Chương 5
Chương 5
Khi Vương Tuấn Khải mở mắt ra, y và Vương Nguyên đã về tới hoa viên của Đường phủ. Y vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh vật quen thuộc xung quanh, rồi mới nhớ trước đó mình mất đi tri giác, cả người y đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt sắc bén hướng trên người Vương Nguyên, định hỏi nó là ai, thì thấy Vương Nguyên mơ hồ nhìn mình, hỏi: "Vương Tuấn Khải, chúng ta đang ở đâu? Kỳ quái, rõ ràng ta ra lệnh về Đường phủ mà, sao lại đến đây."
Vương Tuấn Khải nghe vậy suýt ngã ngửa, y vốn hoài nghi Vương Nguyên là yêu tinh, chả nhẽ lại có yêu tinh ngu ngốc thế này? Y miễn cưỡng đứng thẳng thân mình, giữ chặt Vương Nguyên, nói: "Ngươi đừng nhìn, đây đúng là Đường phủ, là hoa viên của Đường phủ."
"Cái gì?" Vương Nguyên cũng kêu lên: "Đường phủ? Hoa viên. Sao ta lại không biết nơi này?" Nó thản nhiên hỏi câu thứ hai khiến Vương Tuấn Khải suýt té lần nữa, không nhịn được quát: "Vô nghĩa, ngươi không tới hoa viên đương nhiên không biết nơi này, ban ngày chúng ta đi thăm Đường ca, chỉ ngồi ở sảnh đường chốc lát rồi đi, đã chưa kịp tới hoa viên đâu."
Vương Nguyên chớp chớp đôi mắt to, sau nửa ngày, bỗng nhiên cười ha hả: "Phải, cáp, ta quên mất. Đại khái không đủ thời gian thi triển phép thuật, ha hả, nếu không, sao Vương Nguyên ta có thể phạm sai lầm buồn cười như vậy?"
Vương Tuấn Khải nghe những nó khoe khoang, nhất thời không nói gì.
Y gắt gao kéo tay Vương Nguyên, nửa ngày mới hỏi một câu: "Vương Nguyên, ngươi....Ngươi là yêu tinh sao?"
Vương Nguyên tiêu sái vân vê tóc: "A, ngươi đã biết còn gì, nếu lúc này ngươi còn không biết, ngươi đâu phải Vương Tuấn Khải. Đúng vậy, ta là yêu tinh, ừm, hừ, thế nào, ngươi có đoán được nguyên hình của ta không?" Nó lắc lắc đầu, vô cùng đắc ý, lại thực chờ mong nhìn đối phương.
"Nếu ta đoán không được thì ta đâu phải Vương Tuấn Khải." Vương Tuấn Khải học khẩu khí của nó đáp: "Ngươi là thỏ tinh! Trách không được ngươi chỉ thích ăn cải củ, ta nên nghĩ ra sớm hơn mới đúng." Y nói xong, Vương Nguyên liền mở to hai mắt, cười ha hả nói: "Nga, sơ hở rõ ràng vậy sao, không tốt, còn tưởng có thể làm khó ngươi, lần tới ta phải nhớ kĩ, tránh để người khác hoài nghi." Nó thở dài: "Vương Tuấn Khải, không phải ngươi muốn cứu Đường ca sao? Ta nói cho ngươi, biện pháp duy nhất là gả hắn cho Tiểu vương gia."
Vương Tuấn Khải nghe nó nói xong, ngữ khí có vẻ phải rời đi, vô thức nắm chặt tay nó, ai ngờ còn chưa kịp nói, liền nghe nó nói câu động trời.
"Cái gì, ngươi nói cái gì, gả Đường ca cho Tiểu vương gia?"
"Đúng vậy, trừ phi gả Đường ca của ngươi cho Tiểu vương gia, nếu không thúc thúc thẩm thẩm của ngươi sẽ vĩnh viễn mất đứa con này, ừm, cũng không phải vĩnh viễn, có lẽ là mười mấy năm sau, vài thập niên sau, khi mấy người đó tiếp nhận sự tình, có thể Tiểu vương gia sẽ đến bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu." Nó vừa dứt lời, Vương Tuấn Khải vội kéo nó ngồi xuống sơn giả: "Vương Nguyên, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau nói cho ta biết."
"Nga, ngươi đã biết ta là yêu tinh. Cái kia....Ực, trong phòng nhỏ đó, ta hỏi Đường ca ngươi, liền phát hiện Đường ca ngươi hơi lạ, sau đó ta ép hắn nói thật. Ừm, ta nói phức tạp ngươi không hiểu được, tóm lại, chính là Đường ca ngươi ở nhà lao mấy ngày nay, ban đêm đều mộng có người cùng mình giao hợp, mà người này là Tiểu Vương gia, xem ra Tiểu vương gia yêu thương hắn, không có cách nào khác, đành ra hạ sách này. Chắc chắn bên cạnh Tiểu vương gia có người tinh thông đạo thuật hoặc vu thuật, người nọ giúp Tiểu vương gia có thể tiến vào mộng của Đường ca ngươi, rồi cùng sinh hoạt vợ chồng. Bình thường, tình huống như vậy, nếu nhân tiện hút đi dương khí, sẽ có lợi cho chính minh, nhưng đối phương sẽ đi đời nhà ma sau vài ngày. Ta thấy Tiểu vương gia chẳng những không hút đi dương khí của Đường ca ngươi, mà ngược lại đem tinh khí của mình cấp cho đối phương để tránh hắn bị tổn thương, nên Đường ca ngươi vì dâm mộng mà tinh thần có phần uể oải nhưng thân thể không hề tổn thương, cũng chính vì để lại tinh khí trên người hắn, mà ta có thể nhận ra."
Vương Tuấn Khải nghe đến mấy câu sau, nhất thời hút một ngụm lãnh khí.
Chuyện này đã vượt qua phạm vi nhận biết của y, chỉ thấy Vương Nguyên vẻ mặt thản nhiên cười nói: "Cẩn thận suy luận là hiểu được, trong lòng Tiểu vương gia ngưỡng mộ Đường ca ngươi đã lâu, nhưng không thể chạm vào, vừa vặn bên người có một kì nhân, vì thế liền nghĩ ra cách này, sở dĩ hắn cấm người thăm tù, chính là sợ Đường ca ngươi kể quái mộng nói cho phụ mẫu mình, như vậy, chỉ cần hỏi cao nhân đạo sĩ liền rõ ràng, hắn không thể đạt được mục đích. Ừm, ta đoán, sở dĩ định mùa thu sau trảm, là hắn có trù tính, đến ngày trảm thì dùng kế treo đầu dê bán thịt chó, khi đó Đường ca ngươi vĩnh viễn là của hắn, về phần hắn định làm thế nào, ta đây cũng không rõ."
Sắc mặt Vương Tuấn Khải nhanh chóng trầm xuống, đánh một quyền vào sơn giả, oán hận nói: "Hồ nháo, thật là vô pháp vô thiên, hắn ỷ Thái hậu và Hoàng thượng sủng ái, làm ra việc cầm thú như vậy, ta đâu thể tha cho hắn? Không được, ta phải vào cung gặp Hoàng thượng, trả lại sự trong sạch cho Đường ca."
Y nói xong, liền đứng dậy, lại nghe Cư Nguyệt cười lạnh nói: "Nghe ta ngươi đừng tìm bọn họ đòi công đạo. Thứ nhất, vì sao Thái hậu hạ chỉ, ngươi nói từ trước đến nay ngài không xen vào việc triều chính mà. Có lẽ ngài sớm biết ý đồ của con mình, không biết Vương gia dùng biện pháp gì khiến nàng đồng ý, bởi vậy mới giúp nhi tử hoàn thành chuyện này. Thứ hai, Hoàng thượng, cũng không chắc chắn là không biết, ngay cả chúng ta cũng phát hiện có nhiều điểm kỳ quái như vậy, tại sao hắn không phát giác ra, nên ta nói, gả Đường ca của ngươi cho Tiểu vương gia đi. Ta nghe Tiểu Tứ nói, trào lưu nam phong ngày càng phát triển, cũng có không ít nam thê nam thiếp mà? Nhưng Đường ca ngươi tính tình ôn nhu, không biết Tiểu vương gia có bao nhiêu thê thiếp, chỉ sợ hắn sẽ bị ức hiếp."
Vương Tuấn Khải dừng cước bộ, âm trầm không nói gì, bình tĩnh xem xét, y biết Vương Nguyên nói có lý, hơn nữa nghe đồn Tiểu vương gia không lạm tình, trong phủ không có cơ thiếp, nhưng dễ dàng thỏa hiệp như vậy, gả Đường ca cho tên ngoan độc đó, y không cam tâm, huống gì Vương Viễn cũng là công tử phù thừa tướng, sao có thể ủy khuất gả cho nam nhân? Đương nhiên, trọng yếu là hắn cũng không yêu nam nhân.
"Ta đã nói hết, hiện giờ cũng nên đi." Vương Nguyên bước xuống giả sơn, đến trước mặt Vương Tuấn Khải, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn vỗ nhẹ y một chút, thản nhiên nói: "Vương Tuấn Khải, tối nay bất đắc dĩ ta mới bại lộ thân phận trước mặt ngươi, cũng chính là lúc duyên tẫn, mấy ngày qua cảm ơn ngươi, ai, không biết sau này có thể ăn cải củ mỹ vị như thế nữa không?" Tuy rằng miệng nói đến cải củ, trong đầu lại nghĩ đến chuyện hai người ở chung mấy ngày nay, con thỏ tinh phát hiện mình đột nhiên thương cảm.
Vương Nguyên tự mắng mình, nó là yêu tinh a! Tu luyện một ngàn năm, sớm chặt đứt thất tình lục dục, đáng nhẽ nó phải cảm thấy không sao chứ? Lại có thể lưu luyến không rời như vậy, đúng là không có tiền đồ,.... Nó, hẳn phải tiêu sái phất tay áo nói một tiếng không hẹn, mới hợp với thân phận yêu tinh ngàn năm a!
"Ngươi...Ngươi phải đi? Đi đâu?" Mắt thấy Vương Nguyên sẽ rời đi, chuyện Đường ca nhanh chóng bị vứt sang một bên, Vương Tuấn khiếp sợ, nắm chặt tay Vương Nguyên, hỏi một câu ngu ngốc.
"Đi đâu?" Vương Nguyên mờ mịt lặp lại một lần. Đúng vậy, đi đâu? Từ khi xuống núi, mình ở nhà của Vương Tuấn Khải, sau đó đến kinh thành, nhiều ngày như vậy, sớm chiều ở chung một chỗ, mà giờ Vương Tuấn Khải nắm tay nó khiến nó có chút không nỡ, thật sự mất hết thể diện của lão yêu tinh ngàn năm như nó.
"Thiên địa rộng lớn, chả lẽ không có chỗ dung thân, huống chi trừ ngươi biết ta là yêu tinh, những người khác đâu có biết, ừm, ta sẽ bán mình vào nhà có tiền, sau đó ngắm nha hoàn tỷ tỷ xinh đẹp."
Tuy nói như thế, nhưng lúc này nha hoàn tỷ tỷ xinh đẹp cũng không khiến Vương Nguyên vui vẻ.
Vương Nguyên dùng sức lắc đầu, tự nhủ với bản thân: không được, càng như vậy càng không nỡ rời Vương Tuấn Khải! Ông trời, ông đang đùa sao? Một lòng muốn cùng nữ tử nhân gian lưu luyến, sao giờ lại đi cùng một nam nhân....... A a a a, sao chuyện khủng bố lại phát sinh trên người thỏ tinh nó chứ.
Dùng sức thoát khỏi bàn tay to, ngay sau đó cả người nó đều bị Vương Tuấn Khải ôm vào lòng: "Ngươi đi đâu? Chỉ cần ngươi ăn cải củ, sẽ bị người nhận ra thân phận thỏ tinh." Ngữ khí của Vương Tuấn Khải đầy kích động: "Vương Nguyên, không được đi, mặc kệ là vì cái gì, vì nha hoàn xinh đẹp trong phủ cũng được, vì cải củ trong vườn cũng được, tóm lại, dù không phải vì ta, không có một chút vì ta, ta cũng muốn giữ ngươi bên người, ta là thương nhân, thương nhân phải biết cách nắm chắc cơ hội, ta không ngốc nghếch nói tạm biêt với ngươi. Có lẽ chưa thể nói chuyện yêu đương, nhưng ta biết ta thích ngươi, ta chưa từng muốn một người lưu lại như vậy, nên ta phải giữ ngươi.......Ta tuyệt đối không buông tay."
Vương Nguyên đảo mắt xem thường, thầm nghĩ, thượng giới đại tiên nhân a, sao các ngươi nhẫn tâm bắt một con thỏ phong lưu đa tình như ta nghe lời ngon tiếng ngọt của một nam nhân chứ?
Chưa thể nói chuyện yêu đương sao? Không nói, vậy giữ ta lại làm gì? Thừa dịp chưa tiến triển, phải nhanh tách ra, khiến tình cảm phai nhạt mới quan trọng, nó bất đắc dĩ vừa mắt trợn trắng, vừa đẩy Vương Tuấn Khải ra, nhưng làm thế nào, y vẫn như bức tường không mảy may lay động.
"Vương Tuấn Khải, ngươi phải hiểu rõ, ta là yêu tinh ngàn năm, ngươi là nam nhân hào hoa phong nhã, ở bên ta, ngươi không sợ bị ta hút dương khí sao?" Xem ra chỉ có đe dọa, con người yêu nhất là sinh mệnh mình mà?
"Không sao, dù ngươi vạn năm đạo hạnh, ta cũng không sợ, hút dương khí, vậy ngươi liền hút đi, đừng nói ngươi là một con thỏ đáng yêu, dù ngươi là lão hổ tinh hung mãnh, hay chuột tinh dơ bẩn, ta đều không để ý." Vương Tuấn Khải càng ôm chặt, không chịu buông tay, y sợ buông tay, vật nhỏ trong lòng sẽ biến mất.
"Ha ha, lão hổ tinh hung mãnh, chuột tinh dơ bẩn?" Nghe Vương Tuấn Khải nói thế, Vương Nguyên cười đến đau bụng, đáng thương nó bị Vương Tuấn Khải ôm chặt không thể xoay người ôm bụng cười.
Rốt cục nó liều mạng thoát khỏi cái ôm, chợt thấy mắt đối phương hiện lên một tia hoảng sợ, định tiến liên ôm mình, nó vội vàng nhấc tay nói: "Hảo hảo hảo, ta không đi, ngươi biết ta là yêu tinh ngàn năm, còn muốn ở cùng ta, sao ta lại đi chứ?" Nó thở hổn hển mấy hơi, lại đặt mông ngồi xuống sơn giả: "Vương Tuấn Khải, sao ngươi lại nói lão hổ tinh hung mãnh, chuột tinh dơ bẩn?"
"Chẳng lẽ không đúng ư? Lão hồ là động vật hung tàn nhất, chuột chui tới chui lui trong kho lúa, không phải dơ bẩn nhất sao?" Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống, tìm hiểu cuộc sống hàng ngày của Vương Nguyên.
" Đương nhiên không phải, lão hổ tinh và chuột tinh khác ta không biết, nhưng lão hổ tinh ở cùng ta thích nghe người ta khen hắn thông minh, thật sự ngu ngốc, lại cực kỳ hòa khí, không hung hãn chút nào, mà chuột tinh, ha hả, đại khái là vì chuột tinh ở cùng ta có lông màu trắng, hắn yêu sạch sẽ, mỗi đêm đều chải lông mình đến trắng như tuyết, còn hơn ta chỉ vỗ vỗ đôi chút. A a a a, đã hơn hai tháng không gặp họ, giờ này họ thế nào nhỉ, có chút nhớ nhung a."
Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên nhìn sao trên trời, ánh mắt cô đơn cùng tưởng niệm, vô thức ôm nó vào lòng, nói: "Không sao, Vương Nguyên, ta sẽ dần dần khiến ngươi không có thời gian nhớ đến họ nữa, ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, thương ngươi đến mức ngươi không nghĩ đến họ."
"Ngươi không định cho ta ăn dược mất trí nhớ chứ?" Vương Nguyên liếc mắt nhìn nam nhân: "Thật là, vừa nói chỉ có chút thích ta mà đã bắt đầu ghen tị, kia đều là huynh đệ của ta, ngay cả bọn họ ngươi cũng ăn dấm chua." Nó bỗng nhiên vuốt cằm, có chút đăm chiêu nói: "Kỳ thật chúng ta ở bên nhau đâu có lâu, ngươi và Tiểu Tứ ở chung mười mấy năm, ngươi phải thích hắn mới đúng chứ, rốt cuộc, sao ngươi thích ta? Chẳng lẽ con thỏ tinh như ta có đặc điểm khiến người gặp người yêu, ai, thực đáng buồn. Nhiều người thích ta như vậy, nhưng thế nào cũng nên tuyển mỹ nữ tỷ tỷ a......."
Nó lầm bẩm khiến Vương Tuấn Khải tức giận muốn sùi bọp mép.
Y chưa bao giờ ngờ, với thân phận của y, nói thích một người, lại nhận được phản ứng như thế. Y thở dài, cũng tự hỏi mình vì sao thích nó, thật khó lí giải, nếu ngươi không nói phải rời khỏi ta, cả đời ta cũng không đem từ thích nói ra miệng. Đang nghĩ, chợt nghe phía trước có âm thanh ồn ào.
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nhìn nhau, thầm nghĩ, chẳng nhẽ Tiểu vương gia lại dẫn người đến tận đây náo loạn? Vì thế vội vàng đi đến đại sảnh, chỉ thấy nắng sớm bắt đầu lộ diện, lão gia, lão phu nhân và mấy chục hạ nhân đứng trước đài, vừa thấy bọn họ liền sửng sốt, Đường lão gia ho khan vài tiếng, cẩn thân quan sát Vương Tuấn Khải, đột nhiên khóc, mắng: "Ngươi đi làm gì, sao lúc này mới trở về, ta nghe nói ngươi đi thăm tù, một đêm cũng không ngủ, sợ ngươi nông cạn, xúc động xông vào sẽ phạm tội lớn, ngươi......Đường ca ngươi.......Hiện giờ nó đã vào tù, ngươi cũng muốn....Bước theo nó sao?....Các ngươi còn.... Muốn ta sống không?" Vừa nói, vừa khóc cùng lão phu nhân.
Vương Tuấn Khải thấy thúc thúc khóc rống, biểu lộ chân tình, không khỏi xấu hổ lại hối hận, đỡ lấy hai người, cười cười nói: "Thúc thúc thẩm thẩm, cháu không sao, mọi chuyện đều tốt. Vì cháu không được vào thăm Đường ca nên ngồi buồn ở quán rượu, bây giờ mới trở về." Nói xong liền phân phó hạ nhân tản đi.
Mấy người trở về phòng, ngồi vào chỗ của mình, Đường lão gia nhìn trời đã gần canh năm, nói mình nhiều ngày bị bệnh chưa lên triều, hôm nay cảm thấy khỏe hơn một chút, dù thế nào cũng phải đi, liền sai ngươi rửa mặt chải đầu, thay quần áo, lên kiệu tới hoàng cung.
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nhìn nhau, bảo mọi người lui ra, chỉ còn lại phu nhân và nha đầu tâm phúc, Vương Tuấn Khải liền nói với lão phu nhân: "Thẩm thẩm, cháu hỏi ngài một câu, nếu có thể cứu tính mạng Đường ca, điều kiện gì ngài cũng đáp ứng, đúng không?" Y vừa nói xong, lão phu nhân thấy có hy vọng, vội nắm tay y khóc rống: "Đứa nhỏ này, ngươi có ý gì? Nhưng...... Nhưng có thể cứu Đường ca ngươi phải không? Nếu có thể cứu nó, không cần biết điều kiện gì, dù tán gia bại sản, hay muốn mạng của ta, ta cũng đáp ứng?"
"Nói như vậy, dù phải hắn cho một nam nhân ngài cũng đáp ứng." Vương Nguyên gấp gáp. Lúc ấy liền thấy phu nhân nói: "Gì? Gả? Nhưng Viễn nhi là nam nhân mà, ai, mấy năm nay nó chuyên tâm đọc sách không lo đến việc hôn phối, trước đó vài ngày, vừa lúc tiểu thư nhà Dương thượng thư đã đến tuổi lấy chồng, lại cùng thúc thúc ngươi giao hảo, cho nên lão gia muốn kết thông gia, chỉ chờ đầu năm sau cưới,ai ngờ....... Ai, Đường ca ngươi lại vướng vào chuyện này." Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên liếc mắt một cái, thầm nghĩ, trách không được mấy năm kiaTiểu vương gia đều nhẫn nại, giờ lại đột nhiên ra tay, hóa ra là vậy, lập tức cười nói: "Thẩm thẩm, ý của Vương Nguyên là, nếu muốn cứu tính mạng Đường ca, phải gả hắn cho một nam nhân, ngài cũng có thể đồng ý sao?"
Đường phu nhân sửng sốt một hồi, nửa ngày mới phản ứng, ngạc nhiên nói: "Cái gì, gả cho một nam nhân, các ngươi nói là, là c,.... Là để Viễn nhi làm nam thê?" Sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch: "Không thể đươc...Này...Điều này sao có thể, Viễn nhi cũng...Từ trước đến nay không thích nam phong. Huống hồ lão gia cũng không đáp ứng, này...Tuyệt đối không thể."
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải nhìn nhau, Vương Nguyên lầm bẩm: "Con người thật sự ngu ngốc, chẳng lẽ thanh danh thân phận quan trọng hơn tính mạng sao?" Chưa kịp nói xong liền bị Vương Tuấn Khải huých một cái, y cười với lão phu nhân: "Thẩm thẩm, ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngài không nên hoảng sợ, ta và Vương Nguyên đi nghỉ một chút, chờ thúc thúc về sẽ thỉnh tội." Nói xong liền đứng dậy, kéo Vương Nguyên ra ngoài.
Mới ra đến cửa, chợt nghe lão phu nhân nói: "Tuấn Khải, có phải gặp được Viễn nhi..... Các ngươi giấu ta chuyện gì?"Nàng nhìn Vương Tuấn Khải, thở dài nói: "Nếu ý ta... Có thể miễn cưỡng chấp nhận, tính mạng của Viễn nhi quan trọng hơn, mấu chốt là thúc thúc ngươi, ai, Tuấn Khải, ngươi biết tính tình của ông ấy, trừ khi Hoàng thượng tứ hôn, ông ấy không thể ngăn cản, nếu không, chỉ sợ,...." Nàng lại thở dài, dù không nói hết, Vương Nguyên cũng hiểu ý nàng.
Vương Nguyên liền vui vẻ, chạy tới chỗ phu nhân, khiến Vương Nguyên kinh hãi, thầm nghĩ chính mình cũng chưa từng đậu hủ thẩm thẩm, đã thấy nó kéo tay phu nhân nịnh nọt cười nói: "Như vậy là tốt rồi, chỉ cần ngài đồng ý..."
Con thỏ tinh này đúng là hết thuốc chữa, Vương Tuấn Khải bị chọc giận phát hỏa, tiến lên kéo tay Vương Nguyên ra: "Ngươi phải rõ, hôn phối chưa có, ngươi liền kéo tay phu nhân." Nói chưa xong, Vương Nguyên đã đúng lý hợp tình cắt ngang: "Ta đâu có gọi phu nhân tỷ tỷ a, ta chỉ cùng thẩm của ngươi nói chuyện."
"Vậy ngươi kéo tay làm gì?" Vương Tuấn Khải nổi gân xanh: ông trời a, làm thế nào mới khiến con thỏ tinh này không nhìn nữ tử xinh đẹp đây. Bỗng nhiên linh quang chợt lóe trong đầu, y bình tĩnh nhìn Vương Nguyên, khứu giác ngửi thấy có mùi vị nguy hiểm, con thỏ tinh buông tay đi đến bên người y, lúc này y mới tà tà cười: chủ ý không sai, dù sao chắc chắn phải là con thỏ tinh này, cùng nó mây mưa một chỗ thật thú vị, không rời khỏi mình, từ nay về sau không hứng thú với nữ nhân.....Nghĩ thế, Vương Tuấn Khải mỉm cười nói với lão phu nhân: "Thẩm thẩm không cần lo lắng, hết thảy phải giữ dìn sức khỏe."
Y tự tin cười một cách tao nhã, đầy mị lực, con thỏ tinh bỗng nhiên cảm thấy y xinh đẹp giống Như Bình tỷ tỷ, phút chốc hoảng sợ, mặt đỏ lên, đầu cũng cúi xuống.
A a a a a a. Như Bình tỷ tỷ xinh đẹp đáng yêu là thế, nàng đâu nói lời ngon tiếng ngọt với nam nhân ngu ngốc. Sao ta lại đem y so sánh với nàng....đáng giận. Con thỏ tinh xúc động ngửa mặt lên trời hét: hết thảy, thật sự đả kích lòng tự trọng của nó a.
Lòng Vương Tuấn Khải cũng như thủy triều mênh mông, muốn đem nó đến bên người, hiện giờ y chỉ cảm thấy, nếu mình không ăn sạch sẽ Vương Nguyên trước, thì sự tồn tại của những nữ tử xinh đẹp là vô cùng nguy hiểm.
"Vương Tuấn Khải, ngươi, ánh mắt ngươi, hình như có chủ ý phá hư cái gì a." Trên đường về, Vương Nguyên mất hứng nhìn Vương Tuấn Khải đang nắm tay mình : "Còn nữa, ta không phải đồ vật của ngươi." Nó bỗng nhiên nhìn về phía Vương Tuấn Khải: "Ngươi nói, ta hứa lưu lại, có phải là quyết định ngu xuẩn không?"
Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn nó, dùng ánh mắt chứa đầy sủng nịnh nói: "Vật nhỏ, ngươi hối hận đã muộn rồi."
Hảo, ánh mắt thật đáng sợ, chẳng lẽ theo tiểu thuyết thì đây là ánh mắt "nhu tình như nước"? Nó cảm thấy tim đập nhanh, chân có chút nhũn ra, cố tình không chịu thua, nó ngang ngạnh nói: "Ai nói? Ngươi cho rằng nắm chặt tay thì ta không cách rời đi sao?Nói cho ngươi, ta có thể ẩn thân hoặc phi độn,..." Nó đưa một tay hướng về phía bông hoa, khiến cho nó bay lên trời: "Ta sẽ bay như vậy, đến lúc đó ngươi mọc cánh đuổi theo cũng không kịp."
"Nga, như vậy a, thực đáng tiếc, vốn định nói vườn sau có trồng cải củ, không ai động, đều lưu cho ngươi, nhưng nếu ngươi bay đi, ta cũng không giữ lại, ai, ta đem tâm hướng con thỏ, thế mà con thỏ lại vô tâm." Vủ Tuấn Khải ra vẻ thương cảm buông tay, trong nháy mắt y đã hiểu, không thể dùng thủ đoạn cường ngạnh với con thỏ tinh này, phải chọn nhược điểm của nó mà xuống tay.
"Là....Cải củ a." Vương Nguyên nghe vậy chân càng thêm nhuyễn: "Nga, ta chỉ nói giỡn, lúc này phi độn, không thể nào. Còn nữa, Vương Tuấn Khải, ngươi bảo con thỏ vô tâm là ý gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta..........." Thanh âm càng lúc càng xa, ánh trăng chiếu lên hai thân ảnh thân mật, đổ bóng dài.
_____
Con au mặt dày nài nỉ m.n comt và vote cho au có đc ko a~~~~
Toàn là ta tự vote cho ta thôi QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro