Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

"Mẹ, A Khải còn chưa về, mẹ không thể để nó chạy trốn đâu!" Vương Thánh Dương kháng nghị mà hét lên, ba anh em phải cùng nhau xuống dưới Địa Ngục, tuyệt không thể lưu lại một người sống một mình.

"Câm miệng." Mẹ Vương lườm anh một cái, tuy rằng bà quy định cả ba anh em phải có mặt, nếu không thì đoạn tuyệt quan hệ, nhưng nói thật, con thứ hai đào hoa, con thứ ba rất lầm lì, bà sẽ không trông cậy vào hai người bọn hắn sẽ khiến cho Vương Nguyên hạnh phúc đâu, bà muốn giao phó cho con cả, nếu như anh cùng Vương Nguyên có thể vừa lòng nhau thì tốt rồi.

Đúng lúc này, Vương Tuấn Khải trở về, ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người anh.

"A Khải, em đã trở về." Vương Thánh Khiêm hô.

"Anh còn tưởng rằng em đã chạy trốn rồi." Vương Thánh Dương chế giễu nói.

"A Khải, con về muộn." Mẹ Vương nghiêm mặt nói, thực ra trong lòng rất kinh ngạc, muốn làm cho lão Tam ngoan ngoãn nghe lời trở về là khó nhất, xem ra chiêu thức đoạn tuyệt quan hệ của cô rất hữu dụng, từ nay về sau phải dùng nhiều chiêu này rồi.

"Thật có lỗi, lúc nãy có khách tới phỏng vấn". Vương Tuấn Khải vừa bước vào phòng khách, liền đối diện một ánh mắt có chút xa lạ, chắc là cậu bé mà mẹ đã nhắc tới - diện mạo cậu thanh tú, giữ lại mái tóc dài, mặc trang phục màu trắng, thoạt nhìn rất giản dị, rất nhu thuận. Cậu đang ngước mắt lên nhìn anh, sau khi xem lại rất nhanh cúi đầu, chắc hẳn cậu đang lo lắng nên chọn lựa người nào là tốt! Vương Tuấn Khải chậm rãi nghĩ.

Từ sau khi Vương Tuấn Khải xuất hiện, Vương Nguyên liền nhịn không được mà quan sát anh, thân hình của anh so với hai người anh trai thì có một chút gầy hơn, bộ dạng tuấn tú nhã nhặn, một đôi mắt cũng rất sắc bén, cả người toát ra một cỗ khí thế kiêu ngạo tự phụ, thoạt nhìn không dễ dàng thân cận giống hai người anh trai , nhưng không biết tại sao, cậu lại cảm thấy anh thực rất đặc biệt.

Không tự giác mà cậu lại theo dõi anh một lúc lâu, cho đến khi đối diện tầm mắt của anh, lòng cậu lo sợ, mắc cỡ vội vàng cúi đầu.

"A Khải, nhanh ngồi xuống, chào hỏi cùng Vương Nguyên."

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt liếc về phía cậu, ở trên người cậu dừng lại mấy giây, sau đó ngồi ở chỗ trống phía trước cậu.

"Chào anh." Vương Nguyên không khỏi đỏ mặt một chút, thật kỳ quái, vừa nãy hai người anh trai của anh nhìn cậu, cậu cũng không có phản ứng lớn như vậy.

Vương Tuấn Khải gật đầu một cái lấy lệ.

Mẹ Vương nhìn không quen mà giáo huấn: "A Khải, khách khí chút đi, không cần bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn kia, Nguyên Nhi hiện tại..."

"Hiện tại như thế nào? Mọi người không biết là nếu luôn nhắc nhở cậu ấy thực đáng thương, càng sẽ làm cho cậu ấy bị thương sao?" Ít nhất đối với anh mà nói, anh không thể nhận sự đồng tình, bị xem như kẻ yếu đuối, tại sao lại vì cậu thực đáng thương, phải đối xử với cậu thật cẩn thận? Mà báo ân có nhiều cách, tại sao cậu phải đem những khổ sở của cậu lên trên người khác, muốn người khác cưới cậu? Cậu còn trẻ tuổi như vậy, cậu trai tuổi trẻ không phải đều là hướng tới tình yêu tự do sao, vì sao cậu không cự tuyệt, chẳng lẽ cậu không cho rằng đây là một cách báo ân rất vớ vẩn sao? Nhưng đã gặp được cậu, Vương Tuấn Khải cũng an tâm hơn, cậu giống như một tờ giấy trắng đơn thuần, sẽ không ngốc đến nỗi chọn anh hai và anh làm đối tượng kết hôn mới đúng, huống chi thái độ anh đối với cậu cũng không tốt, cậu hẳn là phải chán ghét anh...

"A Khải, con thật quá đáng, mẹ đâu có thương hại Nguyên Nhi! Nguyên Nhi, con không cần để ý đến nó, tính cách nó xấu nhất nhà, chẳng trách sau khi cùng bạn gái chia tay, thì không theo đuổi được một cô gái...." Mẹ Vương sớm bị lão Tam làm cho tức chết rồi, sớm biết vậy sẽ không gọi hắn quay về, chỉ biết gây ra phiền toái.

Vương Tuấn Khải bất mãn mà nhìn về phía mẹ ruột. Hắn không phải là không kết giao được bạn gái, anh là không nghĩ tới kết giao.

Mẹ Vương không thèm nhìn đến anh. "Được rồi, Nguyên Nhi, nói cho dì biết, con thích đứa con nào của dì? A Khiêm, A Dương hay là A Khải?" Bà đều hỏi cả ba người con, nhưng trong lòng sớm nhận định rằng Vương Nguyên nhu thuận nhất định sẽ chọn con trai trưởng hoàn mỹ của bà.

Vương Nguyên nhìn ba anh em bọn họ, Vương Thánh Khiêm tựa như anh trai, Vương Thánh Dương rất bất cần đời, không phải là lựa chọn của cậu, Vương Tuấn Khải anh ấy... Khi ánh mắt đang quan sát anh, cậu cũng phát hiện tim cậu đập có chút nhanh.

Anh ấy là người đàn ông duy nhất khiến cậu động lòng. Mà lời nói của anh kích thích tiếng lòng của cậu, chỗ ấy bây giờ như được rót thêm một dòng khí nóng, nói với cậu, cậu không thể không yêu, một chút cũng không thể không yêu.... Cậu cảm giác được mình trở nên mạnh mẽ hơn một chút

"Con chọn... A Khải."

Đáp án vừa ra, không chỉ mẹ Vương, Vương Thánh Khiêm, Vương Thánh Dương cũng đều thật bất ngờ.

Vương Tuấn Khải lại càng không cần phải nói, anh nổi giận mà trừng mắt nhìn cậu, được cậu chọn trúng làm hắn cảm thấy nhục nhã. Cậu chọn trúng anh, cậu điên rồi có phải hay không? Vương Tuấn Khải căm phẫn mà đứng lên, muốn chạy trốn khỏi tình trạng vừa vớ vẩn buồn cười lại vừa làm cho người khác tức giận.

"A Khải, con muốn đi đâu? Mẹ sẽ không cho phép con nói không cần đâu, đứng lại đó.... Khụ, khụ!" Mẹ Vương gào lên với anh, tuy rằng bà còn bị kinh hãi bởi con trai nhỏ bị chọn trúng, nhưng bà cũng không thể làm cho Vương Nguyên mất mặt được, bà tức đến ho khan mãnh liệt, mau thở không nổi mà phải ngồi xổm xuống đất.

"Mẹ."

"Dì Vương."

Anh cả, anh hai nhà họ Vương cùng Vương Nguyên đều lo lắng bước tới xung quanh, đập lưng giúp bà.

Lòng Vương Tuấn Khải kinh sợ, vội vàng dừng lại bước chân, quay đầu trở lại nhìn thử, chỉ thấy mẹ anh bị anh chọc giận đến nỗi mặt cũng đỏ bừng, làm cho anh không khỏi có chút áy náy, mỗi lần anh đều chọc mẹ giận...

"Mẹ, mẹ có khỏe không?" Trong giọng nói của anh có sự quan tâm nồng đậm.

"Con không biết dùng mắt mà xem sao? Cũng chỉ loại bất hiếu như con, mẹ mới nhanh bị con làm cho tức chết rồi!" Mẹ Vương tức giận nói, cho dù nó không thích Nguyên Nhi, cũng không cần phải ngay lập tức biểu hiện ra ngoài, nếu như Nguyên Nhi bị thương tâm, phải làm sao bây giờ? Vương Tuấn Khải áy náy cũng chỉ áy náy, kết hôn là chuyện trọng đại, anh sao có thể tùy tiện đồng ý, nhưng nếu như không đồng ý, mẹ nhất định sẽ không tha thứ cho anh, anh nên làm như thế nào mới tốt đây? Thật sự muốn theo ý me, cậu bé này chỉ mới gặp qua một lần, vừa mạnh mẽ làm cho hắn nhục nhã kết hôn sao? Anh tức giận nhìn về phía Vương Nguyên, tất cả hỗn loạn trước mắt cũng là do cậu gây ra.

Anh làm chi không lên tiếng mà nhìn chằm chằm cậu? Ánh mắt nghiêm nghị kia dọa cậu sợ tới mức sắc mặt đều tái nhợt, cả trái tim cũng bị nhéo thành một đoàn.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy hoa dung thất sắc của cậu, tâm tư vừa chuyển- giờ bị cậu trai này chọn trúng làm chồng, tuy rằng làm cho anh rất tức giận, nhưng tính cách cậu ôn hòa, dễ bảo, thoạt nhìn giống như một người vợ hiền sẽ vì gia đình mà làm hết thảy mọi việc, cùng bạn gái xinh đẹp điển hình trước kia của anh hoàn toàn bất đồng, hơn nữa cha mẹ chắc cũng không chịu để cho anh độc thân, sớm hay muộn anh đều có thể bị buộc kết hôn, lần này không cưới cậu, một ngày nào đó, anh cũng sẽ bị buộc lấy cô gái khác, đến lúc đó, anh có lẽ sẽ lại càng không cam nguyện, không bằng nhân tiện bây giờ cùng cậu ấy kết hôn đi, cha mẹ cũng sẽ vui vẻ.

Về phần đôi bên có hay không có tình cảm, quan trọng sao? Anh chỉ là vì khiến cho ba mẹ an tâm mới lấy cậu, tương lai cậu chỉ là vợ trên chứng từ của anh, cậu chỉ cần làm tốt trách nhiệm bổn phận của một người vợ thì tốt rồi, cuộc sống của anh cũng không vì cùng cậu kết hôn mà có sự thay đổi nào.

Hạ quyết tâm, Vương Tuấn Khải nhìn cô một cái, cười như không cười mà nói: "Con cũng không nói con không kết hôn." Nói xong, anh xoay người, bước lên lầu hai.

"A Khải đồng ý kết hôn rồi? Anh là đổi tính rồi sao?" Mỗi người đều hô to kỳ lạ nha.

Vương Nguyên đúng là người kinh hãi nhất, nghĩ tới anh nhìn cậu khi nãy, ánh mắt kia chắc chắn có thâm ý khác, không hiểu nổi anh rõ ràng là không cam nguyên, vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý, bằng lòng lấy cậu đây?

Đêm nay ngủ lại nhà họ Vương, nửa đêm Vương Nguyên khát nước, nghĩ muốn xuống lầu uống một ly nước. Cậu ở trên giường nằm đã lâu nhưng vẫn không ngủ được, vẫn nghĩ tới bữa tối khi chuyện xảy ra, thật muốn biết vì sao anh lại đồng ý lấy cậu...

Mà cậu cũng không biết tại sao mình lại chọn trúng người đàn ông lạnh như băng kia? Vì cái gì vừa nhìn thấy anh, dường như cậu bị anh điểm huyệt vậy, không thể dời đi ánh mắt của mình? Cậu không biết a, anh phảng phất có loại ma lực làm cho người ta hãm sâu vào trong đó....

Vương Nguyên mới bước vào phòng bếp, nhưng lại thấy người đàn ông quấy rối suy nghĩ cậu cả đêm, giật mình đến nỗi há to miệng.

"Ách, thật có lỗi, em chỉ là muốn đến uống một ít nước..." Trực giác của cô nghĩ muốn rời đi, lui lại mấy bước về sau, giống như anh là yêu ma quỉ quái.

Vương Tuấn Khải cũng khát nước mà xuống lầu tìm nước uống, uống xong, đem ly rửa sạch rồi để lại chỗ cũ, sau đó lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hiện sự kích động, xấu hổ cùng lúng túng, hai tay vòng ngực mà nói: "Không phải muốn uống nước sao, lại đây."

VƯơng Nguyên muốn chạy cũng chạy không được, không có biện pháp, cậu thật sự rất sợ "thế lực Ác" nha.

Cậu khẩn trương hướng anh đi tới, cho rằng anh sẽ rót cho một ly cho cậu uống, nhưng không có, anh chỉ là ung dung đứng ở bên cạnh bình nước uống.

Cậu lấy một cái ly rót nước, mà cảm giác sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ, mặc dù cách anh những hai bước chân dài, nhưng cậu vẫn là khẩn trương tay phát run. Rót nước xong, cậu thầm nghĩ nhanh một chút uống hết nước, sau đó, nhanh một chút đi, lại đột nhiên nhớ ra hình như vừa rồi anh mới để cái ly này xuống, vậy cậu không phải là gián tiếp hôn môi sao? Nha, cô thật sự là suy nghĩ nhiều quá, cái ly kia đã rửa qua rồi....Nhưng nếu cô không uống lại tỏ vẻ khác người, đành phải kiên trì uống nước.

Vương Tuấn Khải nhìn miệng nhỏ uống nước của cậu, cũng không chú ý cậu đang dùng cái ly anh đã dùng qua, bên tai của cậu có chút hồng hồng, anh có thể thấy cậu đang suy nghĩ về anh, thật là một cô gái tâm tư trong sáng.

"Cha mẹ anh nói hi vọng chúng ta có thể kết hôn trong trăm ngày, em không có vấn đề gì chứ?" Cha mẹ vốn là người có quan niệm truyền thống, hy vọng có thể làm theo tập tục, hơn nữa anh nghĩ, mẹ anh hẳn là vội muốn anh "báo ân", hôn sự đương nhiên là càng mau càng tốt.

"Dạ." Sau bữa tối, dì Vương lén lút cùng cậu nói qua rồi, nói cậu bây giờ cần nhất là một gia đình, một người để dựa vào, hôn sự không nên kéo dài lâu, sớm một chút kết hôn cũng làm cho cha mẹ cô ở trên trời an tâm, còn bằng mọi cách cam đoan Vương Tuấn Khải nhất định sẽ đối đãi tốt với cậu, muốn cậu yên tâm làm con dâu nhà họ Vương.

"Nếu là đám cưới trong trăm ngày, hôn lễ phải nhất định đơn giản, cậu cũng không thể mặc đồ sa trắng..." Anh đánh giá kỹ vẻ mặt của cậu khi nghe.

"Em biết rõ, không sao cả." Vương Nguyên trả lời thật sự nhanh, tuy nói là lụa trắng vốn là giấc mộng của con gái, nhưng cậu bây giờ căn bản không có tâm tình đó.

"Vậy thì tốt rồi." Bởi vì hết thảy mọi thứ đều đơn giản, dẫn đến anh cũng thoải mái.

Vương Nguyên vụng trộm ngắm anh một cái, nghĩ thầm anh làm sao có thể nửa đêm cùng cô thảo luận chi tiết chuyện hôn sự, thấy vẻ mặt của anh rất chăm chú, không giống đang đùa giỡn.

Vì cái gì anh đột nhiên đáp ứng cùng cậu kết hôn? Cậu nghĩ như thế nào cũng không ra a....

Vương Tuấn Khải lại nói tiếp: "Còn có anh không thích tốn thời gian chụp ảnh cưới, chỉ cần chụp một bức ảnh theo yêu cầu là tốt rồi."

"Được." Vương Nguyên rốt cuộc đem ngụm nước cuối cùng uống xong, nhưng cậu lại không có dũng khí đem cái cốc đi rửa, bởi vì anh hình như còn muốn cùng cậu "thảo luận" nữa.

"Anh không rảnh mang em đi tuần trăng mặt."

"Được."

"Anh hi vọng chúng ta sẽ sinh một đứa nhỏ, là con trai hay con gái đều được, ít nhất phải sinh một đứa đã, cha mẹ bọn anh muốn ôm cháu."

"Được..." Vương Nguyên cúi khuôn mặt hồng xuống, bọn họ cũng không có gắn bó qua, liền nhảy vượt cấp thảo luận đến việc sinh con rồi...Trái tim của cậu có phần không có cách nào chịu nổi, nhất thời sơ ý, cái ly trên tay rớt xuống, cậu a một tiếng, khom người muốn nhặt cái ly, nhặt thì nhặt được rồi, nhưng lại cảm thấy tay có phần nóng nóng, hóa ra là có một bàn tay to dày rộng hơn phủ lên tay của cậu.

Trái tim cậu nhất thời sợ hãi, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt anh là một đôi đồng tử đen như mực, cậu nhịn không được mà cúi đầu e lệ.

"Cẩn thận một chút!" Hại anh hoảng sợ, sợ cái ly rơi vỡ, tay cậu sẽ bị cắt trúng.

"Được..." Cậu không nghĩ tới anh sẽ hảo tâm giúp cậu nhặt cái ly, trong lòng không hiểu sao mà cảm thấy vui vẻ.

Cậu trai này ngoại trừ "được" ra, không còn từ nào khác để nói sao? Thật là một cậu trai không có chủ kiến.

Vương Tuấn Khải cảm thấy cậu là một người chân thật, vô hại vả lại cậu còn có tính kiên cường của tiểu bạch thỏ, mặc anh giày vò thế nào cũng không phản kháng, cũng làm cho anh thêm xác định, cùng cậu kết hôn là một quyết định đúng đắn, vừa khiến cho ba mẹ vui lòng, cũng không cần lo cậu không chung thủy....

Khoan đã, thật sự không cần lo lắng sao? Anh lại trầm tĩnh rồi, hẳn là đặt câu hỏi không thành vấn đề đi, cậu có thể đi rồi chứ? "Em uống xong rồi, chúc ngủ ngon." Vương Nguyên đỏ mặt ra hiệu cho anh có thể buông tay ra rồi, cậu sẽ không lại để cho cái ly rớt xuống nữa.

Nghe thấy cậu nói "Chúc ngủ ngon", Vương Tuấn Khải lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vã buông tay cậu ra, có chút ngây ra mà nhìn tay mình, cảm thấy tay cậu thật nhỏ, thật mềm, nếu anh dùng sức, sẽ làm cho cậu đau đớn đi.... Anh nhíu mày, thầm mắng mình suy nghĩ lung tung cái gì, tốt nhất nên hỏi vấn đề quan trọng, anh còn không chưa có hỏi.

Anh nhìn thấy cậu rửa thật sạch cái ly, rời đi, bước nhanh ngăn trở lối đi của cậu, thấy cậu kinh ngạc mà lùi lại vài bước, anh liền tiến lên, đem cậu để ở giữa anh và máy nấu nước.

Khí tức nam tính lập tức tràn đầy hơi thở của cậu, bóng dáng anh cao lớn cũng che phủ lại cậu - "Em sẽ không phản bội lại anh chứ?"

Anh đột nhiên quăng tới một câu hỏi, ý tứ có phần hăm dọa, đáy lòng Vương Nguyên run lên,

Phản bội lại anh? Là ý gì? Anh sẽ không phải là đang lo lắng cậu sẽ cho anh đội nón xanh đi!

Loại sự tình này làm sao có thể phát sinh trên người cậu, anh đem cậu thành loại người lẳng lơ sao? Khi kết hôn vốn nên đối với hôn nhân trung thành a!

Vương Nguyên sinh ra khó chịu.

"Nói".

Vương Nguyên nhìn anh thật đáng ghét, luôn dùng câu mệnh lệnh để hỏi cậu, nhưng cậu trời sinh tính tình yếu đuối, không có cách gì chống lại cường hãn của anh.

"Em tuyệt đối sẽ không phản bội lại anh." Cậu từng chữ từng chữ nói cố sức chứng minh bản thân.

Vương Tuấn Khải rất vừa lòng khi nghe được cậu nói, khóe miệng hơi hơi nhướng lên, buông tha cho cậu, muốn rời đi phòng bếp, nhưng anh mới đi về phía trước vài bước sau lại ngừng lại. "Nếu có thể, anh hi vọng sẽ kết hôn trong vòng một tháng tới". Nếu đã quyết định kết hôn, sẽ không để lãng phí thời gian.

Trong một tháng kết hôn? Không phải trong trăm ngày hoàn thành việc kết hôn? Cậu vốn đang suy nghĩ, ít nhất còn có chút thời gian xây dựng tình cảm, một tháng có phải hay không quá nhanh rồi? Vương Nguyên mới nghĩ muốn nói cái gì, trong chớp mắt đã không thấy bóng hình anh đâu. Cậu choáng váng đầu óc mà nghĩ tới, rốt cuộc là thay chính mình chọn chồng là cái dạng gì a? Hiện tại đổi ý có còn kịp không?

Hối hận cũng không kịp rồi, hôn sự đã định, vài ngày sau, Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải dẫn đi mua áo cưới.

Trời mới biết, mới dừng xe trước cửa tiệm áo cưới, Vương Tuấn Khải liền quăng đến một câu: "Anh cùng khách hàng còn có hẹn, sau khi em chọn xong y phục, trước hết ở chỗ này chờ anh, trễ nhất là một tiếng sau anh đến đón em." Nói xong anh nhìn xuống đồng hồ trên tay, như là đang vội lắm.

Kỳ thực anh là trong lúc cấp bách bớt chút thời gian cùng cậu, anh cũng không cho là ngay cả việc mua lễ phục cho vợ, anh cũng phải theo cùng, thật sự là lãng phí thời gian của anh, nhưng không cùng cậu ấy đến lại không được, bằng mọi cách mẹ dặn dò muốn anh phải đối tốt với cậu một chút, muốn cùng cậu xây dựng tình cảm thật tốt, anh không còn cách nào khác là vừa đưa cậu ra đây, lại cùng cậu nói rõ ràng tình huống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: