Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Hôm nay, anh cũng như mọi ngày xuống tìm cậu, vừa lúc thấy cậu cùng trưởng phòng Lưu bước ra phòng làm việc.

"Vương Nguyên, em thật quyết định nghỉ việc?"

"Đúng vậy a, em muốn dựa vào năng lực chính mình tìm việc làm." Chỉ cần chờ tuần sau, sau khi bàn giao thủ tục bàn giao xong, cậu có thể đi nha.

"Vậy chồng của em biết không?" Trưởng phòng là người duy nhất biết chuyện của cậu, vốn là cũng là khổ tâm khuyên cậu không cần vội vã ly hôn, sau lại nhìn cậu ý chí kiên định như vậy, cũng tôn trọng lựa chọn của cậu rồi.

Nhắc tới Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hạ xuống mi mắt, khổ sở nói: "Em không cần đặc biệt thông báo với anh ấy. . . . . ." Nếu như có thể mà nói, không được anh biết đến có vẻ tốt hơn đi, như vậy cậu mới sẽ không mềm lòng.

Sau khi dọn ra khỏi nhà, cậu chuyển về nhà mẹ ở, nhà mẹ cách công ty có chút xa, cậu đáp tàu điện ngầm đi làm, sau lại cảm thấy trời mưa xuống quá giang xe rất phiền toái, liền lấy tiền ba mẹ để lại cho cậu mua một chiếc xe second-hand, muốn lái xe tan việc, hiện tại cậu mỗi tuần cũng sẽ đi học lái xe.

Dĩ nhiên học lái xe chỉ là chuyện độc lập đầu tiên cậu làm, sau đó cậu còn muốn đi tìm việc làm, bởi vì cậu biết, về sau cậu cũng không có chồng bên cạnh để bảo vệ cậu, cho nên cậu phải tự lập tự mình cố gắng, tự xử lý cuộc sống.

Hỏi tại sao cậu cũng yêu chồng cậu mà lại chịu ở riêng, trải qua khổ cực như vậy, đáng giá không? Cậu chỉ biết, cậu không tha cho trong lòng của anh còn có người phụ nữ khác, không chịu được những gì cậu bỏ ra chỉ biết tan thành bong bóng trong tương lai. . . . . .

Cậu tình nguyện một người cô đơn, cũng không cần đoạn hôn nhân không có tương lai này. . . . . .

Lòng của cậu từ trước đến giờ đều mềm mại, thậm chí là nhát gan, cậu nghĩ, đây là chuyện duy nhất đời này cậu quyết đoán, hoàn toàn thực tế anh đã nói - là chính cậu.

Là đúng hay sai, đều là cậu lựa chọn, không có hối hận được nữa.

Chỉ là cậu thật, thật không muốn, anh sẽ liều chết không cùng cậu ly hôn như vậy, sau khi ở riêng, còn có thể thường thường tới tầng lầu cậu làm việc để nhìn cậu, hỏi về tình trạng cuộc sống của cậu, quá tốt phải không, khiến cho cậu càng khó có thể không yêu anh. . . . . .

Đang lúc cậu cúi đầu đi bộ thì trưởng phòng Lưu vỗ vỗ vai của cậu, nói với cậu: "Này, chồng em tới tìm em."

Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, cùng Vương Tuấn Khải bốn mắt nhìn nhau --"Em phải nghỉ việc?"

Gương mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải chìm xuống, không thể nào tiếp thu được quả bom cậu đột nhiên ném cho anh, khiến cho anh vốn là mong đợi nhìn thấy cậu sẽ làm tâm tình mình tốt lên, bị cậu làm cho nổ một giọt cũng không dư thừa.

Cậu muốn từ chức? Vậy làm sao có thể, cuộc sống bọn họ hiện tại chỉ có thể gặp nhau trong công ty!

Bị anh dùng khí thế mạnh mẽ hỏi như vậy, Vương Nguyên có chút sợ, không nhịn được lui lại mấy bước, nghĩ bắt lại tay của trưởng phòng Lưu.

Trưởng phòng Lưu lại đem cạu đẩy tới trước mặt anh. "Sợ cái gì, vợ chồng các em thật tốt nói một chút." Nhìn nét mặt muốn giết người của giám đốc Vương, cô mới không muốn đụng vào cơn bão này đây, lách người đi trước!

Không có ai cứu được cậu, Vương Nguyên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt gật đầu. "Uhm, em từ chức."

Vương Tuấn Khải cơ hồ là cực kỳ gắng sức kiềm chế, mới không có ở trước mặt cậu la hét. "Ở chỗ này làm việc có cái gì không tốt?" Anh cắn răng nói, toàn thân bắp thịt căng thẳng vì tức giận.

Không tốt, không có chút nào tốt cả, cậu muốn độc lập, còn nữa, cậu muốn cách xa anh một chút. . . . . .

Vương Nguyên lấy dũng khí nhìn thẳng anh nói: "Em không muốn dựa vào quan hệ với anh để lấy công việc ở đây. Xin lỗi, em còn có việc bận rộn!" Nói xong, cậu vội vã tránh ra phạm vi nhìn của anh.

Vương Tuấn Khải nghĩ bắt lại cậu, lại chỉ phất đến vài sợi tóc của cậu, cứ như vậy nhìn cậu chạy đi, nhìn tay mình không bắt được còn lơ lửng giữa không trung, trong lòng vừa căm phẫn lại khó chịu.

Cậu nói cậu không muốn dựa vào quan hệ với anh để lấy công việc chỗ này, cậu cứ như vậy muốn cùng anh cắt hết quan hệ, ngay tại trong công ty cũng không muốn nhìn thấy anh sao? Cậu còn đi được gấp thế kia, một bộ cực sợ anh sẽ đuổi tận theo không buông, chỉ là cậu sẽ thoát không nổi anh, bởi vì anh tuyệt đối sẽ không ký tên ly hôn!

Sau khi Vương Nguyên tự xin nghỉ việc, thời gian trôi qua rất nhanh, hai tháng lại qua, trong thời gian này, cậu thuận lợi thi đậu bằng lái, phải nói chuyện không thuận, chính là việc cậu tìm việc làm vẫn vấp phải trắc trở đi!

Tìm một tháng, mới tìm được công việc trợ lý hiện nay của cậu, cũng bởi vì ông chủ đối với cậu rất tốt, rất muốn nghĩ thầm bồi dưỡng cậu, cho nên anh rất quý trọng phần công việc này, nghĩ thử cố gắng xem một chút.

Về phần cậu và Vương Tuấn Khải. . . . . . Hôn nhân của bọn họ trở nên hữu danh vô thật, chỉ là, cậu luôn là sẽ nhận được điện thoại cùng tin nhắn của anh, trời có bão, anh còn trực tiếp chạy tới nhà mẹ cậu tìm cậu, hỏi cậu có hay không chuẩn bị xong việc phòng tránh, anh đối với cậu hình như có quá mức chấp nhất, quyết định chủ ý không cùng cậu ly hôn.

Cậu không hiểu, anh không phải là không yêu cậu sao? Tại sao cũng ba tháng, nội tâm anh còn không chết? Anh có biết hay không, như vậy sẽ làm ý chí của cậu không kiên định . . . . . .

Bởi vì coi như ở riêng rồi, cậu thật ra thì vẫn là rất thích anh, anh đối với cậu càng tốt, cậu liền càng nghĩ trở lại bên cạnh anh, nhưng khi bọn họ tách ra trong ba tháng này, cậu rất tỉnh ngộ học tập rất nhiều chuyện, cậu nếu là mềm yếu như vậy trở lại bên cạnh anh, cố gắng của cậu trở thành cái gì, cậu không muốn rút lui nửa đường. . . . . .

Hơn nữa thật vất vả cậu học được tính độc lập, cũng cảm thấy cuộc sống trước mắt rất tốt, không muốn thay đổi lần nữa, cũng không có hơi sức một lần nữa tranh thủ tình yêu của anh. . . . . .

"Nguy rồi, tại sao xe lại không chạy?" Cậu lái xe đến một nửa thế nhưng lại gián đoạn rồi, cậu còn chưa có gặp qua loại sự cố này, nhất thời hốt hoảng, làm thế nào, làm thế nào mới tốt đây. . . . . . Cậu bỗng chốc nghĩ đến cậu còn có điện thoại di động, vội vàng xin xe cần cẩu tới kéo treo ngược.

Sau khi gọi xong, cậu thở phào nhẹ nhõm, xe cần cẩu hai mươi phút sau sẽ tới, nhưng cậu tâm tình chợt nặng nề, bởi vì về sau sẽ gặp phải những chuyện không phải chỉ có như vậy mà thôi, cậu cũng không phải sợ thất bại, chỉ là. . . . . . Cảm thấy thật cô đơn, rất tịch mịch.

Nhìn cậu tựa như rất dũng cảm đã nếm thử các loại sự tình, nhưng, một người một mình chiến đấu hăng hái, bên cạnh không có bất kỳ người nào làm bạn nàng, còn là sẽ cảm thấy như đưa đám a, hơn nữa vào lúc này, cậu càng muốn nghe thấy âm thanh của Vương Tuấn Khải. . . . . .

Linh Linh -- cậu sợ hết hồn, là chiếc điện thoại di động vang lên.

Trời ạ, đây là tâm ý tương thông sao? Thật sự chính là Vương Tuấn Khải gọi tới, khiến cho nhịp tim cậu thật nhanh. . . . . .

"Alô. . . . . ." Cậu nhận điện thoại.

"Nguyên Nhi, em khỏe không?"

"Em rất khỏe. . . . . ." Mỗi lần anh gọi tới, câu nói đầu tiên là ân cần hỏi cậu có khỏe hay không. Cậu vẫn luôn trả lời anh rất tốt, nhưng lần này, càng nhiều phần cảm động.

"Vậy tại sao giọng của em giống như sắp khóc vậy?"

Vương Nguyên cắn cắn môi, cậu làm sao dám nói là bởi vì anh gọi tới, để cho cậu cảm thấy cậu không phải một mình, cậu lấy được dũng khí để có thể tiếp tục đi về phía trước, bởi vì anh, cậu cảm thấy ấm áp đến muốn khóc.

"Nào có, em hiện tại rất tốt!" Cậu giương cao giọng nói, muốn chứng minh cậu rất có tinh thần.

"Vậy thì tốt."

Vương Tuấn Khải sau khi nói xong, liền trầm mặc lại, hại cậu tâm tình bất ổn, chẳng lẽ câu nói tiếp theo sau câu đầu tiên của anh là tạm biệt sao? "Nguyên Nhi, em hiện giờ đang ở đâu, anh lập tức chạy qua."

Tự nhiên bay tới một câu nói này, tâm của Vương Nguyên nhảy lỡ một nhịp. "Thôi đi, em nói không có việc gì rồi mà..., vừa rồi không có lừa anh, anh đừng co khẩn trương như vậy!" Cậu không phát hiện cậu đang nói những lời này thì hai mắt cũng sáng chói sáng .

Vương Tuấn Khải có điểm quẫn rồi, chậm rãi mở miệng: "Vậy tuần lễ này em có ngày nào rãnh rỗi trở lại ăn cơm không? Ba mẹ nói thật lâu không thấy em, rất lo lắng cho em, muốn nhìn em một chút xem có tốt hay không." Ba mẹ là có đề cập tới muốn cậu trở vể không sai, nhưng chân chính kích động muốn gặp cậu là anh, mặc dù nói chuyện với cậu giống như bây giờ có thể an ủi anh nhớ nhung, nhưng anh vẫn là suy nghĩ muốn thấy cậu, anh phải quả thật thấy người cậu thật tốt mới yên tâm.

Nghe thấy anh nói cha mẹ chồng muốn gặp cậu, Vương Nguyên ngay cả một chữ cũng không cự tuyệt được.

Cha mẹ chồng thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho cậu, khổ khổ khuyên cậu đừng dễ dàng ly hôn, muốn cậu suy nghĩ kĩ càng mọi chuyện, để cho bọn họ vì cậu lo lắng như vậy, cậu là nên trở về xem bọn họ , hoặc là. . . . . . Thuận theo chính tâm ý của mình, trở về nhìn anh? Từ lần trước lúc trời có bão cậu nhìn thấy anh, đã trải qua nửa tháng rồi. . . . . .

"Này, Nguyên Nhi?"

"Em có đang nghe." Cậu chậm một lát đáp lại.

"Vậy em nguyện ý trở về sao?"

Giọng nói của anh thiết tha mong đợi làm cho lòng của Vương Nguyên mềm lại, còn chưa có lấy lại tinh thần, liền bật thốt lên nói: "Em sẽ trở về."

Nghe thấy cậu đồng ý, Vương Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: "Vậy anh chờ em."

Vậy anh chờ em.

Nhịp tim Vương Nguyên đập nhanh, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, cậu vẫn còn lưu luyến không rời trở về chỗ, hưởng thụ không khí của những lời này mỹ diệu anh nói lúc nãy.

Xe cần cẩu tới, vốn là chuyện xe dừng lại khiến cho cậu rất phiền lòng, cũng bị cậu vứt xuống khỏi chín tầng mây đi, lúc này, cậu ngồi ở trong xe, mặc cho xe cần cẩu một đường kéo treo ngược, đi vào trong phố sửa chữa.

Bởi vì xe đưa sửa, sau hơn mấy ngày mới có thể lấy được, không có phương tiện giao thông đi lại cậu quyết định đi dạo một chút, tối nay nữa đáp tàu điện ngầm về nhà.

Đúng rồi, chủ nhật này cậu sẽ về đi, thuận tiện mua ít đồ làm quà tặng cho ba mẹ tốt lắm, cậu biết cha rất thích uống trà, mẹ rất thích làm đẹp, là mỹ phẩm SK-II người thích dùng, vậy. . . . . . Cậu muốn mua cái gì đưa Vương Tuấn Khải đây? Suy nghĩ kỹ một chút, cậu giống như chưa từng tặng anh một món quà tốt. . . . . .

Vương Nguyên đi tới một nửa, gặp phải đèn đỏ ngừng lại, đối diện đường cái là một quán cà phê, cùng siêu thị bách hóa nổi tiếng, cậu nghĩ đến siêu thị bách hóa chọn lựa quà tặng, không ngờ đang chờ đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, cậu nhìn thấy quán cà phê trước có một bóng dáng cậu rất quen thuộc .

Đây. . . . . . Không phải Vương Tuấn Khải sao? Làm sao sẽ đúng lúc như vậy, mới cùng anh nói điện thoại xong sau lại gặp anh. . . . . .

Nhưng vui mừng của Vương Nguyên duy trì không tới mấy giây, bởi vì cậu nhìn đến bên cạnh anh là một cô gái xinh xắn, cô ta có một mái tóc xoăn dài đến eo, mặc một bộ áo đầm màu hồng đào, cô dường như xem qua người phụ nữ này tại nơi nào, có chút quen mặt. . . . . .

Đúng lúc này, phía sau cậu có mấy cô gái trẻ tuổi rủ rỉ rù rì nói trên trời dưới đất, vượt qua cậu.

"Đó không phải là biên tập tạp chí Ami Đàm Vũ Vi sao?"

"Người nào a?"

"Chính là người đứng ở phía trước quán cà phê trước mặt kia, mặc áo đầm màu hồng đào người phụ nữ tóc xoăn a, bản thân cô so với tấm hình xinh đẹp hơn a!"

"Oa, thật rất đẹp ư! Bên người cô người đàn ông kia cũng rất đẹp trai, bọn họ nhất định là người yêu rồi. . . . . ."

Vương Nguyên cứng ở tại chỗ, đối thoại của các cô đem lòng của cậu nổ nát bấy, một bước đều không thể đi về phía trước, chỉ có thể theo từ đèn xanh chờ qua đèn đỏ, nhìn vào đôi nam nữ có tướng mạo rất xứng đôi cùng nhau bước vào quán cà phê, rất bị đả kích.

Tại sao Vương Tuấn Khải lại biết biên tập tạp chí Amy? Bọn họ có. . . . . . quan hệ gì? Vương Nguyên suy đoán, từng tại nhà chồng nghe lén được anh cả Vương, anh hai Vương nói chuyện tán gẫu, cũng tại lúc này chui vào trong đầu của cậu --"A Khải, anh với anh cả vốn đang rất lo lắng em sau khi bị Đàm Vũ Vi bỏ rơi, sẽ cả đời không kết hôn, thật may là có Nguyên Nhi ở đây."

"A Khải, Nguyên Nhi là một cô gái rất tốt, anh rất vui mừng em có thể bước ra khỏi ảnh hưởng của Đàm Vũ Vi, rộng mở tâm tiếp nhận cậu."

Cậu rốt cuộc hiểu rõ, thì ra là, Đàm Vũ Vi chính là người bạn gái bỏ rơi Vương Tuấn Khải lúc trước, lúc ấy cậu đã cảm thấy cái tên này rất quen tai, chỉ là không ngờ họ sẽ là cùng một người.

Khó trách, khó trách cậu đã từng hướng Vương Tuấn Khải nhắc tới cậu rất sùng bái Đàm Vũ Vi thì sắc mặt anh sẽ thay đổi, dù sao sẽ không ai thích từ trong miệng nghe vợ của mình được nghe tên tuổi của người yêu cũ . . . . . .

Cõi lòng cậu tan nát.

Anh tại sao có thể đối với cậu như vậy, rõ ràng nửa giờ trước, bọn họ nói chuyện điện thoại, lòng của cậu còn vì anh mà ngọt ngào nóng lên, thế nào nửa giờ sau, anh liền bỏ cậu gặp mặt cùng bạn gái trước, anh tại sao có thể làm được loại chuyện này, đối với cậu không chút nào chột dạ, anh đến cùng có phải hay không thật lòng nghĩ vãn hồi cậu. . . . . .

Như vậy, cậu tính là phản bội anh cái gì, đối với anh áy náy cậu như vậy, là trở thành cái gì? Anh kiên quyết không chịu cùng cậu ly hôn, chỉ là bởi vì trách nhiệm sao? "Nguyên Nhi, em bây giờ người ở nơi nào, anh lập tức chạy qua."

Gạt người.

"Vậy anh chờ em."

Đây cũng là lừa cậu .

Lần này, cậu sẽ không do dự nữa, cậu thật muốn ly hôn với anh.

Vương Tuấn Khải trước khi bước vào quán cà phê, cảm thấy đường cái đối diện giống như có người nhìn chăm chú vào anh, nhưng xoay người, chỉ thấy những gương mặt xa lạ.

Là ảo giác của anh đi, nửa giờ trước, anh mới cùng Vương Nguyên nói điện thoại, cậu không thể nào đúng lúc như vậy ra hiện tại chung quanh đây, có lẽ là anh quá mong chờ nhìn thấy cậu, đầu óc cùng với hưng phấn nên suy nghĩ lung tung.

Chỉ là, lúc trước nói điện thoại với cậu, anh thật đúng là quên mất cái lời hẹn này, chỉ muốn chạy như bay đến bên người cậu đi, nhưng cậu lại nói cậu không có việc gì, còn nói anh có vẻ quá khẩn trương, để cho anh không tìm được lý do thích hợp để theo cậu. . . . . .

"Có thấy người nào quen biết sao?" Đàm Vũ Vi gẩy gẩy một sợi tóc xoăn, cô xinh đẹp hào phóng, rất có hình dáng của nữ minh tinh.

"Không có, vào đi thôi. . . . . ." Vương Tuấn Khải hạ xuống con mắt, không để cho cảm xúc chân thật trong nội tâm anh bộc lộ ra, được người phục vụ dẫn dắt đến chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, anh phân tâm nhìn tới trước ngoài cửa sổ, không đếm xỉa đến mỹ nữ trước mắt.

Đàm Vũ Vi thở dài nói: "A Khải, anh thay đổi rất nhiều, anh trước kia coi như không nói câu nào, trong mắt cũng chỉ có em, nhưng bây giờ trong lòng có chuyện nặng nề, liền nhìn cũng không nhìn em một cái."

Tâm sự nặng nề sao? Vương Tuấn Khải không có phủ nhận, giương mắt nhìn cô nói: "Em cũng thay đổi rất nhiều."

"Trở nên đẹp hơn sao?" Đàm Vũ Vi tự nhận là phong tình vạn chủng mà hướng anh quyến rũ cười một tiếng.

Vương Tuấn Khải giật nhẹ môi "Trở nên không hề giống diện mạo đáng ghét như lúc trước nữa rồi."

Đàm Vũ Vi nhíu mày, "Nói giống như anh thật rất hận em."

"Là thật rất hận em." Vương Tuấn Khải nói thật. Anh tính tình hướng lạnh, có rất ít thứ có thể dao động anh, chuyện khiến cho anh không kìm chế được nỗi lòng, nhưng kỳ thật anh trong nóng ngoài lạnh, chỉ cần anh yêu, sẽ yêu oanh oanh liệt liệt, luôn luôn bỏ ra tất cả vì người phụ nữ kia, tương phản, khi người phụ nữ kia phản bội anh thì anh cũng sẽ hận đến rất sâu, hận đến muốn cho cô biến mất ở trên đời này.

"Vậy bay giờ sao rồi, còn hận em sao?" Đàm Vũ Vi khẽ hỏi, con ngươi lóe ra ánh sáng, giống như là ở chờ mong đáp án gì đó.

Ban đầu cô là bởi vì tịch mịch mới rời khỏi anh, ngờ đâu cô sẽ ly hôn, sau khi ly hôn, cô thỉnh thoảng sẽ nhớ tới anh, hối tiếc cô thật không nên chia tay với anh, hiện tại cách nhiều năm được gặp lại anh, nhìn đến anh so với trước kia thành thục mê người hơn, cái loại tâm tình muốn cùng anh quay lại mối tình cũ đó càng mãnh liệt, cô ta thật là muốn cùng anh bắt đầu lại lần nữa....

"Nếu như theo lời của em còn hận em, cũng sẽ không đồng ý em phỏng vấn." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.

Amy từng hướng tới anh mời qua mấy lần phỏng vấn, phía trên công ty đương nhiên là giơ tay tán thành, hi vọng tự do thăm hỏi, vì công ty thêm một phần quảng cáo, nhưng trước bởi vì anh bài xích thấy cô, trực tiếp cự tuyệt, khiến cấp trên rất nhức đầu, cho đến sau khi cùng Vương Nguyên kết hôn, trải qua việc khổ sở sống riêng với cậu, yêu hận qua lại cũng trở nên vân đạm phong khinh, anh nguyện ý đối mặt người đã từng yêu này, để giúp công ty một cái quảng cáo, cho nên tính cùng cô gặp mặt.

Cũng bởi vì nhìn thấy cô, trong lòng thật bình tĩnh, giống như là đang cùng một người bạn cũ gặp mặt, quá khứ anh từng có bóng ma bị cô bỏ rơi, hiện giờ việc lo lắng cho vợ của anh đã bay quá cao quá xa, có thể bay đến bên người của anh, hiện tại những thứ bóng ma kia đã trở thành một chuyện vô vị.

Anh thật không nên để cho những chuyện đã qua đi này vây khốn tim của anh, vây khốn cánh bay lượn của Vương Nguyên.

Nếu như có thể mà nói, anh thật muốn khiến Vương Nguyên tận tình bay cao hơn, không cần phải sợ cậu sẽ cách anh thật xa.

Nhưng, hiện tại mới lĩnh ngộ được đều vô dụng rồi, bởi vì vợ của anh lại đang ở riêng với anh, nhức đầu chính là, anh còn không rõ lý do chân chính cậu nghĩ ly hôn, anh chỉ có thể cố gắng vãn hồi cậu.

Đàm Vu Vĩ là một người thông minh, nghe được lời nói này của anh cũng biết mình không còn có cửa nào nữa. Hận sâu đậm, yêu tựu có bao nhiêu sâu, trong lời nói của anh đã không còn hận cô nữa....., chính là đại biểu anh đã hoàn toàn từ đoạn tình cảm kia thoát ra.

Mặc dù không thể cùng anh hợp lại rất đáng tiếc, nhưng cô dầu gì cũng là biên tập của một tạp chí, tại sao có thể lưu luyến không thương người đàn ông không thuộc về cô nữa? Cô rất nhanh quên được nói: "Em cùng chồng em ly hôn, bởi vì hắn ta đã ngoại tình... Em vốn đang cho là, chỉ cần anh bằng lòng gặp em... em sẽ có hi vọng hợp lại với anh, xem ra, là em đơn phương rồi."

Vương Tuấn Khải không có hưởng ứng cô, đã từng qua bạn bè, anh biết đối tượng của cô kết hôn. Sau lại ngoại tình, chỉ là anh không ngờ cô ấy lại mau chóng ly hôn, còn muốn cùng anh hợp lại.

Lúc chia tay, anh đã không còn muốn hợp lại với cô, hiện tại một lòng nghĩ vãn hồi vợ của anh, dĩ nhiên càng không thể nào, cô có thể lập tức từ bỏ anh, không đúng anh dây dưa đến chết, đối với anh mà nói, coi như là bảo lưu lại ưu điểm ban đầu anh thưởng thức cô, cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, không có ý gì khác nữa.

"Chồng trước của em dùng lý do em bận rộn công việc nên vui vẻ với người khác, coi như là báo ứng của em đi! Năm đó tuổi em còn rất trẻ quá không hiểu chuyện.... Anh thì sao? Không phải là anh với vợ anh ở riêng rồi hả?" Chuyện của anh, cô vẫn thông qua bạn cũ biết mà yên lặng quan tâm, đối với anh thủy chung có áy náy.

"Chỉ là tạm thời." Vương Tuấn Khải đơn giản nói.

Ý là, anh cũng không có ý định ly hôn? "Em rất ngạc nhiên, là vấn đề của anh, hay là vấn đề của vợ anh?"

"Chúng ta chỉ là xảy ra chút vấn đề cần phải nói chuyện mà thôi." Vương Tuấn Khải không vui nheo lại con mắt, chuyện anh và vợ anh ở riêng với chuyện chồng cô ta ngoại tình không giống nhau.

"Thật sao?" Cô hiển nhiên không tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: