tiến vào trong phòng, liền nhớ tới vừa rồi ở đây được Vương Tuấn Khải ôm vào lòng, mặt liền ửng hồng, nó nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy nơi này chỉ có giường lớn, cũng không có tháp thượng, gãi gãi lỗ tai, nó khó hiểu nhìn về phía Vương Tuấn Khải: "Tháp thượng đâu? Ta nhớ rõ ràng trước cửa sổ có đặt tháp thượng mà."
"Ân, lần trước tới, quản gia có nói với ta, tháp thượng bị hỏng, vừa rồi ta nhớ đến nên bảo gia đinh mang đi sửa." Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc nói dối, cởi quần áo: "Vương Nguyên, lại đây ngủ, giường này rất lớn." Y vỗ vỗ mép giường. Hai mắt phát ra tinh quang nhìn Vương Nguyên.
"Ân, vậy sao? Tháp thượng kia bị hỏng thật đúng lúc a."Vương Nguyên hừ một tiếng, bỗng nhiên cười tươi: tốt, ngủ giường thì ngủ giường. Nó đến bên cạnh Vương Tuấn Khải ngồi xuống, đôi mắt to mị hoặc nhìn đối phương, sau đó nằm úp sấp xuống giường, trong nháy máy biến về nguyên hình.
Vương Tuấn Khải suýt chút nữa phun ra máu, y trăm phương ngàn kế bảo người ta mang tháp thượng đi, chính là muốn cùng Vương Nguyên đồng sàng cộng chẩm, tìm kiếm thời cơ biến nó thành người của mình. Sau đó thấy nó phối hợp, tiêu sái đi qua đây, trong lòng nhịn không được, lại bị đôi mắt to mị hoặc kia nhìn, ngay cả xương cốt đều nhũn, thấy Vương Nguyên nằm úp sấp trên giường, trái tim y đã đập loạn, thầm nghĩ Vương Nguyên thật hiểu phong tình, không cần nói rõ cũng biết, nó chủ động thật khiến mình cảm động, đỡ phải cân nhắc mở miệng thế nào. Nhưng đang hưng phấn, bỗng nhiên trong nháy mắt, tuyệt mỹ thiên hạ kia liền biến thành con thỏ lớn lông tuyết trắng với hai cái tai thật dài, giống như mang nước sông so với nước biển a, ai mà chịu nổi chứ.
"Ha ha ha ha...." Miệng con thỏ phát ra một tiếng cười dài. Sau đó con thỏ đứng thẳng dậy, đem hai chân trước đặt trên vai Vương Tuấn Khải, đắc ý nói: "Ngươi tưởng ta và lão hổ ngu ngốc giống nhau, dễ bị lừa sao, nói cái gì mà tháp bị hỏng, nên gọi người mang đi sửa, nếu lần trước bị hỏng, vậy trong khoảng thời gian đó họ làm gì, chẳng lẽ chờ xin chỉ thị của ngươi mới mang đi sửa sao? Hơn nữa buổi tối mới mang đi sửa, gấp thế ư? Hừ, đâu không phải người sắp chết cần chữa trị. Muốn gạt ta, nên luyện nhiều một chút, phi, ngươi tưởng ta không biết ngươi có chủ ý gì sao?"
Đầu Vương Tuấn Khải đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ mình sơ ý, sao lại quên trước mặt mình là con thỏ thông minh. Bỗng nhiên con thỏ ghé sát, hôn một chút lên miệng y, rồi cười ha hả.
Trong đầu Vương Tuấn Khải hiện ra bộ đang tuyệt mĩ thiếu niên cười to như vậy càng đáng yêu, một dòng nhiệt lưu dâng lên, bỗng nhiên cầm hai chân trước của con thỏ, dùng sức lay động, thấp giọng uy hiếp: "Biến trở về, biến về hình người cho ta, có nghe không? Con thỏ tinh này, ta thề đêm nay ta nhất định phải ăn ngươi, ta phải ăn luôn ngươi mới có thể yên tâm, ngươi là tên tiểu tử háo sắc, có nghe không, biến về hình người cho ta."
Con thỏ lớn nhàn nhã nằm lại trên giường, miệng nhếch lên, hai chân bắt chéo, bộ dáng vừa đáng yêu vừa buồn cười, nhưng dù thế nào Vương Tuấn Khải cũng không cười được. Y xoay người, đem con thỏ lớn đặt dưới thân, lại nghe con thỏ nói: "Vương Tuấn Khải, ngươi muốn ngoạn nhân thú giao hoan sao? Nếu ngươi không ngại, ta đương nhiên cũng không ngại."
Nhân... Nhân thú? Ngẫm lại, mặt Vương Tuấn Khải xám ngắt, y thấy mắt con thỏ tinh lóe ra hào quang đắc ý, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. "Ngày mai, ba cây cải củ Ngọc Sơn ngon nhất?" Vương Tuấn Khải giơ ba ngón tay: "Vương Nguyên, ngươi còn chưa nếm qua cải củ Ngọc Sơn phải không? So với cải củ trong phủ chúng ta còn ngon hơn ngàn lần, không phải nói đến độ giòn ngọt của nó." Y thấy mắt con thỏ tinh mở lớn, liền biết chiêu này hiệu quả, rèn sắt phải rèn khi còn nóng, vội vàng nói: "Nhưng cải củ này, sản lượng rất ít, hàng năm đều là cống phẩm quý hiếm tiến cống hoàng cung, trên phố không có bán, nếu đêm nay ngươi để ta thượng, ngày mai ta sẽ mặt dày đi theo Hoàng thượng mang ba cây cải củ về, nếu không...." Y không nói tiếp để tự Vương Nguyên hiểu, vũ khí tối hiệu quả của thương nhân chính là thủ đoạn.
Vương Nguyên mở to mắt, chớp chớp vài cái: "Sáu cây". Nó vươn hai chân trước, cùng Vương Tuấn Khải mặc cả: "Nếu ngon như vậy, ngươi mang cho ta sáu cây, còn phải hứa sau này không được quản ta cùng các nha hoàn tỷ tỷ, xem ngươi đối ta có bao nhiêu thiệt tình yêu thương, ta liền hy sinh một chút."
"Không được, sáu cây nhiều lắm, một lần tiến cống trăm cây mà thôi, phân phát cho Thái hậu và phi tần trong cung, Hoàng thượng chỉ còn lại sáu cây, ta da mặt dày đến đâu cũng không muốn xin nhiều như vậy." Vương Tuấn Khải quả quyết cự tuyệt: "Về phần bọn nha hoàn, ta chỉ có thể cấp một nha hoàn xinh đẹp nhất cho ngươi, những cái khác ngươi đừng nghĩ."
"Đừng nóng vội a, ta có thể thương lượng phải không?" Ánh mắt Vương Nguyên lại lưu chuyển: "Như vậy đi, bốn cây cải củ, có nha hoàn tỷ tỷ xinh đẹp nhất cũng được, ta không cố chấp."
Kỳ thật nguyên nhân chính là Vương Nguyên cũng rất muốn trải nghiệm một chút tư vị tình yêu nhân gian, đối với nó săn sóc che chở, lại không chán ghét, sợ hãi, lại không nghi ngờ nó, giống như Vương Tuấn Khải đối với nó. Tuy rằng lúc đầu nó có ý muốn cùng một mỹ nữ tỷ tỷ xinh đẹp tốt bụng giao hoan, nhưng nghĩ lại, các mỹ nữ tỷ tỷ có thể giống như Vương Tuấn Khải đối với hắn sao? Đáp án quá rõ ràng, Nguyệt Loan bảo thích con thỏ nhất, kết quả thế nào? Nên Vương Nguyên không thể khơi dậy hứng thú với mỹ nữ tỷ tỷ. Huống chi thối xà cũng nói qua, cùng mỹ nữ tỷ ty có gì hay đâu, ngươi phải hầu hạ nàng, gặp người có tính dục tràn đầy, ngươi sẽ mệt đến chết, hơn nữa có thể không hài lòng mà đem ngươi đá xuống giường. Nhưng nam tử sẽ không, là y hầu hạ chúng ta, làm xong còn có thể ân cần giúp chúng ta tắm rồi đi ngủ, nửa đêm không vừa mắt, là chúng ta đem y đá xuống, y tuyệt đối không dám động đến một sợi lông của chúng ta.
Hiện tại nghĩ đến, lời của thối xà thật sự có lý a. Vương Nguyên suy nghĩ, chuyện thế này, càng ngày càng cảm thấy xà tinh nói không sai. Hơn nữa trọng yếu là, nó muốn cùng Vương Tuấn Khải một chỗ, vì chính mình tranh thủ nhiều yêu thương.
"Hảo, thành giao, bốn cây cải củ, một nha hoàn xinh đẹp nhất, chúng ta ngoắc tay vi thệ, không được đổi ý."
Vương Tuấn Khải làm bộ bị Vương Nguyên chiếm lợi thế, ngoắc tay vi thệ, kỳ thật trong lòng đã cười thầm, nó là con thỏ tinh thông minh, nhưng vẫn rất đơn thuần, không biết cuộc sống hiểm ác, sao có thể là đối thủ của một con cáo già tràn đầy kinh nghiệm thương trường như y? Bất quá, cải củ Ngọc Sơn quả thật là trân phẩm khó tìm, xem ra chỉ có thể mặt dày đi xin họ Hà Hầu kia.
"Ân, hảo, ta còn sợ ngươi đổi ý." Con thỏ tinh vươn móng vuốt bên phải vi thệ với Vương Tuấn Khải: "Ta là dùng thân yêu ước định với ngươi, một khi vi thệ, nuốt lời sẽ bị thiên lôi đánh chết." Đồng thời nói lẩm bầm, Vương Tuấn Khải, đừng cho là ta không thấy ánh mắt đắc ý của ngươi, nếu ngươi dám gạt ta, ta cũng có thể đối phó với ngươi, trước hết liền biến thành con thỏ, cho ngươi uống đủ nước hồ, hắc hắc, chờ xem đi, trong lòng Vương Nguyên đã trộm cười.
"Kia, còn chờ gì nữa, chúng ta bắt đầu đi." Vương Tuấn Khải mất đi vẻ thành thục trầm ổn, tựa như một thiếu niên tư xuân phơi phới, nhanh và gọn cởi hết quần áo trên người. Vương Nguyên thấy bộ dáng y nôn nóng, trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào, càng muốn trêu cợt hắn, vì thế che miệng cười nói: "Tướng công, đến đây đi."
Một câu khiến Vương Tuấn Khải thiếu điều nổi giận, y cúi đầu nói: "Vương Nguyên, làm ơn, tuy rằng lông của ngươi vừa mềm vừa mượt, ôm thực thoải mái, nhưng.... Đối với ngươi, vẫn muốn cùng hình người của ngươi làm chuyện này....." Lời còn chưa nói xong, liền cảm giác thân thể phía dưới thay đổi, nhìn lại, con thỏ tinh đã biến thành tuyệt mĩ thiếu niên phong tình vạn chủng.
Vương Tuấn Khải xưa nay không phải người háo sắc, y cũng có ý niệm lấy một người vợ để ngọt ngào ôm ấp, nhưng khi nhìn thấy Vương Nguyên cúi đầu, xấu hổ chậm rãi cởi bỏ xiêm y bạch sắc, lộ ra da thịt non mềm như tuyết trắng, sau đó xiêm y hướng hai bên rơi xuống, lộ ra đôi hồng anh khéo léo, hạ thân y lập tức đứng lên, phát ra tiếng thở dốc.
"Vương Nguyên, bảo bối, để vi phu giúp ngươi ngươi cởi áo." Vương Tuấn Khải đường hoàng lấy cớ, cơ hồ cấp tốc cởi quần Vương Nguyên ra, một đôi tay to nhẹ nhàng vuốt ve hai điểm phấn hồng, tận tình ăn đậu hủ nộn nộn của vợ, cái miệng cũng không nhàn rỗi, hôn từ trán đến chóp mũi, lại ở đôi môi mà chơi đùa trong chốc lát, rồi trượt xuống, tại điểm phấn hồng nhẹ nhàng day cắn, khiến điểm tinh tế đó sưng lên.
Vương Nguyên " ân a" rên rỉ hai tiếng, trong ngực cảm thấy bứt rứt khó chịu, lại là một loại tư vị không nói nên lời, khó trách thối xà luôn muốn làm loại chuyện này với nam nhân, ngay cả phi tiên cũng không tích cực, xem ra quả nhiên có đạo lý. Hai tay thon dài của nó ôm lấy tấm lưng cường tráng của Vương Tuấn Khải, tại nơi đó nhẹ nhàng vuốt, khiến đối phương hút một ngụm lãnh khí.
Cả người bỗng nhiên bị xoay lại, Vương Nguyên kêu lên một tiếng sợ hãi, ngay sau đó liền phát hiện tiểu thí thí (Cúc hoa đó ạ *cười đê tiện*) của mình đã bị hai ngón tay xấu xa tách ra, ý thức được kế tiếp là chuyện gì, dù tự xưng là da mặt dày, con thỏ tinh cũng xấu hổ vùi mặt vào trong gối. Ngón tay Vương Tuấn Khải trét dược cao nhẵn mịn, tại tiểu cúc huyệt nhẹ nhàng vuốt ve, ngày đó y sớm quyết định phải ăn Vương Nguyên, vì vậy đã đến Tiểu quan quán lớn nhất kinh thành để mua dược cao cực phẩm, hiện giờ rút cục cũng phát huy công dụng,y mãnh liệt ức chế tim đang đập nhanh cùng hạ thân nóng như lửa, nhẹ nhàng chậm rãi đem dược cao trên ngón tay tham tiến cúc huyệt xinh đẹp kia.
"A!" Vương Nguyên hô nhỏ một tiếng, trong lòng Vương Tuấn Khải tê rần, động tác càng thêm ôn nhu, lại nghe Vương Nguyên thở hổn hển nói: "Không... Không sao.... Không cần cọ xát như vậy." Nói xong liền vùi mặt vào gối. Vương Tuấn Khải nghe, trong lòng vui vẻ, là vợ đang cổ vũ mình sao? Vậy y còn do dự làm gì, hắn vừa hôn sau lưng Vương Nguyên vừa nhẹ nhàng vuốt ve, trừu khởi ngón tay thon dài, chạm được vào điểm nhạy cảm phía sau, nhẹ nhàng nhấn một cái, khiến Vương Nguyên phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"A a a a a, kì quá,..... Vương Tuấn Khải.... Ngươi vừa rồi..... A, cảm giác thực thích, thực thoải mái." Vương Nguyên rên rỉ, thân thể mảnh khảnh vì chịu không được kích thích mà vặn vẹo, khiến Vương Tuấn Khải huyết khí sôi sục, rốt cuộc kiên trì không được, mang hạ thân đã ngẩng cao đặt ở cúc huyệt, từ từ tiến vào.
"Ô ô ô, đau quá, ... Rút ra đi.... Rút ra đi." Vương Nguyên ngẩng đầu lên, thì thào mắng: "Thối xà, ngươi gạt người, ô ô ô, cái gì dục tiên dục tử, ta đau muốn chết, nào có cái gì tiên a, ô ô ô, Vương Tuấn Khải, mau rút ra đi."
"Bảo bối, ngươi nhẫn nại một chút, nếu không không có cải củ a." Lúc này Vương Tuấn Khải cũng thực vất vả, bên trong bảo bối của y vừa nóng lại vừa chặt, y đi vào cũng bị đau. Y nhẫn nại từ từ đẩy mạnh, bỗng nhiên chạm được vào điểm nhạy cảm, ngay sau đó tiếng nức nở của Vương Nguyên chuyển thành rên rỉ: "A a.....Hảo....Thật tốt....." Nó kêu lên, sau đó lại hừ một tiếng: "Không, Vương Tuấn Khải, mau...... Mau động nơi đó... Ta cảm thấy thật tốt..... Thật thoải mái a."
"Được, nhưng bảo bối, ngươi thả lỏng một chút." Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vuốt ve lưng Vương Nguyên, quả nhiên, một lát sau, cảm giác nội vách chậm rãi giãn nở, y thở dài nhẹ nhõm, bắt đầu hung hăng trừu sáp, khiến Vương Nguyên cả người đều run rẩy, dùng âm thanh ngọt ngào rên rỉ: "Dục tiên dục tử........A, thối xa không có gạt ta...... A a a, Vương Tuấn Khải, nhanh lên, ân, nhanh nữa lên."
"Vương Nguyên, thoải mái không?" Vương Tuấn Khải luật động nhanh hơn, nhu tình hỏi, nghe được Vương Nguyên ân a rên rỉ: "Thoải mái, Vương Tuấn Khải, nhĩ hảo lớn, ta thích ngươi, rất thích ngươi nga." Y liền như bị tình dược thúc giục, động tác càng phát ra càng hung mãnh, dũng đạo kia cũng dần thả lỏng, y càng dễ dàng luật động, khiến con thỏ tinh rên rỉ khản giọng, thâm mình vô lực, phát tiết mấy lần.
Trong lúc nhất thời, bên trong chỉ còn rãi tiếng rên rỉ dâm mĩ, tiếng va chạm "ba ba", tiểu huyệt nhỏ nhắn khuyếch đại bị Vương Tuấn Khải trừu sáp, hai người cùng thăng hoa, kết hợp tình yêu hoàn mĩ.
Vương Nguyên ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới lười biếng tỉnh dậy, Vương Tuấn Khải không biết đã đi đâu. Nó xốc chăn trên người lên, thì thào mắng: "Thối xà, ngươi nói chuyện này là gì, đem chính mình cho nam nhân là đúng, vì không cần xuất lực, còn nói y hầu hạ ngươi chu đáo, nhưng hiện giờ y đâu? Lúc bắt đầu làm, thiếu chút nữa đau đến chết, hiện giờ ăn mạt tịnh nên vỗ mông rời đi, ta nguyền rủa ngươi gặp phải nam nhân như băng ngàn năm, lạnh lùng đến mức ngươi nằm trên giường y cũng thờ ơ, không, thờ ơ còn chưa đủ, còn muốn ném ngươi đi, ta nguyền rủa ngươi gặp loại nam nhân này liền yêu, đúng vậy, đây mới là kết cục của con yêu nghiệt như ngươi...." Nó vừa mắng, vừa mặc y phục. Bước xuống giường, ngay lập tức an vị trở về, dưới mông truyền đến một trận đau đớn, đau đến mức con thỏ nhịn không được hét ầm lên: "Thối xà chết tiệt, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi. Còn Vương Tuấn Khải, ngươi là tên hỗ đản, nói cái gì yêu ta, đều là giả, ta muốn đem ngươi và thối xà nguyền rủa." Vương Nguyên tiếp tục thì thào mắng, hai chân mềm nhũn không có khí lực, đành phải cố gắng vịn mép giường đứng lên, nhưng mới hoạt động một bước, mông lại truyền đến một trận đau.
Trong lòng đem tổ tông thối xà ân cần thăm hỏi một lần, đang muốn ân cần thăm hỏi tổ tông Vương Tuấn Khải, chợt nghe cạnh cửa truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, giương mắt nhìn, thấy Vương Tuấn Khải trong tay bưng một rổ cải củ non mượt, hướng mình chạy tới.
Vương Tuấn Khải thật sự sợ hãi, không phải y không thông hiểu, trước kia y cũng có hỏi qua khách nhân đến Tiểu quán, y biết lần đầu tiên của nam nhân đau hơn nữ nhân rất nhiều, bởi vậy đêm qua sau khi tận hứng, đem Vương Nguyên đang ngủ say đi tắm rửa, giúp hắn hảo hảo ngủ một giấc, sau đó nằm ngủ hai canh giờ, sáng sớm liền thi triển kinh công tới ngoài thành, mua rau dưa còn đọng sương từ nông hộ về, lại phân phó phòng bếp nấu một chén canh tổ yến tốt nhất, lúc này mới mang vào phòng.
Ai ngờ vừa đến, liền thấy thân hình mảnh khảnh đứng bên giường luyện tập Kim Kê Độc Lập ( con gà đứng một chân ^^) , tư thế sắp lay đổ, Vương Tuấn Khải nhất thời kinh hách, sợ nó ngã xuống, bởi vậy hô một tiếng, vội chạy lại, buông rổ ra, đỡ lấy Vương Nguyên, vội la lên: "Sao ngươi lại xuống giường, đêm qua làm nhiều như thế, chắc chắn cũng phải nằm vài ngày, dù ngươi là yêu tinh, thể chất khác với người thường, cũng không thể xem thường, còn không mau nằm lại cho ta." Miệng nói hung hăng, nhưng lại nhẹ nhàng dìu Vương Nguyên ngồi trở lại trên giường.
Vương Nguyên vừa nhìn thấy một rổ cải củ tươi ngon, oán giận đối với Vương Tuấn Khải nhất thời bị vứt lên chín tầng mây. Trong lòng thầm nghĩ, thối xà, là ta nói oan ngươi, không ngờ lời ngươi nói đều đúng, ân, lời nguyền rủa không có ý nghĩa, ta còn phải cố gắng nghĩ lại, ngươi nói gì nhỉ, đúng rồi, ngươi nói đây là thời điểm thích hợp làm nũng, làm om sòm phải không? Nhưng làm nũng là động tác của nữ nhân, sao ta có thể làm ra? Kia, chỉ có thối xà không biết xấu hổ như ngươi mới có thể làm a...
"Vương Tuấn Khải, ngươi hung hăng với ta sao?" Vương Nguyên mở to hai mắt nhìn về phía Vương Tuấn Khải: "Ngươi có biết tối qua ta thực vất vả, còn hung hăng với ta? Ta không thấy ngươi mới rời giường, ngươi nói yêu ta là giả phải không? Ngươi đêm qua bên tai ta nói lời ngon tiếng ngọt đều là giả đúng không?" Để khiến Vương Tuấn Khải thêm đau lòng, hắn cố ý nằm úp sấp trên giường, nghẹn ngào nói: "Ngươi có biết mặt sau của ta đau đến thế nào không? Ta ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, chỉ có thể nằm úp sấp như vậy, ngươi lại hung hăng với ta." Đang biểu diễn cao hứng khiến con thỏ tinh không nghĩ tới hành vi này của nó căn bản không khác làm nũng bao nhiêu, chỉ sợ xà tinh thấy còn mặc cảm.
Nhưng trong thiên hạ, nam nhân một khi đã chìm đắm vào bể tình thì đều giống nhau, Vương Tuấn Khải cũng không ngoại lệ, y lập tức thay một bộ mặt tươi cười, gần như nịnh nọt nói: "Vương Nguyên, bảo bối, đừng giận, ta thương tâm, nhìn xem, ta mang cái gì tốt cho ngươi này?" Y giống như dâng vật quý, đem rổ rau củ xanh tươi đến trước mặt Vương Nguyên, nếu Tiểu Tứ nhìn thấy bộ dáng thế này của chủ tử, chắc chắn hắn sẽ sợ đến ngất xỉu, còn đâu là nam nhân mạnh mẽ, tiêu sái, thủ đoạn lãnh khốc, tác phong cứng rắn nổi tiếng nữa a, giờ giống như một lão bà nô.
(Vâng, xin chúc mừng đại ca đã mang cái mác Thê Nô Công =)) )
Vương Nguyên chỉ chờ y nói những lời này, liền định mang đến ăn, lại bị Vương Tuấn Khải ngăn lại, thấy y nghiêm mặt nói: "Bảo bối, cái này để sau, ăn canh trước được không?" Nói xong, liền mở thực hạp lấy ra một tách trà có nắp đậy: "Đây là tổ yến, rất bổ dưỡng, ngươi ngoan ngoãn uống hết, mới có thể ăn rau xanh." Biết rõ Vương Nguyên tùy hứng, nếu không có mấy cây cải củ này làm mồi nhử, thì không mơ tưởng hắn sẽ ăn tổ yến. Quán triệt như vậy với lão bà yêu tinh, Vương Tuấn Khải biết mình hạnh phúc đi kèm bất hạnh, hạnh phúc là nhờ cây cải củ y mới dụ dỗ được nó, bất hạnh là ngoài cái này, Vương Nguyên không thích gì khác, mà y lại muốn nó ăn tổ yến vây cá, kê áp thịt bò, so với rau dưa cải củ còn tốt hơn vạn lần.
Vương Nguyên cau mày uống xong tổ yến, sau đó vui vẻ đoạt lấy rổ rau dưa, ăn mấy miếng, thích thú quay lại nói với Vương Tuấn Khải: "Ta có thể biến về nguyên hình ăn không?"
Thấy Vương Tuấn Khải cười gật đầu, Cư Nguyệt hưng phấn reo lên: "Vương Tuấn Khải, ngươi đối với ta thật tốt." Nói xong biến thành con thỏ lớn, dùng hai chân trước nắm lên một bó lớn hướng miệng ăn, Vương Tuấn Khải xem tư thế kia, cảm thấy một rổ tựa hồ không đủ, vì thế vội vàng chạy về phòng bếp ôm một rổ lớn đến.
Vương Nguyên nhìn thấy vậy, kinh ngạc, một lúc sau, bỗng nhiên chậm rãi đứng lên, ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải nói: "Ngươi đối với ta thật tốt, Vương Tuấn Khải, vì sao xem một con thỏ lớn dùng bữa, ngươi cũng dùng ánh mặt sủng nịnh như vậy? Chẳng lẽ vì con thỏ này là ta sao?" Nó tựa đầu lên vai Vương Tuấn Khải, lại bị y nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nói: "Đương nhiên, không phải là bảo bối Vương Nguyên của ta, ta không liếc mắt lấy một cái."
"Ta trước kia ở trên núi, thường xem truyền kì tiểu thuyết viết nam nữ si tình, Dương quý phi được sủng ái hàng vạn hàng nghìn lần, cuối cùng vẫn bị ban tử, Kim ốc tang kiều kết cục cũng là thất sủng, Tây Thi và Phạm Lãi thật tâm yêu nhau, vẫn không thể nên duyên vợ chồng, phải nhập Ngô cung, còn có câu thơ nói nữ tử cuồng dại bị phụ lòng, cho nên ta vẫn nghĩ, thế gian này, tuy tình yêu là đẹp nhất, nhưng cũng là thứ không bền vững nhất, hơn nữa ta là yêu tinh, Hứa Tiên và Bạch Nương Tử cũng vậy, Vương Tuấn Khải, ngươi....Ngươi khiến ta......Ai....." Nói một hồi, cuối cùng con thỏ tinh đành thở dài. Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên, ôn nhu vuốt ve hắn: "Sẽ không như vậy đâu, Vương Nguyên, một gậy tre không thể đánh nguyên một thuyền người, người hữu tình sẽ thành thân thuộc, có thể bạch đầu giai lão cũng không ít, Vương Tuấn Khải ta xin thề, cả đời đều tốt với con thỏ tinh Vương Nguyên, không làm đau hắn, yêu thương sủng ái hắn, nếu không vạn kim phanh thây, rơi xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh. Vương Nguyên, ngươi là yêu tinh, ở trước mặt yêu tinh phát sinh lời thề là vô cùng linh nghiệm đúng không?"
Vương Nguyên gật đầu: "Vương Tuấn Khải, ngươi biết trước mặt ta phát sinh lời thề sẽ linh nghiệm, ngươi còn muốn thề, ngươi tốt với ta như vậy, ta cũng không nên giấu diếm ngươi làm gì, ta nói cho ngươi một bí mật, kỳ thật ta và ngươi phát sinh quan hệ vợ chồng, ta sẽ không thể phi tiên, nhưng, có ngươi bên người, còn hơn trên tiên giới tịch mịch. Nhưng.... Cái kia... Ngươi nghe ta nói xong, ngàn vạn lần đừng kinh sợ."
"Ân, ngươi nói, ta sẽ không sợ hãi." Vương Tuấn Khải ôn nhu gật đầu, nghĩ đến con thỏ tinh đại khái sẽ nói đồ ăn linh tinh gì đó, cho nên trước đó cảnh báo mình đừng sợ, ai ngờ nghe Vương Nguyên ghé vão lỗ tai hắn nói nhỏ: "Chúng ta là yêu tinh sắp tu thành chánh quả, nếu cùng người khác sinh hoạt vợ chồng mà không áp dụng một ít phép thuật, chắc chắn sẽ mang thai, cái kia... Ta, ta là yêu tinh, dù ta là con thỏ công cũng không ngoại lệ, hiện tại trong bụng của ta có thể đã có cục cưng... Vương Tuấn Khải, ngươi... Ngươi sao vậy? Nói chuyện a, đừng té xỉu, a a a, ngươi tên hỗ đản này, ngươi rõ ràng nói không sợ hãi, ngươi... Ngươi gạt ta."
Thần trí sắp rơi vào hôn mê bỗng nhiên bị tiếng kêu to của Vương Nguyên làm bừng tỉnh, Vương Tuấn Khải lập tức mở to hai mắt, bắt lấy hai móng vuốt của Vương Nguyên, không dám tin, kích động hỏi: "Lặp... Lặp lại một lần nữa, hảo Vương Nguyên... Nói lại cho ta nghe, ngươi nói ngươi có thể... Ngươi thực sự có thể sinh đứa nhỏ? Ngươi... Ngươi không phải công sao? Nga, không đúng, không đúng, ngươi vừa mới nói, ngươi là yêu tinh sắp phi tiên, ông trời a, ta... Ta có thể có một cục cưng đáng yêu phải không? Vương Nguyên, ngươi... Ngươi lặp lại lần nữa được không?" Nước mắt y sắp rơi xuống.
Vương Nguyên khinh thường nhìn y: "Lặp lại lần nữa? Ta đã nói một lần khiến ngươi thiếu chút hôn mê, nếu nói lần nữa ngươi lập tức chết a." Nó lại nằm úp sấp xuống giường, cầm lấy cải củ bắt đầu gặm, trong lòng hối hận nói không nên lời, vì sao mình đem chuyện có mang đứa nhỏ nói cho Vương Tuấn Khải, bất quá, ngẫm lại, quên đi, hiện tại không nói cho y, đợi bụng lớn lên, chỉ sợ tên kia sợ hãi hơn nữa.
"A!" Vương Tuấn Khải hét lên một tiếng, đoạt lấy cải củ trong tay Vương Nguyên: "Ngươi... Không được, ngươi có cục cưng, sao có thể ăn mấy thứ này? Không nên không nên... Ta phải đi tìm đại phu kê thuốc bổ, thuốc dưỡng thai, đúng vậy, tổ yến hải sản đều phải mua một ít... Còn bảo Nguyệt Loan làm mấy bộ quần áo tiểu hài tử, đúng đúng rồi... Còn có cái gì... Về sau không được ăn cải củ, dinh dưỡng không có, còn nữa..."
Vương Nguyên chăm chú nhìn Vương Tuấn Khải nói, sau đó đoạt rổ rau xanh trong tay y, nhảy lên ghế kêu gào: "Ngươi không cho ta dùng bữa, ta sẽ không sinh đứa nhỏ cho ngươi, hiểu không?"
"A a, mau xuống dưới, mau xuống dưới, tiểu tổ tông của ta." Vương Tuấn Khải sợ hãi: "Hảo hảo hảo, ăn thì ăn, ngươi chỉ cần coi chừng cho ta một chút, hiện tại ngươi sắp làm mẹ rồi..." Một lời chưa nói xong, mặt Vương Nguyên đã nổi đầy hắc tuyến, đạp y: "Đừng nhân lúc ta ăn nói cái câu ghê tởm như vậy, đi ra ngoài."
"Ân, hảo, ta đi tìm Nguyệt Loan bảo nàng làm quần áo cho cục cưng, ta sẽ gọi Tiểu Tứ tới chiếu cố ngươi." Vương Tuấn Khải đi ra, bỗng nhiên nhớ cái gì, vội vàng quay đầu hỏi: "Cái kia... Vương Nguyên a, ngươi sẽ sinh ra cục cưng hình người sao?"
Vương Nguyên liền ném qua một cây cải củ, căm giận nói: "Bằng không ngươi nghĩ ta sinh ra cái gì? Con thỏ sao? Ân?"
Khang Kiện quả thật cho rằng như vậy, dù sao đối với một con thỏ lớn, rất khó tưởng tượng hắn sinh ra tiểu hài tử, nhưng thấy Vương Nguyên tức giận, bộ giáng giống như bị vũ nhục, vì thế y vội vàng ha ha cười nói: "Như thế nào cũng được? Kỳ thật ta không có ý gì, sinh ra một con thỏ nhỏ cũng rất đáng yêu, ta chỉ muốn xác định một chút, rốt cuộc là làm quần áo tiểu hài tử hình người hay hình con thỏ mà thôi?"
Vương Nguyên bị y chọc giận đến vô lực, oán hận nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì, không sinh một đứa nhỏ mà một con thỏ mới là vấn đề, đến lúc đó ngươi chờ mua mấy chục mẫu đất trồng cải củ đi." Nó nói xong, trong đầu không khỏi tượng tượng cảnh mình mang theo hơn mười con thỏ con gặm cải củ, nhịn không được nở nụ cười, thấy Vương Tuấn Khải xoay người muốn đi ra ngoài, nó vội vàng gọi lại: "Từ từ, chuyện quần áo chưa cần vội, nếu ta ở đây sinh hạ cục cưng có phải kinh thế hãi tục hay không, người của ngươi ở đây có thể tin sao? Một khi có bầu, pháp lực của ta sẽ giảm đi, rất khó tự bảo vệ mình."
Điều nó nói đã nhắc nhở Vương Tuấn Khải, suy nghĩ một chút, ở thôn trang kinh thành kém hơn phủ của chính mình, nơi đó đều là tâm phúc của y, đối với y trung thành và tận tâm, bởi vậy dù Vương Nguyên là yêu tinh sinh con, bọn họ cũng có thể nhận. Xem ra, phải sớm trở về. Quyết định xong, y vội vàng vào lại, giúp Vương Nguyên ngồi xuống bên giường, nói: "Không sao, chúng ta chuẩn bị một chút, ngày mai lên đường, chuẩn bị cho ngươi xe ngựa với giường chăn thật dày, trên đường đi chậm, nghỉ ngơi nhiều, sẽ không động thai khí." Vương Nguyên gật đầu nói: "Nào có nhanh như vậy, động thai khí, hiện giờ có hay không còn chưa biết đâu, nhưng chuyện Đường ca ngươi tính sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà đi?"
Nói xong, nghe Vương Tuấn Khải cười: "Chuyện này, về sau chúng ta có muốn cũng giúp không được, để bọn họ tự giải quyết đi, ngươi chỉ cần hảo hảo dưỡng dục thai nhi trong bụng là được." Nói xong, y dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía bụng bằng phẳng của Vương Nguyên: thật sự khó tưởng tượng, ngay tại cái bụng chỉ lớn bằng bàn tay kia, hài tử của y và Vương Nguyên đang lặng lẽ lớn lên, chậm rãi hấp thu dinh dưỡng trong cơ thể mẹ, từng chút một thành hình, này... Thật sự rất thần kỳ.
Thấy Vương Tuấn Khải muốn đem lỗ tai áp vào bụng mình, Vương Nguyên oán hận nói: "Nghe gì mà nghe, ngay cả thai khí còn không biết có hay chưa, ngươi cho ta là con gián sao, có thể sinh sản nhanh như vậy."
Vương Tuấn Khải ngẫm lại, không khỏi hắc hắc cười ngây ngô, Vương Nguyên thấy vậy lớn tiếng thở dài, thầm nghĩ có phải làm cha thì nam nhân đều phản ứng thế này? Nó làm mẹ mà có phản ứng thế đâu. Gặm một miếng cải củ, nó bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Đúng rồi, ngươi đã nói cho ta cải củ cống phẩm, nhất định là đưa ta thì chúng ta mới có thể đi, nếu không ta liền ở lại đây."
Vương Tuấn Khải cười nói: "Yên tâm đi, sao ta có thể nuốt lời với bảo bối Vương Nguyên." Nói xong, chờ nó ăn xong rau dưa, cẩn thận giúp nó nằm trên giường, dặn dò một số câu vô nghĩa, lúc này mới đi thay xiêm y, tiến cung gặp Hoàng Thượng, thuận tiện xin cải củ.

Hết chương____

Ô ô, chương này thực dài, hơn 5k rưỡi chữ lận a, lại còn có H, ta thực lười luôn, các nàng làm ơn comt vote cho ta đi =((

Ps: cho hỏi, có ai đang yêu thầm ta không *trớp trớp* =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: