Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Anh vậy mà đến bây giờ mới biết được cậu có thể chất lạnh lẽo, xem ra anh còn không hiểu biết về cậu rất nhiều.

Tối nay lại gọi điện thoại ẹ đi, hỏi bà một chút làm sao cải thiện tình huống tay chân lạnh lẽo, anh cũng không hy vọng mùa đông vừa đến, toàn thân cậu lúc nào cũng lạnh lẽo.

"Thức uống phải đợi sau khi xả đá mới có thể uống." Anh dặn dò nói, đem ly trà sữa đưa cho cậu.

"Vâng." Vương Nguyên biết cậu ở đây quá lâu rồi, cũng nên đi.

"Chủ nhật này nghỉ ngơi chúng ta cùng nhau về nhà đi, ba mẹ rất nhớ em." Anh sửa soạn lại mặt bàn, không ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng ánh mắt lại cất giấu dịu dàng mà chính anh cũng không biết .

"Vâng." Cậu ngọt ngào mỉm cười nói, lui ra khỏi phòng làm việc, một tay cầm ly trà sữa, một tay ôm giấy quảng cáo, khóe môi không che giấu được vui vẻ đi qua có một chút ngọt ngào nho nhỏ trong lòng.

Cậu vốn là rất oán, oán anh không mở miệng nói yêu cậu, nhưng khi nhìn đến anh đặc biệt vì cậu mua trà sữa trân châu, lại còn vì cậu rét run hai tay anh liền hà hơi khí nóng để cho cậu ấm lên, cậu đột nhiên nghĩ thông suốt, cách anh đối xử với cậu cùng thương cậu cũng không có cái gì bất đồng, cậu không cần phiền não như vậy .

Mặc dù anh không đem lời yêu nói ra miệng, nhưng anh lấy hành động thực tế chứng minh đối với cậu có thương yêu, huống chi bọn họ kết hôn chỉ là mới hơn bốn tháng, cậu cần gì phải quá cưỡng cầu đây? Về sau thời gian vẫn còn rất dài, bọn họ có một thời gian cả đời có thể bồi dưỡng tình cảm, coi như bây giờ tình cảm của anh đối với cậu không có sâu đậm như cậu, nhưng, chỉ cần cậu thương anh thật nhiều, một ngày nào đó, cậu nhất định có thể lấy được tình yêu cậu muốn nhất đi!

Cậu quyết định muốn kiên nhẫn chờ, chờ cho đến khi anh có tình yêu.

Bởi vì cha mẹ chồng thúc giục, vợ chồng Vương Tuấn Khải vào cuối tuần liền trở lại nhà họ Vương, Vương Nguyên đã lâu mới ăn được thức ăn mẹ chồng nấu, thật sự là có mùi vị của người mẹ, ăn đến khi lòng cậu tràn đầy vui mừng.

Sau bữa cơm chiều, Vương Nguyên ở lại phòng bếp phụ mẹ Vương rửa chén, Vương Tuấn Khải thì tại trong đình viện nghỉ ngơi, nhìn hoa lài nở rộ, nghe thấy được mùi thơm nhàn nhạt .

"Hái mấy đóa xuống cho Vương Nguyên đi." Cậu tựa như đóa Molly nho nhỏ màu trắng, nhìn thì rất tầm thường, nhưng cũng rất ấm áp, để cho anh rất hoài nghi, cậu là không phải tại trên người của anh bỏ bùa gì, khiến cho anh vì nụ cười của cậu mà điên đảo. . . . . .

"Nhà chúng ta tính cách khá cô độc, nhất là em trai nhỏ không có tình thú này, vậy mà lại là người cưới vợ đầu tiên!"

Nghe được tiếng cười chọc ghẹo của anh hai, Vương Tuấn Khải vội vàng thu tay, cố làm vẻ nghiêm trang nói: "Anh nhìn lầm rồi."

"A Khải, hai anh em chúng ta rất lâu không có hàn huyên một chút rồi."

"Có chuyện gì để nói à?" Vương Tuấn Khải bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không.

"Nói chuyện về hôn nhân của em có viên mãn hay không a!" Vương Thánh Dương ôm vai anh.

"Không cần ôm vai." Vương Tuấn Khải cảnh cáo nói.

Vương Thánh Dương không có buông tay, ngược lại hướng Vương Thánh Khiêm từ một chỗ khác đi tới ngoắc ngoắc tay. "Anh cả, tới đây, khó được ba anh em chúng ta tụ tập chung một chỗ, tới hàn huyên một chút đi!"

"Tốt, anh cũng vậy thật tò mò." Vương Thánh Dương cá tính luôn luôn thích náo nhiệt, Vương Thánh Khiêm từ trước đến giờ sẽ không theo anh ồn ào lên , chỉ là, hôm nay người anh trai lớn này ngược lại rất quan tâm cuộc sống hôn nhân của đứa em trai nhỏ.

Vương Nguyên vừa lúc bưng đĩa dưa hấu đã được cắt gọn, vốn là muốn cùng Vương Tuấn Khải độc hưởng thế giới hai người, nhưng thấy anh em của anh đều ở đây, cảm thấy cùng nhau ăn cũng không sao.

"Như vậy, chúng ta trước hết nói về người vợ thân yêu của em đi!"

Vương Nguyên dừng lại bước chân, bọn họ muốn nói chuyện về cậu? Làm thế nào, cậu cảm thấy rất xấu hổ, Vương Tuấn Khải sẽ nói cậu như thế nào, cậu có phải không nên nghe hay không, nhưng cậu lại rất muốn nghe, rất muốn hiểu rõ cảm giác anh đối với cậu . . . . . .

"Nói thật, A Khải, anh với anh cả vốn đang rất lo lắng sau khi em bị Đàm Vũ Vi bỏ rơi, sẽ cả đời không kết hôn, thật may là có Nguyên Nhi ở đây."

Đàm Vũ Vi? Ngoài dự đoán nghe được cái tên, Vương Nguyên ngẩn người, nhưng lại cảm thấy cái tên này rất quen tai, giống như ở đâu nghe qua, nhất thời nhớ không ra.

"A Khải, Nguyên Nhi là một cậu bé rất tốt, anh rất vui mừng em có thể bỏ lại ảnh hưởng của Đàm Vũ Vi, mở rộng tâm tiếp nhận cậu."

"Đúng a! Không nhìn ra người kia sao thích ăn dấm, ngay cả em giúp cậu phụ làm món cá ăn cũng ghen, xem ra em hãm rất sâu đó, em nhất định yêu chết em trai Vương Nguyên thôi. . . . . ."

"Yêu?" Vương Tuấn Khải cau mày."Em không cần cái loại tình cảm không thiết thực đó."

Vương Thánh Khiêm với Vương Thánh Dương cùng giật mình, người sau lại càng không thêm che giấu hỏi: "Chẳng lẽ em không phải yêu Nguyên Nhi sao?"

Vương Tuấn Khải nhớ tới vợ, vẻ mặt nhu hòa chút, trong lòng tràn đầy cảm thụ ấm áp hạnh phúc. Từ sau khi anh trải qua đau đớn của tình yêu, anh càng thêm quý trọng cuộc sống hôn nhân bây giờ của anh, mặc dù thật thà chất phác, nhưng vợ anh mang cho anh ấm áp, là trân bảo không có gì thay thế được, là người phụ nữ kiếp này anh ràng buộc sâu nhất, anh nguyện ý vì cậu bỏ ra tất cả.

"Tình cảm của em với Nguyên Nhi không giống tình yêu, chúng em đối với nhau rất chung thủy, cũng rất dụng tâm ở cuộc hôn nhân này, như vậy cũng rất hạnh phúc."

Tình yêu dù đậm sâu cũng sẽ thay đổi, cần gì phải thử một lần nữa đây? Tin tưởng bầu bạn, cùng bầu bạn cầm tay nhau đi đến cuối đời, không phải tương đối có ý nghĩa sao?Giữa anh và Vương Nguyên là tình cảm không nóng không lạnh, không thể nghi ngờ là hiện tại anh rất thích, đi cùng với cậu rất thoải mái, rất vui vẻ, cậu sẽ không thay đổi, sẽ không phản bội anh, như vậy anh liền thỏa mãn.

Coi như anh đã từng nghĩ tới, nghĩ tại trên người cậu tìm ra nhiều điểm tốt hơn, nghĩ tôi luyện cậu, để cho cậu càng thêm xinh đẹp, dũng cảm, nhưng cậu đã là một con bướm bướm nhẹ nhàng rồi, chỉ là đến đây chấm dứt, nếu là cậu bay khỏi quá xa anh sẽ rất lo lắng, đợi tại nơi anh nhìn thấy được, vòng quanh anh bay lượn là tốt rồi, giữa bọn họ liền giữ vững như bây giờ là tốt rồi, không quá nhiều, cũng chẳng qua ít, đây là quan hệ vợ chồng an toàn nhất, cũng là khoảng cách an toàn nhất.

"A Khải, ý tưởng của em như vậy đối với Nguyên Nhi rất không công bằng." Vương Thánh Khiêm không tùy tiện.

Vương Thánh Dương càng thêm khi dễ anh tới cực điểm."Vương Tuấn Khải, em rõ ràng là người nhát gan, chẳng qua là khi xưa bị một người phụ nữ bỏ rơi mà thôi, em cũng không dám nói yêu, Vương Nguyên lấy phải một người chồng như em thật đáng thương." Có mắt cũng nhìn ra được, em trai nhỏ Vương Nguyên của bọn họ vô cùng yêu anh, một đôi mắt yêu say đắm luôn là rơi vào trên người anh, anh rốt cuộc có phát hiện hay không a!

Trái một câu không công bằng, bên phải một câu thật đáng thương, đem Vương Tuấn Khải chọc giận, giống như anh đối với Vương Nguyên làm nhiều chuyện không thể tha thứ! Anh không sai, là bọn họ không hiểu, hôn nhân dựa vào tình yêu là không tồn tại được, cái anh muốn là theo cậu đầu bạc răng long cả đời.

"Em sẽ thương cậu ấy, thương cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, cho cậu ấy một cuộc sống tốt nhất, đời này cũng sẽ không có những người phụ nữ khác cướp đi vị trí của cậu, cho nên em đối với cậu ấy không có là không công bằng, cậu ấy cũng không có chút nào đáng thương!"

Nhưng là, không có tình yêu, cậu cuối cùng sẽ có một ngày sẽ rời đi. . . . . .

Trước khi nghe thấy ý nghĩ của anh, cậu còn có thể xây mộng đẹp, tin tưởng anh sẽ có một ngày yêu thương mình, nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy, cậu chợt không biết nên làm sao bây giờ. . . . . .

Vương Nguyên lặng lẽ biến mất ở chỗ tối, làm bộ như mình chưa từng nghe tới cuộc nói chuyện của bọn họ.

Chiều nay, bọn họ ở lại nhà họ Vương qua đêm.

Vương Nguyên tâm sự nặng nề, rốt cuộc biết tại sao trước khi kết hôn chồng cậu yêu cầu cậu phải chung thủy rồi, bởi vì anh đã từng rất thích một cô gái, thế nhưng cô gái đó thay lòng, từ đó anh không bao giờ yêu thương nữa.

Anh không thể yêu cậu, vì anh vẫn còn yêu cô gái kia sao? Vương Nguyên rất đau lòng, chỉ là nghĩ như vậy liền hành hạ cậu không ngủ được.

Vương Tuấn Khải tắm xong, chỉ thấy vợ của anh duy trì nguyên tư thế ngồi ở trên giường trước khi anh vào phòng tắm, vẻ mặt hốt hoảng.

Anh đi nhẹ đi tới trước bàn đọc sách, kéo ra ngăn kéo, lấy ra đóa hoa lài anh vì cậu mà hái xuống, lại chậm chậm đến gần cậu, mở ra lòng bàn tay.

"Thơm quá!" Hương hoa lài bay tới mũi cậu, cậu bỗng chốc lấy lại tinh thần, sợ hãi than ngẩng đầu lên nhìn anh.

Vương Tuấn Khải nở nụ cười cài đóa hoa lài lên tai cậu, đây chính là chuyện lãng mạn nhất anh biết làm rồi.

"Nhìn tốt hơn đó. . . . . ." Vương Nguyên ngại ơi là ngại, nhưng môi lại cười cong cong, còn đoạt lấy hoa lài nằm trên lòng bàn tay anh, cho đến khi bị anh ôm lên bắp đùi, mặt lại đỏ lên, đóa hoa trên tay rơi xuống, mập mờ tại tại ga giường màu đỏ.

"Mẹ nói muốn hầm cách thủy thuốc bổ cho em bồi bổ, có thể cải thiện tình trạng tay chân lạnh lẽo."

Anh vẫn còn để vấn đề đó trong lòng a! Vương Nguyên đột nhiên có cổ cảm động muốn khóc. "A Khải. . . . . ." Anh đối với cậu thật tốt. Cậu nhẹ nhàng gọi tên của anh, gọi đến đáy lòng cậu có chút đau.

"Hả?" Anh hôn lên đỉnh tóc của cậu, chờ nghe vợ anh nói.

Cậu kéo lấy ống tay áo của anh, muốn nói lại thôi, một đôi mắt đen vừa thấy đã thương dường như giống như ở cầu xin cái gì, một lúc lâu mới mở ra cánh môi, nhẹ giọng hỏi: "A Khải, anh có yêu em không?" Anh đối với cậu tốt như vậy, là yêu cậu sao? Vương Tuấn Khải kinh ngạc mà nhìn cậu, không ngờ cậu sẽ hỏi anh như vậy , nếu không phải là xác định anh cùng các anh trai ở trong sân nói chuyện trời đất, cậu vẫn còn ở phòng bếp rửa chén, anh nhất định sẽ lầm tưởng cậu nghe được đối thoại của bọn họ rồi.

Đáng chết, anh làm chi chột dạ, coi như bị cậu nghe được cũng không có gì!

Nhưng, anh tình nguyện cậu không nghe thấy.

GVương Tuấn Khải nhẹ nhàng kéo tay cậu đặt trên ống tay áo của anh ra, đặt ở bên môi tỉ mỉ hôn ."Tin tưởng anh, anh sẽ đối tốt với em cả đời."

Lời nói cỡ nào nhu tình a, Vương Nguyên lại cảm thấy anh nói thật tàn nhẫn.

"Về sau cũng sẽ không yêu em sao?" Mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm về sau này? Vương Tuấn Khải cau mày, hiển nhiên không muốn đề tài này kéo dài nữa, dịu dàng dụ dỗ cậu nói: "Mau ngủ đi, mẹ bảo ngày mai buổi sáng muốn đi công viên ăn cơm dã ngoại, em còn phải dậy sớm giúp cho bà."

Nghe vậy, Vương Nguyên giống như búp bê nghe lời nằm lên giường, mặc anh vì mình đắp lên chăn bông, bị anh ôm, rúc vào trong ngực của anh, ôm nhau ngủ.

Đây là thói quen chẳng biết lúc nào đã thành của anh , anh luôn là thích ôm cậu ngủ.

Nếu như tối nay cậu không nghe thấy anh và anh cả, anh hai nói chuyện, có lẽ cậu sẽ đem anh ôm làm thành phương thức biểu đạt tình yêu của cậu với anh, mơ ước anh sớm muộn có một ngày sẽ phát hiện ra là anh yêu cậu. Nhưng,giấc mộng của cậu tất cả đều bị anh đâm thủng.

Anh ôm cậu ngủ, da thịt dính nhau cảm giác ấy sao thân mật và ấm áp, nhưng trong lòng cậu lại cô đơn tịch mịch, trống không, thật muốn nghĩ thét chói tai, gầm thét.

Anh nói anh sẽ cả đời đối với cậu rất tốt, cũng chỉ là đối tốt với cậu.

Anh liền mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau cũng không cho cậu hi vọng.

Lòng của cậu lẳng lặng rơi đầy lệ, cậu có thể hay không đến già cũng không chiếm được tình yêu của anh, ngay cả khi chết cũng không nghe được anh nói một tiếng "Anh yêu em" . . . . . .

Vương Nguyên mau hỏng mất, cuộc sống hôn nhân kể từ sau khi về nhà chồng một tháng, Vương Tuấn Khải lấy hành động chứng minh anh đối cậu thương yêu cùng che chở, nhưng cậu chỉ cần nghĩ đến mình vì anh bỏ ra tất cả, nhưng cho đến khi cậu già rồi, chết rồi, cậu vẫn còn chờ mong một phần tình yêu vĩnh viễn không có được, cậu liền khó có thể chịu đựng.

Có vết son môi. . . . . .

Cậu yên lặng giặt quần áo của chồng, ngoài ý muốn phát hiện có vết son môi trên áo sơ mi, nhưng cậu cũng không có bao nhiêu cảm xúc phập phồng, chồng của cậu cho dù có cỡ nào giữ mình trong sạch, cũng sẽ có phụ nữ ôm ấp yêu thương, cậu không phải là không biết, không có Diệp Cần này, cũng sẽ có Diệp Cần thứ hai, mặc dù cậu khó tránh khỏi chịu chút ghen tị, nhưng cũng không so sánh được sự khó chịu trong lòng cậu.

Lòng của cậu ngã bệnh rồi, cậu giống như một người vợ thiếu hụt cảm giác an toàn, cố gắng nghĩ đòi sự vui sướng của chồng, muốn đạt được sự coi trọng của anh nhiều một chút, nhưng làm sao làm cũng không biện pháp lấy được tình yêu của anh, cảm giác thất bại càng lúc càng sâu.

Cậu thật sợ hãi khi đòi hỏi tình yêu của anh đối với mình như vậy, đến cuối cùng sẽ chọc cho anh chán ghét, thật sợ hãi nếu là có một ngày, người bạn gái trước anh yêu xuất hiện ở trước mặt anh, anh sẽ cùng người bạn gái cũ khôi phục lại tình cảm.

Cậu bị bệnh, bệnh thật là nghiêm trọng, tiếp tục như vậy, cậu có thể hay không sẽ hận anh? "Cô lại gọi tới, tôi liền để cho cô mất hết đi!" Vương Tuấn Khải căm giận cúp điện thoại, hướng về phía vợ đang đi ra phòng tắm nói: "Anh gặp phải một người bị bệnh thần kinh, cô ta là thư ký của một khách hàng, biết rõ anh đã kết hôn, ngày hôm qua còn cố ý ngã nhào, ở trên áo sơ mi của anh lưu lại vết son môi. Nguyên Nhi, nếu là cô ta có gọi điện thoại tới quấy rầy em...em nhất định phải nói với anh."

"Bệnh thần kinh. . . . . ." Có một ngày cậu có thể hay không biến thành một người bệnh thần kinh trong miệng anh? "Nguyên Nhi. . . . . ." Vương Tuấn Khải nhận thấy được vợ anh lại mất hồn, lo lắng vỗ gương mặt của cậu.

Gần đây cậu rất không tốt, rất dễ dàng không yên lòng, không biết lại ưu phiền những thứ gì, cậu thậm chí tại một lần lúc bọn họ đang thân thiết đột nhiên đẩy anh ra, để cho anh không tìm được manh mối, anh không hiểu, không khí không phải rất tốt sao? Tại sao cậu không cần? Vương Nguyên mỗi lần bị anh đụng chạm lấy, lại phản xạ tính đẩy ra tay của anh.

Vương Tuấn Khải bị đả kích lớn đi tới trước mặt cậu, không biết mình làm gì sai.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Cậu rũ xuống con mắt, chột dạ không dám đối mặt anh, núp ở sau lưng tay càng thêm phát run . Cậu làm cái gì a, cậu làm sao sẽ đẩy anh ra, cậu nổi điên làm gì. . . . . .

"Ngay cả đụng chạm của anh cũng làm cho em chán ghét sao?" Là bởi vì cái đó thư ký khách hàng đó dây dưa anh, khiến cho cậu cảm thấy rất không có cảm giác an toàn sao? Anh đoán chỉ có thể như vậy.

"Không phải vậy, em chỉ là . . . . ." Cậu không nói ra miệng, cậu làm sao có biện pháp nói ra, chỉ cần nghĩ đến anh đối với cậu chỉ có chung thủy, cậu vĩnh viễn đều không chiếm được tình yêu của anh, cậu sẽ lo lắng suy nghĩ miên man, trong lòng anh có phải hay không vẫn thích bạn gái trước, bởi vì như thế, thân thể của cậu mới có thể theo bản năng bài xích nụ hôn của anh, cái ôm của anh.

Mà cậu lần lượt cự tuyệt anh, đến cuối cùng nhất định sẽ bị anh chất vấn, cậu không phải ghét anh mà khó có thể chịu bị anh đụng chạm, cậu không muốn làm cho anh thất vọng.

Nhưng, cậu lại không có thể ra sức đi thay đổi mình, tâm tình của cậu xuống thấp đến bất trị, chồng của cậu không thương cậu, cậu còn có biện pháp chịu được, còn có thể dựa vào lời nói anh vĩnh viễn sẽ không phản bội lại cậu, đơn thuần nhiệt tình làm vợ của anh, nhưng chồng của cậu nếu là yêu người khác, hạnh phúc hôn nhân căn bản của cậu cũng không bền chắc. . . . . .

Càng hỏng bét chính là, bọn họ không có đứa con. . . . . . Nếu như có con, có lẽ cậu còn có thể vì duy trì cái nhà này, thử cố gắng một chút nữa, mà không có bầu, cậu lại vô pháp cùng anh có quan hệ xác thịt, một chút cũng không cách nào tưởng tượng viễn cảnh tương lai hạnh phúc của bọn họ, tiếp tục như vậy nữa, bọn họ sẽ biến thành như thế nào? Cậu chỉ sẽ không ngừng đoán mò tim của anh, càng lúc càng tự ti, mà anh cũng sẽ không cách nào dễ dàng tha thứ cậu cự tuyệt, cậu né tránh, trở nên chán nản cậu, hôn nhân của bọn họ một ngày nào đó sẽ đi đến cuối thôi. . . . . .

Cậu không nghĩ, không muốn nhìn thấy cảnh bọn họ từ vợ chồng ân ái lại trở thành vợ chồng bất hòa a!

"A Khải, chúng ta. . . . . . ly hôn đi!" Cậu che mặt, bi thương mà nói, không ngờ có một ngày cậu sẽ nói ra hai chữ "ly hôn" này, lòng của cậu liền giống bị vạn mũi tên bắn đến đau đớn.

Cậu tình nguyện bây giờ ly hôn, cũng không nguyện cùng anh đi tới kết thúc đối phương oán hận lẫn nhau, không thể không kết thúc cục diện hôn nhân này.

Quá đột nhiên, Vương Tuấn Khải tim thót lại, lại giả vờ như rất bình tĩnh nói: "Em không phải là nói em cả đời cũng sẽ không ly hôn với anh sao? Lời như thế không nên tùy tiện nói, anh sẽ không cẩn thận mà tưởng thật . . . . . ."

"Em là nghiêm túc, chúng ta ly hôn đi, em thả tự do cho anh." Vương Nguyên dũng cảm đón lấy tầm mắt của anh, quyết tâm làm ra quyết định, rõ ràng rất không bỏ được, nhưng lại không thể không chặt đứt, cậu không cho là bọn họ còn có tương lai.

Vương Tuấn Khải sắc mặt xanh mét, đáng chết cậu không phải nói giỡn, cậu là nghiêm túc muốn cùng anh ly hôn!

Có lầm hay không, cô vợ nhỏ dịu dàng động lòng người nhất của anh muốn cùng anh ly hôn? "Cái gì cho anh tự do? Ý của em là, em cho là anh cùng thư ký khách hàng cấu kết, em nghĩ thối lui, thành toàn cho anh với cô ta sao?"

Không phải vậy, cậu biết anh không có cùng cô thư ký kia làm loạn.

Vương Nguyên nhắm lại mắt, không nói lời nào, chỉ cần có thể ly hôn, anh muốn cho là như vậy cũng có thể.

Cho là cậu chấp nhận, Vương Tuấn Khải quả thật không thể tin được, cũng bởi vì nguyên nhân này mà cậu muốn ly hôn. Anh hoàn toàn không có thể tiếp nhận vợ của anh có ý nghĩ rời đi anh, anh giống như là bị cậu hung hăng ột cái tát, trong tai ùng ùng, giận đến mau nôn ra máu tươi.

Anh nhất thời không cách nào khống chế cảm xúc, dùng sức nhéo ở bả vai của cậu, nổi đóa nói: "Em là ngu ngốc a! Em tại sao hoài nghi anh cùng người phụ nữ khác cấu kết, anh không phải nói anh sẽ đối với em chung thủy cả đời, không có người phụ nữ khác sao, làm sao em có thể hoài nghi anh, một lần là đủ rồi, tại sao có thể hoài nghi lần thứ hai!"

Bởi vì anh không yêu em.

Nội tâm Vương Nguyên khổ sở mà hét lên, lại nói không thành câu, cũng không cần nói.

Từ khi cậu hỏi anh, anh yêu cậu sao? Anh về sau sẽ yêu cậu sao? Câu trả lời của anh đã để tâm cậu lạnh rồi.

Ra sức gào thét xong, Vương Tuấn Khải thấy cậu đáp lại vẫn là trầm mặc, thật là rất hận cậu, so với lần bị bạn gái bỏ rơi năm đó thì cậu không tin tưởng anh càng làm cho anh đau lòng hơn.

Cậu có biết hay không, cưới cậu, là việc làm đúng nhất mà đời này anh làm, cậu để cho anh nếm trải sự ấm áp của gia đình, cho anh biết cuộc sống hai người cùng nhau, sinh mạng sẽ có cỡ nào hạnh phúc, anh thật là nhớ cứ như vậy cùng cậu cùng nhau dắt tay đi, đi hết con đường cuộc sống, nhưng, cậu đối với anh làm cái gì? Anh cũng biết tính cách anh không đủ lãng mạn, sẽ không nói chút lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cậu vui vẻ, nhưng vì cậu, anh nguyện ý học tập, thiếu cậu tuần trăng mặt, anh đang lên kế hoạch, nghĩ lặng lẽ cho cậu một kinh hỉ, nhưng cậu đối với anh làm cái gì? Cậu dám nói muốn ly hôn, để cho anh từ phía trên thiên đường ngã vào địa ngục, cậu tại sao có thể đối với anh tàn nhẫn như vậy!

"Nói, tại sao em lại phản bội anh? Nói!" Vương Tuấn Khải giận chính mình coi cậu như bảo bối loại che chở, vi phạm dụng ý ban đầu anh cưới cậu. Anh lửa giận cuồng đốt, đẩy cậu té ở trên ghế sa lon, đôi tay chống đỡ ở hai bên bả vai của cậu, ép hỏi cậu.

Cậu rốt cuộc đối với anh xuống loại ma chú gì, để cho anh không thể không có cậu, cậu rõ ràng không phải người phụ nữ khiến cho anh vừa gặp đã thương, tại sao một câu cậu ly hôn, sẽ để cho thế giới của anh lay động băng liệt? Là cảm tình anh đối với cậu, đã sớm vượt qua tưởng tượng của anh sao? Anh không biết, chỉ biết là đối với anh cậu có tầm quan trọng quá cao, không có cậu, tim của anh sẽ đau, anh sẽ nổi điên, cho nên anh không thể bỏ qua cậu, mất đi cậu, anh mất mạng cũng muốn ngăn cản cậu rời khỏi anh. . . .

Bởi vì anh không có yêu em.

Vương Nguyên lẳng lặng chảy nước mắt, tổn thương anh, cậu cũng rất khổ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: