Chương 19 ( chương cuối)
Vương Nguyên sắc mặt tái nhợt nhìn chồng của cậu, lúc anh tới, cậu còn cho rằng là ảo giác, không nghĩ tới thật sự là anh, giống như đang nằm mộng, trong đầu cầu khẩn anh tới cứu cậu, không ngờ anh thật sự xuất hiện.
Cậu thật là sợ, thật sự rất sợ, thật may là anh tới đây.....
Cậu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. "A Khải, anh yên tâm, em không có mềm yếu như anh nghĩ đâu, em sẽ bảo vệ bản thân, em còn tát cho hắn một cái, nếu như hắn muốn làm loạn, em liền lấy bình hoa đập chết hắn...."
"Hiện tại em không cần phải sợ, anh sẽ bảo vệ em, ngoan ngoãn đem bình hoa đưa cho anh, anh dẫn em về nhà." Anh dịu dàng khuyên nhủ. Lúc trước chỉ biết, cậu là một người phụ nữ lúc gặp nguy hiểm cũng sẽ bạo phát, cậu sẽ không để cho người khác khi dễ mình, nhưng anh thật sự rất đau lòng cho cậu vậy mà lại gặp phải tên khốn kiếp kia.
Vương Nguyên nghe lời đem bình hoa đưa cho anh, sau khi dỡ xuống phòng bị, cậu òa lên khóc.
Vương Tuấn Khải đem bình hoa đặt trên mặt đất, bởi vì cậu ở trong ngực anh khóc lóc, vỗ lưng cho cậu, an ủi nỗi hoảng sợ của cậu, sau đó đưa cậu rời đi chỗ này, trở lại nhà của họ.
Vương Nguyên vừa về tới nơi quen thuộc này, tâm tình rốt cuộc cũng ổn định lại chút ít, cậu ngồi trên ghế salon kể lại chuyện vừa rồi: "A Khải, em sai lầm rồi, em đã nhìn sai người, không nên không nghe lời anh nói.... Em lại nhẹ dạ cả tin nghe thấy hắn nói hắn bị bệnh rất nghiêm trọng, bị hắn lừa...."
Cậu mang theo gói thuốc tới, mới nhấn chuông cửa, liền bị hắn kéo vào trong nhà cường hôn, muốn gọi điện thoại di động cầu cứu, điện thoại mới vang lên một tiếng, liền ngay lập tức bị ném hư, thật may là cậu phản ứng nhanh, tát cho hắn một cái, còn tiện tay cầm bình hoa làm ra vẻ muốn đập hắn, nếu không cậu đã sớm....
"Em không ngốc, em rất dũng cảm, thật sự, Nguyên Nhi, em thật sự rất dũng cảm!" Vương Tuấn Khải ôm chầm lấy cậu, lại tự trách động tác của mình quá chậm, nên ngăn cậu lại nhanh hơn, hoặc gọi điện thoại nhắc nhở cậu phải cẩn thận, mặc dù không có chuyện đáng tiếc xảy ra, nhưng vẫn khiến cho cậu bị kinh sợ.
"Nhưng mà em cảm thấy em rất dơ, bị hắn ôm lấy, trong lòng cảm thấy rất ghê tởm,..." Cậu hoàn toàn không có biện pháp để người đàn ông khác đụng vào cậu ngoại trừ chồng cậu ra.
"Không sao, đã không sao rồi..." Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng của cậu, đôi mắt lại hiện ra nét tàn nhẫn, anh thầm nhủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua tên đàn ông đáng chết kia, chờ coi.
"A Khải, em muốn tắm rửa trước có được hay không, em cảm thấy em rất dơ,.... Anh có thể ở bên ngoài chờ em không? Cậu đáng thương mà cầu xin, cậu chỉ tin tưởng anh.
"Được, anh sẽ ở bên ngoài chờ em tắm xong." Vương Tuấn Khải cam kết, nâng lên gương mặt của cậu, lạnh ngắt, cùng đôi tay nhỏ bé của cậu cũng lạnh như băng, xem ra cậu thật sự bị dọa sợ, trước tiên tắm nước nóng cũng tốt.
Vương Nguyên vậy mới an tâm đến phòng tắm tắm nước nóng, mặc dù cậu không rõ Vương Tuấn Khải làm sao biết được nhà của ông chủ cậu, nhưng anh lập tức tới cứu cậu, nghĩa là anh nhất định thời thời khắc khắc đều chú ý động tĩnh của cậu đi, anh đối với cậu đã quá tốt rồi, cậu rốt cuộc còn đang đòi hỏi cái gì? Tại sao nhất định không phải là tình yêu của anh thì không được? Cậu rất muốn thỏa hiệp, thiếu chút nữa liền tự thuyết phục mình lẽ ra phải an ổn làm vợ của anh rồi, nhưng chỉ nghĩ đến Đàm Vũ Vi lấy được tình yêu mà cậu khao khát nhất, cậu liền trở nên ghen tị, cảm giác rất không tốt.....
"Nguyên Nhi...?" Tắm quá lâu, anh sợ cậu đã xảy ra chuyện gì.
"Em xong rồi đây." Vương Nguyên hốt hoảng mặc quần áo, tóc dài ướt nhẹp bước ra phòng tắm.
"Tóc em đều ướt, sẽ bị cảm đó." Vương Tuấn Khải vội vàng đem cậu kéo tới trên giường ngồi, cầm khăn lông thay cậu lau khô.
Vương Nguyên mặc cho anh lau tóc, lại dùng máy sấy sấy cho khô, trong lòng bởi vì anh dịu dàng mà đung đưa bất định, nội tâm vô cùng khát khao cùng anh tiếp tục làm vợ chồng, trở lại cuộc sống hạnh phúc trước kia, muốn buông tha cho kiên trì của bản thân, hôm nay phát sinh ngoài ý muốn cũng làm cho cậu phát hiện, anh coi như không thương cậu, cũng rất quý trọng cậu, bảo vệ cậu....
Nói đi, nói cậu không muốn ly hôn với anh!
Cậu xúc động mà bắt được cánh tay của anh, cũng không biết nên mở miệng thế nào, dù sao cậu cũng đã để lại đơn ly hôn cho anh rồi.
"Nguyên Nhi?" Tóc gần như đã khô, Vương Tuấn Khải tắt máy sấy, nhìn thấy trong mắt cậu sáng lên muốn nói lại thôi.
"A Khải, yêu em có được không, em thật sự rất hi vọng anh có thể yêu em...." Cậu không ngừng giãy giụa, đến cuối cùng vẫn là muốn tình yêu của anh, không muốn rời đi anh a....
Lòng Vương Tuấn Khải đều mềm nhũn, anh hôn một cái lên bàn tay nhỏ bé không xương đang bắt tay anh của cậu, dịu dàng cười nói: "Anh không chỉ cho em tình yêu, anh còn muốn so với trước đây càng yêu em hơn".
Tim Vương Nguyên đập lỡ một nhịp. So với trước đây càng thêm yêu cậu hơn? Có ý tứ gì? Sau khi Vương Tuấn Khải phát hiện mình yêu cậu, đối với cậu cảm thấy rất đau lòng, anh lại có thể để cho người vợ anh yêu mến nhất đợi lâu như vậy, mới đợi được câu trả lời của anh.
"Nguyên Nhi, anh yêu em, anh rốt cuộc hiểu rõ, anh muốn không phải là chung thủy của em, không chỉ là tình cảm vợ chồng mà còn là tình yêu của em." Anh muốn đem lời yêu của anh nhập vào tâm khảm của cậu, để cho cậu cảm nhận được rõ ràng.
"A Khải, anh nói anh yêu em? Anh thật sự yêu em?" Cậu không thể tin được, hôm nay là ngày tận thế sao? Vương Tuấn Khải thấy bộ dáng cậu ngây ngô, lại hôn một cái lên trán cậu. "Nghe, bức thư em để lại cho anh đều viết sai hết, không phải anh có người khác trong lòng nên mới không thương em, mà là anh đần đến nỗi không biết là anh đã yêu em!" Người phụ nữ yêu nhất ở ngay bên cạnh, anh lại không biết nói, anh là người chồng ngu nhất trên thế giới này.
"Nếu như không yêu em, anh sẽ không quý trọng em như vậy, rõ ràng muốn có được em đến điên rồi, nhưng lại bởi vì em sợ đau mà không dám đụng đến em; nếu như không yêu em, lúc em bị đồng nghiệp bắt nạt, anh sẽ không diễn một vở kịch buồn cười như vậy, dạy em làm thế nào để bày tỏ cảm xúc của bản thân; nếu như không yêu em, anh sẽ không để cho em đi làm, sẽ không cùng em với hàng xóm cùng nhau nướng thịt, sẽ không quan tâm tất cả cảm nhận của em, sẽ không đau lòng vì em." Không biết cách nói chuyện tình cảm anh cũng không quan tâm, cắn răng nói hết những lời buồn nôn như vậy, cũng chỉ vì để cho cậu hiểu được anh là thật lòng.
"Nguyên Nhi, anh là một người chồng đần độn hết thuốc chữa, anh đã sớm yêu em, chẳng qua là anh luôn luôn không biết, thật xin lỗi...!" Phải nói lời xin lỗi với phụ nữ, hai người anh kia của anh nếu nghe thấy chắc sẽ cười đến rụng răng đi, nhưng vì để vãn hồi lại cậu, đáng giá lắm.
"Anh yêu em... Nhưng mà A Khải, không phải anh còn yêu người bạn gái cũ của anh sao, em tận mắt nhìn thấy hai người cùng đi uống cà phê...." Vương Nguyên vẫn còn khó có thể tin, đẩy ra ngực của anh, nhìn chung quanh, không phải ngày tận thế, vậy có phải trời đổ mưa máu đi!
"Anh không phải đã nói rồi sao, anh và cô ấy đã sớm là quá khứ rồi mà." Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ thở dài, anh sớm phải biết phụ nữ đối với loại chuyện này đều là để trong bụng, lúc này đây anh cần phải giải thích rõ. "Anh cùng với Đàm Vũ Vi gặp nhau, là để cho cô phỏng vấn. Thật ra sau khi chia tay với cô ấy, anh cũng bởi vì oán hận cô mà không muốn gặp lại cô, vì có em, anh mới không còn nhớ đoạn tình cảm đau thương kia, trong lòng không còn khó chịu nên đồng ý phỏng vấn của cô."
Như vậy, anh đối với cậu là nghiêm túc? Anh không thương bạn gái cũ của anh, người anh yêu thật sự là cậu? Vương Nguyên vui vẻ đến nỗi nhéo hai má, đau quá, thật đau quá, đây là sự thật.
Vương Tuấn Khải thấy cậu nhéo hai má, dịu dàng cười lên.
"Nguyên Nhi, em cũng biết tính anh rồi, anh không phải là một người chồng đem lời ngon tiếng ngọt giắt ở miệng, anh vẫn cho rằng đàn ông con trai phải cố gắng làm việc kiếm tiền ở ngoài, cho vợ một cuộc sống không lo ăn mặc, chăm sóc vợ trọn đời trọn kiếp, không xa không rời, đó mới là phương thức biểu hiện yêu cô, cho nên anh sau này có thể sẽ không thường nói với em, anh yêu em, em có thể chịu được không? Anh rất cần em làm vợ của anh, em có thể trở lại bên cạnh anh một lần nữa không?" "Nếu đối với em như vậy mà nói còn không phải là yêu, em vẫn không cảm giác được tình yêu của anh, như vậy lần này đổi lại em tới dạy anh đi, anh cần em tới dạy anh như thế nào là yêu em, đổi lại em tới dạy cho anh đi."
Vương Nguyên cảm động rơi nước mắt.
Người đàn ông này là rất yêu cậu a, tình yêu của anh đã sớm biểu hiện ở sinh hoạt thường ngày, cậu lại cưỡng cầu anh một câu "Anh yêu em", không nên không nghe được lời yêu của anh liền cho rằng anh không yêu cậu, cậu thật sự quá ngây thơ, quá thiển cận rồi.
Thật ra thì tình yêu chân chính không cần nói ra khỏi miệng, anh ở bên ngoài vì cậu cố gắng làm việc kiếm tiền, đem cho cậu cuộc sống không buồn không lo, những gian khổ bên ngoài đều có anh gánh vác, anh sẽ vì cậu tạo nên một khoảng trời riêng, trở thành tòa thành kiên cố nhất của cậu, đây chính là bằng chứng tốt nhất về tình yêu của anh dành cho cậu a!
Cậu không cần dạy anh, anh đã sớm đem vai diễn người chồng này đóng quá hoàn mỹ, bây giờ, cậu đã biết anh rất yêu cậu.
"A Khải, chúng ta không cần ly hôn nữa, tiếp tục làm vợ chồng có được không?"
Giọng nói cô dịu dàng vui vẻ vừa vang lên, Vương Tuấn Khải lập tức đem cậu ôm vào trong ngực, thật sâu, thật chặt, đây là cậu cho anh một cơ hội nữa để yêu cậu, đời này anh sẽ không thả cậu ra nữa.
Sau khi cùng Vương Tuấn Khải khôi phục quan hệ, Vương Nguyên quyết định quay về công ty cũ làm việc, có điều lần này không dựa vào anh giúp cậu điều động bên trong, mà là bằng thực lực chính mình thi vào.
Nhìn thấy cậu có phần quyết tâm này, Vương Tuấn Khải rất vui mừng, sẵn lòng cho cậu tự do mà bay, bởi vì anh hiểu rõ, cho dù cậu có bay đi đâu, cuối cùng cũng bay trở về bên cạnh anh.
Sau khi Vương Nguyên quay lại công ty làm công việc thư ký, bọn họ cuối cùng đi Nhật Bản để bù lại tuần trăng mật.
Bây giờ là mùa hoa Anh Đào nở rộ, bọn họ đi theo đoàn du lịch đến Kyoto, Osaka, cùng nhau thưởng thức hoa anh đào, nhưng là bởi vì trong đoàn phần lớn là người lớn tuổi chiếm đa số, chắc hẳn là vậy, cặp vợ chồng trẻ đối với bọn họ luôn dẫn đầu cùng chiếu cố với hướng dẫn viên du lịch, chăm sóc nhiều nhất là hành vi chậm rãi của người già.
Người tốt bụng như Vương Nguyên dĩ nhiên rất thích chăm sóc người già, luôn luôn trái đỡ một người cụ bà, phải giúp một ông lão mua nước, bận rộn kinh khủng, Vương Tuấn Khải không cách nào độc chiếm cậu, đành phải buồn bực theo sát cậu bận rộn xoay quanh.
Mãi cho đến buổi tối đoàn du lịch vào ở khách sạn, Vương Tuấn Khải âm thầm vui mừng: vợ chồng bọn họ cưới cùng có thể bỏ qua những người già này rồi, có thời gian một mình chung đụng, anh không kịp đợi muốn lấy lại "Quyền lợi của người chồng".
"Nguyên Nhi, đã xong chưa? Đổi một bộ quần áo lại đổi lâu như vậy!"
Vương Nguyên đã sớm thay xong quần áo, nhưng lại ở trong phòng tắm giả chết.
Chồng cậu lúc vào phòng liền kín đáo đưa cho cậu bộ y phục này, muốn cậu "đền bù" cho anh, mặc cho anh nhìn, cho xin đi, cậu cũng đã bao nhiêu tuổi rồi còn mặc thành như vậy, mắc cỡ chết người rồi!
Kính thủy tinh trong phòng tắm soi lại bộ trang phục cậu đang mặc, cậu mặc một bộ trang phục thủy thủ màu xanh lam, tóc còn buộc thành kiểu hai bên, hồn nhiên ngây thơ tựa như một nam học sinh trung học Nhật Bản.
Ô ô, cậu thật mất thể diện, cậu không nên bị anh thấy được bộ dạng này nữa rồi...
"Nguyên Nhi, muốn anh đi vào giúp em sao?"
Anh lại dám giễu cợt cậu, thật đáng ghét nha! Vương Nguyên đành nhắm mắt đi ra.
Vương Tuấn Khải ngồi ở trên giường coi tivi, vừa nhìn thấy cậu mặc đồ thủy thủ ra, bộ dáng thanh thuần, nhìn đến si ngốc, trong lòng nhảy bùm bùm.
Đẹp, rất đẹp a...
"Thật kỳ quái sao?" Cậu lôi kéo tóc, dù sao vẫn cảm thấy toàn thân cao thấp đều không được tự nhiên.
"Không, tới đây." Vương Tuấn Khải nhìn cậu nóng rực, cổ họng cuồn cuộn, nuốt xuống một cỗ khát vọng. Anh hướng cậu vẫy vẫy tay, muốn cậu ngồi lên bắp đùi của anh.
Vương Nguyên nghe lời ngồi lên bắp đùi anh, cảm thấy lồng ngực anh bền chắc dày rộng, còn có cánh tay từ phía sau ôm eo của cậu, thật chặt, làm cả người cậu nóng lên.
"Nguyên Nhi, em thật thơm...." Anh ngửi ngửi cổ cậu, lại hôn một cái, lại hôn một cái thật kêu, làm cho cậu xấu hổ đến nỗi muốn từ tay anh chạy đi.
"Khoan đã, em còn chưa gọi điện báo bình an cho ba mẹ."
"Không cần gọi..."
"Không được, mẹ muốn em tối nào cũng gọi về."
"Chuyên tâm chút đi, em chỉ cần suy nghĩ đến anh thôi, không cho phép nghĩ người khác! Giọng anh khàn khàn ra lệnh, anh đợi cả ngày, cuối cùng chờ đến giờ phút này, cậu đừng mong thoát khỏi anh.
"Ừ..." Vương Nguyên nghe được toàn thân đều nhũn ra, lại lần nữa ngã vào trong ngực anh, lưng của cậu dán vào lồng ngực nóng ấm của anh, sau đó, cậu cảm giác được tay anh bắt đầu có hành động xấu rồi, ở eo của cậu giở trò lưu manh, a...thật là nhột....Cậu không nhịn được bật cười.
"Còn cười, em còn dám cười, anh để em cười không nổi..." Anh đem cậu cùng nhau ngã xuống giường, rút ra cà vạt trước cổ áo cậu, như là tuyên bố đem cậu thần phục dưới anh, khiến cho lòng của cậu run rẩy.
"Nguyên Nhi, anh thật yêu em..." Anh cầm gương mặt cậu hôn, hôn hết các ngũ quan xinh đẹp trên mặt cậu.
"Em cũng rất yêu anh...." Mặc dù anh sẽ không thường thường nói yêu cậu, nhưng mỗi khi ý loạn tình mê, anh sẽ bất tri bất giác mà nói với cậu rất nhiều lần yêu cậu, có thể được anh bao dung yêu thương, cậu thật là người hạnh phúc nhất thiên hạ.
Ngay khi cậu nhắm mắt lại, chờ anh hôn lên môi của cậu, chuông điện thoại trong phòng không biết sao lại vang lên Reng reng.
Hai người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
Vương Tuấn Khải trước tiên lấy lại tinh thần, cắn răng nói: "Em cho bao nhiêu người số điện thoại trong phòng chúng ta?"
"Một người, hai người, ba...." Vương Nguyên, vẻ mặt chột dạ, thật tâm đếm.
Điện thoại vẫn vang lên, anh thật muốn nôn chết mất, giúp cậu đem điện thoại đưa đến trước mặt cậu, muốn cậu tốc chiến tốc thắng.
"Alo....Cái gì? Tôi lập tức qua! Xin lỗi, bà cụ phòng bên cạnh tự dưng đau lưng, em muốn đi qua xem một chút!"
Người khác đau lưng so với chồng cậu ham muốn chưa thỏa mãn có quan trọng hơn không? "Bọn họ có thể tìm hướng dẫn viên du lịch!" Anh cơ hồ là rống lên.
"Không được, bà cụ kia đối với em rất tốt, em không thể không ngó ngàng gì đến bà, em đi nhìn một chút rất mau sẽ trở lại!"Nói xong, Vương Nguyên nghe được rắc một tiếng, nhất thời biến sắc mặt, tay của cậu lại bị Vương Tuấn Khải còng ở trên giường!
Đây là chuyện gì? Vì sao còng tay cậu đã giấu đi lại bị anh mang đến Nhật Bản? "A Khải, anh tại sao có thể bắt buộc em..."
Anh thật vất vả đợi đến ban đêm, sao có thể để những người không liên quan đến phá hủy? Vương Tuấn Khải hướng cậu cười tà một tiếng, cũng may là anh có tính toán trước, ngoại trừ bộ đồ thủy thủ cậu đang mặc ra, ngay cả đồ dùng tình thú của cậu đã mua kia đều đem theo hết.
"Anh làm sao sẽ bắt buộc em sao? Anh sẽ khiến cho em cầu xin anh." Ánh mắt anh nóng bỏng mà nhìn cậu, trên gương mặt thẹn thùng của cậu phun khí nóng, nói: "Nguyên Nhi, tối nay để cho anh dạy dỗ em thật tốt đi..."
----------------Hoàn văn---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro