Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Cậu ấy muốn bảo vệ anh.

Đôi mắt Vương Tuấn Khải ánh lên một chút nhu tình, hóa ra cậu ấy cũng không có yếu đuối như anh tưởng tượng, cậu cũng có một mặt dũng cảm, chẳng qua là anh còn có một việc rất khó hiểu. "Vậy em rõ ràng sợ con sâu nhỏ như vậy, vì sao còn dám đánh chết nó?" Bình thường, con gái đã sớm hét lên đi!

Vẻ mặt Vương Nguyên ửng hồng nói: "Ngày đầu tiên kết hôn, em không nên vì việc nhỏ đó mà gọi anh dậy, sợ bị anh ghét...."

Vương Tuấn Khải thở dài, chuyện khiến cậu sợ hãi há lại là chuyện nhỏ, cậu là bà xã của anh, cậu có thể dựa dẫm vào anh, hướng về phía anh cầu cứu! Xem ra anh muốn dạy cậu, không chỉ là học nói "không" thôi đâu.

Vương Nguyên nhìn anh vuốt tóc cậu, thật giống như anh đang sờ chú cún con, gây cho cậu ảo giác. Nhưng vào ban đêm thế này, lại đang ở trên giường trong khách sạn, cô nam quả nữ không khỏi khiến cậu suy nghĩ lung tung, cảm thấy bọn họ giống như đang....

"A Khải, anh không cảm thấy chúng ta giống như đang hưởng tuần trăng mặt hả?" Cậu buột miệng nói ra.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, đôi mắt nóng lên, lời nói của cậu khiến cho tâm anh ngứa ngáy, nhớ tới bọn họ chưa thực hiện xong đêm tân hôn.

"Thực xin lỗi, em không có ầm ĩ anh chứ, em trở về phòng là được rồi....." Vương Nguyên thật muốn cắn lưỡi, anh đã từng nói qua bọn họ sẽ không có tuần trăng mặt, hôm nay gặp anh cũng là ngoài ý muốn, cậu sao có thể nói tùy hứng như vậy.

"Tối nay em ở lại đây". Vương Tuấn Khải nhanh như chớp mà giữ chân cậu lại.

Trái tim Vương Nguyên đập lỡ một nhịp.

"Chúng ta vốn là vợ chồng, không phải sao?"

Anh nói rất hợp lý, nhưng lại mập mờ làm cho cậu đỏ cả mặt, ánh mắt anh nhìn cô cũng thẳng thắn như vậy, trung thực mà hiển lộ ra ham muốn của anh đối với cậu, làm cho cậu choáng váng, toàn thân phát run.

Vương Tuấn Khải thưởng thức vẻ đẹp đỏ bừng trên khuôn mặt cậu, khàn khàn nói: "Em cũng mệt mỏi rồi, đi tắm rửa trước đi". Anh cơ hồ phải kiềm chế, mới nhịn xuống không có xúc động mà ôm lấy cậu.

Vương Nguyên vốn cũng rất khẩn trương, vừa nghe anh nói hai chứ tắm rửa, liền hiểu sai ý hỏi: "Cái .... cái gì? Tắm rửa cùng nhau?"

"Em nghĩ muốn tắm cùng nhau cũng không sao". Hô hấp của Vương Tuấn Khải cứng lại, cậu trai này muốn làm cho anh bị kích thích đến chết hả? "Không, không phải thế..... em không có ý này....." Cậu liền mạng mà khua tay, lắc đầu, khẩn trương đến nỗi liên tục lui về phía sau, lui về phía sau, không ý thức được phía sau là bức tường.

Vương Tuấn Khải chú ý tới, trước khi cậu đụng vào tường, lên trước đỡ lấy ót của cậu, khiến cho tay anh thế chỗ cậu đập vào mặt tường.

Vương Nguyên hoảng sợ, không rõ chuyện gì xảy ra, cậu nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện lưng của cậu chẳng biết từ lúc nào đã dán lên tường, đầu nhỏ của cậu may mắn có anh giúp đỡ, bằng không đã sớm đau chết.

Cậu, cậu..... hại tay anh chịu đau đớn? Tay Vương Tuấn Khải vốn là không đau, anh chỉ muốn mắng cô cho hết giận. "Em lúc nào cũng lúng túng vậy sao?" Giống như lần trước lau tủ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lần này lại thiếu chút nữa đụng vào tường, rất khoa trương rồi!

"Tay anh có bị nặng lắm không?" Vương Nguyên không có nghe rõ anh mắng cậu cái gì, chỉ muốn nhìn một chút anh có bị thương không.

Cậu một phen cầm lấy bàn tay to của anh nhìn thật kỹ, nhìn không thấy có bất kỳ ngoại thương nào, vì thế liền giúp anh vuốt vuốt, muốn giảm nhẹ bớt đau đớn cho anh, mãi đến khi cậu phát hiện ánh mắt của anh nhìn cậu trở nên nóng bỏng, lúc này mới giật mình cậu làm một chuyện rất can đảm, cậu lại có thể vẫn sờ, vẫn sờ tay anh, ăn đậu hủ của anh.....

"Nhanh đi tắm!" Vương Tuấn Khải ra lệnh nói, chỉ sợ động tác của cậu chậm, anh sẽ phải trước ăn tay nhỏ của cậu.

"Vâng." Vương Nguyên gần như chạy trốn vào phòng tắm.

"Thật thoải mái...."

Vương Nguyên ngâm nước tắm, gân cốt toàn thân đều thả lỏng, ngâm ngâm lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Vương Tuấn Khải chờ 40 phút còn chờ không thấy cậu đi ra, lúc đầu muốn gõ cửa cậu nói cô tắm nhanh một chút, nhưng lại phát hiện ra cậu không có khóa cửa, nhất thời liền nảy lên tà niệm.

Anh là chồng của cậu, đương nhiên có thể mở cửa rồi.

Vương Tuấn Khải đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy cậu giống như một mỹ nhân khỏa thân đang say ngủ nằm trong bồn tắm, nước trong suốt không che đậy được đường cong xinh đẹp của cậu, cậu so với anh tưởng tượng còn muốn đẫy đà hơn, anh nhìn thân thể cậu đến nóng lên.

Nếu như có thể, anh thật muốn tiếp tục thưởng thức nữa, nhưng cậu ấy ngâm nước đã lâu rồi, anh sợ cậu bị cảm lạnh, nhẹ nhàng mà mang cậu lên, lại dùng khăn tắm bao trùm cậu, ôm ra khỏi phòng tắm.

Quần áo cậu thay ra bị nước bắn tung tóe ướt hơn phân nửa, anh không có biện pháp giúp cậu mặc xong quần áo, đành phải buộc khăn tắm cho cậu, lại thêm một lớp chăn bông, che lại thân hình xinh đẹp của cậu.

Sợ xem nhiều sẽ lại nhịn không được muốn ăn cậu, anh rời khỏi giường, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nhưng mà tắm rửa xong, trông thấy là - "Nóng quá". Vương Nguyên đang ngủ thấy nóng mà xốc chăn lên, khăn tắm bao lấy cậu chỉ có điều cảnh xuân trước ngực cậu, rãnh tuyết trắng như ẩn như hiện làm cho anh phun máu mũi.

Anh là lâu quá không có đàn bà sao? Từ trước đến nay anh không phải là đàn ông quá ham muốn, bản thân anh lại thích sạch sẽ, lại càng không thích vì nhu cầu sinh lý mà tùy tiện ôm đàn bà, nhưng đụng tới cậu, không biết tại sao anh lại giống như người trẻ tuổi tràn đầy tinh lực.....

Cậu quá đẹp, không ngờ phụ nữ nhu mì cùng hồn nhiên lại gợi cảm vậy, khiến cho anh hô hấp không thông, làm cho đầu óc anh trở nên mờ mịt hỗn độn, dục vọng kêu gào, cơ bắp toàn thân đều buột chặt.

Đêm nay cậu để cho anh bị sợ hãi nhiều rồi....Không, là kinh diễm, lúc trước cho rằng cậu là một cậu bé ngoan ngoãn, không nghĩ tới cậu lại sau lưng anh tới Cao Hùng du lịch, còn có thể vì bảo vệ anh, can đảm mà dùng Kanto nấu rồi đánh người, cô làm cho anh cảm thấy tức cười, trong lòng lại ấm áp.

Bà xã của anh chẳng những khôn khéo hiền tuệ mà thôi, cậu mơ mơ màng màng, ngây thơ hồn nhiên, cậu ấy lại rất dũng cảm, có rất nhiều tâm tình không giống nhau, làm cho anh muốn hiểu rõ về cậu hơn một chút, muốn biết cậu bình thường như vậy lại mảnh khảnh, rốt cuộc là từ đâu sinh ra dũng cảm muốn bảo vệ anh? Cậu giống như một miếng ngọc thạch chưa được điêu khắc, chỉ cần chịu tinh tế gọt giũa, cậu sẽ phát ra ánh sáng chói lòa.....

Ngắm nhìn cậu, Vương Tuấn Khải hít thở càng lúc càng dày, anh kiềm chế không được mà muốn vuốt ve cậu, mang theo hơi thở chỉ là nhẹ vỗ về lên da mặt cậu, lại trượt đến cằm, xương quai xanh, dừng lại ở khăn tắm đang quấn trước ngực cậu, anh biết rõ bên trong đã bao lấy sự xinh đẹp đẫy đà....

Vương Nguyên chậm rãi tỉnh lại, thấy Vương Tuấn Khải đang ngồi bên người cậu, trong đôi mắt mang theo dục vọng khiến cậu phát run, ngón tay còn đang ở trước ngực cậu, khiến cậu vừa thẹn lại sợ mà vội vàng đẩy anh ra, chống đỡ thân mình nói: "Thật xin lỗi, em không cẩn thận ngủ thiếp đi!"

Khăn tắm trên người cậu theo động tác của cậu mà rơi xuống, cảnh đẹp tuyết trắng hiện ra, Vương Tuấn Khải nóng bỏng mà nhìn chằm chằm vào cậu, bởi vì cậu ấy mà trong nháy mắt nửa người dưới của anh nhanh chóng nóng lên.

Vương Nguyên thấy trên người chợt lạnh, mới giật mình thấy mình đang không mảnh vải che thân, hét lên một tiếng, muốn cầm khăn tắm che lại thân.

Vương Tuấn Khải sao có thể để cho cậu che mắt quyền lợi của anh, anh dịu dàng hôn cậu, chậm rãi đem cậu đặt trên giường.

Cậu càng muốn tránh, anh càng muốn ôm chặt cậu, anh thật là tự làm khổ bản thân.

"Xem anh sau này sẽ thật tốt dạy dỗ lại em....."Cậu sợ đau như vậy, anh phải đủ kiên nhẫn chỉ dẫn cho cậu ấy, anh cũng không có biện pháp cùng cậu làm vợ chồng hữu danh vô thực lâu dài.

"Dạy dỗ?" Mặt của cậu dán lên bộ ngực trần trụi của anh, không mảnh vải che thân bị anh ôm chặt lấy, cũng đã đủ xấu hổ rồi, mà anh tùy tiện nói cũng đã đủ để kích thích trái tim yếu ớt của cậu.

Vương Tuấn Khải đắc ý cười nói: "Dạy dỗ em về sau làm sao để từ chối sự sai bảo của người khác."

Là thế này phải không? Vì sao cậu nghe tới sắc sắc? Nhưng cậu cũng không dám đi sâu nghiên cứu.

Vương Tuấn Khải hôn lên tóc của cô. "Ngày mai theo anh cùng nhau quay về Đài Bắc đi." Dù sao anh cũng công tác xong rồi, có thời gian đi theo cậu.

Anh thế nhưng muốn rút ra thời gian để theo cậu? Chuyện gì xảy ra, anh từ khi nào trở nên để ý đến vợ của mình rồi? Nhớ tới cậu, lo lắng cho cậu, khắp nơi vì cậu mà nghĩ.....

Không, bởi vì cậu là vợ của anh, anh mới có thể muốn đối tốt với cậu.

Hơn nữa, cậu đối với anh rất chung thủy, anh đương nhiên phải dụng tâm duy trì gia đình của anh, làm người chồng tốt của cậu rồi.

Sáng sớm, Vương Nguyên rón ra rón rén đẩy lồng ngực ấm áp của Vương Tuấn Khải ra, nhặt lên khăn tắm rơi ở trên tấm thảm, chạy thẳng đến phòng tắm, muốn thay lại quần áo đã mặc ngày hôm qua, không nghĩ tới một nửa quần áo của cậu đều ướt hết, cậu chỉ có thể mặc vào nội y trước.

Làm sao bây giờ, không có mặc quần áo cậu làm sao có thể về phòng cậu để lấy quần áo khô? Cậu đẩy cửa phòng tắm ra, lộ ra khuôn mặt, không biết nên thế nào bước ra khỏi phòng tắm.

Tối hôm qua ở trần bị anh ôm ngủ, thiếu chút nữa làm cho cậu phát tác bệnh tim, giữa ban ngày ban mặt, cậu cũng không có biện pháp dùng nửa thân trần đối mặt với anh.

Sau khi thiên hạ rời khỏi ngực Vương Tuấn Khải xuống giường, người nào đó liền tỉnh dậy. Anh vốn muốn tiếp tục ngủ, nhưng lẻ loi nằm trên giường dành cho hai người làm cho anh có chút lạnh, có phần trống rỗng, anh quyết định thức dậy.

Vương Nguyên đâu? Vương Tuấn Khải tìm kiếm hình ảnh bà xã, cuối cùng ở trước nhà tắm tìm thấy cậu.

Bà xã của anh đang trốn ở trong phòng tắm, chỉ lộ ra khuôn mặt, dường như đang phiền não cái gì.

"Em đang làm cái gì vậy?" Anh xốc lên chăn bông bước xuống giường, đi về hướng cậu, muốn hỏi rõ ràng.

Anh chỉ mặc quần lót a!

Vương Nguyên hoảng sợ đóng cửa lại, theo bản năng mà sờ sờ cái mũi, may mắn là không có chảy máu mũi.

"Em làm sao vậy?" Cậu ấy vừa thấy anh liền lập tức đóng cửa lại, làm cho anh cảm thấy không hiểu ra sao cả.

"Anh trước tiên đem quần áo mặc vào đi!" Cậu ôm hai má đã đỏ bừng, tối hôm qua anh lõa thể vậy ở trong chăn bông ôm cậu ngủ sao, hiện tại giữa ban ngày nhìn thấy anh trần truồng, ngay cả anh có bao nhiêu cơ bắp, rắn chắc đến cỡ nào đều có thể nhìn thấy được, cậu đương nhiên phải xấu hổ rồi.

Anh chưa có trả lời, có lẽ đang lén lút cười cậu đi. Cậu vừa thẹn vừa giận nói: "Còn có quần áo của em cũng không thể mặc, em muốn trở về phòng lấy hành lý.....". Ôi, làm như thế nào lấy đây? Cậu phiền não, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Vương Tuấn Khải-"Mở cửa, quần áo của anh cho em mượn mặc, em đưa chìa khóa cho anh, anh giúp em đến phòng em lấy hành lý".

Đúng nha, cậu sao lại không nghĩ tới có thể xin anh lấy hành lý chứ? Chồng cậu thật thông minh!

Vương Nguyên vui sướng mà mở cửa, chỉ thấy Vương Tuấn Khải sớm đã mặc xong áo sơ mi, quần tây dài, trên tay cầm một cái áo sơ mi, đột nhiên có chút nhớ lúc anh không mặc quần áo rất gợi cảm....Ai da, ban ngày ban mặt cậu đang phát xuân cái gì a! Cậu nhanh chóng lấy áo sơ mi trên tay anh, đóng cửa lại, mặc vào.

Áo sơ mi này rất lớn, cũng che luôn mông cậu, không có vấn đề gì chứ....

Sau khi Vương Nguyên xác định không có cảnh xuân lộ ra ngoài, bước ra khỏi phòng tắm, đem chìa khóa phòng đưa cho anh, nhưng thấy anh không nháy mắt cứ nhìn chằm chằm cậu, cậu xấu hổ hỏi: "Rất kỳ quái sao?"

"Không....." Vương Tuấn Khải cảm thấy cậu chết tiệt rất gợi cảm rồi, bản thân cậu không ý thức được cổ áo sơ mi quá rộng, anh nhìn từ trên cao xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng áo lót viền ren đang bao lấy tròn trịa của cậu, phía trên còn lưu lại nụ hôn của anh.

Ánh mắt anh nhìn cậu quá mức nóng bỏng, gò má của cậ dần dần ửng đỏ, cảm giác được rất xấu hổ, nhưng lại rất muốn thân thiết với anh, muốn giúp anh làm chút gì đó....

"Em giúp anh thắt lại cà vạt". Cậu nhón cao chân, giúp anh thắt lại cà vạt, cảm thấy có chút khẩn trương. Cậu chưa từng giúp người đàn ông nào khác ngoài ba cậu làm chuyện này, mà lại không có hỏi anh một tiếng liền tự chủ trương, có thể chọc anh tức giận hay không......

"Cám ơn". Vương Tuấn Khải không nghĩ tới bà xã hướng nội lại có thể chủ động giúp anh thắt cà vạt, trong lòng thảng qua một hồi ấm áp.

Mà cậu dựa vào anh rất gần, cúi đầu là có thể thấy rõ ràng cảnh đẹp, nhớ lại tối hôm qua vuốt ve thân thể mềm mại xinh đẹp, tay anh còn nhớ rõ cảm xúc tốt đẹp kia.... Cổ họng anh nóng lên, muốn xoa nhẹ eo của cậu, lại thăm dò vào chiếc áo sơ mi kia, hung hăng yêu cậu một lần.

"Được rồi." Vương Nguyên thắt được rồi, lui một bước, nhàn nhạt cười, nghĩ thầm thật tốt quá, anh không ghét, một chút cũng không có nhận thấy ý nghĩ bậy bạ của anh.

Cậu vừa bước lùi lại, Vương Tuấn Khải bỗng thấy mất mát, anh biết cậu không phải cố ý thối lui, cậu thuần khiết nên không hiểu tâm tư của đàn ông, không biết rằng cậu mặc chiếc áo sơ mi nam kia có bao nhiêu gợi cảm, làm cho anh từ trước đến nay luôn kiêu ngạo về lý trí thì một số gần như băng liệt.

Anh bị cậu quyến rũ, đau đớn....

Anh khắc chế dục vọng đang sôi trào, nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, cẩn thận dặn dò nói: "Anh đi lấy hành lý rồi, em đợi ở trong phòng anh, không cho phép chạy loạn, biết không?" Tuyệt đối không để người khác nhìn thấy bộ dáng cậu thế này!

Anh vừa bước ra khỏi phòng, Vương Nguyên đã nghĩ đến bao đồ ăn tối qua mua vẫn ở trong tủ lạnh, cậu vội vàng lấy ra, đuổi theo đi.

"A Khải, em với anh cùng đi đi, em muốn thuận tiện đưa đồ ăn này cho các cô hàng xóm!"

Tối hôm qua, cậu đã muốn đem đồ ăn về cho các cô hàng xóm rồi, nhưng Vương Tuấn Khải không chịu để cho cậu đi, sau cậu lại bị anh ôm ngủ, mãi mới chờ đến lúc lực đạo của anh nới lỏng thì muốn chạy đứng lên gọi điện, không ngờ cậu mới nói thật xin lỗi, cậu sẽ không trở về ngủ những lời này xong, lại bị anh kéo lên giường ngủ, lời nói cậu không rõ ràng, nhất định sẽ khiến các cô ấy lo lắng.

"Ngốc, em làm gì chạy đến đây!" Vương Tuấn Khải nhìn thấy cô đuổi theo, lớn tiếng khiển trách quát cậu, anh không phải đã nói qua muốn cậu không chạy loạn, cậu dám mặc như vậy chạy ra đây!

"Nguyên Nguyên--...."

Trên hành lang đột nhiên có người gọi cậu, là nhóm các cô gái mời cậu ấy đi Cao Hùng.

"Em tối qua chỉ gọi điện nói không trở lại ngủ, người lại chạy đi nơi nào, tất cả mọi người chúng ta rất là lo lắng cho em."

"Chúng ta rất hối hận đã nói em đi mua đồ ăn khuya, trễ như vậy nhưng lại để em đi một mình, thực xin lỗi, may mắn là em không có việc gì...." Nói xong, các cô ấy mới giật mình phát hiện trên người cậu mặc là một chiếc áo sơ mi nam, bên cạnh còn có một người đàn ông, đây không phải là chồng của cậu sao? "Vương tiên sinh, anh không phải đi công tác rồi, như thế nào...." Các cô quan sát một vòng trên hai người bọn họ, cười rất mờ ám.

"Có vấn đề sao?" Vương Tuấn Khải bước về trước một bước, thân hình cao lớn chặn lại bà xã, giọng điệu lạnh lùng mà ngăn chặn miệng mọi người, từ chối các cô ấy đặt câu hỏi.

Anh thực hận động tác của mình quá chậm, bộ dáng cậu đáng yêu lại vừa khêu gợi này vẫn bị thấy được, cho dù là phụ nữ cũng không được thấy!

"Không thành vấn đề". Các cô tất cả đều thức thời mà đáp, trong đầu đều ăn ý mà nghĩ tới tuổi trẻ thật tốt, như cặp vợ chồng mới cưới ân ái này đây.

Vương Nguyên vốn là vẫn không rõ tình hình, vừa nhìn thấy ánh mắt mờ ám của hàng xóm, lại bị anh giấu ở phía sau, cậu rốt cuộc cũng hiểu, cậu đây mặc quần áo không thích hợp đến cỡ nào, các bạn hàng xóm đều hiểu lầm tối qua bọn họ làm chuyện gì.

Không phải, bọn họ không có.....

Nhưng, da thịt của cậu xuyên qua áo sơ mi dán chặt vào anh, làm cho người khác hiểu lầm bọn họ rất ân ái cùng với ánh mắt hâm mộ, lại khiến cho cậu rất ngọt ngào.

Gả cho anh tới nay, cậu lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc tân hôn.

Từ Cao Hùng trở lại Đài Bắc đã được ba tuần lễ rồi, Vương Nguyên vẫn như vậy trông nom cuộc sống nhà họ Vương, nhưng có hơi khác biệt chính là cô bắt đầu nhắn tin cho Vương Tuấn Khải, còn chơi đến nghiện luôn, ngay cả lúc anh ở nhà cô cũng nhắn tin.

Bởi vì anh nói, có chuyện gì cũng có thể nói với anh, cậu bây giờ còn chưa đủ thẳng thắn, cho nên anh muốn mượn tin nhắn đem tâm tình của cậu truyền đạt cho anh.

Viết xong rồi! Cậu vui vẻ mà nhấn xuống nút gửi đi, sau đó vào phòng tắm đem bỏ quần áo đã giặt xong vào rổ, dự định đem lên ban công để phơi. Hôm nay mặt trời rất to, có thể đem quần áo phơi nắng cho nhanh khô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: