Chương 12
"Không được nói. . . . . ." Vương Nguyên xấu hổ không nhịn được che mặt lại.
Cho là che mặt giả chết, anh sẽ bỏ qua cho cậu rồi sao? Hừ hừ, anh nhìn về hướng để cái túi màu đen trong tủ treo quần áo của cậu. . . . . .
Vương Tuấn Khải trước đem cậu đặt lên giường, đứng dậy đi về phía tủ treo quần áo của cậu, mở ra, lấy ra một cái túi màu đen.
"Không nên nhìn cái đó. . . . . ." Vương Nguyên ngẩng đầu vừa thấy, cũng mau ngất xỉu a.
"Đây là cái gì?" Vương Tuấn Khải ác liệt mà đem nó giơ thật cao.
"Dù sao không liên hệ gì tới anh, không cho phép anh nhìn là được rồi!" Vương Nguyên lao xuống giường, nhón chân cao nghĩ đoạt lấy từ trên tay anh, nào có thể đoán được túi là cướp được, nhưng đồ bên trong cũng rơi hết ra ngoài .
Quá tốt a! Có nước dùng trên tay, đồng phục y tá, còng tay, còn có hình dáng mập mờ của đồ dùng tình thú . . . . . .
"Không liên quan gì tới anh sao? Em là vì để anh tốt mới mua chứ?" Vương Tuấn Khải nhíu mày.
"Mới không phải, đó là do trưởng phòng ép buộc em mua đấy!" Cậu liên tục thanh minh, cậu thật sự là trong sạch a.
"Vậy anh đây thật cảm ơn cô ấy nha."
Nghe anh nói cảm ơn cái gì! Vương Nguyên trừng mắt liếc anh một cái, xoay mặt.
"Còn đang tức giận sao?"
Nói nhảm, ai bảo anh dám nhạo báng cậu! Vương Nguyên vẫn như cũ không để ý tới anh.
Thật sự chính là rất nghiêm túc mà giận anh!
Vương Tuấn Khải phát hiện cô vợ nhỏ của anh thay đổi, trở nên rất cố gắng học trở thành chính cậu, không hề giống như trước dịu dàng quá mức nữa, cậu bây giờ hiểu được phát chút lửa giận, hoặc có chút đùa giỡn để diễn tả cảm xúc của bản thân, mặc dù nhìn như vậy cậu thật đáng yêu, nhưng anh cũng không hy vọng cậu lại rời nhà đi ra ngoài lần nữa.
Cậu lưu lại tờ giấy ghi chép nói bỏ nhà trốn đi, thật dọa anh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người rồi.
Hiện tại, cậu phải bồi thường cho anh thật tốt.
Vương Tuấn Khải không nói hai lời nâng lên gương mặt của cậu hôn, hôn cậu là để cho anh bớt nỗi nhớ từng điểm xinh xắn, mỗi cái hôn hạ xuống, trong lòng đối cậu trìu mến càng sâu.
"A Khải, anh thật muốn làm sao?"
"Hả?"
"Nghĩ sử dụng những thứ đồ dùng tình thú kia. . . . . ." Vương Nguyên xấu hổ đến không ngốc đầu lên được.
Vương Tuấn Khải cười nhẹ , cười cậu ngốc nghếch. "Chờ em thật muốn dùng lúc đó nói với anh thôi." Anh hôn môi của cậu một cái. "Nguyên Nhi, nhớ, anh vĩnh viễn đều sẽ không ép buộc em, đi cùng với anh, em không phải dùng uất ức để cầu toàn, em chỉ cần là chính em là đủ rồi."
Bà xã của anh, làm sao lại trìu mến như thế chọc giận anh a, anh rõ ràng muốn cậu đến nổi điên, cũng đang tính để cậu cảm thụ được khát vọng của anh, anh nguyện ý chờ đợi cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Vương Nguyên cảm giác mình đang bước vào hạnh phúc, anh luôn là đối với cậu tốt như vậy, khắp nơi vì cậu mà nghĩ, còn dạy cậu là chính cậu, ở trên thế giới này, sẽ không còn có người bao dung cậu như vậy. . . . . .
"Đúng rồi, anh có đồ muốn đưa cho em." Vương Tuấn Khải buông lỏng cậu ra, từ trong bao công văn lấy ra một đôi vợ chồng già làm từ gốm sứ, đưa cho cậu."Anh nhớ được em thích cái gì cũng có đôi."
Anh lần đầu tiên nhìn thấy ở tủ kính thủy tinh trong cửa hàng liền trực tiếp mua, anh nên đưa cậu quà tặng đắt giá hơn, nhưng so với hàng hiệu, anh nghĩ cậu sẽ thích loại này đồ trang sức nhỏ này nhiều hơn chút.
"Oa, thật đáng yêu! A Khải, cám ơn anh!" Vương Nguyên cực kỳ vui mừng, chồng của cậu lại có thể biết phát hiện cậu len lén đổi rất nhiều đồ dùng thành đôi thành cặp, còn biết cậu thích, cố gắng mua được để tặng cậu, khiến cho cậu cảm động đến trào nước mắt.
Làm thế nào đây, cậu thật yêu thật yêu chồng của cậu a, cậu thật hy vọng bọn họ có thể giống như một bộ dáng vợ chồng yêu thương ở đây, đến già vẫn ân ái tay nắm tay như thế. . . . . .
"Có gì phải khóc. . . . . ." Vương Tuấn Khải tức giận lau lau nước mắt của cậu.
"Em là vui mừng mới khóc chứ sao. . . . . ." Vương Nguyên còn cảm động kéo xuống cổ của anh, hôn lên môi của anh, sau khi hôn, cậu mới ý thức tới mình làm chuyện lớn mật gì, ấp úng ."Này, đây là vì muốn cảm ơn anh cho em quà. . . . . ."
"Dùng cái hôn này tới cảm ơn anh căn bản không đủ." Con mắt Vương Tuấn Khải chuyển màu đậm dày đặc, từ trước đến giờ cô vợ nhỏ hay xấu hổ của anh lại có thể biết chủ động hôn, hôn đến lòng anh đều ngứa ngáy khó chịu, anh nên đem cậu làm sao bây giờ mới phải? "Này, này lại một lần nữa tốt lắm. . . . . ." Bị anh nóng bỏng nhìn chăm chú như vậy, Vương Nguyên cũng nhanh chóng bị ảnh hưởng như xuân dược a, cậu lấy dũng khí lại hôn anh lần nữa, cố gắng để nụ hôn này sâu hơn, cho anh biết, anh khiến cậu rung động nhiều cỡ nào, cũng bởi vì cậu quá yêu chồng của cậu rồi, khi cậu dán chặt đôi môi nóng rực của anh thì cậu cảm thấy vị thật tốt, không nhịn được nghĩ ăn anh thêm chút nữa , muốn ăn lâu một chút. . . . . .
"Nguyên Nhi, đủ rồi. . . . . ." Vương Tuấn Khải bị cậu hôn đến nỗi không thở được, dùng sức đẩy cậu ra, anh thật rất hưởng thụ nụ hôn của cậu, nhưng tiếp tục thưởng thức ngon ngọt của cậu như vậy nữa, anh sợ là sẽ chịu không nổi mà đem cậu áp đảo, anh đã quyết định phải đợi cậu chuẩn bị sẵn sàng .
Vương Nguyên hồi hồn lại liền đỏ bừng cả khuôn mặt, cậu, hình như cậu vừa cường hôn chồng của cậu a? Lòng của cậu nhảy bùm bùm, thật kỳ quái, cảm giác hưng phấn hơn nhiều xấu hổ còn nhiều hơn rất nhiều, nàng thật yêu môi của chồng cậu a, cậu cũng thật yêu nhiệt độ của chồng, cậu xung động thật là nhớ lại nụ hôn nghĩ ôm anh một cái, thật là nhớ anh a. . . . . .
Cậu, muốn trở thành của anh. . . . . .
"A Khải, để cho chúng ta trở thành vợ chồng chân chính có được hay không? Em nghĩ muốn anh. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhanh phiếm hồng, giống như là dùng tất cả dũng khí hết đời này.
Tim của Vương Tuấn Khải lỡ một nhịp, anh có nghe lầm hay không, điều này sao có thể sẽ là lời cậu dám nói, cậu lại hại anh toàn thân máu sôi trào nhiệt choáng váng , nhưng từ ánh mắt của cậu có thể biết cậu rất nghiêm túc.
Cậu nguyện ý giao mình cho anh, để cho anh thật ngoài ý muốn lại rất vui mừng, điều này đại biểu cậu đối với anh hoàn toàn tin tưởng, cậu nguyện ý tin tưởng người chồng là anh đây. . . . . .
"Thật chuẩn bị xong?" Anh thận trọng hỏi, cậu thật là sẽ ép điên anh, tiểu yêu tinh, để cho anh muốn chạm lại không dám đụng.
Vương Nguyên dùng sức gật đầu, khuôn mặt nóng lên , không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu che kín hai mắt óng ánh, còn có môi cậu đỏ thắm, quý trọng nhìn thật lâu thật lâu, mới nâng lên cằm của cậu, hạ xuống nụ hôn của anh.
Anh thật muốn cuồng nhiệt hôn cậu a, nhưng lại sợ hôn quá nồng nhiệt, thật cuồng dã, dục vọng giống như sóng lớn mãnh liệt mà đến sẽ dọa cậu, cho nên anh thả chậm tốc độ mút, hôn môi của cậu, cảm giác đau này làm người ta thấy ngọt ngào.
"Nguyên Nhi, về sau không cho phép hoài nghi anh đi ngoại tình nữa biết không? Anh hướng em thề, anh sẽ làm một người chồng chung thủy, cả đời đối với em chung tình, vĩnh viễn sẽ không phản bội em, anh cũng vậy chỉ biết như vậy hôn em, sẽ không đụng người đàn bà khác. . . . . ." Nói xong, anh lần nữa hôn cậu, chưa muốn đủ, thâm nhập vào trong hàm răng cậu, cùng với cái lưỡi cậu quấn quít.
Vương Nguyên mặc cho anh nhiệt tình hôn, hưởng thụ những gì anh cho , quyền lợi chỉ có dành riêng cho người vợ thôi.
Anh nói anh chỉ có thể hôn cậu như vậy, anh sẽ không đụng vào người đàn bà khác, cậu vĩnh viễn sẽ có người đàn ông này, không có người đàn bà nào giành được anh, anh là của cậu, cả đời đều là của cậu. . . . . .
Cậu thật hạnh phúc!
Một giây kế tiếp, cậu bị ép đến trên giường, cậu xấu hổ đón lấy ánh mắt nóng bỏng của Vương Tuấn Khải, nhìn anh cởi từng cúc áo một trước ngực cậu, dịu dàng nhìn anh cởi áo.
"Không sợ sao?" Anh không che giấu chút nào dục vọng mà chăm chú nhìn lên thân người tuyết trăng chỉ mặc áo lót của cậu.
"Em biết rõ anh sẽ rất dịu dàng. . . . . ." Cậu rất sợ đau, nhưng bởi vì là anh, cậu không sợ.
"A Khải. . . . . ." Vương Nguyên cảm giác mình trở nên thật kỳ quái, trước kia chỉ cần anh dùng đầu ngón tay xâm nhập cậu, cậu sẽ cảm thấy đau đớn, thế nhưng lần nhiều loại cảm giác kỳ quái, thân thể cũng như đang bay nhẹ nhàng, còn muốn nhiều hơn.
"Đừng nóng vội. . . . . ." Vương Tuấn Khải biết cậu đã đủ để tiếp nạp anh, anh thật là nhớ cảm giác lập tức bị cậu bao quanh, bừa bãi chôn sâu, nhưng anh không dám ham vui nhất thời, anh nghĩ mang cho cậu lần đầu tiên hoàn mỹ nhất mỗi khi nhớ lại.
"Không chịu được nhất định phải nói ra. . . . . ."
Vương Nguyên biết anh là đang vì cậu mà nhẫn nại, không chịu được cảnh anh cố nén đau đớn, không nhịn được cong người lên nghênh hợp cùng anh.
"Nguyên Nhi. . . . . ." Sự nhiệt tình của cậu khiến cho anh mất hồn, khó có thể kiềm chế, thiếu chút nữa càn rỡ dong ruỗi trong cậu.
"Không sao, em không sợ bị thương. . . . . ." Thân thể của cậu cảm nhận được đau đớn, nhưng, cũng cảm thấy chưa bao giờ sung sướng như thế này, vừa đau lại vui thích , đây là chứng minh từ cô gái trở thành phụ nữ a! Có thể cùng người đàn ông yêu thương kết hợp, cậu thật sự là rất hạnh phúc!
Nhưng, đồng thời khi anh nóng bỏng ôm cậu, lòng của cậu vẫn có chút thiếu sót nho nhỏ, nhỏ giọng nhắc nhở cậu, anh không có nói yêu cậu.
Anh chỉ nói anh sẽ đối với cậu chung thủy, cũng không có nói yêu cậu.
Cậu mê loạn chịu đựng anh tăng kích tình của cậu, cùng anh cùng nhau trèo lên thiên đường tình dục, nhưng lòng cậu vẫn có chút tiu nghỉu như bị mất, cậu cũng không có để cho anh biết.
Cậu yêu anh sâu đậm như vậy, yêu anh cẩn thận, nội tâm cậu tham lam chỉ muốn hưởng thụ sự cưng chiều vô bờ của anh, không dám đối với anh nói --"Em yêu anh như vậy, anh cũng có thể yêu em sao?"
Trải qua lần này hiểu lầm, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải làm hòa rồi, tình cảm càng thêm phát triển ổn định, chỉ là,Vương Nguyên lại có tai nạn mới -- bởi vì trưởng phòng đem đối tượng cậu kết hôn nói cho những người bên trong phòng biết!
Cậu trốn ra phòng làm việc, tìm cách né tránh hình phạt kinh khủng của những người đồng nghiệp, lại đúng lúc thấy Diệp Cần ôm thùng giấy hướng cậu đi tới.
Vương Tuấn Khải từng đề cập tới anh đem thư ký Diệp điều đến Cao Hùng rồi, lúc ấy cậu cũng không có cảm giác đặc biệt, nhưng bây giờ nhìn thư ký Diệp ôm thùng giấy muốn rời khỏi công ty bộ dáng cô đơn, cậu lại có chút không đành lòng.
Nghe trưởng phòng nói, Diệp Cần là một thư ký làm việc rất chuyên nghiệp, rất nghiêm túc rất cố gắng từ tầng dưới làm lên, từ từ lên tới chức thư ký giám đốc, là một người rất có trách nhiệm với công việc, hôm nay thấy thư ký Diệp bởi vì chuyện tình cảm mà đổi đi nơi khác, tâm tình của cậu rất phức tạp. . . . . .
Ôm thùng giấy Diệp Cần cũng nhìn thấy Vương Nguyên rồi, chỉ là như không có việc gì đi về phía cậu.
Vương Nguyên rất muốn nói với cô ta một số câu, nhưng dù cố gắng lại nói không ra lời, chỉ là sững sờ đứng tại chỗ.
"Người đàn ông như vậy có cái gì tốt?" Diệp Cần đột nhiên dừng bước, hướng về phía cậu nói. "Tôi đây xinh đẹp, ưu tú như vậy, đợi tại bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, anh ta còn không hiểu được ta, ngay cả khi tôi đều không để ý xấu hổ cởi hết nằm ở trên giường anh ta rồi, anh ta còn chạy ra khỏi phòng, ánh mắt anh ta nhất định là mù."
Vương Nguyên nghe thư ký Diệp giận dữ liên tục, chỉ là có một câu cậu nghe không hiểu lắm.
"Tôi muốn đi Cao Hùng rồi, mặc dù rất không cam tâm bị hạ xuống, nhưng mà tôi lại không muốn chạy trốn như vậy, không muốn bỏ công việc này, tôi nhất định có thể tìm được đàn ông so với anh ta tốt hơn." Diệp Cần đầy sự tự tin ưỡn ngực, lướt qua cậu.
Đợi thư ký Diệp và mọi người đi xa, Vương Nguyên còn có chút ngây ngô dại dột, cố gắng nghĩ lại mới vừa rồi cô ta nói, dường như cô ta nói "Cởi hết quần áo nằm ở trên giường anh" , tại sao A Khải một chữ cũng không nói a? Đúng lúc Vương Nguyên cực kỳ tức giận thì truyền thanh vang lên.
"Nhân viên Vương Nguyên phòng quản lý số liệu, xin lập tức đến bộ phận marketing, giám đốc Vương Tuấn Khải tìm cậu."
Cái gì, cái gì, anh cứ như vậy không kiêng dè gọi tên cậu lên, không sợ quan hệ hai người ra ánh sáng sao? Vương Nguyên rất muốn giận dỗi không đi, nhưng cậu sợ anh sẽ truyền thanh lần thứ hai, cậu tốt nhất là đến bộ phận marketing một chuyến vậy, dù sao cậu cũng vừa lúc có chuyện muốn hỏi anh.
Vương Tuấn Khải thấy cậu tới, thân thiết chào: "Nguyên Nhi, ngồi đi."
"Ngồi cái gì ngồi? Anh lạm dụng công quyền!"
"Anh là có chuyện cần nhờ, đem những bảng thông báo quảng cáo này dán ở cột thông báo." Anh cũng không có lạm dụng công quyền.
Vương Nguyên nhận lấy mấy tờ đơn quảng cáo, buồn bã nhìn mặt anh. "Nhưng anh cũng không cần dùng truyền thanh gọi em a!"
"Chẳng lẽ em hi vọng anh gọi điện thoại cho em sao? Em không phải là nói ở trong công ty không thể gọi điện thoại, vậy anh muốn anh dùng cách nào gọi em lên?" Vương Tuấn Khải cố ý hỏi ngược lại cậu.
"Anh rất đáng ghét! Vì mấy tờ giấy quảng cáo này mà đặc biệt dùng truyền thanh gọi em, nếu như bị người khác hoài nghi em cùng đồng nghiệp quan hệ làm thế nào. . . . . ."
"Vậy thì công khai chuyện chúng ta là vợ chồng."
"Em không cần!" Chỉ là bị đồng nghiệp cùng phòng chọc ghẹo liền phiền chết rồi, huống chi là đối mặt những người ngành khác, nhất định không thiếu bị chọc cười.
Nghe thấy cậu nói không muốn, Vương Tuấn Khải cố ý làm mặt lạnh nói: "Anh có kém cỏi như vậy đến nỗi không thể công khai sao?"
"Không phải. . . . . ." Hỏng bét, cậu đều không có nghĩ tới anh. . . . . . Đúng, có!"Anh không thành thật, làm sao anh không nói chuyện thư ký Diệp cởi hết quần áo nằm ở trên giường chờ anh!"
"Làm sao em biết?" Vương Tuấn Khải thật bất ngờ, anh là bởi vì sợ cậu suy nghĩ lung tung mới không nói.
"Là thư ký Diệp chính miệng nói cho em biết, em thật sự rất giật mình, mà sao chuyện quan trọng như vậy anh cư nhiên không có nói cho em biết. . . . . ." Cậu trở thành người vợ oán hận của anh.
"Cũng đúng, cô ta đều cởi quần áo hết rồi, nhưng anh không có phản ứng sinh lý còn lập tức rời đi căn phòng, nên nói cho em biết." Vương Tuấn Khải cười thầm nói, cậu thắng được một lần. "Nguyên Nhi, cho anh một phần thưởng đi, một cái hôn là tốt rồi."
"Này không có gì hay để tưởng thưởng!" Cậu không phục. "Coi như anh không có phản ứng sinh lý, cũng nhất định sẽ nhìn người ta trần truồng rồi, ngay cả bản thân em cũng thích xem người đẹp mà. . . . . ."
"Anh không có nhìn cô ấy." Vương Tuấn Khải nói rất nghiêm chỉnh.
"Em không thể ở chỗ này hôn anh được." Vương Nguyên thẹn thùng nở nụ cười.
"Anh có muốn em hiện tại hôn anh sao? Em quên ở trong công ty là công tư phải rõ ràng sao?"
Anh hiển nhiên là đang đùa cậu, Vương Nguyên thật là ngượng chết rồi. "Không có việc gì nữa thì em về phòng á!"
"Uống xong đi đã."
Vương Nguyên sững sờ nhìn ly trà sữa trân châu anh đưa tới -- cậu không có nhìn lầm đi, đây là trà sữa trân châu? Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của cậu, có điểm khó nói: "Không phải là em thích uống loại đồ uống này sao? Lần trước anh thấy em ở nhà trưởng phòng Lưu uống cái này thật vui vẻ." Anh cũng không thừa nhận dù uống loại đồ uống này không hữu ích khỏe mạnh, nhưng nếu ở trên đường trở về công ty thấy cửa hàng bán đồ uống lạnh, liền thuận tiện mua.
Anh vì cậu mà đặc biệt mua? Vương Nguyên đỏ mặt uống trà sữa, mặc dù không có uống ngon như lúc mua ở nhà trưởng phòng, có chút quá ngọt rồi, lại ngọt ngấy ngán đến khiến lòng của cậu nóng lên.
"Tay của em lạnh quá." Vương Tuấn Khải đem thức uống đưa cho cậu thì đụng phải đầu ngón tay lạnh lẽo khác thường của cậu.
"Tay chân của em lúc thời tiết chuyển lạnh rất dễ dàng trở nên lạnh lẽo, vừa lúc mấy ngày nay lại có không khí lạnh."
"Vậy không được uống nước đá nữa!" Anh một tay lấy đồ uống trên tay cậu đi, thả xa xa.
"Đừng á, em muốn uống. . . . . . " Cậu muốn cướp trở lại, lại bị anh nắm đôi tay, hà hơi sưởi ấm .
Lòng của cậu trở nên mềm mại dìu dịu rồi, chồng của cậu thật rất thương cậu a, hơn nữa từ sau khi trở thành vợ chồng chân chính, anh càng giống như một cây kẹo cao su to lớn cứ dính lấy cậu, càng ngạc nhiên hơn chính là, hiện tại anh hết bận sẽ theo cậu ra ngoài đi dạo một chút, muốn đưa cậu đi xem phim điện ảnh.
Ở bên ngoài thì anh còn dắt tay của cậu đi, giống như là sợ cậu sẽ đi lạc; gặp phải có người con gái xinh đẹp đến gần thì anh cũng sẽ lạnh lùng nói anh đã kết hôn rồi, không nhìn đối phương một cái.
Anh quả thật để cậu tại trên lòng bàn tay còn sợ cậu đau, cậu dường như là con trai nhỏ của anh vậy . . . . .
Vương Tuấn Khải phát hiện mặc kệ anh giúp cậu sưởi ấm thế nào, tay của cậu vẫn là đồng dạng lạnh lẽo, liền nhíu lại chân mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro