Chương 21
Chương 21
Bàn tay anh không ngừng khiêu khích những nơi mẫn cảm của cậu, khiến cậu nhanh chóng có phản ứng. Tuy đang chìm vào cảm giác của tình dục, nhưng Vương Nguyên vẫn nhận ra hôm nay anh có sự khác thường.
Anh mạnh bạo và cuồng dã hơn. Mọi khi anh luôn khiến màn dạo đầu rất lâu, dùng đủ mọi cách để trêu chọc cậu, khiến cậu phải cầu xin, thì anh mới tha. Nhưng hôm nay, khi thấy cậu đã đủ ướt, anh lập tức kéo phân thân của mình ra, để ngay nơi mềm mại của cậu, sau đó dùng hai cánh tay nâng cậu lên, rồi nhấn mạnh xuống.
Tiếng rên rỉ từ miệng hai người phát ra. Không để cho cậu kịp phản ứng, Vương Tuấn Khải nhanh chóng luật động. Anh làm một cách cuồng dã, mạnh mẽ, như thể muốn chứng minh điều gì.
Vương Nguyên bị anh xỏ xiên, nước mắt không ức chế được chảy ra, cao trào một lần, hai lần, nhưng anh vẫn chưa phóng thích.
Anh bế cậu lên, sau đó làm bằng tư thế đứng, khiến cho cậu không cón bất kỳ chỗ dựa nào, chỉ có thể hai tay vòng qua cổ anh, ôm anh thật chặt.
-"Tiểu Nguyên, nói...nói ..em là của anh...nói đi!"
Vương Nguyên đã hoàn toàn mê loạn, mặc anh muốn làm gì thì làm, ngoan ngoãn nói: "Em..là của anh.."
Vương Tuấn Khải lại va chạm mạnh hơn nữa, mỗi cái đều vào sâu trong cậu.
-"Tiểu Nguyên, vợ ơi, anh yêu em."
Đêm hôm đó, Vương Tuấn Khải đã rất kích động, bởi vì không biết anh đã làm bao nhiêu lần, còn chuyển địa điểm liên tục, ban công, sô pha, phòng ngủ, nếu không phải cậu quá mệt mà ngất đi, chắc anh đã làm ở khắp nơi trong cái tầng này quá.
*-*
Vương Nguyên cầm túi xách, đi xuống lầu, tài xế đã chờ sẵn ở đó. Hôm nay cậu có hẹn đi mua sắm với Hàn Như, Triệu Linh và Trần Thanh Ngữ. Từ sau lần tụ hội đó, mọi người vẫn giữ liên lạc với nhau, thường xuyên hẹn nhau ra uống trà chiều, nói chuyện phiếm, tính tình lại rất hợp nhau.
Cộng thêm việc đàn ông của họ đều là bạn thân của nhau nên mọi người thường có chung chủ đề. Vương Tuấn Khải cũng rất tán thành việc cậu qua lại với bọn họ. Dù sao cậu cũng nên có một vài người bạn. Chỉ là mỗi khi cậu đi ra ngoài với các cô ấy mà bỏ anh ở lại, gương mặt của anh đều rất thối. May mà hôm nay anh đến công ty rồi.
Xe dừng trước cửa quán Hương Trà, vừa nghe đã biết quán chủ yếu kinh doanh cái gì. Ở đây bán chủ yếu là các loại trà, ngoài ra còn có các loại bánh dùng riêng với trà.
Bước vào cửa, nhìn xunh quanh, Vương Nguyên lập tức thấy Triệu Linh đang giơ cao tay vẫy vẫy. Vương Nguyên liền bước tới gần, Triệu Linh và Trần Thanh Ngữ đang ngồi đối diện nhau. Cậu ngồi xuống bên cạnh Triệu Linh, hỏi:
-"Như Như chưa tới sao?" – qua một thời gian tiếp xúc, bọn cô đã xưng hô thân mật với nhau.
Triệu Linh cười: "Cậu ta, còn phải chờ cậu ấy trang điểm tỉ mỉ xong,chắc cũng mất cả tiếng."
Trần Thanh Ngữ cầm menu đưa qua cho Vương Nguyên : "Uống gì không? Gọi đồ uống đi, nếu chờ Như Như thì không biết đến bao giờ."
Vương Nguyên cười cười, cầm menu lật lật sau đó kêu một ly hồng trà cùng một đĩa bánh ngọt. Rồi lại tiếp tục tán gẫu với hai người.
Triệu Linh là một cô gái mạnh mẽ, tính tình lại sáng sủa, thẳng thắng nên khi nói chuyện với cô ấy, cô cảm thấy rất thoải mái. Triệu Linh thường kể cho các cô nghe về các vụ việc mà cô phải xử lí, vì dụ như việc ly hôn, hay các án kiện.
Trần Thanh Ngữ lại là người có tính tình dịu dàng, ôn nhu, có lẽ do hay viết tiểu thuyết hay do vấn đề khác mà cô ấy rất tâm lí, thường là đối tượng chia sẻ cũng như cô vấn của mọi người.
Hàn Như lại là người nóng nảy nhất trong bốn người, cô ấy rất chú ý đến vẻ ngoài của mình cũng như của mọi người, lại rất biết phối hợp trang phục, không hổ danh là nhà thiết kề thời trang nổi tiếng. Hàn Như thường phải ra nước ngoài công tác nên rất biết nhìn người.
Có một lần, khi mọi người đang uống cà phê với nhau, nhìn thấy một cặp rất tình tứ với nhau trong quán, Hàn Như liền cười mỉa nói cô gái ấy là kẻ bắt cá hai tay, mọi người đều không tin, chỉ thấy một lát sau khi chia tay người bạn trai kia, lát sau cô nàng lại được một ông chú bụng bia lái xe hơi tới đón, còn tặng cô nàng một nụ hôn ướt át, có muốn nghĩ khác cũng khó.
Tán gẫu một hồi, vẫn chưa thấy Hàn Như tới, Triệu Linh liền nóng nảy: "Sao bây giờ còn chưa tới!"
Trần Thanh Ngữ nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: "Tới rồi kìa!" - Mọi người nhìn ra cửa kính trong suốt, thì thấy một chiếc xe hơi màu đỏ sành điệu dùng một tư thế rất oách đỗ ở bên đường. Sau đó là một mỹ nữ tóc quăn,trên mặt là chiếc kính mát to tướng, chân dài, gợi cảm bước xuống, tiến về phía này, kéo theo nhiều ánh mắt của mấy anh chàng. Chậc, ngay cả xuất hiện cũng như đang trình diễn thời trang vậy. Người này mắc bệnh nghề nghiệp nặng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro