Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Vương Tuấn Khải từ trong thư phòng đi ra, ở trong phòng khách gặp phải cậu, cầm lấy chiếc điện thoại di động đang phát sáng cho cậu xem. "Em hôm nay đã gởi tổng cộng cho anh bao nhiêu tin rồi."

"Anh đều đọc xong rồi hả......." Cậu ngượng ngùng cười.

Vương Tuấn Khải đã thấy cậu ngốc như vậy còn ôm một cái giỏ nặng, nhíu mày lại để điện thoại di động lại trên bàn, đỡ lấy giỏ của cậu.

"Em tự làm được rồi". Cậu đã có thói quen làm tốt những việc này.

"Bình thường em cũng mang gì đó nặng vậy sao?

"Không có a, bởi vì hôm nay em đem toàn bộ drap giường, gối cùng với áo vét của anh cũng lấy ra cùng giặt sạch, mới có thể nặng như vậy." Vương Nguyên nhìn anh kiên trì giúp cậu ôm giỏ như vậy, đành phải tùy anh rồi, trên thực tế cậu rất cao hứng, anh chưa từng làm việc nhà, đây là lần đầu tiên anh chủ động giúp cậu, làm cho cậu cảm thấy trong nhà có một người đàn ông thật tốt.

Nghe cậu nói vậy, Vương Tuấn Khải mới nhẹ nhàng thở ra, anh hi vọng anh không có ở nhà thì cậu cũng ôm nhiều quần áo như vậy đi phơi nắng, nếu như cậu bị đè xuống thì làm sao bây giờ? Sau khi đi tới sân thượng, Vương Nguyên bắt đầu phơi quần áo, sau khi phơi vài món, nhìn thấy Vương Tuấn Khải còn ở lại, nghi hoặc nói: "Anh không phải còn có việc sao?"

"Anh không vội, để cho anh ở lại giúp đỡ đi." Vương Tuấn Khải có phần lúng túng, kỳ thực anh là cố tình lưu lại, nhưng không biết nên mở miệng nói muốn giúp đỡ như thế nào, đành phải đứng ngẩn người ra, may là cậu hỏi, vừa vặn có thể thuận tiện nói ra.

Vương Nguyên thụ sủng nhược kinh, anh chịu giúp cậu đem quần áo ôm tới sân thượng, cậu đã rất vui vẻ rồi, anh còn nói phải giúp cậu đem phơi quần áo, đây là thật vậy chăng?

"Để cho anh tới giúp đi! Ba mẹ giữa trưa sẽ tới, em còn phải nhanh chóng nấu cơm, hai người cùng nhau đem quần áo phơi sẽ nhanh hơn." Hôm nay thấy cậu giặt sạch nhiều quần áo như vậy, anh mới biết được cậu ngày thường làm việc nhà cũng rất vất vả, anh là chồng cậu, cần phải giúp cho cậu.

"Cám ơn, A Khải". Vương Nguyên trong lòng ngọt ngào một phen, anh nguyện ý giúp cậu làm việc nhà, thật sự rất khó được đi. Điều này làm cậu nhớ tới bác Trần ở hàng xóm từng nói rằng bác ấy cùng với chồng vốn là yêu đương rồi kết hôn, sau khi kết hôn chồng bác mỗi ngày đều mua hoa hồng tặng bác, còn nấu cơm cho bác ăn, làm cho cậu thật hâm mộ cuộc sống hôn nhân như vậy, hiện tại nhìn thấy chồng cậu đang giúp đỡ làm việc nhà, cảm thấy bọn họ cũng có một chút cảm giác yêu đương....

Ai da, cậu đang suy nghĩ gì a! Có điều cậu thật sự rất chờ mong cùng anh có liên hệ có thể càng tiến thêm một bước.

Vương Tuấn Khải không được tự nhiên nên không dám nhìn cậu, giúp cậu đem drap giường móc qua giá áo.

"Đúng rồi, anh còn chưa nói hết, chúng ta ở nhà, em cũng không cần đặc biệt nhắn tin cho anh, có lời gì cứ nói thẳng với anh."

"Dạ", cậu thật vui vẻ, anh nói cái gì cũng đều dễ nghe.

"Ba mẹ giữa trưa muốn tới ăn cơm, em chủ yếu làm món ăn dinh dưỡng là được rồi, không cần hỏi qua anh".

"Dạ".

"Em hỏi anh tám món có đủ hay không? Nhiều lắm, chúng ta bốn người chỉ cần bốn, năm món ăn thì tốt rồi, em cũng đừng giống ngày đầu tiên mới cưới, nấu luôn bữa sáng của một tuần".

"Còn có anh đã từng nói, em muốn ngày mai cùng hàng xóm đi ăn thịt nướng, anh không phản đối, em không cần phải hỏi anh có được hay không, em xem, em tổng cộng hỏi năm lần".

"Vâng".

Vẫn là vâng, vâng, thật giống cún con.

Vương Tuấn Khải muốn sờ sờ đầu của cậu, nói cậu thật ngoan. Anh thích cậu ôn hòa, lại càng hy vọng cậu có thể nói ra ý nghĩ của cậu, anh giống như là không chỉ muốn mỗi sự chung thủy của cậu.....Vì sao anh đối với cậu đòi hỏi ngày càng nhiều? Vương Tuấn Khải không có phát hiện Vương Nguyên buồn rầu, cậu hỏi anh năm lần có thể đi ăn thịt nướng hay không, đương nhiên là hi vọng anh có thể theo cậu cùng đi rồi, cảm tình của các bác hàng xóm đều tốt lắm, có hoạt động gì cũng đều có đôi có cặp, cũng chỉ có cậu là một người, thỉnh thoảng, cậu cũng muốn đem chồng cậu mang ra ngoài, để người khác hâm mộ cậu có một người chồng xuất sắc như vậy.....

Nhưng là, cậu lại không biết mở miệng như thế nào, anh dường như không thích cùng người ngoài có quan hệ, ngày nghỉ cũng đều là ở thư phòng làm thêm giờ, không cùng cậu tham gia hoạt động sinh hoạt, muốn cậu làm sao hi vọng anh sẽ theo cậu đi?

Giữa trưa, Vương Nguyên nấu năm món ăn một món canh, ba mẹ chồng đúng giờ tới nơi.

Đã lâu không gặp bọn họ, cậu rất vui vẻ, cùng bọn họ tán gẫu rất vui sướng.

Vợ chồng nhà họ Vương thấy khí sắc cậu rất tốt, cũng dưỡng béo lên được chút, cuối cùng cũng yên tâm rồi, xem ra con trai đối với cậu ấy rất yêu thương, tình cảm vợ chồng rất tốt, vậy tâm nguyện bọn họ muốn ôm cháu nội cũng có thể thực hiện rồi.

"Nguyên Nhi, con cần phải ra thêm chút sức lực để mẹ cùng ba con mau có cháu bồng!" Mẹ Vương nhìn chằm chằm bụng cậu nói.

Vương Nguyên thiếu chút nữa liền bị nghẹn thức ăn, uống một hớp canh nuốt xuống.

"Mẹ, chúng con mới kết hôn hơn một tháng, Nguyên Nhi còn lâu mới mang thai được!"

Vương Tuấn Khải giúp cô trả lời, ý nghĩ xấu mà nhìn chằm chằm vào cậu.

Vương Nguyên chột dạ mà cúi thấp đầu không nói, cậu làm sao dám nói bọn họ nên làm gì cũng còn chưa có làm, chỉ cần anh vừa chạm vào cậu, cậu nói đau, anh liền lo chăm sóc mà bỏ quên mất, cho nên đến bây giờ bọn họ còn chưa có trở thành vợ chồng thật sự.

"Đúng vậy, sinh con là chuyện không thể miễn cưỡng, áp lực quá lớn ngược lại không tốt, vả lại, thanh niên bọn chúng còn có ý tưởng, em để cho con thuận theo tự nhiên đi!" Ba Vương nói, vợ chồng ân ái, hi vọng có càng nhiều thời gian ở chung, có một đứa con liền bề bộn rất nhiều.

"Cái gì mà thuận theo tự nhiên, em chờ không được lâu như vậy". Mẹ Vương ngược lại căn dặn con trai nói: "A Khải, con cũng phải cố lên, biết không?"

"Con cũng muốn cố gắng, nhưng là Nguyên Nhi đến bây giờ vẫn là rất sợ đau...."

Vương Tuấn Khải nói được một nửa, lập tức bị tiếng nói của Vương Nguyên che đi. "Ba, mẹ, con tự nhiên nghĩ đến có chuyện muốn cùng A Khải nói, ba mẹ từ từ dùng cơm!" Sau khi nói xong, cậu đem anh túm vào phòng bếp, cẩn thận mà nhắn nhủ nói: "Chuyện này, anh không thể nói...." Cậu tuyệt đối không để cho ba mẹ biết chuyện bọn họ.

"Đây là sự thực, không phải sao?" Anh nhịn không được muốn đùa đùa cậu, chọc cậu lúng túng.

Với tính tình lạnh nhạt anh sẽ không làm chuyện này, nhưng sau khi từ Cao Hùng trở về, anh liền thay đổi, đối với vợ chia sẻ, giúp đỡ cùng quan tâm, buổi sáng hôm nay giúp cậu phơi quần áo, bây giờ còn muốn trêu đùa cậu, gia tăng tình thú giữa vợ chồng.

Cùng với bà xã có cuộc sống hôn nhân hòa hợp như vậy, là anh cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới a!

Còn tưởng rằng kết hôn chính là thêm một người bầu bạn mà thôi, anh cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì, không nghĩ tới hoàn toàn thay đổi. Anh phát hiện mình rất hưởng thụ cuộc sống hôn nhân, rất thích bà xã đem trong nhà bố trí thật ấm áp, trừ bình hoa, rèm cửa sổ ra, anh cũng thấy cô sắp xếp TV, trên đầu tủ cũng để rất nhiều đồ trang trí.

Dĩ nhiên, cậu cũng đã thay đổi, cô vợ xấu hổ của anh cũng có dũng khí để thân mật với anh rồi.

Bọn họ trong lúc đó càng lúc càng có chuyện để nói, chỉ cần có cậu ở đây, tâm tình của anh cũng rất bình yên, rất thoải mái.

Đây là cuộc sống vợ chồng sao? Cho dù không phải yêu nhau mới kết hôn, giữa vợ chồng cũng có thể hòa thuận mà ở chung.

Vương Nguyên bĩu môi: "Không thể nói đâu, thực rất mất mặt a".

Thấy thế, Vương Tuấn Khải càng muốn đùa cậu đến bó tay, cố ý ở bên tai cậu mà thấp giọng nói: "Mất mặt sao? Vậy nhanh một chút học xong những chuyện anh đã dạy dỗ em a."

Vương Nguyên che lỗ tai lại lui về sau từng bước, mặt cậu đỏ lên, nhớ tới ban đêm triền miên, tim cô đập cũng nhanh hơn, tuy rằng anh không có chân chính chiếm lấy cậu, nhưng, trước lửa nóng của anh làm cho cậu luôn luôn trở nên mềm yếu, anh nói dạy dỗ quả nhiên là rất sắc mà....

Vương Tuấn Khải thấy cậu thẹn thùng thành như vậy, không náo loạn cậu nữa, sợ bản thân không nhịn được sẽ lại dạy dỗ cậu, vuốt vuốt tóc của cậu, nghiêm mặt nói: "Được rồi, mau đi ra ăn cơm đi!"

Nghe giọng điệu anh ôn hòa, Vương Nguyên trong lòng ấm áp, nhịn không được kéo tay anh lại, đôi mắt mở to nói: "Cái đó, .... ngày mai đi ăn thịt nướng, chồng bác Trần cũng sẽ đi, chồng bác Lâm cũng sẽ đến....."

Nếu như A Khải cũng đi, có thể hai vợ chồng có thể có càng nhiều cảm xúc với nhau, có thể nuôi dưỡng được giống bác Trần cùng chồng bác vậy có tình cảm làm người khác yêu thích cùng ngưỡng mộ.

Suy nghĩ thế này, Vương Nguyên phát hiện mình có lòng tham, ở trong việc hôn nhận này, cậu muốn không chỉ là bà xã của anh, cậu còn khát khao có thể cùng anh yêu nhau.

Bác Trần với bác Lâm cùng chồng sẽ đi, cùng anh có quan hệ gì? Vương Tuấn Khải nghe không hiểu ý của cậu, cho rằng cậu là sợ anh sẽ không cho cậu ấy đi, mới hỏi lòng vòng, anh có xấu xa như vậy đâu, không cho phép cậu cùng hàng xóm giao lưu sao? "Em muốn đi thì cứ đi a!" Anh sờ sờ đầu của cậu, khuyến khích nói.

Vương Nguyên lòng có chút chua chát.

Anh lúc nào cũng thích sờ sờ đầu của cậu giống như vậy, giống như đang khen thưởng cho cún con ngoan ngoãn vậy, nhưng anh có biết hay không, cậu ngoài chung thủy ra, cậu còn hâm mộ người khác có rất nhiều thứ mà bọn họ không có, cậu muốn cho anh nhiều thứ - bọn họ trong lúc đó có thể có tình yêu tồn tại sao?

Sau bữa cơm ngày hôm sau, Vương Nguyên rửa xong chén bát, chuẩn bị ra sân cùng các bác hàng xóm cùng nhau nướng thịt.

Trước khi ra ngoài, cậu bưng bình nước trà đen vừa nấu xong, gõ cửa thư phòng của

Vương Tuấn Khải, cơm nước xong anh lúc nào cũng thích ở trong thư phòng đọc sách.

"Vào đi".

Vương Nguyên đẩy cửa ra bước vào thư phòng, đem bình nước trà đen cùng cái ly để trên bàn anh.

"Cám ơn". Vương Tuấn Khải cũng không có ngẩng đầu nhìn cậu, tiếp tục xem sách.

Vương Nguyên có chút ủ rũ, chồng cậu không hiểu được tâm tình của cậu a, muốn bước ra thư phòng, lại đi trở lại, muốn nói lại thôi.

"Còn có chuyện gì?" Vương Tuấn Khải như là bị bước chân nửa dừng nửa đi của cậu quấy rầy, mở miệng hỏi.

"Em có thể tối nay sẽ về trễ, anh có muốn mang cái gì cho anh ăn không?"

"Không cần".

Anh trả lời rất gọn gàng, lòng của cậu có chút bị thương.

"Em giúp anh làm một phần điểm tâm sau đó mới đi nha."

"Không cần".

"Vậy...."

"Em không phải muốn đi ăn thịt nướng sao? Đi nhanh đi."

Vương Nguyên cắn môi, rất không cam lòng nói: "Em đi đây...."

Vương Tuấn Khải nhìn thấy bà xã xoay người, bóng lưng kia rất cô đơn, cảm thấy hôm nay cậu không đúng lắm, hi vọng anh làm cái gì lại nói không rõ ràng, lúc trước lại nhắn tin hỏi anh nhiều lần có thể hay không đi ăn thịt nướng, không hiểu ra sao cả....

Đợi chút, chẳng lẽ cậu ám chỉ anh theo cậu cùng đi? Vương Tuấn Khải không thích ám hiệu này. Nói giỡn, muốn anh cùng những người hàng xóm không quen kia nướng thịt, giết anh còn nhanh hơn. Nhưng nếu anh không đi theo cậu, ngộ nhỡ cậu lại ngốc mà bị sai biểu, vì người khác làm trâu làm ngựa thì làm sao bây giờ? "Đợi chút, anh đi cùng em". Có anh ở đó, những người khác chắc không dám sai cậu đâu.

"Thật không?" Vương Nguyên lập tức quay người lại đối mặt với anh, không che dấu được vẻ mặt vui sướng. Thật tốt quá, không uổng phí cậu cố tình đi chậm lại, chính là đang đợi anh nói câu này, ô ô, thiếu chút nữa là cậu hết hi vọng rồi.

"Hi vọng anh đi cùng thì cứ nói thẳng, không cần nói vòng vo để cho anh đoán." Thấy cậu mừng rỡ như vậy, anh thật sự bị cậu đánh bại rồi.

Vương Nguyên cười, anh đáp ứng theo cậu đi, cậu thật sự rất vui vẻ nha.

Sau khi bọn họ xuống lầu, các bạn hàng xóm đã bắt đầu nướng thịt rồi, Vương Nguyên muốn qua giúp đỡ, lại bị Vương Tuấn Khải ngăn lại, chỉ sợ cậu ấy mà giúp đỡ, người ta càng đưa hết công việc cho cậu, là người tốt nên cậu càng không chối từ.

Trên thực tế, các bạn hàng xóm nhìn đến Vương Tuấn Khải thì đã tu lại rồi, nào dám yêu cầu bà xã anh giúp đỡ nha! Vương Tuấn Khải cũng không đi theo bọn họ xã giao, gặp mặt cũng chỉ lễ phép gật đầu, bọn họ thậm chí còn có chút sợ anh.... Biết anh vừa mới kết hôn, còn đi theo vợ đến khách sạn ở Cao Hùng để ân ái, người nào không thức thời mà đi chia rẽ hai vợ chồng bọn họ chứ.

"A, thơm quá, nướng xong rồi, em đi bưng một khay tới, anh muốn ăn cái gì?"

"Em ăn là được rồi." Ngờ đâu, anh đợi không được cậu ấy trở lại, cuối cùng nhìn thấy vợ anh đang vội vàng nướng thịt, làm cái gì thế hả! "Ai nhờ em nướng thịt?"

"Có ai nhờ em nướng đâu, thịt nướng vốn là do tụi em thay phiên nhau nướng mới tốt." Vương nguyên bị hơi nóng đến nỗi đổ mồ hôi đầy rồi.

"Nướng nhiều như vậy, em ăn được hết sao?" Vương Tuấn Khải thay cậu lau mồ hôi, động tác rất là tự nhiên.

"Những miếng này là cho người khác ăn nữa, em nhân tiện nướng cùng lúc luôn." Cậu bề bộn kinh khủng.

Rất tốt, không có ai nhờ cậu cả, mà chính cậu tự nguyện làm đứa ngốc. Vương Tuấn Khải thật sự rất muốn mắng cậu một trận nhưng lại không nói gì.

"Để anh giúp." Anh tiếp tục công việc của cậu, nhanh nhẹn mà đảo xiên thịt nướng, ngọt mà không cay. "Em nhìn đi, động tác em quá chậm chạp rồi, đều nhanh bị nướng khét hết rồi".

"Vâng". Vương Nguyên dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh. "A Khải anh rất lợi hại nha."

Đàn ông đều muốn được khen ngợi, Vương Tuấn Khải đắc ý càng nướng càng thuận tay, một bên hàng xóm thấy vậy thì trở nên sửng sốt, cằm đều nhanh rớt xuống đất.

Sau khi nướng xong, Vương Nguyên cắn một miếng sườn, cười đến híp cả mắt. "Ăn thật ngon nha!" Cậu lớn tiếng ca ngợi.

Vương Tuấn Khải cũng thật sự rất thỏa mãn, hóa ra chiều ý bà xã vốn là chuyện vui như vậy.

"Anh không ăn sao?" Một khay xiên thịt nướng kia hầu như là mình cậu ăn.

"Không cần...." Anh ăn không quen loại đồ nướng giống như vậy.

"Chờ em một chút". Vương Nguyên biết chồng của cậu rất kén ăn, tới chỗ hàng xóm lấy hai lát bánh mì, gắp thịt nướng bỏ vào cho anh. "Bánh mì kẹp thịt, anh rất thích ăn có phải không?" Cậu mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, như là cún con muốn anh được vui vẻ, phe phẩy cái đuôi hi vọng anh ăn hết.

Lòng Vương Tuấn Khải mềm nhũn, ánh mắt nhìn cậu có thêm vài phần nhu tình, đón lấy bánh mì, nhấm nháp từng miếng.

Thịt non mềm, ăn thật ngon! Chỉ cần là đồ ăn vợ làm cho, anh đều thích ăn.

Trước khi kết hôn, độc thân không có gì là không tốt, nhưng sau khi kết hôn, anh thích cực kỳ cuộc sống sinh hoạt của hai người như vậy, bữa cơm sáng tối cậu đều giúp anh chuẩn bị tốt, chiếu cố dạ dày anh thật tốt, quần áo cũng giúp anh giặt sạch rồi phơi nắng, sau khi phơi qua nắng mặt trời hương vị thật ấm áp, chung quy lại là khiến cho anh ăn mặc rất thoải mái, nhà ở của anh cũng được cậu dọn dẹp ngăn nắp, không nhiễm hạt bụi, giống như nụ cười tươi mát của cậu vậy, chiều nào tan ca về nghe được cậu nói: "Anh đã về", mệt mỏi của anh đều được cậu gột rửa đi, sảng khoái tinh thần.

Bà xã của anh trừ bỏ trung thành giống cún con ra, còn có ma lực chữa khỏi tâm tình của anh a! Nhưng anh hi vọng, cậu khiến anh hạnh phúc đồng thời, cậu cũng có thể đạt được hạnh phúc.

Sau khi ăn xong bánh mì, anh nói: "Vương Nguyên, em đối với anh thẳng thắn một chút".

"Thắng thắn?" Vương Nguyên kinh ngạc nói.

Đôi mắt anh nhìn cậu có chứa sủng nịnh, đưa tay lau đi dầu mỡ dính trên khóe môi cậu.

"Đối với anh, em không cần phải cẩn thận như vậy, muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng, không cần sợ anh mất hứng...."

"Thật sự có thể chứ?" Cậu vừa mừng vừa lo. Ba mẹ thương cậu, cũng chưa từng phát hiện cậu sống có phần áp lực, bởi vì ở trước mặt bọn họ, cậu đều cười rất vui vẻ, chỉ có anh nhìn ra cậu không được thẳng thắn, quá để ý đến cảm nhận của người khác.

Vương Tuấn Khải thấy cậu ngốc ngốc, cố ý nói: "Ví dụ có một ngày em chịu không nổi anh nữa, muốn ly dị với anh...." Anh đương nhiên là nói giỡn , anh làm sao có thể muốn ly dị cùng cậu, mà chỉ là nghĩ đến phải cùng cậu ly dị, tim của anh liền đau như kim châm.

Ly dị? Vương Nguyên đời này không hề nghĩ ngợi qua, kích động nói: "Em sẽ không ly dị với anh đâu!" Cậu mãnh liệt lắc đầu, cậu chết cũng không muốn!

Cậu ấy rất nghiêm túc.

"Vì sao?" Vương Tuấn Khải nhíu mày, ngực có cỗ xúc động ép anh hỏi được đáp án.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: