Chương 6: Bóng rổ với Đầu to
Giờ ra chơi.
Vương Nguyên tôi thiểu não trốn ra sau cột bóng rổ dưới sân trường, vừa hết tiết là tôi đã lượn nhanh xuống đây, ai nói gì thì cũng mặc kệ, phải thoát cái tên đầu trâu mặtt ngựa kia trước đã.
Lúc cô giáo nói có học sinh mới, tôi đã linh cảm có điều chẳng lành, nhưng, haizz, không ngờ tình hình bung bét đến mức này, tôi chỉ buộc miệng ước vậy thôi~~ ai biết được ông trời thương tình gửi cái tên thúi tha đó đến cho tôi như vậy chứ.
Khoảnh khắc cái tên khủng long bò sát đó lù lù xuất hiện trên bục giảng, tôi có cảm giác cả thế giới đã lăn ra ngủ hết rồi...
Còn chưa đủ xui xẻo, hắn lại được chỉ định ngồi kế lão công ta, thật là bất hạnh muốn chết á=.="'
Huhu, dùng sách che mặt cũng không có tác dụng, bị hắn thấy rồi làm sao đây?! Đêm qua căn bệnh mộng du chết dẫm lại tái phát, chắc chắn khi tôi phi thân vào phòng... hắn đã nhìn thấy mặt rồi!!
Hức hức...
Nói chung hiện giờ tôi đang cực kì cực kì bấn bấn loạn loạn.......
Thấy chưa, cà lăm luôn rồi kìa.
Đã vậy, khụ khụ, cái tên đó còn:
-"Đêm qua vui không?"
đêm qua...
đêm qua...
đêm qua vui không...
$$$****###%%%&&$$^$! Biến thái! Dã man! Mắc dịch! Vô giáo dục!...
Được rồi, tôi thừa nhận, những từ trên cũng khá hợp với tôi, cái người mặt dày siêu cấp nửa đêm nửa hôm chui vào phòng người khác, sáng dậy thì lấy cắp giày người ta.
Nhưng mà nhưng mà, điều thực sự làm cho tôi mất bình tĩnh lúc nãy chính là, cái khoảnh khắc khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo đó ké sát mặt tôi và thở vào tai tôi từng chữ như vậy...
Tôi thực sự bị rúng động aaaaaaaa!!
Cái đôi mắt biết cười ấy cùng nụ cười với hai chiếc răng hổ ấy thực sự làm kể đối diện bất an. Lúc ngủ hắn trông hoành tráng như thế, chả trách lúc thức còn nguy hiểm hơn gấp bội.
A...
Tôi loạn óc mất rồi.
Đột nhiên!
Binh!
Ế, đau quá, đau ứa nước mắt, đau thấu bầu trời !
Đang ngồi suy nghĩ linh tinh, đột nhiên tôi cảm thấy có một vật tròn xoe, nhưng lại cưng cứng đập vào đầu mình, không kịp phản ứng, tôi liên té chúi nhủi về phía trước và ôm trọn đất mẹ vào lòng.
Lại cảm thấy có một bàn chân từ phía sau tiến lại.
Một bàn tay trắng trẻo, thanh tú từ từ hạ xuống lượm cái vật tròn tròn cam cam đang lăn lốc trước mặt tôi.
Một trái bóng rổ?
Thật mất mặt quá đi, chỉ có một trái bóng cỏn con như vậy, hà cớ gì tôi lại té đập mặt xuống đất một cách hoành tráng như thế chứ? Tuy nhiên, chẳng hiểu sao tôi vẫn lười biếng nằm yên.
Chắc là do bất ngờ.
-"Yô, cậu có mau đứng lên không? Hay định nằm đây ăn vạ?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay phía trên đầu làm tôi giật nảy mình, vội vội vàng vàng đứng thẳng người dậy, phủi phủi.
Thủ phạm ném bóng vào đầu tôi là đây ư? Một thằng nhóc non choèn chẹt, mặt búng ra sữa? Tuy rằng, khụ, đôi mắt hổ phách điềm đạm cùng mái tóc mềm mại đó rất nổi bật.
Nhưng đó là khuôn mặt, còn chiều cao thì...
Muahahaha...
Trông cứ như là khổng lồ bị chậm phát triển ý.... tính ra cũng chỉ cao hơn tôi vài phân...
-"Bà cô già, nhìn cái gì mà nhìn?_Vẫn cái giọng hách dịch đó.
Tôi muốn bốc hỏa!!
-"Đồ ranh con láo toét, chẳng nói chẳng rành ném bóng vào đầu bổn thiếu gia ta đây, còn lên cái giọng nhừa nhựa chết bầm đó, muốn chết à?"
$$***##%^^^...(Sau đó là một tràng những từ ngữ đen tối mà tôi học được từ ba ông anh giang hồ của mình)
-"Được, vậy xin hỏi, chúng ta đang đứng ở đâu?"_"Ranh con" vẫn điềm đạm hỏi.
-"Ờ...cột bóng rổ..."_Tôi chột dạ gãi gãi tai.
-"Vậy thì thưa thiếu gia, kẻ hèn này chơi bóng rổ ở cột bóng rổ, cậu thù lù ngồi một đống ở đó, bóng rơi trúng đầu, tôi chưa mắng cậu cái tội làm tôi mất tập trung là may mắn lắm rồi đấy, đã vậy còn làm dơ bóng của tôi nữa!"_Hắn tuôn một tràng như súng liên thanh.
Sau đó, "Ranh con' rút khăn mùi xoa ra lau lau trái bóng.
~Lau lau~
~Vẫn tiếp tục lau~
~Lau lau~
Tôi: "..."
Đúng lúc đó, chuông hết giờ reng lên một cách hồn nhiên.
Tôi giận tím mặt nhưng không thể làm gì được, bèn ném lại cho kẻ đó một cái liếc sắc hơn dao cao, rồi hớt hải phóng thẳng lên lớp...
--------------------
Dịch Dương Thiên Tỉ, tay vẫn ôm trái bóng rổ, đứng chôn chân mỉm cười nhìn theo.
Ban đầu hắn buồn bã ném bóng rổ một mình dưới sân thì thấy có một sinh vật ngộ nghĩnh lóc chóc lượn lại phía sau cột, sau đó gần như ngồi phịch xuống lầm bầm, vẻ mặt hoảng sợ như cái bánh trôi sắp bị ăn.
Thế là quyết định trêu chọc nhóc bánh trôi kì lạ đó, ném cho cậu ta một quả bay chóc vào đầu.
Ai ngờ cậu ta nằm lăn cù dưới đất.
Không phải chứ, hắn đâu cố tình ném mạnh đến thế?
Thiên Tỉ lo lắng chạy lại, phát hiện cậu ta vẫn còn mở mắt tha láo, cả người không sây sát tẹo nào, nhưng lại đờ đẫn nằm đó như bị trúng tà, thật là buồn cười...
Hắn suýt nữa là bật cười thành tiếng.
Nhưng ấn tượng ban đầu không phải lúc nào cũng đúng, hắn vừa buông một vài câu khiêu khích, nhóc bánh trôi đó đã lập tức đứng phắt dậy, hùng hổ cong lưỡi mắng hắn ồ ạt như mưa gió, chẳng có vẻ gì là yếu đuối cả.
Không ngờ, những từ ngữ chợ búa như vậy có thể đua nhau tuôn ra từ cái miệng nhỏ xinh, phớt hông như trái cherry kia, nhưng không sao, đúng gu của hắn hề hề...
Một điều nữa khiến Thiên Tỉ đặc biệt chú ý đến cậu ta là, đứng trước vẻ ngoài điển trai của hắn, cậu vẫn không hề nao núng, dường như cậu còn không biết hắn.
Đệ nhất sát gái, nam thần của trường, vua quậy phá, thiếu gia tập đoàn Dịch thị chính là hắn.
Khi hắn làm bộ làm tịch lau trái bóng, vẻ mặt tức giận của cậu chẳng hiểu sao lại rất thu hút.
Đến khi chuông reo vào lớp, cậu nhóc kì lạ đó còn gắng ném cho hắn một cái lườn, nhưng lại khiến hắn đồng thời phát hiện, cậu ta có cặp mắt đen nhánh tỏa sáng êm diệu như vì sao, suýt chút nữa hắn đã túm cậu lại.
Thật thú vị, theo bảng tên thì cậu ta học...11-3?
Tại sao, ở trường có một cậu nhóc đáng yêu như thế mà hắn chưa biết qua nhỉ?
..................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro