Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Vương Nguyên không dám ngẩng đầu nhìn anh, biết được mặt mình khẳng định so với thịt nướng chín màu trứng tôm trên còn hồng hơn. Tim của cậu đập thật nhanh, có loại cảm xúc tên là yêu mến trong tim rất nhanh phá kén mà ra, làm cậu rất thẹn thùng.

Cậu thích anh, chồng cậu, mặc dù anh không nói những lời dễ nghe để dỗ ngọt cậu, nhưng anh sẽ lấy hành động thực tế đối với cậu rất tốt, thái độ đối với cậu cũng từ lạnh lùng cải thiện thành theo cậu đến buổi nướng thịt, làm cho cậu rất vui vẻ; cậu cũng rất dựa vào chồng, sau khi ba mẹ qua đời, anh chính là người thân nhất của cậu, bởi vì có anh làm bạn, cậu mới không bị đau khổ, ban đêm được anh ôm ngủ, cũng làm cho cậu cảm thấy thực an tâm......

Nhưng, cậu cũng không biết đó có phải là yêu thích sâu đậm hay không, có phải là tình yêu hay là giống như tình bạn cũng yêu mến như vậy. Cậu chỉ biết là, cậu không thỏa mãn với tình hình hiện nay, lặng lẽ khát vọng giữa bọn họ tồn tại tình yêu, không cần loại tình cảm vợ chồng mà tôn trọng nhau như khách.......

Nhưng cậu không nói ra miệng, cậu không dám để cho anh biết, chỉ sợ bản thân đã vượt quá rồi.

Cậu chỉ có thể thẳng thắn mà cho anh biết, trong lòng cậu vĩnh viễn muốn cùng anh ở chung một chỗ, còn có chuyện của cậu, đối với anh cậu đã che giấu thật lâu một sự kiện-"A Khải, kỳ thực em là con trai nuôi." Đây là lần đầu tiên cậu cùng người khác chân chính đề cập đến thân thế của mình, cậu cho là đời này mình cũng sẽ không nói, nhưng anh là chồng cậu, cậu tin tưởng anh.

Vương Tuấn Khải thật sự ngạc nhiên, làm sao có thể, cậu lớn lên giống như là một đóa hoa trong nhà kính, cha mẹ của cô đối với cậu luôn luôn rất thương yêu.....

"Cha mẹ ruột của em sau khi sinh ra em liền ly dị, bọn họ không quan tâm em, đưa em cho ông bà nội nuôi dưỡng, về sau ông bà nội của em lần lượt qua đời, em bị họ hàng đá tới đá lui, sau đưa em vào cô nhi viện. Em cho rằng có phải em không đủ ngoan hay không, cho nên bọn họ đều không cần em? Tuy là cô nhi viện có rất nhiều người yêu thương em, nhưng em cũng rất cô đơn, ước gì có một gia đình bình thường, em luôn luôn chờ đợi thời cơ được nhận nuôi.

"Không lâu sau đó, có một đôi vợ chồng trung niên không có con đi tới cô nhi viện, bọn họ muốn nhận nuôi một cô gái nhu thuận, ngày đó em cố ý ăn mặc rất đáng yêu, trước mặt bọn họ giả bộ ngoan ngoãn làm nũng, khiến cho bọn họ vui vẻ, rốt cuộc như ý trở thành con gái của họ.

"Những năm gần đây, ba mẹ bọn họ cũng thật là đem em thành con gái ruột mà thương yêu, em rất biết ơn họ, nhưng lại sợ ngày nào đó họ sẽ không quan tâm em nữa, cho nên em tự nói với mình, em nhất định phải trở thành một cô con gái ngoan không khiến họ phải bận tâm, mới sẽ không bị vứt bỏ, ba mẹ yêu em, em muốn yêu lại họ gấp bội gấp bội mới được....

"Mà hiện tại, em thực vất vả có được gia đình của mình, em thực sự rất vui vẻ, A Khải anh đối với em tốt như vậy, cho nên em muốn quý trọng anh thật tốt, thật tốt tiến hành hôn nhân của chúng ta, làm một người vợ thật tốt của anh, cho nên em không có khả năng ly dị với anh, anh đối với em mà nói là rất quan trọng!" Cậu thề son sắt.

Vương Tuấn Khải rốt cuộc minh bạch, vì cái gì cậu lại đối xử với anh cẩn thận từng chút như vậy, vì cậu sợ mất đi cực kỳ. Anh gặp được rồi yêu thương cậu, rất muốn gắng sức ôm lấy cậu, đem cho cậu sự ấm áp, nhưng, lời của cậu cũng khiến cho anh lo âu.

Cậu nói anh đối với cậu rất quan trọng, cậu nghĩ quý trọng anh thật tốt, không muốn ly dị với anh, thuần túy là bởi vì anh cho cậu một gia đình, cậu chỉ muốn bảo vệ thật tốt hay sao? Giống như anh yêu cầu cậu chung thủy với anh, cậu thật biết khéo léo nhu thuận làm theo, khiến cho anh cực kỳ an tâm, nhưng trừ bỏ chung thủy và tận tâm với anh ra thì còn có tình cảm hay không chứ? Chỉ cần có người đối với cậu tốt, cậu sẽ vô cùng lấy lòng người kia? Cho dù người kia không phải anh cũng không có quan hệ gì.... ...

Anh không cần, anh muốn độc chiếm cậu, muốn trở nên độc nhất vô nhị trong lòng cậu, không có cách nào thay thế được sự tồn tại, cậu chỉ có thể đối với anh không chút nào để ý mà cho hết toàn bộ tình cảm....

Ầm -- sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh, mọi người thét chói tai hô to chạy mau, khi Vương Tuấn Khải ý thức được chuyện gì xảy ra thì anh hoảng sợ mà thấy một cột lửa cao ngất đầy nguy hiểm hướng phía anh bay tới, không, là hướng về phía cậu thẳng tắp bay tới - Vương Nguyên cũng nhìn thấy, sợ hãi mà trợn mắt nhìn.

Chạy cũng không kịp nữa rồi, Vương Tuấn Khải gắng sức chạy về phía cậu, gắt gao mà ôm lấy cậu, nằm úp trên mặt đất, làm cho cột lửa nguy hiểm kia chà xát bên người bay qua.

Vương Nguyên bị anh mạnh mẽ và hữu lực ôm lấy, mặt của cậu dán vào trong ngực ấm áp của anh, anh ôm chặt cậu đến nỗi không thở được, nhưng cậu biết mình rất an toàn, anh dùng thân thể anh bảo vệ cậu.

Trời ạ, cậu thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì.....

"Vương tiên sinh, Vương Nguyên, hai người có sao không, thực xin lỗi, đứa nhỏ nhà ta quá là quậy rồi,....." Một người đàn bà ngay sau đó dẫn tới một đứa nhỏ tới nói xin lỗi.

Vương Tuấn Khải đỡ vợ đứng dậy, sau khi kiểm tra qua cậu không có bị thương liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng, sắc mặt cậu tái nhợt, hai tay lạnh như băng, thực rõ ràng là rất sợ hãi.

Anh đau lòng không thôi, giận không kiềm được mà đối với hai mẹ con đó làm khó dễ, đứa nhỏ có sai, mẹ cũng có trách nhiệm. "Cây lửa mạnh mẽ là từ trên không phóng tới đi, không phải hướng người thả, nếu như vợ của anh có xảy ra chuyện gì, ta muốn các người....."

"Được rồi, được rồi, em không sao......." Vương Nguyên mặc dù vẫn kinh hoàng chưa bình tĩnh, nhưng có lẽ nên ngăn lại anh, giương một chút tươi cười, không cho anh nói ra những lời khó nghe.

Ngực của cậu nóng nóng, biết anh quan tâm cậu, ngay cả lần trước cậu bị tên côn đồ vơ vét tài sản thì anh cũng không có nổi giận quá như vậy, biểu lộ anh để ý cảm xúc của cậu, cậu thực sự rất cảm động.

Nhưng, hàng xóm là phải ở chung với nhau thật lâu, cậu không hi vọng chuyện này phá hỏng tình cảm lẫn nhau.

Vương Tuấn Khải trả lời qua loa rồi lặng lẽ, anh hô hấp dồn dập, ngực vẫn còn nổi giận mà nhảy lên, xác thực anh vừa mới ở trước mặt những người này nổi giận, trời ạ, anh thế nhưng vì cậu mà không khống chế được bản thân? Đối với mẹ con kia vì anh nổi giận mà bị dọa sợ đến nỗi chỉ kém không có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Vương Nguyên và những người khác cũng liều mình khuyên anh đừng nóng giận, hi vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đừng làm hao tổn hòa khí.

Sau khi xong chuyện này, Vương Nguyên đưa Vương Tuấn Khải về ngôi nhà nhỏ, làm một ly trà đá cho anh hạ nhiệt.

Vương Tuấn Khải uống trà đá, nhớ tới cậu ấy vừa mới ngọt ngào khuyên anh không nên tức giận, cậu rõ ràng rất sợ hãi không phải sao? Ôm lấy cậu thì cậu vẫn còn phát run, làm sao có thể cười mà tha thứ cho đứa bé kia? Không phải nói cậu cần phải cùng anh mắng người, nhưng ít nhất cậu cũng phải có những cảm xúc của người bình thường nên có chứ a, huống chi cậu không phải thực sự là người yếu đuối, cậu cũng có lúc bùng nổ, anh không muốn cậu lúc nào cũng chịu đựng, ngơ ngác mà cười....

Cũng bởi vì cậu là con trai nuôi, từng bị thân nhân của mình vứt bỏ, cậu sợ hãi lại bị bỏ rơi, mới có thể khiến cậu dưỡng thành loại cá tính đặc biệt tốt này sao? Sợ bị chán ghét, một mặt lựa theo ý người khác, chỉ cần đối với cậu tốt, cậu ấy sẽ giống như đứa ngốc mà hồi báo họ gấp đôi, cho nên mẹ vợ mới có thể hi vọng có một người chồng bảo vệ cậu đi, nhưng nếu không có anh bên cạnh cậu, cậu lại một mình nên làm cái gì bây giờ? Cậu không có khả năng chịu tiếp như vậy.

Anh không vừa lòng với cậu, không muốn cậu như con cừu non ngoan ngoãn thật tốt nghe lời anh, không muốn vì bảo vệ cậu, mà bẻ gẫy cánh của cậu, đem cậu thành chim hoàng yến nhốt trong lồng sắt để nuôi, anh hi vọng cậu học được cách là bản thân mình, có thể lột xác mà đẹp hơn......

Nhìn thấy cậu lại mang tới điểm tâm lót dạ, trong lòng anh quyết định chủ ý rồi, hỏi: "Vương Nguyên, em muốn đi làm không?"

Sau khi Vương Nguyên suy nghĩ kĩ càng, cậu quyết định đi làm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu liền đối mặt với nỗi đau mất đi cha mẹ. Ngay sau đó lại trong vòng một tháng mà kết hôn, cũng chưa kịp thích ứng với cuộc sống tân hôn, nào có lòng dạ muốn làm chuyện khác, hôm nay cậu có cơ hội được mở mang, cậu đương nhiên là vui vẻ rồi, hy vọng cùng những người đồng nghiệp xấp xỉ tuổi cậu cùng đi ca hát!

Chẳng qua là cậu không nghĩ tới, chồng cậu yêu cầu cách ăn mặc của cậu, hại cậu không được tự nhiên.

Vương Tuấn Khải đem xe chạy đến trước công ty, nhìn thấy cậu chậm chạp không ra khỏi xe, thúc giục: "Xuống xe."

"Nhưng mà em thật kỳ quái..."

"Chỗ nào kỳ lạ đâu?" Vương Tuấn Khải nhìn đồ trang sức trên người cậu, ngũ quan thanh tú nhờ trang điểm mà trở nên xinh đẹp, mái tóc dài cũng được cắt qua, mái tóc cắt theo tầng lớp càng hiện ra nét thanh tú của gương mặt cậu.

"Em rất ít khi trang điểm...." Ăn mặc xinh đẹp như vậy, cậu thật ngại quá.

"Trang điểm là một hình thức lễ phép". Nhưng mà vợ anh thiên sinh lệ chất, không trang điểm cũng xinh đẹp động lòng người. "Không có đeo nhẫn cưới sao?" Anh dặn dò nói.

"Đeo." Cậu rất ngạc nhiên anh hỏi vấn đề này, nhẫn cưới đáng lẽ mỗi ngày đều mang mà.

"Tốt lắm". Thân phận đã kết hôn của cậu cũng có thể đuổi đi một đống ruồi nhặng.

Vương Nguyên không biết rõ lời nói của anh "Tốt lắm" là có ý gì, nhưng mà tâm tình anh dường như rất tốt, chẳng qua là còn nghiêm túc nói: "Từ hôm nay trở đi, em sẽ thật nghiêm túc làm việc."

Vương Tuấn Khải thấy tinh thần cậu phấn khởi, nghĩ rằng muốn cậu đi làm hẳn là quyết định chính xác. Anh giúp cậu sắp xếp làm công việc trợ lý ban ngày, cũng chính là cái gọi là điều động nội bộ, cũng là lần đầu tiên anh phá lệ xin chủ quản ngành liên quan giúp anh giữ lại vị trí này.

Sau khi cậu đến công ty đi làm, cậu sẽ nhận biết được nhiều dạng người, đối với những quan hệ thì rất có hỗ trợ, cậu cũng sẽ gặp phải khó khăn, có thể tôi luyện tính cách quá mức nhu thuận của cậu. Cậu bây giờ tựa như khối ngọc thô chưa mài dũa, anh muốn mài dũa cậu.

Anh nghĩ dạy dỗ cậu, đem vợ của anh dạy dỗ thành một người con trai dũng cảm kiên cường đối mặt với chính mình, lột xác biến thành một con bướm xinh đẹp.

Vì thế, bước đầu tiên là anh muốn cậu đi làm, bước thứ hai anh muốn cậu sống thoải mái hơn, cũng có chút cá tính, học được cự tuyệt yêu cầu không hợp lý, bước thứ ba anh muốn cho cậu xem thế giới càng rộng lớn, mênh mông, mở rộng ra sự phong phú nhiều vẻ của cuộc sống này.... Anh có thay đổi sao? Nhưng anh lại có cảm giác sẽ nuôi dưỡng thành công bà xã nha!

"Hiểu rồi, muốn lên báo trình diện chưa?"

"Biết rồi, anh ngày hôm qua đã nói qua rồi."

"Không thành vấn đề?"

"Không thành vấn đề" Cậu nhưng mà rất chờ mong đi!

"Ở tại công ty coi như là không biết nhau đi."

"A?"

"Công việc của em là anh giúp em quyết định nội bộ, tuy rằng không ai biết chúng ta là vợ chồng, nhưng cũng có ít người biết chúng ta có chút quan hệ, tránh hiềm nghi một chút có vẻ tốt hơn, mới không khiến cho người ngoài liên tưởng không cần thiết." Anh làm việc từ trước đến nay luôn bề bộn, ngay cả hôn lễ cũng chỉ mời vài người cao cấp trong công ty tới tham gia, nếu như bọn họ công khai quan hệ vợ chồng, anh sợ sẽ khiến cho các đồng nghiệp chăm chăm mà chọc cậu, tạo thành phiền toái không cần thiết cho cậu.

Nhưng anh lại mâu thuẫn, mang cậu đến công ty của anh đi làm, chỉ vì anh không yên lòng cho cậu, hy vọng có thể ở gần cậu một chút mà trông chừng cậu......

"Cũng đúng, bộ dạng anh lớn lên anh tuấn như vậy, ở trong công ty chắc chắn có người thầm mến anh, nếu như để các cô ấy biết em là vợ của anh, em chắc chắn sẽ bị mang đến toilet để cảnh cáo, cậu cảm thấy rất có nguyên tắc mà mãnh liệt gật đầu.

Ngược lại là Vương Tuấn Khải kinh ngạc, cậu là xem quá nhiều phim truyền hình sao? Dường như muốn cùng anh phân rõ quan hệ, mới có bảo đảm thân thể cậu an toàn, anh rất không vui.

"Em xuống xe đây, anh quá mười phút mới có thể lái xe vào công ty nha." TV đều là như vậy, bằng không bị trông thấy sẽ bị hiểu lầm.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu xuống xe, nhìn thấy bóng dáng cậu xinh đẹp như vậy, nhất thời đam mê, cho dù ảnh hưởng đến mức có dư âm bập bềnh ở trong ngực, đợi đúng 10 phút mới mở lại xe.

Trong lúc đó, Vương Nguyên bị người chuyên trách dẫn tới văn phòng báo trình diện. Cậu thực rất khẩn trương nhưng tâm tình trong lòng rất vui sướng. Đây là công việc đầu tiên trong đời cậu, cậu hy vọng có thể cùng các đồng nghiệp sống chung với nhau thật tốt.

"Xin chào ngài, tôi tên là Vương Nguyên, xin được chỉ dạy nhiều hơn".

Sau khi Lưu chủ nhiệm giới thiệu xong thân phận của cậu, tươi cười bằng lòng chỉ tay nói:

"Vương Nguyên, đây là chỗ ngồi của cậu, nước trà trong phòng đó, phiền cậu trước giúp ta pha một bình trà đi."

"Vâng." Vương Nguyên là người mới, rất có điểm điều này tự biết rõ.

"Trưởng phòng, cậu ấy chính là cậu bé có quyết định điều động nội bộ kia sao?" Có một nữ đồng sự tóc ngắn khoảng chừng ba mươi tuổi khinh thường nói.

Trưởng phòng Lưu cười cười không nói gì, là cấp trên quyết định, cô nào dám có ý kiến, loại sự tình này ở trong công ty có thấy cũng không thể nói được.

Cố tình bạn nữ đồng nghiệp tóc ngắn không quen nhìn loại tình huống này, ý đồ đập phá. "Thực hâm mộ a, hiện tại có thể dễ dàng kiếm việc như vậy, có thể không thông qua phỏng vấn mà có việc làm thật tốt! Ta có một người bạn rất có năng lực vẫn muốn vào công ty, phỏng vấn nhiều lần rồi, nhưng chính là vào không được, ai đó lại có thể nhờ quen biết bên trong mà tiến vào, thật đúng là có mạng tốt a!"

Lời này vừa nói ra, vài người đồng nghiệp làm cùng cô đều ngẩng đầu, không nói gì mà trợn mắt nhìn Vương Nguyên.

Vương Nguyên dựng thẳng lông tơ, đột nhiên cảm thấy chính mình thành cái bia đầy mũi tên.

Ngẫm lại là, Vương Tuấn Khải giúp cô sắp xếp công việc sẵn, trong mắt người khác đương nhiên có mùi vị không phải rồi, chẳng qua là cậu không nghĩ tới, lần đầu tiên đi làm liền không suôn sẻ như vậy, cùng cậu tưởng tượng hoàn toàn bất đồng.

"Ta sẽ cố gắng học tập, có công việc nào ta đều có thể giúp làm." Trước tiên cậu chỉ có thể tỏ thái độ thật tốt, cùng mọi người gìn giữ cảm xúc tốt đẹp lẫn nhau.

Dẫn đầu là đồng nghiệp nữ tóc ngắn đã chỉ trích kia đem tất cả số liệu trên bàn đưa cho cậu. "Những tài liệu này phiền toái cậu sắp xếp lại". Cô cười quá mức ngọt ngào dối trá, rất rõ ràng là muốn chỉnh Vương Nguyên.

Những người khác nghe được cô nói như vậy, cũng nghe mà làm theo.

"Vậy những cái này cũng thuận tiện làm luôn đi!"

"Của ta cũng làm phiền cậu."

"Vương Nguyên, cậu không cần giúp đám người này làm nhiều việc như vậy." Trưởng phòng Lưu mắt lạnh lùng đứng ngoài quan sát, cho dù muốn ngăn chặn, nhưng bản thân cô không có chủ kiến cũng vô dụng.

Vương Nguyên cười cười nói: "Không sao, tôi cái gì cũng đều chưa hiểu, muốn học hỏi cũng hơn nhiều".

"Giả nhân giả nghĩa".

Nụ cười của cậu cứng đờ, cảm giác được bốn phía địch ý như bài sơn đảo hải vọt tới. Không được, cậu muốn cải thiện cục diện này, cậu muốn cùng mọi người ở chung với nhau thật tốt, cố lấy dũng khí rất lớn nói: "Buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm không?"

"Cô cho rằng đi làm là tới giao du bạn bè sao?" Trong đó có người liếc con mắt xem thường cậu.

"Này, các cô đừng có quá đáng!" Lưu chủ nhiệm nhắc nhở các cô đừng đùa quá đáng, người ta nhưng mà thực sự có chỗ dựa.

Vương Nguyên rùng mình, cảm giác bị xa lánh thật tệ.

Liên tục mấy ngày, Vương Nguyên nghiễm nhiên trở thành nàng hầu văn phòng, có việc vặt gì đều làm, một người mà bị ba người dùng, còn có thể bị những người làm trước gây khó dễ, khiến cho không khí rất bế tắc.

Trưởng phòng tuy rằng sẽ giúp cậu nói, nhưng chuyện của mình đều vội vàng không xong rồi, sao lại có thể quá quan tâm cậu, bình thường đều là cậu một mình chịu đựng, muốn oán trách lại sợ bị chán ghét, không mở miệng được.

Vào thời gian ăn tối, cậu rốt cuộc nhịn không được nói với Vương Tuấn Khải chuyện này.

"Vậy không cần để ý tới công việc các cô ấy đưa cho, đem trách nhiệm của em làm tốt thì được rồi." Vương Tuấn Khải thản nhiên nói, người mới luôn bị người cũ ăn hiếp, chẳng qua là anh không ngờ tình huống của cậu nghiêm trọng như vậy, giúp cậu quyết định bên trong tựa hồ là quyết định sai lầm, nhưng, thực sự đã xảy ra, anh cũng không cho phép cậu trốn tránh.

"Em không có khả năng không để ý đến các cô ấy, từ chối lại bị các cô ấy nói mình kiêu căng....."

"Vậy cứ thẳng thắn mà nói với các cô ấy là em không thích bị đối xử như vậy, giải quyết thật tốt chuyện này." Có vấn đề sẽ mau chóng giải quyết, không cần kéo dài dây dưa, đây là nguyên tắc của anh.

Giải quyết? Cậu ngay cả buổi trưa mời các cô ấy cùng nhau ăn cơm đều bị giáo huấn một trận, giải quyết như thế nào? Vương Nguyên rất uể oải, đây không phải là đáp án cậu muốn.

"Đi làm cũng không phải là muốn đi kết giao bằng hữu." Không cần cố kỵ tình cảm.

Sắc mặt Vương Nguyên khẽ đổi, anh như thế nào cùng các cô ấy nói lời giống nhau như vậy? Cậu chỉ là muốn được anh dỗ dành chút thôi, chỉ cần có anh an ủi, cậu còn có dũng khí đối mặt, anh vì sao lại nhắc tới lời nói làm tổn thương cậu? Vương Tuấn Khải tự hiểu lời nói qua quá nặng, hận không thể lập tức cùng cậu xin lỗi, đem cậu kéo vào trong lòng an ủi, nhưng, sau khi an ủi cậu làm sao đây? Buồn phiền của cậu giống như không có cách nào giải quyết? An bài cậu đến công ty anh đi làm, chính là hy vọng cậu có thể một mình giải quyết công việc, nếu như anh lúc đó cũng bao dung sự yếu đuối của cậu, tâm sức của anh liền uổng phí. Cho nên anh không thể giúp cậu, phải khiến cho cậu dựa vào năng lực của bản thân để hóa giải chuyện này.

Anh chỉ có thể làm người thôi thúc cậu.

"Vậy em muốn làm như thế nào? Không dám tức giận với các cô ấy, cũng không có cách giải quyết vấn đề, em muốn tiếp tục bị các cô ấy ức hiếp nữa sao? Hay là em muốn công khai quan hệ của chúng ta, làm cho các cô ấy không dám đắc tội em?"

Sắc mặt Vương Nguyên càng khó xem, nói không ra lời, cậu chưa từng nghĩ tới muốn các cô ấy phải sợ cậu.

"Anh đây cũng không có cách nào khác nữa đâu." Vương Tuấn Khải ra vẻ lạnh nhạt ăn cơm của anh, cho dù đối diện với chuyện của cậu không đành lòng đến cỡ nào, đều đươc kiềm nén xuống dưới. Nếu như anh không thèm chú ý đến có thể kích thích bản năng kiên trì của cậu, anh nguyện ý bị cậu chán ghét.

Không có cách khác? Vương Nguyên tâm phát lạnh, anh thật sự không vì tình cảm vợ chồng mà muốn để ý cậu, "Em chỉ muốn cùng các cô ấy ở chung với nhau thật tốt là sai lầm sao? Vì sao anh không thể hiểu một chút tâm tình của em?"

Vương Tuấn Khải hạ đũa xuống, lạnh nhạt mà nhìn chăm chăm cậu một lúc, giọng điệu khô khan nói: "Em đã đi làm trên sự thống khổ như vậy, vậy thì từ chức đi, như vậy không có gì phiền não nữa rồi." Nói xong, anh rời khỏi bữa tối, lướt qua cậu bước ra phòng ăn.

Vương Nguyên tức giận mà trừng lớn con mắt, thực sự khó có thể tin a, anh là chồng cậu, lại không ủng hộ cậu, nhưng lại muốn cậu từ chức, thực sự là tức chết cậu rồi, anh căn bản không quan tâm cậu! Cậu thấy anh không có ăn hết cơm, đã không đói bụng, cậu muốn đem đồ ăn ăn sạch hết. Còn có cậu nhất định phải đem anh đuổi ra khỏi phòng, nhất định phải.....

A, cậu làm sao đối với anh làm ra loại sự tình này nha, chỉ là muốn nghĩ mà thôi.

Vương Nguyên tức giận, ban đêm đi ngủ thấy anh không để ý tới cậu, đưa lưng về phía cậu mà ngủ, cảm thấy rất cô đơn, không đúng a, cậu không phải đang tức giận sao? Đúng, cậu đang giận anh, cậu muốn anh biết, cậu cũng sẽ tức giận, không có dễ bị khi dễ như vậy đâu, anh chờ coi! Bữa tối của anh đều bị cậu ăn hết rồi, nửa đêm khuya khoắt trông anh có thể đói bụng hay không, cái tên vô tâm không tim không phổi như anh, không đáng cậu quan tâm.

Nhưng hai, ba giờ sau, Vương Nguyên phát hiện mình vẫn thấp thỏm cho anh, sợ bữa tối anh chưa ăn no, nửa đêm sẽ đói tỉnh dậy. Cậu khinh bỉ chính mình, thầm mắng mình thật sự vô dụng, nhưng ngẫm lại bởi vì lo anh nhịn đói mà ngủ không được, đôi mắt nhiều quầng thâm cũng không phải cậu sao? Cậu cần gì phải có chí khí như vậy? Thôi, cãi nhau thì cãi nhau, cậu vẫn phải chăm sóc tốt dạ dày của anh.

Vương Nguyên xuống giường, đến phòng bếp dùng cơm còn lại làm ít cơm nắm, để lên khay nhỏ, dùng màng che giữ tươi đậy lên, bưng vào phòng, đặt ở trên bàn thấp bên cạnh giường, muốn nói nếu anh đói bụng nửa đêm có cái gì đó để ăn.

Vương Tuấn Khải nghe thấy cậu mở cửa rồi đóng cửa, đi tới đi lui, căn bản ngủ không được, nghe thấy mùi hương rong biển cùng ruốc, chỉ biết cậu làm món anh thích ăn. Nhất định là thấy anh buổi tối chưa ăn bao nhiêu, đặc biệt vì anh mà làm.

Vương Tuấn Khải mở mắt ra, bắt đầu ngồi dậy, quả nhiên thấy trên cái bàn thấp đặt một mâm cơm nấm, mà cậu, ngủ được không quá tự tại, lông mi nháy một cái giống như đang giả bộ ngủ, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Kỳ lạ, bọn họ không phải đang cãi nhau sao? Như thế nào cậu nguyện ý giúp anh bóp cơm nắm? Thật là không có chí khí!

Nhưng mà, cậu nhớ anh chưa ăn bao nhiêu, sợ anh chịu đói, thật sự rất thân mật.

Cũng vì vậy, khiến hóa thân thành ác ma khi dễ cô của anh, tâm đau đớn co rút càng lợi hại.

Anh thật sự nhớ tới ngày xưa cũng như thế, bà xã dễ thương ôm anh đi vào giấc ngủ, rất muốn ở bên tai cậu dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ, anh sẽ vì cậu giải quyết toàn bộ vấn đề, cậu chỉ cần là bà xã vô ưu vô lo của anh, được anh bảo vệ là tốt rồi.

Chẳng qua là, vì để cậu học được cách phản kháng những chuyện không hợp lý, cái gì anh cũng không thể làm, chỉ có thể lạnh nhạt mà chống đỡ, mặc dù trong lòng cậu đau đến cỡ nào, anh cũng không thể cho đi một chút dịu dàng của anh.

Nhưng, cậu sẽ hiểu được khổ tâm của anh sao?

Vương Nguyên bị đồng sự xa lánh áp lực rất lớn, thật vất vả đợi cho đến thứ Bảy không cần đối mặt những người đó, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ở trong nhà không có nghĩa là có vẻ dễ chịu hơn, cơm nắm ngày đó Vương Tuấn Khải có ăn, nhưng anh cũng không có thật tốt hướng cậu xin lỗi, cho nên cậu còn đang chiến tranh lạnh với anh, chỉ cần anh một ngày không áy náy, cậu liền một ngày không để ý tới anh!

Cậu không rõ, vì sao anh không đứng ở lập trường của cậu mà suy nghĩ cho cậu chứ? Là vì anh không có quan tâm đến cậu như cậu tưởng tượng sao? Anh lấy cậu chẳng qua là ứng phó với cha mẹ anh mà thôi, cũng không phải cam tâm tình nguyện, mà cậu cư nhiên lại chờ mong bọn họ trong lúc đó có tồn tại tình yêu, cậu thật là một người ngu ngốc......

Ngay lúc Vương Nguyên trốn ở trong phòng hối hận thì GVương Tuấn Khải đẩy cửa ra, hướng cậu nói một câu: "Đi, đi xem phim".

Cậu bị hù thật lớn giật mình nhìn anh, anh là người mà ngày nghỉ cũng tình nguyện ở trong thư phòng lại chủ động muốn đưa cậu đi xem phim? Trời đổ mưa máu rồi sao? Cậu rất muốn có cốt khí cự tuyệt anh, dù sao cậu còn giận anh, sao có thể anh nói cái gì cậu đều ngoan ngoãn giống cún con mà nghe theo, thế mà cậu lại nghe chính mình đáp:

"Được!"

Cậu thật hết thuốc chữa, tim cậu như cậu trai trẻ phút chốc lại nhảy nhót tung tăng vòng quanh anh, nghĩ rằng anh sẽ tìm cậu đi xem phim rạp, khẳng định mình ở trong lòng anh còn có chút phân lượng đi, anh muốn cùng cậu hòa thuận.

Trước khi cưới, bọn họ chưa từng hẹn hò qua, sau khi cưới mới hẹn hò cũng không muộn.....

Vương Tuấn Khải thấy cậu vui vẻ mà thay đổi quần áo như vậy, mang theo ví, anh chỉ có thể cười khổ, bọn họ còn đang chiến tranh lạnh, cậu cũng bởi vì anh mời mà đầu hàng, thật sự không có chí khí a.

Chỉ là nếu để cho cậu biết, hôm nay không phải hẹn hò mà kỳ thực là mưu kế của anh, không biết cậu có thể còn cười được không a? Trời mới biết,trong lúc bọn họ mới chiến tranh lạnh, có vài ngày mà anh đã khó có thể chịu đựng, nhưng, đã thấy cậu ủ rủ như vậy, không có thật tốt phấn khởi, liền quyết định không thể mềm lòng theo cậu hòa thuận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: